Thư Từ Xuân Oanh

chương 59: chúng ta kết hôn đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vòng tay của Lâm Tống Tiện vừa ấm áp vừa rộng rãi, hơi thở của anh ở khắp nơi, đáy lòng bất an cùng sợ hãi cũng dần hồi phục lại, sau cú sốc lớn này, Tống Oanh cũng dần dần tỉnh táo lại.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt đỏ bừng, giọng nói xen lẫn tiếng nghẹn ngào.

"Cậu quay lại khi nào?"

Lâm Tống Tiện thần sắc không khống chế được dừng lại một chút "Ừm, cũng được một thời gian rồi."

Suy đoán của cô đã chính xác, Tống Oanh khoảnh khắc nước mắt như mưa.

"Khốn nạn." Cô nức nở, uỷ khuất cùng phẫn nộ dồn dập trong lòng, không tự chủ được đưa tay đẩy anh ra.

"Nhân Nhân..." Lâm Tống Tiện nắm lấy cánh tay đang vung vẩy của cô, ngay sau đó, anh bưng mặt cô lên hôn một trận.

Tống Oanh ngay lập tức như gặp sự cố kỹ thuật, cô đứng tại chỗ bất động, trên môi có một lực không nặng không nhẹ truyền tới, cảm xúc mềm mại cùng hơi thở nhẹ nhàng thuộc về Lâm Tống Tiện, hô hấp giao thoa, anh cạy mở hàm răng của cô ra luồn vào.

Chẳng biết từ lúc nào bàn tay đó từ bên mặt cô chuyển xuống gáy, Lâm Tống Tiện ôm lấy cô, từng chút một cướp đi dưỡng khí của cô.

Tống Oanh tay chân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, gần như thở không nổi.

Dạng thân mật như vậy nằm ngoài tầm nhận biết của cô từ trước tới nay, càng không nói đến người này là Lâm Tống Tiện.

Tống Oanh đột nhiên rất muốn khóc, cô lại lần nữa ôm chặt lấy anh, ngẩng mặt lên, vụng về đáp lại nụ hôn của anh.

Nước mắt lại trào ra nơi khóe mắt.

Sau một lúc lâu, thật lâu, cuối cùng anh cũng rời khỏi môi cô.

Lâm Tống Tiện chống đỡ bên tai Tống Oanh nói.

"Nhân Nhân, chúng ta kết hôn đi."

Anh nói xong câu này, không khí liền im lặng, Tống Oanh mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt không khỏi sững sờ.

Lâm Tống Tiện thần sắc ôn hoà chờ đợi, cho cô đầy đủ thời gian nuốt trôi vấn đề.

Một lát sau, Tống Oanh đột nhiên nói một câu.

"Đây là nụ hôn đầu tiên của em."

Lâm Tống Tiện sửng sốt một chút.

"Không phải." Anh chậm rãi nở nụ cười "Nụ hôn đầu tiên của em đã sớm mất vào buổi tiệc chia tay cao trung rồi, là cho anh."

Tống Oanh khẽ hé môi, bất tri bất giác mới kịp phản ứng, đầu tiên là mỉm cười, sau đó nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Cô cúi đầu ôm anh, cả người rúc vào trong ngực anh, tự lẩm bẩm một mình.

"A Tiện."

Xe dừng bên đường, cây cối rậm rạp che mát, Lâm Tống Tiện ngồi ở vị trí ghế lái, một tay nắm vô lăng, tay kia nắm lấy tay cô.

Mười ngón tay đan vào nhau, chặt chẽ không thể tách rời.

"Như này làm sao mà lái xe?" Tống Oanh giật giật, muốn thoát khỏi anh.

"Vậy anh không lái nữa." Anh dứt khoát tắt máy.

Hai người đã nói chuyện trong xe hơi một lúc lâu, Lâm Tống Tiện bắt đầu nói về việc đi nước ngoài.

Tối hôm đó Tống Nghi Ninh đột ngột đến yêu cầu anh đi nước ngoài, chuyện đứa con riêng, vì sao hai người không được liên lạc... thậm chí năm trước bà còn cử người giám sát anh.

Lâm Tống Tiện về nước nửa năm đều ở tại công ty làm việc. Cách đây không lâu, Tống Nghi Ninh cũng đã chuyển nhượng phần cổ phiếu đáng lẽ thuộc về anh.

Bà nhiều lần đề cập qua gia đình có bối cảnh tương tự, muốn sắp xếp hôn nhân của anh như một cuộc giao dịch.

Cường cường liên hợp là một lựa chọn sáng suốt, mấy thứ tình yêu không đáng nhắc tới.

Lâm Tống Tiện biết rõ ý định của bà muốn ngăn cản hai người không cho liên lạc với nhau.

Tống Nghi Ninh muốn cố gắng chặt đứt hoàn toàn mối quan hệ này trước khi chính thức nảy mầm.

Tuy nhiên, giữa anh và Tống Oanh cũng không cần nói nhiều, tình cảm không cần phải nói ra miệng, nó sớm hoà tan khắc cốt vào tâm trí rồi.

Anh muốn cùng cô kết hôn.

Không chậm trễ.

Nửa đời sau, anh chỉ muốn ở bên cô mãi mãi.

Đời người không có mấy cái bốn năm.

Ngày hôm sau trở lại Cẩm Thành, Lâm Tống Tiện đợi cô ở dưới lầu nhà, sáng sớm từ cửa sổ nhìn xuống, chiếc xe đen quen thuộc dừng ở dưới gốc cây.

Tống Oanh cẩn thận soi gương một lần nữa, người trong gương mặc áo sơ mi trắng cùng váy xếp ly, trang điểm tươi tắn, màu môi đỏ tự nhiên không đậm cũng không nhạt.

Cô hơi lo lắng chỉnh lại cổ áo, sờ vào sổ hộ khẩu trong túi xách, hít một hơi thật sâu rồi đi ra ngoài.

Tống Oanh không nói với ai về quyết định này.

Nhưng cô lại kiên định chưa từng thấy, giống như khi còn nhỏ, không ăn vặt để dành tiền mua những viên thủy tinh mình thích, bí mật từ ngày này qua ngày khác, cho đến khi đựng đầy cả hộp bánh.

Sự tồn tại của Lâm Tống Tiện lại quý giá hơn những viên thủy tinh vô số lần, cô muốn có anh mãnh liệt hơn bất kỳ thời khắc nào.

Hai người chỉ mới tách nhau qua một đêm.

Khi gặp lại người kia, dường như đã qua nửa thế kỷ, xa cách quá lâu, mỗi bên đều giống như cửu biệt trùng phùng.

"Em chuẩn bị xong chưa?" Lâm Tống Tiện hỏi cô, khuôn mặt cô được bao phủ bởi ánh nắng ban mai vàng vọt từ kính cửa, bụi mịn bay lên bay xuống trong không khí. Tống Oanh gật đầu không cần suy nghĩ.

"Chuẩn bị xong rồi."

"Vậy chúng ta xuất phát nhé." Chiếc xe biến mất trong ánh ban mai tiến thẳng về phía trước.

Tại Cục dân chính, tốc độ xếp hàng nhanh hơn dự kiến.

Cô nhân viên đóng dấu đỏ kiểm tra ngày tháng năm sinh, đẩy hai cuốn sổ đỏ cho cặp đôi còn quá trẻ nhưng rất xứng đôi vừa lứa, thành tâm chúc phúc.

"Chúc hai bạn bạch đầu giai lão."

"Cảm ơn."

Từ trong trong tâm, Tống Oanh vẫn có chút cảm thấy không chân thật.

Chỉ trong chốc lát vậy mà hai người đã đăng ký kết hôn về mặt pháp lý, danh chính ngôn thuận trở thành bạn đời trong quãng đời còn lại của mỗi người.

Cô nhìn vào tấm ảnh chụp trong cuốn sổ.

Trong bức ảnh phông nền màu đỏ, hai người mặc áo sơ mi trắng giống nhau, khuôn mặt đoan chính, nụ cười tươi tắn.

Tống Oanh đưa tay chọc chọc mặt Lâm Tống Tiện.

"Nhìn anh cười thật ngốc."

"To gan nhỉ." Hôm nay cô không buộc tóc đuôi ngựa, Lâm Tống Tiện kéo kéo tóc sau lưng cô, bộ dáng lười nhác.

"Dám nói như vậy với anh Tiện của em."

"Để lại chút mặt mũi đi."

Tống Oanh siết chặt giấy đăng ký kết hôn rồi vui vẻ bước ra ngoài, Lâm Tống Tiện dễ dàng bắt được cô, đuổi tới trước khi cô mở cửa xe, từ phía sau nắm bả vai Tống Oanh, kéo cô vào trong ngực nhốt chặt.

Anh hung hăng uy hiếp "Cho em một cơ hội, đáp ứng anh thì anh sẽ bỏ qua."

"Chuyện gì?"

"Thì gọi anh một tiếng ông xã."

"Aaaaa Lâm Tống Tiện, đồ không biết xấu hổ!" Tống Oanh da mặt mỏng lập tức nổ tung, trở tay đẩy anh ra, bỏ chạy như một con thỏ.

Lâm Tống Tiện mặt dày phát huy đến cực hạn, hét lên từ phía sau "Chúng ta chẳng phải vừa là vợ chồng hợp pháp sao."

Hai má Tống Oanh nóng bừng, bịt chặt lỗ tai.

Sau khi lên xe đóng kín cửa xe lại, gió mát từ điều hoà thổi qua, nhiệt độ trên mặt Tống Oanh mới từ từ giảm bớt.

Lâm Tống Tiện không khởi động xe ngay, mà nghiêng đầu chăm chú vào cô, ánh mắt lẳng lặng rơi trên người cô.

Tống Oanh cùng anh đối mặt, bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại, một lúc sau, Lâm Tống Tiên hướng phía cô vươn tay ra "Qua đây, để anh ôm."

Ánh mắt anh dịu dàng khó tả, Tống Oanh cởi bỏ thắt dây an toàn, bò tới trong ngực anh.

Lâm Tống Tiện hạ thấp ghế ôm lấy cô.

"Nhân Nhân." Anh cười, đầu ngón tay vén những sợi tóc tản mát trên má cô ra sau tai.

"Anh thật sự rất vui."

"Em cũng vậy." Cô nhìn anh thì thầm.

Hai người lặng lẽ chăm chú nhìn đối phương, không khí đột nhiên trở nên quyến luyến không thể giải thích được, Lâm Tống Tiện cúi đầu hôn lên môi cô.

Tống Oanh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Hai người không nhịn được hôn nhau thật lâu trong xe, nhiệt độ tăng lên một chút, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.

Lâm Tống Tiện cuối cùng cũng khắc chế buông cô ra, trong mắt mang theo ý cười, giọng nói có chút khàn khàn "Em phải mau xuống thôi."

"Nhân Nhân, anh có chút không nhịn được."

......

Tống Oanh đỏ bừng mặt, một vòng nhiệt độ lại nhanh chóng càn quét tới.

Cô hốt hoảng dùng cả tay chân trèo xuống khỏi người anh.

Tống Oanh ngồi lại ghế phụ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chiếc váy dúm dó trên đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn như tuyết, son môi đã không còn hình dạng ban đầu.

Lâm Tống Tiện không thể tập trung chú ý được nữa sau khi liếc nhìn cô, anh thả lỏng một tay để mở ngăn kéo trong xe, rút hai tờ giấy đưa cho cô.

Tống Oanh nhận lấy, nét mặt mờ mịt, Lâm Tống Tiện ra hiệu chỉ vào khóe miệng cô, giây tiếp theo, mặt cô lại đỏ bừng đến tận mang tai.

Cô bối rối mở gương trước ra, đôi mắt ướt át, son môi bị anh hôn lem một chút xíu.

Lâm Tống Tiện lặng lẽ hít thở sâu hai hơi, quay đi chỗ khác.

Tống Oanh trước khi trở về đã tìm được việc làm, là một trường sơ trung liên kết với trường Cẩm Giang, cô dạy Hán ngữ, thứ hai phải đến báo cáo để làm thủ tục.

Trường sơ trung nằm ở phía nam thành phố, cách nhà một giờ lái xe. Tống Oanh chuẩn bị chuyển đến ký túc xá giành cho giáo viên, cô nói với gia đình rằng cô sẽ trở về vào thứ Bảy và Chủ nhật.

Lâm Tống Tiện đặc biệt dành thời gian đến thăm, mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ. Tống Chí Lâm đã rất có ấn tượng với anh. Sau bao nhiêu năm, cả hai lại có thể bên nhau lần nữa. So với việc mất đi đứa con gái bảo bối khi có bạn trai, ông lại càng vui mừng cho cô.

Phan Nhã còn cường điệu hơn nữa, sau khi Lâm Tống Tiện bước vào cửa, bà lập tức vụng trộm kéo Tống Oanh vào bếp, kinh ngạc kêu lên với cô "Nhân Nhân, con lừa được thằng bé đẹp mắt thế này ở đâu ra vậy? Mẹ không tin đây là bạn trai con gái mình luôn đấy."

Tống Oanh "......."

Vào ngày chuyển nhà, Lâm Tống Tiện lái xe đến đón cô, Tống Oanh đóng gói hai vali, Phan Nhã cũng đã chuẩn bị tất cả chăn gối cho cô từ nhà, chất thành một đống lớn, nhét đầy cốp xe.

Tống Oanh không bật điều hướng. Lâm Tống Tiện đã cùng cô đến thăm trường lần trước, cô yên tâm dựa vào ghế trả lời tin tức về công việc, lúc phát hiện khung cảnh bên ngoài cửa sổ không thích hợp lắm thì đã quá muộn.

"Đây là nơi nào?" Cô nhìn Lâm Tống Tiện lái xe vào khu dân cư cao cấp, sau một đoạn đường dài rẽ vào, một ngôi biệt thự nhỏ có sân vườn hiện ra trước mặt.

Cánh cửa sắt chạm khắc tự động mở ra, cây xanh tươi tốt, hoa hồng khắp tường.

Lâm Tống Tiện đỗ xe trong gara, quay đầu lại thay cô tháo dây an toàn.

"Đây là nhà của chúng ta."

Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tống Oanh "Nhân Nhân, em không phải dự định sau khi đăng ký xong rồi sống riêng đấy chứ."

Trang trí căn nhà này rất hoàn chỉnh đầy đủ, so với phong cách của anh hoàn toàn khác trước, rõ ràng là kiểu nhà mà Tống Oanh thích.

Màn cửa sổ bằng vải lanh màu trắng, khăn trải bàn hoa nhỏ, đồ nội thất nhỏ theo phong cách Châu Âu, màu sắc tràn ngập sự tươi sáng, ấm áp ở khắp mọi nơi.

Tống Oanh đưa mắt nhìn sang bên trái, trên bệ cửa sổ có cả một dãy gốm sứ men hình mèo con Nhật Bản đầy màu sắc, đủ loại hình dáng.

Cô đã từng nói với Lâm Tống Tiện trong thư của mình rằng cô vô tình nhìn thấy một dãy mèo con bằng gốm sứ xinh xắn trong một cửa hàng lúc cô đi mua sắm. Nếu sau này có nhà riêng, cô nhất định phải mua chúng đặt chúng trên bệ cửa sổ trong phòng khách.

Đó là chuyện của năm trước.

"Anh chuẩn bị khi nào?" Tống Oanh vô thức túm lấy góc váy, ánh mắt thấp thỏm nhìn anh, giọng nói rất nhẹ, tựa hồ sợ quấy rầy gì đó.

"Không lâu." Lâm Tống Tiện nói: "Từ lúc em nói em định trở về."

"Vậy nếu em không trở về thì sao?" Tống Oanh hỏi.

"Vậy thì anh sẽ đi tìm em." Không xa vạn dặm.

_Hết chương _

Editor: Vitamino

Bonus ảnh giấy đăng ký của bạn trên Weibo của tác giả, // là ngày hai bạn đi đăng ký

vài hình ảnh bạn trên Weibo nữa

Còn đây là bìa truyện, truyện cũng mới xuất bản bên Trung thôi

Truyện Chữ Hay