Trương Đại Giang vọt tiến vào, không nói hai lời liền muốn tóm Triệu Thanh Hà, biểu tình hung thần ác sát. Đám nhỏ giật mình, vẫn là Tiếu Hoa phản ứng nhanh cầm lấy cây gậy trúc quất vào tay hắn, ” Không được phép bắt cữu cữu của ta! Không được phép bắt cữu cữu của ta!”
Tiếu Hoa nhỏ người nhưng sức lực không nhỏ, một gậy quất xuống làm đỏ tay Trương Đại Giang. Trương Đại Giang theo bản năng rụt tay lại hét thất thanh chói tai.
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, Triệu Thanh Hà chạy lên đem Tiếu Hoa bảo hộ phía sau. Mấy đứa nhỏ khác cũng mang bộ dáng như giết giặc, Xuyên Tử kêu to: ” Biểu cũu khônb phải kẻ điên! Ngươi dám bắt biểu cửu, ta đi đánh Cẩu Đản nhà ngươi!”
Lời đồn đãi Triệu Thanh Hà là kẻ điên đã truyền khắp nơi, vài đứa nhỏ trong thôn biết bọn Xuyên Tử đến Triệu Thanh Hà học chữ đều thích chế nhạo. Cho nên vừa nhìn thấy đầu sỏ, hơn nữa lại là bộ dáng như báo thù khiến tất cả đều cảnh giác cao độ, chỉ sợ Triệu Thanh Hà bị xem là kẻ điên mà đánh.
Trương Đại Giang dở khóc dở cười, trong lòng sốt ruột vẫn cố bình tĩnh giải thích, ” Thanh Hà huynh đệ, ngày đó là ta có mắt không tròng nên không nhìn được người hảo tâm. Ta bây giờ cứu đầu giải thích, cầu ngài đại nhân đại lượng chớ giận ta.”
Nói xong liền xoay người cúi đầu với Triệu Thanh Hà làm đối phương không đoán được chuyện gì xảy ra, vội tiến lên ngăn cản lại. ” Chuyện đó nói sau, trâu nhà ngươi có phải đã xảy ra chuyện?”
Trương Đại Giang vẻ mặt cầu xin, nước mắt đều chảy ra, ” Thanh Hà huynh đệ, cầu ngài đi nhìn một cái, trâu nhà ta sắp chịu không được.”
Triệu Thanh Hà cũng không trì hoãn, trực tiếp cùng hắn đi ra cửa, bọn Tiếu Phúc cũng thí điên thí điên đi theo. Vài tiểu hài tử nhận thức Tiếu Vinh thấy lạ cũng tò mò một đường đi theo. Kết quả thời điểm đến nhà Trương Đại Giang, sau mông Triệu Thanh Hà có một đám nhóc con, lớn thì khoảng mười tuổi, nhỏ thì còn đi chưa vững.
Trương gia vốn có không ít người vây quanh, hiện tại thì kín người hết chỗ, đến chậm thì không chen vào được nữa.
Nhìn thấy con trâu Triệu Thanh Hà không khỏi nhíu mày, con trâu nằm sấp giữa chuồng, nhắm mắt vô thần, làn da muốn hoại tử, hô hấp mỏng manh. Mọi người nhường đường đến gần mới thấy hậu môn lỏng. Triệu Thanh Hà cũng không sợ bẩn tay áo, dùng tay tham đi vào, cử động này làm người xem một mảnh thổn thức.
Tiếu Hoa nhắm chặt mắt không dám nhìn, rất ghê tởm. Vừa có người định nói bậy, Tiếu Hoa hung hăng trừng mắt liếc người nọ một cái, ” Cữu cữu đang chửa bệnh, không hiểu đừng có mà ồn ào.”
Tiếu Phúc bất đắc dĩ giữ lấy Tiếu Hoa, ” Tiểu muội, nương nói với ngươi như thế nào?”
Nữ hài nhi ở nông thôn không có nhiều quy cũ như vậy, trước đây cả trai lẫn gái cùng nhau chơi đùa cũng không sao. Không ít bé gái cùng bé trai chạy chơi đùa giỡn, tính tình rất mạnh mẽ cuối cùng về sau khó tìm được nhà chồng.
Tiếu Hoa nhất thời ỉu xìu, không có nói nữa mà hướng cổ về phía chuồng nhìn.
Triệu Thanh Hà tập trung xem xét chưa bị bên ngoài quấy nhiễu, nhiệt độ cơ thể con trâu rõ ràng giảm thấp, mạch đứt đoạn, hơi thở hút hụt từng ngụm, bụng khí trướng nghiêm trọng cần phải nhanh chữa trị nếu không chết là chắc chắn.
Người Trương gia thấy Triệu Thanh Hà sắc mặt trầm trọng, tâm trạng đều ngã xuống đáy cốc. Đây là tài sản đáng giá nhất nhà bọn hắn, không chỉ giúp bọn hắn trồng trọt mà còn cho người khác thuê kiếm ít tiền mua đồ. Thời điểm làm mai đón dâu cũng có cái mà nói, nếu như vậy mà chết thì nhà họ về sau làm thế nào đây a!
Nữ quyến Trương gia đã có người bắt đầu đứng kêu khóc, con trâu bộ dáng này ai nhìn cũng nói không xong. Lần trước còn có lang trung xem qua, lang trung tuy là nhân y nhưng đôi khi cũng nhìn bệnh súc vật. Lúc ấy vừa thấy liền lắc đầu thở dài nói bọn họ chuẩn bị báo cáo cho quan phủ, trâu không chữa được nữa. Người Trương gia chân đều mềm nhũn, vẫn là Trương Đại Giang nhớ tới Trương Thanh Hà vừa nhìn qua đã biết trâu nhà hắn có bệnh, bất chấp đi tìm hắn, xem ngựa chết cũng như ngựa sống.
Người Trương gia nhìn Triệu Thanh Hà đi vào chuồng trâu, mọi người đều bu lại, thấp thỏm hỏi: ” Trâu còn có thể chữa trị sao?”
” Còn một đường sống nhưng là ta không dám nhất định cam đoan có thể trị tốt, các ngươi bây giờ có nguyện ý để ta thử một lần? Nói trước, ta chỉ cố làm hết sức chứ không chắc chắn nhất định sẽ tốt.”
Thực ra Triệu Thanh Hà có chín phần nắm chắc nhưng từ lần trước đã giáo huấn hắn không dám mạo muội ra tay. Hơn nữa, thế giới này không có trăm phần trăm bốc đúng bệnh. Vẫn là trước nên nói rõ ràng đỡ phải lúc sau còn tìm hắn phiền toái. Hắn là thú y không phải công tác ở bệnh viện sủng vật, đối với súc vật đều hiểu biết, đời trước cũng chưa gây ra tranh cãi gì. Vừa vặn có ví dụ đồn đãi khó nghe, hắn không thề không phòng.
Trương lão hán đồng ý ngay, ” Ngươi cứ việc trị, nếu trị không hết cũng là do chúng ta lúc trước không phúc hậu, không trách ngươi.”
Triệu Thanh Hà bị điên truyền khắp thôn Trương gia thập phần rõ ràng, cũng là phần lớn quan hệ do hắn. Triệu Thanh Hà không nghĩ hiềm khích mà còn lại đây giúp, bọn họ đã thật cảm kích, sao còn dám có cái gì yêu cầu. Bọn họ vốn cũng không trông chờ Triệu Thanh Hà có thể trị được, chẳng qua là không cam lòng nên muốn thử xem thôi.
Triệu Thanh Hà nghiêm mặt nói: ” Nói như vậy thì được, ta muốn bắt đầu trị, các ngươi tuyệt đối không được can thiệp. Nếu không đồng ý, ta bây giờ sẽ không ra tay.”
Người Trương gia vội vàng gật đầu không ngừng, thề son sắt tuyệt đối không tiến lên quấy nhiễu. Bên cạnh Trương gia vây không ít người, Triệu Thanh Hà cũng không sợ Trương gia quỵt nợ, cũng không quên dặn bọn Tiếu Phúc thủ ở một bên. ” Các ngươi đi tìm hai cây châm đến, một cây càng thô to càng tốt, một cây nhỏ bình thường. Đi nấu một chậu nước, có rượu trắng thì mang đến. Tìm một ống trúc con nướng nóng trên lửa, một hồi đưa cho ta.”
Lấy châm thì mọi người không kỳ quái, sợ là phải châm cứu, cây trúc lúc trước có nói qua cũng không ngạc nhiên. Nhưng lấy rượu trắng đến thì không rõ, chẳng lẽ trước khi chưa bệnh Triệu Thanh Hà uống cho say? Triệu Thanh Hà lên tiếng, Trương gia không dám chậm trễ cũng không dám hỏi, nhanh chóng đi chuẩn bị.
Đồ vật chuẩn bị tốt, Triệu Thanh Hà nói bọn họ đem châm chưng nấu tiêu độc. Tiêu độc xong, hắn cầm châm đâm trên đại mạch một chút, nhất thời máu trào lên, nữ nhân Trương gia không khỏi thất thanh hét chói tai, người vây xem cũng kinh hô ồn ào.
Vợ Trương lão hắn muốn mắng,: ” Đây là làm cái gì! Trâu nhà ta đã như vậy mà ngươi còn muốn giầy xéo nó!”
Nói xong còn muốn đi lên đem Triệu Thanh Hà đẩy đi, bị Tiếu Phúc Tiếu Vinh ngăn cản, Tiếu Hoa chỉa vào mũi nàng nói: ” Bà bà, nói chuyện không suy nghĩ thì mũi bị phình to nha!”
Trương lão hán vốn trong lòng có chút dị động, nghe nói như thế liền chạy nhanh ngăn lão bà của hắn lại, ” Cái lão bà nương này, vừa rồi nói như thế nào ngươi đã quên rồi! Thanh Hà làm như vậy có đạo lý của hắn, dù sao cũng phải chết, chẳng thà thử một phen.”
Vợ Trương lão hán bị răn dạy, nhất thời ỉu xìu xuống dưới, nhưng ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà chưa bị bên ngoài quấy nhiễu, ước chừng khoảng ml máu chảy thì dùng tiểu bố ngâm qua rượu trắng đặt ở trên lỗ kim. ” Ai đến đây ngăn chận, chờ chảy xuống lại lau, nếu nhà các ngươi có thuốc trị thương thì có thể bôi lên trên.”
Vợ Trương Đại Giang chạy nhanh tiến lên ngăn chận, trâu tuy chảy nhiều máu nhưng lúc sau không có càng thêm suy yếu, ngược lại hai mắt còn có thần. Người vây xem không khỏi liên tục thấy kỳ lạ, không rõ nguyên nhân. Đều nói máu là tinh khí, nhưng tinh khí đều ra ngoài mà tinh thần lại đi lên?
Mọi người đều muốn lên phía trước nhìn rõ, lại bị bọn Tiếu Phúc ngăn lại, Tiếu Hoa cầm cái roi nhỏ quất a huy a huy, nãi thanh nãi khí ồn ào: cữu cữu chữa bệnh, người rảnh rỗi chớ quấy rầy.
Lúc này Trương Đại Giang đã đem đoạn trúc nướng nóng, Triệu Thanh Hà trước dùng đoản trúc há mở miệng trâu, lấy trợ bài khí. Lại dùng đoạn trúc nướng nóng quát dưới thắt lưng cập tứ chi, không tới một chén trà nhỏ công phu, con trâu liền bắt đầu đánh hơi phóng khí, một cỗ khí phóng ra trong bụng trướng khí bị đẩy hết.
Người Trương gia hiểu biết trâu nhà mình nhất, nhìn bộ dáng kia thấy nó thoải mái không ít, ngay cả vợ Trương lão hán cũng kinh hô, ” Con trâu thoải mái chút rồi!”
Triệu Thanh Hà như không nghe thấy, nói với Trương lão hán: ” Đại thúc, ngươi có nước trầu không?”
Trương lão hán ngẩn người, ” Có, ngươi muốn dùng một ngụm sao?”
Cái này có phải rượu đâu mà mời!
Triệu Thanh Hà cười lắc đầu, ” Ngươi lấy bình đựng nước trầu ra dùng một chút.”
Trương lão hán không hiểu nhưng vẫn cho người đi theo vào phòng lấy ra, đại bộ phận thôn Thuý Sơn nhất là người lớn tuổi đều thích uống một ngụm.
Bình nước trầu của Trương lão hán không nhỏ, miệng bình to rộng mở ra. Triệu Thanh Hà đánh giá ước lượng có thể chứa được ml nước trầu không, có thể giúp trâu lau mình.
Lau bằng nước trầu không xong, Triệu Thanh Hà cầm châm đã dự bị lúc trước châm trên thân nó. Tuỳ châm không tính là tốt nhưng Triệu Thanh Hà cũng chuẩn xác châm xuống, điều lượng, thuận khí vài cái huyệt vị ổn định.
Triệu Thanh Hà làm xong này nọ liền từ chuồng trâu thối hoắc đi ra, dùng nước sạch tự tẩy rửa tay. Trương lão hán trừng lớn mắt, ” Này, vậy là xong?”
Mấy người Trương gia vọt vào chuồng trâu thấy làn da gần như phát tử đã muốn bình thường, trong ánh mắt cũng tràn ngập sinh cơ, hơi thở gần ổn định không còn suy yếu như lúc trước. Đã có thể không chảy máu, lau bằng nước trầu không thì liền hảo? Lang trung mới nãy còn bảo không xong bảo bọn họ đi báo quan phủ hay sao? Này, thế là được? Trương lão hán nhai trầu cả đời, còn không biết nước trầu không còn có thể chữa bệnh!
Như vậy thì rất đơn giản đi? Nếu biết sớm rằng như vậy thì bọn họ làm gì cần đợi lúc này mới trị? Không phải là tự doạ mình sao?
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Đây chỉ là bước đầu để hoá giải bệnh trạng để làm bệnh không chuyển biến xấu, sau này còn phải rót thuốc. Trâu muốn tốt hơn thì về sau nhớ chăm sóc cẩn thận. Một hồi ta cho các ngươi đơn thuốc đến tiệm dược mua. Nhớ kỹ thảo dược trên đơn thuốc lấy loại tốt, sắc còn nửa chén, còn giúp trâu lau thân. Nhiều ngày tới không cần cho nó ăn, mỗi ngày cho nó một chén nước muối nấu sôi là được. Lưu ý là sau này phải nuôi thả nó đến ngày khi bắt ép nó lao động. Lần này chữa tốt rồi lại tiếp tục sai sử, nếu ngã bệnh lần nữa thì ta cũng cứu không được.”
Trương gia không ngừng gật đầu, lần này đã đem bọn họ doạ sợ, trâu này là mệnh căn nhà bọn họ. Bình thường hầu hạ nó chẳng khác gì hầu hạ tổ tông. Nếu không phải ngày mùa thì bọn họ cũng luyến tiếp bắt ép nó như vậy. Hoàn hảo là không có việc gì, nếu không cũng hối hận muốn chết.
Trâu chết phải báo quan phủ, còn phải lột da cho sở cầm kiểm nghiệm, mang trở lại đã không còn bao nhiêu thịt cho bọn họ, cuối cùng bán không được bao nhiêu tiền. Con trâu chỉ mới có bốn tuổi vẫn còn rất nhiều năm có thể sai sử, mới vừa dùng không bao lâu liền chết thì khiến nhà mệt thêm.
Triệu Thanh Hà lưu lại phương thuốc còn dặn dò một ít chú ý hạn chế rồi mới rời đi. Trương gia muốn hắn ở lại ăn cơm, Triệu Thanh Hà uyển chuyển từ chối. Vừa ở chuồng trâu dính một thân mùi hôi, người khác không chê nhưng hắn chịu không nổi a.
Mỗi lần Triệu Thanh Hà trị liệu trở về đều tắm rửa đầu tiên, nhưng người ta nghe đến nghề nghiệp của hắn đều tưởng tượng trên người hắn một cỗ mùi hôi, tẩy như thế nào cũng không sạch.
Trương gia thấy khuyên không được liền lấy một cái sọt để rổ trứng gà cùng một ít gạo và mì đưa cho hắn. Triệu Thanh Hà cũng không khách khí đều nhận lấy, đây chính là thùng tiền đầu tiên!
Trước khi rời khỏi nhà Trương gia, còn không quên cất cao giọng với mấy người vây xem: ” Sau này nếu nhà ai có súc vật bị bệnh đều có thể tìm ta, xem chuẩn một lần mười văn, hoặc là dùng gạo và mì trứng gà gì cũng được. Về sau Triệu Thanh Hà mong nhận được các thúc thẩm chiếu cố.”
Trên đường về nhà, Triệu Thanh Hà với mấy đứa nhóc ngẩng đầu ưỡn ngực như gà trống, đắc ý dào dạt song song đi trong thôn nói nói. Hận không thể gặp người liền khoe khoang, cữu cữu ta không phải kẻ điên, cữu cữu tuỳ tiện ra tay là có thể cứu một con trâu thoát chết nha!