Đôi khi, cậu lại nhớ đến con người tên gọi Mùa Thu đó.
Chuyện đã qua hai tháng, vậy mà mỗi lần lên facebook, nhìn avatar hình chó cưng của một người bạn, lại không kìm được nhớ đến Khưu Thiên. Cậu cho rằng đây chỉ là di chứng của kỳ nghỉ dài ngày, thêm đôi chút xao lòng trên chặng đường du lịch. Kỳ nghỉ kết thúc, chuyến đi khép lại, tâm trí vẫn chưa kịp thích nghi, lòng nhớ đến Khưu Thiên là việc hết sức bình thường, bởi anh thuộc về ký ức của chặng đường đó.
Lúc ấy cậu đang vội vàng sắp xếp ba lô, không để ý có người đẩy cửa vào, đến khi ngẩng đầu lên, mới phát hiện người vừa lên tiếng chào mình kia đang mỉm cười ngồi ở giường bên cạnh.
Cậu nhận ra vẻ mặt đó, là vẻ mặt bơ vơ lạc lõng của những chú chó không người nuôi ở trung tâm chăm sóc động vật mà cậu đã từng thấy vô số lần. Là vẻ mặt như đang nói rằng, tại sao chẳng có ai cần tôi.
Là vẻ mặt, quạnh quẽ mà cô độc.
“Lần đầu đến Thành Đô sao?” Kiềm lòng không đặng, cậu lên tiếng.
“Anh là người Đài Loan!” Người đó nở nụ tươi rói, nhảy dựng lên khỏi giường, như nhân vật đêm qua cậu nhìn thấy trên kịch hát Tứ Xuyên, phất tay một cái, sắc xám ảm đạm bỗng dưng biến mất, thay vào đó là nét cười rạng rỡ như mặt trời, vàng rực, chói mắt.
Hôm ấy cậu cố tình kể lại thật nhiều chuyện xảy ra trên đường mình du lịch, thầm mong người đó sẽ có một cơn mộng đẹp, dù chỉ là một buổi tối.
Lại qua vài ngày, cậu nhìn thấy người đó, hai tay ôm vai, vẫn ánh mắt mơ màng chẳng biết phải đi đâu về đâu, chậm rãi bước qua cửa sổ quán cà phê nơi cậu đang ngồi. Lúc cậu giơ tay lên vẫy, người ấy chợt nở nụ cười. Dáng tươi cười rực rỡ chói mắt, khiến thân thể cậu bỗng như tấm kính thủy tinh trong suốt, để ánh nắng ấy soi rọi vào.
Sau khi trở lại Đài Bắc, thi thoảng cậu vẫn nhớ đến Khưu Thiên. Cậu vốn cho rằng đây chỉ là di chứng của kỳ nghỉ dài ngày, thêm chút xao lòng của chặng đường du lịch. Và thêm, niềm thương cảm man man.
Viết blog là bởi vì đôi khi buồn chán, muốn ghi lại vài dòng cảm xúc bất chợt của bản thân, là nơi chốn nghĩ suy của riêng mình, chẳng cần ai chia sẻ hay xen vào.
Vậy mà sau khi du lịch về, cậu lại đăng ảnh chụp của mình và Khưu Thiên lên.
Lúc trước từng đọc một tin tức nào đó trên internet, về một người đàn ông chuyên đi góp nhặt những “mảnh tâm tư” của người khác, từ ảnh chụp, từ blog, nhằm cầu nguyện cho người đó bình an hạnh phúc, những chuyện như thế cậu vốn chẳng bao giờ tin, nhưng lúc này, không hiểu sao cậu lại muốn đăng bức hình Khưu Thiên lên đấy, để những người xa lạ vô tình lướt ngang qua, sẽ giống như cậu, thành tâm cầu nguyện một chút gì đó ấm áp cho Khưu Thiên.
Để Khưu Thiên, không còn cô tịch như thế nữa.
Ba tháng sau đó, Khưu Thiên ngồi ở vị trí riêng của cậu, trong quán cà phê quen của cậu.
Cậu gõ gõ lên tấm kính thủy tinh, qua song cửa nhìn anh nở nụ cười.
Sau đó, bạn của bạn lại bảo với cậu rằng, Khưu Thiên giống như một phòng VIP của khách sạn năm sao, cậu nghe được, chỉ thấy ê ẩm cả lòng.
Cậu nhớ đến chú chó Golden Retriever ở trung tâm chăm sóc động vật, vẻ ngoài đẹp đẽ của nó từng khiến không biết nhiêu bao người nhận nuôi, nhưng rồi hết người này đến kẻ khác đều mang đi trả, với lý do nào là “không có thời gian chăm sóc”, “chi phí thức ăn quá lớn”, “nhà trọ quá nhỏ”, tới tới lui lui năm sáu lần, cuối cùng, chú chó đã chẳng còn mừng rỡ vẫy đuôi với mọi người, chỉ lặng lẽ nằm một mình trong góc.
Nụ cười của Khưu Thiên mang theo nỗi u buồn nhàn nhạt, những người đó lại chẳng hề nhận thấy.
Những người đó nói Khưu Thiên thế này, Khưu Thiên thế nọ, mỗi người một tay, từ phía sau lưng đẩy anh một cái, dù sức lực rất nhỏ, cũng dần dần khiến bước chân anh loạng choạng, rời xa ánh mặt trời.
Blog im lặng vốn chẳng ai lui tới, lại đều đặn tăng số lượng người xem, khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu, bèn vào bảng điều khiển tra thử IP, đều là cùng một nơi nào đấy ở Đài Bắc. Mỗi ngày một lần, thời gian cố định từ mười một đến mười hai giờ đêm.
“Chưa đặt chân” là cái tên duy nhất được nhắc đến trên blog. Cậu gặp gỡ Khưu Thiên ở “Chưa đặt chân”. Khưu Thiên sống ở Đài Bắc. Suy luận rất đơn giản, lại không có gì chắc chắn, cậu cần xác thực. Thế là buổi tối hôm ấy lúc đến nhà anh chơi, cậu lấy lý do muốn gửi mail cho đồng nghiệp, mượn wifi của anh đăng nhập blog trên điện thoại.
Kết quả. Địa chỉ IP trùng khớp.
Cậu biết anh có lý do của anh. Cậu đọc được tình tự trong ánh mắt anh. Cậu thích anh. Nhưng cuộc đời của cậu và anh sẽ mãi là hai đường thẳng song song, bởi cậu đã chọn xong hướng đi của riêng mình.
Cậu thích gọi anh là Thiên Thiên. Thiên Thiên, đối xứng trong đối xứng, như hai người sóng vai đi bên nhau, như cậu và anh, gặp nhau, chia sẻ cho nhau một chút ấm áp tạm thời, cho đến khi Khưu Thiên tìm được con đường của riêng anh.
Thế nhưng mọi chuyện lại phát triển ra ngoài sự khống chế của cậu, dù từ đầu đến cuối cậu đều giữ đúng một thái độ với Khưu Thiên, rằng hai người họ không hề có hi vọng, kết quả là, chính tay cậu đã rạch vào trái tim vốn chẳng lành lặn của anh vết thương sâu sắc nhất.
“Không sao đâu,” em gái cậu an ủi, “Người đó gan lì lắm.”
“Cậu với cái anh chàng Tư Mã… anh chàng cao lớn đó cãi nhau sao?” Chủ quán cà phê hỏi cậu, “Đừng lo, kiểu người như vậy đánh cũng không chết.”
“Xin lỗi.” Cậu thầm nói với anh trên blog. Xin lỗi, nhưng tôi không thể thay đổi cuộc sống của mình, nhìn bóng lưng anh cô độc khổ sở dưới mưa, lòng đau đớn, lý trí vẫn kiên định ở yên chỗ cũ, xin lỗi, em không thể cùng anh.
Đến lúc bệnh liệt giường, nhìn sáu phần cháo Khưu Thiên vội vàng mua tới, lòng như bị đâm vào từng cội rễ, như trang giấy cũ ẩm ướt úa màu bỗng lên đầy mốc meo.
Bị bệnh, sẽ khiến người cô đơn, mà cô đơn mãi mãi đồng cảm với cô đơn.
Nhiều lần tỉnh giấc từ cơn mộng, đều cảm thấy trời đất xung quanh chao đảo quay cuồng, cả cơ thể bỗng trở nên yếu đuối, đáy lòng mềm mại như nệm bông, chỉ cần động nhẹ vào đã lún xuống.
Giường của Thiên Thiên, phòng của Thiên Thiên, dịu dàng của Thiên Thiên.
Cậu không biết phải làm gì, tiến thoái lưỡng nan.
“Cuộc sống hai người và thế giới một người, thật ra… vẫn có thể song song đồng hành, đừng quá cố chấp bấu chặt lấy vấn đề,” Thái hậu chăm chú nói, “Thiên Thiên là người rất thấu hiểu, lúc cậu cần không gian một mình, nó luôn tự vui vẻ chơi với bản thân.”
“Như vậy rất không công bằng với anh ấy.”
“Vậy dứt khoát từ chối nó, để nó đau khổ cả đời.” Thái hậu nói rất đơn giản, lòng cậu càng nhức nhối. “Tương lai, cậu nhất định sẽ hối hận.”
Mọi thứ dường như sáng tỏ, lại vẫn thấp thỏm không yên, “Anh thật sự không để ý đến việc em đặt phương án ở bên anh vào vị trí thứ ba ư?”
“Có sao đâu, đằng nào thì thế giới của em cũng chỉ có em và anh, vị thứ mấy mà chẳng được.” Khưu Thiên cười đến trong trẻo, hết thảy xung quanh anh đều sáng rực lên như mặt trời.
Cậu ôm lấy anh, nóng phỏng đến từng đầu ngón tay.
Nhưng thật ra, từ đầu đến cuối cậu vẫn chưa hề nói yêu anh, lời không thể nói, sẽ khiến lòng day dứt.
Càng giấu diếm, càng khiến tình yêu không rõ ràng.
Thế là, cậu len lén lên blog viết một câu, “Em yêu anh, mau mau về nhà pha chocolate nóng cho em.”
Vài ngày sau đó, Khưu Thiên đột nhiên đỏ mặt tía tai, nơm nớp đứng lên khỏi máy tính, vào bếp rót một ly chocolate nóng, dè dè dặt dặt mang vào phòng khách cho cậu.
“Anh… anh… anh trước đây nhớ em, đi tìm em, cuối cùng phát hiện ra blog này, bèn chạy tới quán cà phê với mong muốn gặp em, sau này vẫn tính nói nhưng lại không biết mở lời như thế nào…”
“Em biết.” Cậu mỉm cười ôm lấy anh, hít thật sâu mùi hương của riêng mình Thiên Thiên vào đầy khoang phổi, lòng như biển lặng mùa thu, hơi nước lành lạnh và ánh sáng ôn hòa, “Cảm ơn anh đã yêu em, cảm ơn anh vẫn yêu em.”
“Còn gì nữa?”
“Anh tự lên blog mà xem đi.”
“Vậy để anh nói giúp cho lẹ,” Khưu Thiên cười hì hì, “Em yêu anh, anh yêu em, em rất rất yêu anh, anh rất rất yêu em, em vô cùng vô cùng yêu anh, anh vô cùng vô cùng…”
“Ồn ào quá!” Có người đỏ mặt, vùi đầu vào ngực Khưu Thiên.
———–
Một chút dông dài của người chuyển ngữ:
Vậy là cuối cùng Thu Vũ Vi Lương đã kết thúc. Tâm trạng của mình, như một bạn đã nói, lúc làm chỉ mong mau chóng hết nhanh, đến lúc hết thật, lại không ngừng tiếc nuối. Trùng hợp là câu chuyện của Khưu Thiên cũng dừng lại đúng những ngày đầu tháng , đầu thu, như hôm nay.
Lúc bắt đầu Thu Vũ Vi Lương là vào tháng , câu chuyện mở ra trong nỗi cô đơn mờ mịt của Khưu Thiên, linh hồn lẻ, ngẩn ngơ đi tìm một nửa còn lại chẳng biết đang trôi dạt nơi đâu của mình. Trải qua thăng thăng trầm trầm, cuối cùng, khi mưa thu đổ xuống, người có tình cũng đã kịp nên duyên. Có thể nói, cho đến giờ phút này, Thu Vũ Vi Lương là tác phẩm mình yêu quý nhất, và Khưu Thiên, tuy anh không phải nhân vật mình thích nhất, nhưng lại là nhân vật khiến mình đồng cảm nhất.
“Từ lúc còn thanh xuân bừng bừng dốc hết tâm tư ra khao khát, đến lúc rã rời mệt mỏi như hiện tại, có rất nhiều người trong giới cũng giống anh, tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy một nửa của đời mình, cứ thể để tuổi xuân lặng lẽ trôi đi. Nhưng anh đã sống bao nhiêu năm, nhìn bao nhiêu thứ, thấy bao nhiêu điều, chỉ đơn giản muốn tìm cho mình một bàn tay để nắm suốt cuộc đời, lẽ nào cũng là quá tham lam hay sao?”
Không, anh không tham lam, chỉ là cuộc đời này vốn ít khi nào toàn vẹn. Cô độc của anh, mục rữa của anh, lãnh đạm của anh, và khao khát tưởng như không có lời hồi đáp của anh, tôi chưa bao giờ đồng cảm đến thế. Vậy nên, Khưu Thiên ạ, anh thật sự rất may mắn, vì trong vài tỉ linh hồn lẻ vẫn mãi tìm kiếm mảnh ghép của đời mình, anh nằm trong số ít những người vẫn kịp duyên kịp phận.
Kết cục viên mãn của anh, có lẽ là niềm an ủi dịu dàng cho tôi, giữa tuổi xuân đầy nuối tiếc vốn chẳng kịp xanh đã vội tàn, và một nửa lòng bỏ trống vĩnh viễn. Thiên Thiên, có lẽ, tầng lá mục của tôi sẽ mãi mãi nằm lại nơi đó, con đường của tôi sẽ mãi mãi chỉ một người đến đi, bàn tay trái nắm lấy bàn tay phải, tự mình bước tới. Chờ đợi một phận duyên rơi rụng, chẳng bằng tự mình vui với bản thân.
… Dài dòng như vậy, mong bạn không phiền lòng. Cảm ơn bạn, đã theo dõi câu chuyện này. Và nếu bạn cũng yêu quý Thu vũ vi lương như mình, thì còn gì hơn.
P/S: Về bản ebook, hiện tại mình chưa có, hẹn bạn hôm khác. Và, ôm mặt, có tình yêu nào thương xót lưu giúp mình tất cả chương truyện về word không…
TP. HCM, //
Kise Rin.
Thu vũ vi lương. Hết.