Thầy giám thị bị anh làm cho choáng váng đến mức không thể đứng dậy được tức giận đến suýt nhồi máu cơ tim.
Thầy chỉ vào Lâm Tống Tiện, mặt đỏ au "Sao chứ, bây giờ giáo viên không thể mắng học sinh gian lận trong thi cử sao?"
Lông mày của Lâm Tống Tiện lại cau lại, "Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, cậu ấy không có khả năng làm chuyện như vậy."
"Trước mặt mọi người, giám thị cũng nhìn thấy tận mắt. Nếu em không tin, thì xem lại camera giám sát."
Mỗi phòng thi đều được trang bị thiết bị giám sát. Thầy cô đã xem nó trước khi Lâm Tống Tiện vào. Thời gian thi trôi qua được ba phần tư thời gian thì có một nữ sinh di chuyển, đầu tiên cậu ta giấu diếm nhìn về phía sau, sau đó vo tròn một vật gì đó trong lòng bàn tay, lúc ném đi có thể cậu ta có chút hoảng sợ, tay run phương hướng ném sai lệch, vật đó vô tư rơi đúng lên bàn của Tống Oanh.
Sau đó, giám thị đi đến.
Lâm Tống Tiện xem đến đây, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nữ sinh đang cúi đầu trong góc, từ lúc anh bước vào vẫn không dám nói gì.
"Cậu ta nói đáp án chuyển cho Tống Oanh sao?"
"Em ấy đã thú nhận hết rồi, chứng cứ vật chứng rõ ràng."
Vẻ mặt Lâm Tống Tiện giống như sắp ăn thịt người, nhìn chằm chằm vào nữ sinh kia, Tống Oanh giật giật kéo góc áo anh, đứng ra.
"Thưa thầy, em hoàn toàn không biết cậu ấy." Ngoại trừ khóe mắt hơi đỏ, không có gì khác thường, cô đang cố gắng bình tĩnh.
"Em vừa rồi cũng đã nói rồi, thầy điều tra rõ ràng lại đi ạ, từ..." Cô nhìn nữ sinh không biết tên kia, Tống Oanh dừng lại rồi mới tiếp tục "Bạn học này với em không có quan hệ nào cả."
"Chỉ vì một tờ đáp án không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện trên bàn trong buổi thi, em đã bị gán mác gian lận trong thi cử thì thật sự rất vô lý, nếu là sự thật em chấp nhận bị điểm kém và bị xử phạt."
Cục diện hỗn loạn, lý lẽ của Tống Oanh có vẻ bất lực yếu ớt. Không ai nghiêm túc lắng nghe cô, bất kỳ lời nói nào của cô đều giống như lời giảo biện chột dạ sau khi sự việc bại lộ.
Bây giờ Lâm Tống Tiện xuất hiện loại khí thế khiến người ta mười phần an tâm, sau khi cô nói xong, không khí im lặng trong hai giây, một số giáo viên dường như thực sự xem xét lời đề nghị của cô.
Nữ sinh kia vốn im lặng trong góc bỗng ngẩng đầu lên, cắn chặt môi hét "Học kỳ trước cậu đứng thứ , kém tôi hơn điểm. Cậu muốn lần này về nhà đạt loại giỏi để bố mẹ vui lòng, cậu muốn để tôi chuyển đáp án cho cậu trong bài kiểm tra toán mà."
"Cậu học kém nhất là môn toán. Nếu vượt qua bài kiểm tra này, thứ hạng của cậu chắc chắn sẽ tăng lên."
Ngay khi lời nói của cậu ta nói ra, bầu không khí thay đổi ngay lập tức, khuôn mặt của giáo viên hiện lên một tia bừng tỉnh. Ánh mắt lại nhìn về phía Tống Oanh trở nên phức tạp, Lâm Tống Tiện mím chặt khoé môi, không kìm nén được tính tình.
"Cậu học lớp nào?" Anh đột nhiên nói "Tên gì? Có dám chịu trách nhiệm về những gì mình nói không?"
Lông mày anh cau lại, câu hỏi càng giống như một lời đe dọa. Đôi vai gầy của cậu ta co rút sợ hãi, thầy giám thị không nhịn được nói.
"Lâm Tống Tiện, em về trước đi, thầy cô sẽ điều tra rõ ràng chuyện này." Thầy nói xong lại nhìn Tống Oanh khó nói thành lời.
"Em cũng có thể về trước. Thành tích thi kỳ thi này sẽ được xác định sau. Kết quả cụ thể cũng sẽ thông báo cho em sau."
Ra khỏi văn phòng, cảm giác ngột ngạt liền tan biến đi rất nhiều bởi làn gió mát lùa vào. Tống Oanh vẫn cúi mặt tinh thần sa sút, vừa tức giận vừa uỷ khuất, không nghĩ rằng mình sẽ gặp loại chuyện này.
Cô cố gắng tìm kiếm thông tin của cậu ta trong đầu, nhưng không tìm ra được chút dấu vết nào, vừa rồi Tống Oanh không thể đối chất cùng cậu ta, bây giờ càng nghĩ đến, mắt cô càng đỏ lên.
"Nhìn đường, sắp đụng đầu tới nơi kìa." Lâm Tống Tiện vốn đang nói chuyện điện thoại, dư quang thoáng thấy cô sắp đâm vào cây cột lớn, anh không nhịn được đưa tay ra, túm lấy cô.
Tống Oanh dừng bước, anh cúi đầu tinh tế nhìn kỹ gương mặt cô.
"Sợ cái gì?" Anh dùng ngón tay cọ xát xoa xoa khóe mắt cô, giọng điệu kiêu ngạo nhưng ánh mắt lại rất ôn nhu.
"Có anh Tiện đây."
Nữ sinh kia học ban một tên Giang Ngôn, không có bạn bè trong lớp, tính tình nhút nhát, thường đi một mình, điều đặc biệt duy nhất là vì học giỏi nên quanh năm cậu ta luôn chiếm vị trí top ba trong lớp, trong lớp thường xuyên bị nam sinh bắt ép làm bài tập giúp.
Sự việc này xảy ra, Lâm Tống Tiện cũng dễ dàng kiểm tra, trong danh sách phòng thi của cô hôm nay có tìm ra được một người.
Đàm Cao Dương.
Điểm số trung bình, dựa vào gia đình mới được vào Cẩm Giang, điểm thi cuối học kỳ trước tăng đột biến, thường ngày cậu ta cùng nhóm bạn bè trong lớp thường xuyên bảo Giang Ngôn làm giúp họ bài tập. Kỳ thi này vừa lúc bọn họ cùng phòng thi, ngồi ngay sau Tống Oanh.
Buổi chiều, Lâm Tống Tiện dẫn theo vài người kéo Đàm Cao Dương ra khỏi lớp, nói uy hiếp, ép buộc hay đe doạ cũng được, thế lực gia đình nhà cậu ta cũng không thể so được với nhà Lâm Tống Tiện, trong trường học lại càng không bằng anh. Cậu ta cũng sợ gia đình gặp rắc rối nên đã thú nhận tất cả mọi việc.
Kết quả đã rõ ràng.
Giang Ngôn bị cậu ta dọa bắt gian lận trong kỳ thi, lo lắng nên ném đáp án nhầm người, lại sợ bị Đàm Cao Dương trả thù, cậu ta liền cắn răng dứt khoát đem chuyện này đổ lên đầu Tống Oanh, dù sao cậu ta cũng sẽ bị phạt, vẫn còn hơi vừa bị phạt vừa bị bắt nạt.
Đàm Cao Dương cùng nhóm bè bạn của cậu ta đã quen với việc bắt nạt kẻ yếu, nghe nói Giang Ngôn còn bị cậu ta bắt vào phòng vệ sinh yêu cầu cậu ta ngồi xổm dưới đất để lau giày cho Đàm Cao Dương.
Trong văn phòng, giáo viên sau khi nghe xong mặt liền tái xanh, tay run lên vì tức giận nhìn hàng người đang đứng trước mặt mình.
"Bắt nạt bạn cùng lớp."
"Gian lận trong thi cử."
"Còn vu oan bạn học!"
"Trường chúng ta làm sao lại có học sinh như em! Ngày mai mau thu dọn đồ đạc đi!"
"Thầy!" Đàm Cao Dương khóe miệng đỏ bừng, bất mãn hét lên. Sau đó cậu ta lại rít lên vì đau, mắt nhìn thấy Lâm Tống Tiện bên cạnh, đem lời nói trong miệng đè xuống, vẻ mặt như đang chịu đựng.
"Gọi cho phụ huynh em ngay. Nhà trường phải giải quyết chuyện này nghiêm túc." Cậu ta không dám cãi lại, tựa hồ làm ra bộ dáng nghe lời. Lâm Tống Tiện đứng nhìn hồi lâu bên cạnh, nghe lời giáo huấn của giáo viên xong mới không nhanh không chậm lên tiếng.
"Thầy giám thị, bạn học bị vu oan, phải đền bù cậu ấy sao đây?"
Thầy giám thị uy nghiêm mới giáo huấn học sinh lúc này "...?"
Thầy căn cứ vào tình hình nhanh chóng giải quyết "Tống Oanh lần này quả thực là em bị vu oan. Môn toán kỳ này em có thể thi lại, tính lại tổng điểm cho em, hơn nữa còn làm tổn thất tâm lý, để hai bọn họ mau xin lỗi em."
Thầy đẩy Đàm Cao Dương, cậu ta lảo đảo hai cái nhìn Tống Oanh, không cam lòng bất đắc dĩ nói gì "Xin lỗi."
"Thật xin lỗi." Giang Ngôn đứng trước mặt cô, nghiêm túc cúi đầu.
Nữ sinh gầy gò, nét mặt xanh xao, cơn bão sắp đối mặt khiến cả người cậu ta run lên bần bật.
Tống Oanh bởi vì tai bay vạ gió lòng tràn ngập uỷ khuất cùng phẫn nộ bây giờ đã tiêu tan vài phần.
Cô không nói gì im lặng chấp nhận lời xin lỗi của họ.
"Được, được rồi, hai em có thể đi rồi. Tiếp theo để tôi xử lý hai em này." Thầy giáo xua tay làm ra vẻ đuổi người, thầy thật sự rất sợ Lâm Tống Tiện, chỉ muốn đưa tên ôn thần này mau ra ngoài.
"Thầy giáo, thầy thì sao?" Anh đột nhiên nói, vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt cũng mang theo ý cười như có như không.
"Theo lý thuyết nếu mắng nhầm người thì thầy cũng nên nói lời xin lỗi."
"Tôi..." Thầy giám thị tức giận đến mức không nói được lời nào. Nhìn thấy bộ dạng của anh, cũng lười quan tâm quay sang Tống Oanh.
"Tống Oanh, thầy cũng xin lỗi em. Đây quả thực là sơ suất."
Giọng điệu không tốt nhưng cũng rất chân thành, Lâm Tống Tiện miễn cưỡng nhận lời, ánh mắt rơi vào trên người Tống Oanh.
"Nếu em có bất kỳ yêu cầu nào, có thể nói ra."
Cô lắc đầu, tất cả những người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, nét mặt của giáo viên cũng thay đổi.
"Được rồi! Chuyện xong rồi nhanh đi thôi!"
...
Lúc Phương Kỳ Dương tìm thấy hai người trong lớp, Lâm Tống Tiện đang ngồi ở đó ăn hộp mì còn thừa của Tống Oanh.
Sau khi ra khỏi văn phòng, đã tan học hồi lâu, canteen và siêu thị của trường đều đóng cửa, trên sân trường hầu như không có một bóng người, chỗ nào cũng vắng tanh.
Tống Oanh quay lại lớp để lấy cặp sách, nhìn thấy hộp mì gói mua lúc trưa, vốn định dùng nó làm bữa trưa, nhưng vì vụ gian lận vừa rồi nên cô không ăn được gì, cả ngày gần như không có gì trong bụng, giờ cảm thấy đầu óc choáng váng, có dấu hiệu hạ đường huyết như muốn ngất xỉu.
Cô ôm cặp sách nói "Lâm Tống Tiện, cậu đi trước đi, tôi sẽ tự về sau."
"?" Lâm Tống Tiện nhìn thẳng vào mắt cô hỏi thăm.
Tống Oanh lấy hộp mì gói ra "Tôi muốn ăn chút gì đó trước khi về." Cô ôm chặt cái bụng đang khó chịu, hơi khom người khẽ nhíu mày.
"Hôm nay cậu chưa ăn sao?" Lâm Tống Tiện nhìn thấy tình trạng của cô, bước đến bàn cô, Tống Oanh đã đói lả đến nơi.
"Không ăn được." Cô thốt lên một cách uể oải."
"Tôi tức giận no rồi."
"Cậu thực là..." Lâm Tống Tiện nhìn xuống, bất mãn nói "Xem ra đánh Đàm Cao Dương nhẹ tay quá rồi."
Anh lấy hộp mì khỏi tay Tống Oanh dùng gương mặt thối đi ra ngoài "Cậu ngồi đây, tôi đi pha cho cậu."
Nước nóng của máy lọc nước đã tắt, phải mất hai phút mới sôi. Lâm Tống Tiện kiên nhẫn chờ đợi, dùng ngón tay mở hộp mì đặt những gói gia vị vào trong hộp.
Mì sau khi nấu chín thơm nồng mùi hương, xộc thẳng vào mũi, bay ra cả phòng.
Cho dù Lâm Tống Tiện chưa bao giờ thích ăn loại thức ăn này, nhưng vào lúc này, vẫn cảm thấy thèm ăn.
Anh mang mì vào đặt trước mặt Tống Oanh.
"Ăn đi." Cô ngồi thẳng dậy dùng nĩa từ từ đảo mì đưa lên miệng, Lâm Tống Tiện lại lấy cốc nước của Tống Oanh đổ cho cô cốc nước.
Phòng học im ắng, chỉ có mùi thơm thoảng bay qua, Lâm Tống Tiện ngồi cạnh Tống Oanh, lặng lẽ đợi cô ăn xong.
Lúc cô ăn dáng vẻ cũng rất thanh tú, ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ gọn gàng, sạch sẽ, giống hệt với lúc hai người đi ăn mì, mỗi lần Lâm Tống Tiện ăn xong gần như nhìn thấy đáy bát, cô mới ăn được một nửa.
Lần này cũng không ngoại lệ, thời gian trôi qua rất lâu cô mới ăn được một phần ba, Tống Oanh dừng lại, xấu hổ nhìn chằm chằm vào hộp mì ăn liền trước mặt.
"Tôi không ăn được nữa." Cô đặt nĩa xuống xoa xoa dạ dày đang chướng lên trong bụng.
Đói quá lâu, mì gói còn nhiều dầu mỡ, mới đầu ăn vài miếng cũng không sao nhưng chẳng được bao lâu.
Tống Oanh cảm thấy lãng phí, đặt nĩa trên tay xuống uống một hơi nước mì.
"Còn nhiều như vậy, cậu ăn no chưa?" Lâm Tống Tiện hỏi.
"Ừ, lãng phí thật..." Mắt cô nhìn vào đống mì ăn liền trước mặt, đang định nghĩ đem vứt đi thì Lâm Tống Tiện đã đem hộp mì rất tự nhiên dùng nĩa của cô ăn qua trực tiếp gặm một miếng ăn.
"Tôi giúp cậu ăn." Thần sắc anh vẫn như bình thường, như thể không phát giác ra đây là món cô đã ăn. Tống Oanh lặng thinh một lúc, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Cậu cả ngày...cũng chưa ăn sao...?"
--------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nhân: Cậu đói thành dạng này rồi sao.
Tiện: Nếu tôi nói tôi chỉ thèm ăn hộp mì kia, cậu có tin không?
_Hết chương _
Editor: Vitamino