Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

khí thế bức người lâu rồi chưa thấy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Hả?" Tiêu Mạc Ngôn bồi hồi nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, chậm rãi nói: "Tôi chỉ cảm thấy người bình thường sẽ không dám đụng vào chị, hơn nữa tại sao chuyện này lại xảy ra đột ngột như vậy? Mà khoảng thời gian tiếp nối sao có thể trùng hợp đến thế? Chúng ta vừa cơm nước xong thì chị một mình đi bar? Cho dù chị có say cũng phải nhớ được chút gì chứ."

Tô Tích Nhan phân tích rõ ràng hợp lý, chân mày Tiêu Mạc Ngôn dần nhíu lại, đúng thật, cô chưa bao giờ nghi ngờ Hạ Linh Doanh. Đối với Hạ Linh Doanh thì Tiêu Mạc Ngôn lo lắng nhiều hơn, càng sợ nàng biết được sự thật, giờ được Tô Tích Nhan nhắc nhở mới sáng tỏ, tất cả những suy đoán trước đây đều gom lại một chỗ, từ từ ráp lại thành sự thật.

"Tôi nghĩ là vậy đó." Tô Tích Nhan uống hết cà phê, một nụ cười nở trên khuôn mặt cô, cô ranh mãnh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Chắn chắn là Hạ Hạ thấy chị ngắm gái trẻ, nên mới nhẫn tâm muốn chỉnh chị."

"Vợ sẽ không làm thế đâu." Tiêu Mạc Ngôn im lặng lắc đầu, "Cô ấy yêu tôi như vậy thì sao phải gài bẫy tôi?"

"Yêu chị thì sẽ không gài bẫy chị à? Nếu tôi là Hạ Hạ, tôi đã sớm lấy dao rạch vài đường lên khuôn mặt xinh đẹp của chị rồi, cho chị khỏi phải đi trêu chọc người khác thu hút sự chú ý nữa, không được một ngày yên ổn mà."

"Em thật sự quá biến thái......" Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt nhìn Tô Tích Nhan, bây giờ cô có thể cảm nhận trọn vẹn cô giáo Hà sống không dễ dàng. Tô Tích Nhan tự mãn nhìn cô, "Được rồi, chị cũng nên đắn đo, dù sao bây giờ chuyện này cũng không có đầu mối, hay là chị đi thử Hạ Hạ."

"Tôi vẫn cảm thấy vợ sẽ không đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy." Tiêu Mạc Ngôn thở dài, tuy rằng ngoài miệng cô nói vậy thôi, nhưng ở trong lòng căn bản đã xác nhận suy đoán của Tô Tích Nhan, kết hợp với chuyện mấy ngày qua vợ bình tĩnh đan áo len lại có biểu hiện chẳng màng quan tâm cô, rất có thể đang chờ cô chủ động thừa nhận lỗi lầm.

"Ha ha, không ngờ Tiêu tổng bình thường thông minh tuyệt đối gặp phải chuyện như thế này cũng hết biết đường xoay xở." Tô Tích Nhan cười chọc ghẹo Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn lườm lại, vốn ai nấy đều biết vợ là tử huyệt của cô, cô cũng không ngại thêm một người biết.

"Được rồi được rồi, chị cũng đừng rầu rĩ nữa, sao cứ phải làm cái bản mặt đau khổ vậy, thật ra tôi cảm thấy Hạ Hạ làm như vậy chắc chắn ở trong lòng cũng rất khó chịu. Nếu chị thật sự chịu nghe cô ấy nói, thì cô ấy sẽ ra hạ sách này sao?"

"Sao tôi không nghe hả?" Tiêu Mạc Ngôn cau mày, trong lòng có chút cáu kỉnh, Tô Tích Nhan trợn trắng liếc cô, "Tự chị suy nghĩ, nói thật nha, chị không phải tới thời kì mãn kinh chứ, không để cho người khác nói sự thật được à? Thôi được rồi, nếu chị có thời gian để nói chuyện tào lao với tôi thì chi bằng về nhà mà hỏi cho ra sự thật đi."

Tô Tích Nhan lại bắt đầu cúi xuống nhìn điện thoại, Tiêu Mạc Ngôn liếc mắt nhìn cô, biết cô tới giờ xao lãng lại nghĩ đến cô giáo Hà, thở dài, Tiêu Mạc Ngôn phẩy tay: "Thôi được, tôi tự mình đi hỏi, nếu thật sự là vợ gài bẫy tôi..."

Trong đôi mắt Tiêu Mạc Ngôn ánh lên sự bất chấp mãnh liệt, Tô Tích Nhan giật mình, lo lắng nhìn cô ấy, "Thì sao?" Choáng, cô có lòng tốt giúp Tiêu Mạc Ngôn phân tích nguyên nhân, không phải để cho chị ấy quậy đến chia tay nha. Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, nhìn cô nói: "Tôi sẽ nhịn!"

"......"

Vì điều tra sự thật, Tiêu tổng cố ý tan ca sớm, bắt tay sắp xếp hết công việc, lái xe trực tiếp về nhà. Hạ Linh Doanh còn chưa có trở về, ở nhà chỉ có một mình má Từ đang cầm một cái áo len háo hức mặc vào người

"Má Từ, má đang làm gì?" Tiêu Mạc Ngôn ngạc nhiên nhìn má Từ, má Từ cười tủm tỉm nhìn cô, "Nhờ phúc của cô chủ, cô chủ Hạ cũng làm cho má một cái áo len, chậc chậc, nhìn đường chỉ may thật khéo."

"...... Tại sao lại là nhờ phúc của con?" Tiêu Mạc Ngôn nhận lấy ly một đá nước uống rồi ngửa mặt lên trời, công bằng ở đâu, đến cái quần cộc cô còn chưa thấy bao giờ, mà má má lại được người con gái của cô làm áo len cho!

Má Từ cuối cùng cũng xong mặc áo len lên người, màu cà phê của áo vừa vặn che đi dáng người hơi đẫy đà của bà, bà quay một vòng, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Cô chủ à, không phải má nói chứ, chắc chắn là con không không có việc gì làm lại đi ra ngoài ngắm hoa dại, mỗi lần con như vậy, Hạ Hạ đều rất khác thường."

"Mỗi một lần sao?" Tiêu Mạc Ngôn không nhận thấy chân mày cô đang nhíu lại, má Từ gật đầu: "Còn không phải sao, má nhớ hồi tuần trước con nói giờ về nhà, Hạ hạ nấu cơm cho con còn đặc biệt đợi con về, đợi suốt ba tiếng đồng hồ, con uống đến bất tỉnh mới quay trở về, lúc đó, má thấy Hạ Hạ đau lòng đến lau nước mắt.

Tiêu Mạc Ngôn cắn môi dưới, không nói bất cứ điều gì. Má Từ âm thầm nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhỏ giọng nói: "Má nhìn con lớn lên, lúc còn trẻ, biết bao nhiêu người đến bên con rồi lại đi, chỉ có Hạ Hạ cho dù con có làm cái gì cũng đều nhịn xuống, có chết cũng ở bên con. Con không nên ở trong phúc mà lại không biết phúc như vậy."

"Con biết." Tiêu Mạc Ngôn nặng nề thở dài, nhìn má Từ, "Má Từ, người khác không hiểu con, nhưng má nhất định phải hiểu lòng của con đối với cô ấy. Thánh Hoàng to lớn, chi nhánh lại khắp nơi, con không thể nào tan tầm trở về nhà như những người bình thường khác. Mấy năm nay, con luôn luôn tìm kiếm những người tài giỏi đáng tin cậy để làm trợ thủ về phụ giúp mình, là muốn có thêm thời gian ở bên cô ấy, nhưng mà tất cả những cái này cũng đều cần có thời gian."

Những lời này Tiêu Mạc Ngôn không bao giờ nói với người khác, cô ghét sự yếu đuối, nhưng đây là người giống như mẹ ruột của cô, người luôn ở bên cạnh cô, chứng kiến cô trưởng thành, cô có thể không e dè mà trút hết tâm tình.

"Má Từ, có đôi khi con thật sự rất mệt mỏi, má nghĩ rằng con muốn uống rượu hay sao? Nếu không uống nhiều sẽ lại bận rộn thêm nhiều thứ, lại sinh thêm nhiều sắc rối, đôi khi, con đau dạ dày đến không chịu nỗi, cảm thấy quá đau đớn sẽ nhớ tới vợ. Nghĩ đến trong nhà còn có một người con gái dịu dàng như ngọc đang đợi con......"

Giọng của Tiêu Mạc Ngôn có chút nghẹn ngào, má Từ thở dài, bước đến ôm lấy cô: "Má biết con thật khổ cực, cũng rất nản lòng. Nhưng Hạ Hạ không phải cũng như thế sao? Hạ Hạ đâu phải không có sự nghiệp, nhưng bởi vì con đã từ bỏ rất nhiều."

Tiêu Mạc Ngôn nén khóc ghì chặt lấy áo len của má Từ, lớp trên của áo có mùi hương của vợ, làm cho cô càng thêm xót xa. Má Từ có chút sốt ruột, đây là áo len mới của bà, lại để cho cô chủ túm lên túm xuống như vậy thì giãn mất.

"Có chuyện gì?" May mắn thay Hạ Linh Doanh trở về kịp lúc, tay nàng cầm túi xách, ngây người nhìn một già một trẻ đang ôm nhau, má Từ xấu hổ cười với nàng, Tiêu Mạc Ngôn từ trong lòng má Từ chui ra, quay lại nhìn nàng cười che dấu, "Không có chuyện gì hết, có chút mệt mỏi thôi."

Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Mạc Ngôn, ở nơi đó còn chưa bớt đi sưng đỏ, dần dần, trong mắt Hạ Linh Doanh hiện lên đau lòng, nàng có phải rất quá đáng hay không? Khiến cho Tiêu Mạc Ngôn trằn trọc mất ngủ như thế?

"Má Từ, không phải má muốn đi cho chó ăn sao?"

Tiêu Mạc Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua má Từ, má Từ nhìn chằm chằm hai người đến mê mang.

"Má Từ!"

Tiêu Mạc Ngôn tăng thêm âm lượng, bà lão không đứng đắn này, má Từ giật mình, có chút bối rối nhìn cô: "Biết rồi, không làm phiền hai đứa."

Má Từ thong thả cẩn thận bước đi, lưu luyến không thôi, bà cảm thấy tối nay nhất định là một đêm lãng mạn, hai người chắc chắn sẽ làm một cái gì đó thật lãng mạn.

Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười nhìn Hạ Linh Doanh, trông đôi mắt tràn đầy tình yêu, cô đã lâu không có nhìn Hạ Linh Doanh giống như lúc này. Hạ Linh Doanh có chút lo lắng lại có chút ngượng ngùng, hôm nay Tiêu Mạc Ngôn không giống như trước đây, tuy rằng vẫn là váy dài màu đen ôm sát người, nhưng tóc dài cũng được cột cao lên, hơn nữa còn mang giày cao gót cm, làm cho cả người càng thêm đặc biệt nổi bật, khuôn mặt trang điểm tinh tế, đôi mắt sáng lên làm cho tim Hạ Linh Doanh đập liên hồi, Hạ Linh Doanh cúi thấp đầu xuống như muốn né tránh, hỏi: "Ăn cơm chưa? Hôm nay sao lại về sớm như vậy?"

"Chưa ăn, về để ăn cùng em."

Tiêu Mạc Ngôn nói xong thì đi đến bên cạnh Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh thấy cô đi tới thì càng thêm lo lắng, ánh mắt đó giống như muốn ăn thịt người...... Hạ Linh Doanh gần như có thể nghe thấy nhịp đập trái tim của mình, nàng đi trước Tiêu Mạc Ngôn một bước, lảng vào nhà bếp.

"Em đi nấu cơm!"

Tiêu Mạc Ngôn buồn cười nhìn người đang trốn vào nhà bếp, làm gì vậy hả? Xem cô như sói mà phòng hờ sao? Càng như vậy, các tế bào tự nhiên trong xương cốt Tiêu Mạc Ngôn càng bị thiêu đốt mãnh liệt, nghĩ lại, cô và vợ thật sự đã lâu không trải qua lãng mạn giống như thế này.

Biết Hạ Linh Doanh ngượng ngùng, Tiêu Mạc Ngôn cũng không nóng vội trêu ghẹo nàng nữa, bình tĩnh ngả người trên sô pha xem TV, miệng ngân nga vài câu hát, bây giờ cô đã nắm chắc hoàn toàn vợ cô có tham gia vô chuyện đó, nếu không nàng chạy nhanh như vậy để làm gì? Nếu vợ luôn không yên tâm vì cô như vậy, đêm nay cô dự tính cho vợ cảm nhận một chút tình yêu chưa bao giờ phai nhạt của cô, để cô ấy không cần phải mỗi ngày đều lo lắng nữa.

Kỹ năng nấu nướng của Hạ Linh Doanh được rèn luyện mấy năm qua dần trở thành thành thục, mặc dù khẩu vị của nàng thanh đạm không nhiều dầu mỡ, nhưng vì Tiêu Mạc Ngôn, nàng vẫn làm một bàn đồ ăn phong phú.

Thịt heo vai kho tàu, cơm bọc thịt viên, phá lấu xào, đầu rá cán kho, khâu nhục Quảng Đông...... Chỉ cần Tiêu Mạc Ngôn thích ăn, nàng đều bưng hết lên bàn. Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng cười hạnh phúc, khui một chai rượu đỏ.

Hạ Linh Doanh cảm thấy ngồi bên cạnh cô có chút bó buộc, mặc kệ nói như thế nào trong lòng nàng vẫn là có quỷ, nàng có thể nhìn ra, Tiêu Mạc Ngôn chắc đã biết được sự thật, với tính tình của người ấy, nhất định sẽ cãi nhau một trận lớn với mình, nghĩ như vậy, trong lòng Hạ Linh Doanh có chút xôn xao, nên ngồi cách Tiêu Mạc Ngôn một cái ghế.

"Em ngồi ở đó làm gì?" Tiêu Mạc Ngôn không hài lòng nhíu mày, Hạ Linh Doanh nghiêng đầu không nói gì, Tiêu Mạc Ngôn mặc kệ thái độ này của nàng, vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh, "Lại đây, ngồi chỗ này." Hạ Linh Doanh vẫn không nhúc nhích, điều này làm cho Tiêu Mạc Ngôn có chút phiền nhiễu, cô đột nhiên đứng dậy, Hạ Linh Doanh giật mình, nhìn cô, "Để em qua!"

Hiểu rõ tính tình của Tiêu Mạc Ngôn, biết hôm nay cô đang giận, Hạ Linh Doanh cũng không muốn làm trái ý cô, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh. Tiêu Mạc Ngôn nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, mím môi cười, ôm nàng từ phía sau, dùng sức nâng eo nàng lên, để nàng ngồi trên đùi mình.

"Vợ à, tại sao tối nay em lại mắc cỡ như vậy?"

Hơi thở ấm áp mang theo hơi rượu phà lên má, sắc đỏ dần dần hiện lên hai má Hạ Linh Doanh, tay nàng nhẹ đẩy vai Tiêu Mạc Ngôn, quẫn bách nhìn cô, "Người......"

Tiêu mạc Ngôn nhìn cô cười gian, cầm lấy ly rượu ở bên, ngặm lấy một ngụm rượu, một tay đè vai Hạ Linh Doanh xoay về phía cô, cúi đầu qua.

Truyện Chữ Hay