Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

liệu có thể nào đừng rời đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vất vả, nỗ lực lâu như vậy, Tô Tích Nhan vẫn không thể chấp nhận, từ bỏ cùng mất mát hai nỗi thống khổ như búa tạ hung hăng đập vào lồng ngực Hà Tỉnh Mạc, bức nàng rơi lệ đầy mặt, bức nàng vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

Tình cảm mấy năm nay, nỗ lực mấy năm nay, trong một khắc đều hóa thành hư ảo, Hà Tĩnh Mạc ngơ ngác nhìn đối phương, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Tô Tích Nhan ở bên kia mà khóc, mà hiển nhiên cô khóc cũng không bằng Hà Tĩnh Mạc ẩn nhẫn bao lâu nay, đau buồn ở trong lòng bị gợi lên khiến nàng mặc kệ cứ thế mà khóc, tê tâm liệt phế thanh âm vang vọng khắp căn phòng, Tô Tích Nhan thấy Hà Tĩnh Mạc xụi lơ ngồi trên mặt đất mà khóc liền lảo đảo chạy qua chỗ nàng, hai chân gấp khúc quỳ gối bên người Hà Tĩnh Mạc, đưa tay ôm lấy nàng vào lòng.

tê tâm liệt phế: đau đớn cùng cực, đau đến xé lòng.

"Xin lỗi, Tĩnh Mạc, mình xin lỗi cậu."

Sau tất cả, lại rúc trong ngực quen thuộc kia, Hà Tĩnh Mạc không còn chịu đựng được nữa, nước mắt như đàn đứt dây mà rơi, khóc không thành tiếng, khóc ra mấy năm đau đớn bất hạnh, khóc ra mấy năm ủy khuất cùng xót xa, dù sao cũng là lần cuối cùng, nàng còn băn khoăn che đậy gì nữa? Đau đớn quá lâu, tổn thương quá lâu, kết quả lại như vậy, nàng thật sự không thể chấp nhận, Hà Tĩnh Mạc gắt gao túm lấy áo Tô Tích Nhan, cả người co thành một khúc, khóc đến thân mình run lên từng trận.

"Cậu, cậu không cần phải xin lỗi......" Cho dù là cái ôm cuối cùng, cho dù là tình yêu say đắm nhiều năm nay bị tuyên bố tử hình, Hà Tĩnh Mạc vẫn như trước quật cường nhìn Tô Tích Nhan, hai tròng mắt nhu tình như ngày nào nay tràn ngập nước mắt, nàng cảm thấy toàn bộ tuyến phòng thủ trong lòng mình muốn sụp đổ, mấy năm nay nhờ nuôi hi vọng mới có thể chống đỡ được nàng, cho dù như thế nào, nàng cũng muốn giữ cho bản thân một chút tôn nghiêm mà rời đi.

Bởi vì thế, bất luận như thế nào, nàng cùng chưa từng hối hận đã yêu thương Tô Tích Nhan, những ngày tháng sau này, có nhớ lại làm bạn là đủ rồi. Nàng không muốn là gánh nặng tâm lý của Tô Tích Nhan, có gì phải thấy áy náy có lỗi, cảm tình này, chính là một mình nàng tình nguyện bắt đầu,như vậy thì để cho nàng âm thầm kết thúc, chấm dứt thống khổ.

"Đều là mình không tốt, là mình không đúng, chúng ta là bạn, là bạn tốt nhất tốt nhất, mình không thể làm như thế này được...... Cậu sẽ không tha thứ cho mình đúng không?"

Tô Tích Nhan như muốn phát điên, cánh tay run rẩy gắt gao ôm vào lòng, phản ứng của Hà Tĩnh Mạc làm cho cô đau như tứa máu. Cô đã sớm đoán được, đã sớm hiểu được cảm tình tình này, nếu không phải có sự xuất hiện của Ngụy Ninh, cô làm sao có thể thấy được tâm tư của bản thân, thì ra, cô đã yêu Hà Tĩnh Mạc từ lâu. Là yêu sâu đậm như thế, sâu đến khiến cô khó có thể nắm bắt trong tay, sâu đến khiến cô thống khổ bất an. Trong lòng của nàng, bất luận là cô vui vẻ hay đau buồn nàng cũng là người ở bên bầu bạn, là người đầu tiên xuất hiện mỗi khi cô gặp khó khăn, cô như thế nào lại có thể làm ra một việc cầm thú như vậy.

Ngoại trừ ôm đầu khóc rống, lúc này, hai người không còn biết đến cách nào khác để biểu đạt tâm tình của mình nữa. Hà Tĩnh Mạc lẳng lặng rơi nước mắt, nàng không chớp mắt nhìn Tô Tích Nhan, tay chậm rãi xoa xoa hai má cô.

Người này về sau không còn thuộc về nàng nữa......

Tô Tích Nhan cầm tay Hà Tĩnh Mạc nước mắt rơi càng mãnh liệt, cô khóc đến lòng ngực nhói đau, gắt gao ôm Hà Tĩnh Mạc lắc đầu, "Tĩnh Mạc, cậu sớm biết rồi đúng không? Cậu đã sớm biết?"

Đến lúc này, Hà Tĩnh Mạc không cần phải giấu diếm gì nữa, không phải lại sợ kết quả mất đi Tô Tích Nhan đau đớn ra sao, nàng cố gắng kiểm soát cảm xúc chính mình, gật gật đầu,"Đúng, mình đã sớm biết, thời điểm còn học đại học đã biết." Nhắc đến, nước mắt lại chảy xuống, hai hàng nước mắt chảy dài trên khon mặt trắng nõn, Hà Tĩnh Mạc lau đi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào đến cực điểm, "Mình biết, vẫn luôn biết."

Khi lần đầu nhận ra cảm tình này, một mình Hà Tĩnh Mạc đau khổ trải qua một đêm khó khăn, chỉ có nước mắt làm bạn, muốn đem thâm tình này che dấu, nhưng bất cứ khi nào nàng đưa ra quyết định từ bỏ Tô Tích Nha, Tô Tích Nhan cũng đều cười hì hì dùng đủ mọi lý do để chạy đến bên nàng. Bao nhiêu quyết đoán chỉ cần một câu nói của cô liền biến mất, chỉ cần nhìn thấy cô cười, nghe được giọng của cô, Hà Tĩnh Mạc đều nhịn không được hãm sâu trong đó. Bất luận người khác nói cái gì làm cái gì, Tô Tích Nhan ở trong lòng nàng vĩnh viễn vẫn là nơi chốn mềm mại ấm áp nhất, về sau lại phải rời đi nơi mềm mại này, ngoại trừ việc gắt gao nắm lấy vạt áo của cô, Hà Tĩnh Mạc thật sự không biết làm cách nào hơn để trút ra.

"Cho nên, cậu muốn bỏ mình đi sao?"

Tô Tích Nhan hỏi điều mà bản thân cô thấy lo lắng nhất, cô cố gắng trấn an chính mình, nhưng giọng nói ức chế kềm nén không được vẫn run run, lộ ra nội tâm khủng hoảng của cô.

Hà Tĩnh Mạc giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, lắc đầu, nhìn ánh mắt cô kiên định nói: "Sẽ không, mình vĩnh viễn sẽ không rời bỏ cậu. Trừ phi có một ngày, cậu cảm thấy mình phiền, không muốn mình xuất hiện bên cạnh cậu nữa, mình mới có thể đi."

Lời nói của Hà Tĩnh Mạc làm cho Tô Tích Nhan thật đau xót, cô nắm tay Hà Tĩnh Mạc, gặn hỏi: "Cậu có xem thường mình không?"

Hà Tĩnh Mạc nhìn cô nhẹ nhàng lắc đầu. Xem thường? Nàng như thế nào lại xem thường Tô Tích Nhan, chuyện tình cảm vốn chính là lưỡng tình tương duyệt, nếu hết thảy hạnh phúc đều chỉ là ảo giác của nàng, như một cái mạng che mặt, nàng có lý do gì mà đi trách móc Tô Tích Nhan. Nàng thật luyến tiếc......

lưỡng tình tương duyệt: đôi bên đồng lòng yêu nhau.

Lời nói của Hà Tĩnh Mạc làm lòng Tô Tích Nhan cảm thấy dễ chịu, bất luận thế nào, kết quả cũng không như cô tưởng tượng đau đớn đến khó có thể chấp nhận, từ nhỏ đến lớn, cô đều không có dũng cảm như thế, cô không chớp nhìn chằm chằm ánh mắt Hà Tĩnh Mạc, "Tĩnh Mạc, chúng ta còn có thể giống như bây giờ sao?"

Lúc này đây, Hà Tĩnh Mạc không còn đủ kiên định cho cô một câu trả lời thuyết phục. Có thể giống như bây giờ sao? Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan, ánh mắt kia bi thương đến chết dường như đang xoa dịu lòng của nàng. Yêu, cho nên sợ hãi mất đi, cũng thật mất đi, nàng liệu còn có thể giống như xưa vẫn trước sau như một ở bên cạnh Tô Tích Nhan chờ đợi? Nàng liệu còn có đủ dũng khí tận mắt nhìn Tô Tích cùng người yêu ôm nhau, nhìn cô ấy hạnh phúc mỉm cười, nhìn cô ấy bước đi ngày một rời xa mình?

Hà Tĩnh Mạc lại một lần nữa do dự làm lòng Tô Tích Nhan đau đớn, cô cắn môi, nhìn Hà Tĩnh Mạc, nước mắt ở trên mặt vẫn chưa dứt, mỗi chữ nói ra vô cùng kiên định: "Hà Tĩnh Mạc, bất luận như thế nào, mình cũng sẽ không rời bỏ cậu, cũng không cho cậu rời bỏ mình, một chút cũng không cho phép."

"Tích Nhan, cậu đừng như vậy......" Hà Tĩnh Mạc thật vất vả nhịn không rơi nước mắt lại bị một câu của Tô Tích Nhan kích động mà tiếp tục khóc, một giọt đọng trên mu bàn tay của Tô Tích Nhan, thống khổ cùng đau lòng từ ai kia làm cho cô không thể không lại một lần nữa xác định cùng với tâm tư kiên định của bản thân, tay cô đem Hà Tĩnh Mạc kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, ở bên tai nàng nói khẽ: "Mình biết, Tĩnh Mạc, cậu không thể chấp nhận mình, không thể nhận lấy thứ tình cảm lưu luyến này. Nhưng mà, mình thật sự yêu cậu, yêu không có cách nào kiểm soát được, cậu nếu muốn chán ghét thì cứ chán ghét đi, nhưng mình sẽ không từ bỏ đâu."

"Cái gì?" Cả người Hà Tĩnh Mạc chấn động, hai mắt đẫm nước nhìn Tô Tích Nhan, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Tô Tích Nhan nhìn ánh mắt nàng, hít sâu một hơi, "Mình biết bản thân thật đáng xấu hổ, tự nhiên lại đối với người bạn cả đời quý trọng nhất mà động tình, nhưng đã muốn yêu thương, mình còn có thể làm được gì? Mình sẽ cố gắng, cố gắng để cho cậu chấp nhận mình, van xin cậu đừng chán ghét, đừng rời đi. Mình không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn âm thầm ở bên bảo vệ cậu. Có thể không? Tĩnh Mạc? Cậu có thể cho mình cái quyền này không?"

Truyện Chữ Hay