Editor: Yuu
Buổi tối, Tư Tần gọi cơm hộp tới, hai người ngồi trong nhà ăn bữa tối với ba món ăn và một món canh.
Lúc này Thượng Vân Xuyên vẫn cảm thấy không chân thật. Nhưng vừa rồi nhân lúc Tư Tần vào bếp, anh đã dùng sức nhéo vào đùi mình một cái, rất đau.
Đây có lẽ là sự thật.
Tư Tần nhớ rằng tay của Thượng Vân Xuyên vẫn không tiện cử động lắm. Cô múc cho anh một bát canh rồi đặt trong tầm tay anh, sau đó vùi đầu ăn cơm, trong lúc ăn cũng không nói câu nào.
Thượng Vân Xuyên muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ có chút bất an của Tư Tần, anh sợ mình lại nói sai điều gì đó, như vậy sẽ mất nhiều hơn là được, cho nên đành ngậm miệng ăn cơm.
Sau khi ăn tối và thu dọn xong, Tư Tần đột nhiên nói: “Lát nữa sẽ đi tới siêu thị mua cho anh một ít đồ dùng cần thiết hàng ngày.”
Thượng Vân Xuyên đang bận rộn giúp cô thu dọn bát đũa, anh nghe cô nói vậy thì dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Tư Tần bắt gặp ánh mắt của anh, thấy anh ngẩn người ra, cố tình nói năng hung dữ: “Có nghe thấy không?”
Thượng Vân Xuyên lập tức gật đầu.
Tư Tần trợn mắt mang cái mâm đi về phía phòng bếp, Thượng Vân Xuyên rũ mắt một hồi mới bình tĩnh lại được.
Buổi tối, hai người đã làm chuyện mà bọn họ đã lâu không làm trong phòng ngủ chính của Tư tần.
Tư Tần cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, nhất là khi vết thương của Thượng Vân Xuyên còn chưa hoàn toàn bình phục, cô còn định sẽ để anh ngủ ở phòng ngủ phụ.
Nhưng sau khi từ siêu thị trở về, Thượng Vân Xuyên dường như đột nhiên có phản ứng, vừa vào cửa liền đè Tư Tần vào tường, mạnh bạo hôn cô. Tư Tần sợ đụng tới vết thương của anh nên cũng không dám dùng sức đẩy anh ra. Kết quả lại chìm đắm vào nụ hôn, hai người cứ thế mà hôn đến tận giường.
Đến khi lăn lộn trên giường được vài lần, Thượng Vân Xuyên lại ôm Tư Tần bước qua đống hỗn độn trên sàn bước vào phòng tắm, một giờ sau mới tắm rửa xong.
Sau khi kết thúc, Tư Tần mệt mỏi đến mức muốn ngất đi. Sau khi được nhét vào chăn bông, cô đã ngủ thiếp sau khi đầu được đặt lên gối, thậm chí Thượng Vân Xuyên lật người cô lại để cô nằm lên trên người anh mà cô cũng không biết.
Thượng Vân Xuyên ở trong chăn ôm lấy eo của Tư tần, nhẹ nhàng để đầu cô ở trên lồng ngực mình, bàn tay chậm rãi vuốt theo mái tóc dài của cô, một lúc sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Tư Tần bị đánh thức không phải vì đồng hồ báo thức, mà là bị hõm vai của người kia cụng vào đầu nên tỉnh giấc.
Cô nhắm chặt hai mắt dịch đầu sang một chút, sau đó quay người sang chỗ khác tiếp tục ngủ. Đột nhiên phía sau có một cơ thể nóng bỏng áp sát vào người cô.
Cả hai người đều không mặc quần áo, xúc cảm mềm mại do da thịt trực tiếp tiếp xúc càng thêm rõ ràng trong căn phòng ngủ có bật máy lạnh.
Cằm của Thượng Vân Xuyên dựa vào hõm vai của Tư Tần. Một tay anh luồn qua khe hở dưới cổ cô, để cô gối đầu lên vai anh, tay kia vòng qua người cô, để cô nằm lại gần anh hơn.
Cọ cọ một hồi, anh bắt đầu hôn lên vành tai và cổ của Tư Tần. Tư Tần nhíu mày, vươn tya đẩy đầu anh ra lần nữa, anh lại nắm lấy tay cô, đè lại ở trước ngực.
Tư Tần không khỏi tức giận, nói: “Anh làm gì vậy? Em muốn ngủ.”
Thượng Vân Xuyên vẫn đang hôn cô, anh vừa hôn vừa nhẹ giọng nói: “Em cứ ngủ đi, anh có thể tự mình làm…”
Tư Tần trở nên tỉnh táo hơn, đá anh một cái: “Em cảnh cáo anh, nếu em không ngủ được thì anh sang phòng khác mà ngủ đi.”
Sau đó, Thượng Vân Xuyên trở nên đứng đắn hơn.
Anh do dự một lúc rồi ngập ngừng ôm Tư Tần, thấy không phản đối, anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở to hai mắt nhìn tóc cô.
Cánh tay cũng siết chặt hơn một chút, rốt cuộc Thượng Vân Xuyên mới có thể tin đây không phải là ảo giác. Thái độ cra Tư Tần trở nên dịu dàng hơn, cô dành cho anh nhiều sự ngọt ngào hơn.
Ở chung…
Đây là điều anh có nằm mơ cũng không mơ đến.
Thật không may, cả hai đều vô tình dậy muộn vào sáng nay.
Nguyên nhân là do Tư Tần trong lúc mơ màng đã lần lượt tắt đi những chiếc đồng hồ báo thức vang lên của hai người.
Khi cô mở mắt mở màn hình lên xem thời gian thì đã giờ.
Tư Tần sợ tới mức lập tức bật dậy khỏi giường. Thượng Vân Xuyên vốn đang ôm cô ngủ ngon lành đột nhiên bị đẩy ra, anh ngồi dậy dụi mắt, liền nhìn thấy cô nhặt áo ngủ trên sàn lên chạy vào trong phòng tắm.
Lúc này anh mới phản ứng lại, anh cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, sau đó cũng nhanh chóng chạy ra phòng khách, lấy quần áo và đồ dùng vệ sinh đã mua ngay hôm qua từ trong túi đồ vứt ở trên sàn nhà, rồi đi vào trong phòng bếp đánh răng rửa mặt và thay quần áo.
phút sau, Tư Tần xách túi chạy ra cửa thay giày. Thượng Vân Xuyên chạy từ trong phòng ra đuổi theo cô, vừa xỏ giày vừa cài nút áo sơ mi trước ngực, lo lắng nói: “Tần Tần, em đừng vội, anh sẽ lái xe đưa em đi.”
Tư Tần hoàn toàn không có thời gian để ý tới anh, cô vừa thay giày xong liền mở cửa chạy ra bên ngoài, anh cũng nhanh chóng đuổi theo cô.
Thượng Vân Xuyên đưa Tư Tần tới chỗ để xe của anh ở trong gara, sau đó đạp ga lập tức lên đường.
Cũng may nhà cô cách công ty không xa, mà đèn giao thông ở ngã tư cũng tương đối hiểu chuyện, hơn nữa nhờ vào kỹ thuật lái xe tốt của Thượng Vân Xuyên, lúc Tư Tần đến công ty vẫn còn dư ra phút.
Thượng Vân Xuyên nhìn Tư Tần chạy vào trong tòa nhà công ty, khóe miệng bất giác giương lên. Anh ngồi ở đó một lúc rồi mới khởi động lại xe.
Đến công ty, anh vừa mới cúi đầu tháo dây an toàn ra, liền nhìn thấy trên ghế phụ có thứ gì đó. Anh nghiêng người cầm nó lên.
Một tấm thẻ mở cửa, là thẻ ra vào cửa tiểu khu nơi Tư Tần ở.
Thượng Vân Xuyên cẩn thận cất nó đi trước, đến văn phòng mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tư Tần.
Thượng Vân Xuyên: Có phát hiện ra thiếu thứ gì không?
Gần một giờ sau Tư Tần mới trả lời lại: Cái gì Em làm rơi thứ gì trong xe của anh sao?
Lúc đó Thượng Vân Xuyên đang có cuộc họp. Sau khi họp xong, anh mở Wechat ra, khẽ cười, cảm thấy cô cũng thật thông minh.
Anh lấy thẻ mở cửa trong túi ra, chụp một bức ảnh.
Thượng Vân Xuyên: [Hình ảnh]
Thượng Vân Xuyên: Thẻ mở cửa.
Tư Tần: Ồ, vậy anh cất nó giúp em.
Thượng Vân Xuyên nghĩ nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi gõ chứ: Hôm nay tan làm lúc mấy giờ thế? Thẻ mở cửa còn ở chỗ anh, chiều cùng nhau về nhà đi.
Tư Tần: Để em xem tình hình như thế nào, sau giờ làm em sẽ nói với anh.
Thượng Vân Xuyên: Được.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, trong mắt Thượng Vân Xuyên vẫn mang theo ý cười, hiệu quả làm việc ngày hôm đó cũng rất cao.
Trước kia Tư Tần vẫn luôn cảm thấy sống chung với người khác sẽ vô cùng phiền phức. Lục Ương chính là như vậy, lúc nào cũng yêu cầu cô phải bao dung và nhân nhượng. Bởi vậy, lúc cô bốc đồng để Thượng Vân Xuyên ở lại, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng thói quen sinh hoạt của mình chắc sẽ bị thay đổi. Không ngờ rằng, sự tồn tại của Thượng Vân Xuyên thực sự đã cải thiện chất lượng cuộc sống của cô rất nhiều.
Không đề cập đến bất cứ thứ gì khác, anh muốn mua thứ gì đều sẽ hỏi ý kiến cô, hơn nữa còn có thể nhớ rõ cô thiếu thứ gì, thứ gì nên đặt ở đâu. Buổi sáng anh còn dậy sớm hơn nửa tiếng để chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô cũng không cần phải tự lái xe đến công ty nữa.
Thượng Vân Xuyên ở đây bao nhiêu ngày, Tư Tần lại cảm thấy mình càng “phế vật” hơn bây nhiêu, hơn nữa còn vô cùng thoải mái hưởng thụ.
Ngày mai là thứ bảy, nghe theo lời dặn dò của Tần Gia, Tư Tần phải tới chỗ Tần Đường để kiểm tra. Buổi tối tắm xong, cô đề cập tới chuyện đó với Thượng Vân Xuyên vừa mới trở lại phòng sau khi hoàn thành công việc.
Thượng Vân Xuyên đồng ý. Anh cầm một chiếc khăn tắm vừa mới giặt khô ngày hôm nay ở trên sofa lên, xắn tay áo lên, đi tới phía sau Tư Tần, ấn cô ngồi xuống giường, lau tóc cho cô.
Tư Tần ngồi xếp bằng trên giường, cầm ipad lên bắt đầu lướt Weibo.
Thượng Vân Xuyên liếc cô vài lần, thờ ơ mở miệng: “Khi nào đi vậy?”
“Buổi sáng, ừm… Khoảng giờ hơn. Em sẽ đột kích bất ngờ để xem nó có ngủ nướng hay không.” Mặc dù cô đã phải từ bỏ phúc lợi được ngủ nướng đến trưa mai.
“Khi nào thì về vậy?”
Tư Tần thuận miệng đáp: “Khoảng , giờ chiều. Mẹ em nhờ em ở lại hướng dẫn bài tập cho Tiểu Đường. Em định nhân tiện sẽ dẫn nó đi ăn vào buổi trưa và buổi tối luôn. Nó luôn nói đồ ăn người giúp việc nấu không ngon.”
Thượng Vân Xuyên rũ mắt xuống, tiếp tục nhẹ nhàng lau tóc cho cô, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “… Nhưng anh đã mua vé xem phim rồi.”
“Hả?” Tư Tần dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Gì cơ?”
Thượng Vân Xuyên dừng động tác lại, đối mặt với cô: “Chiều mai anh đã mua vé xem phim rồi.”
Tư Tần chớp chớp mắt, mấy giây sau mới nói: “Đã mua rồi sao?”
Anh gật đầu.
“Phim gì vậy?”
Thượng Vân Xuyên nói tên bộ phim ra. Là bộ phim mới được công chiếu được mấy ngày hôm nay, nội dung cũng tương tự như bộ phim hồi hộp mà bọn họ đã xem lần trước.
Tư Tần khó hiểu: “Không phải tuần trước chúng ta mới xem phim cùng nhau sao?”
Trong mắt Thượng Vân Xuyên lộ ra vài phần thất vọng, anh cảm thấy chắc Tư Tần sẽ không đồng ý hẹn hò với anh, nhưng anh vẫn giải thích: “Không phải em thích những bộ phim bom tấn sao? Anh đọc bình luận thì thấy mọi người đều nói nó rất hay, cách quay phim cũng ổn, anh nghĩ có lẽ em sẽ thích nó.”
Tư Tần im lặng một lúc, có chút khó xử mà nói: “Nhưng ngày mai em có việc quan trọng.”
Thượng Vân Xuyên nắm chặt lấy tay cô, mỉm cười: “Anh biết rồi. Không sao đâu, lát nữa anh sẽ trả lại vé.”
Tư Tần nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, cô định nói chủ nhật có thể đi xem được. Nhưng đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, cô kéo tay anh lại, đề nghị: “Ngày kia đi xem phim cũng được. Nếu ngày mai anh không có việc gì thì cùng em đi thăm Tiểu Đường được không?
Thượng Vân Xuyên sững sờ: “Đi thăm em họ của em.”
“Vâng.” Tư Tần gật đầu, mỉm cười: “Anh cũng có thể kiểm tra xem nó có phá hủy nhà của anh không.”
Nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của Tư Tần, Thượng Vân Xuyên ngây người mất một lúc, sau đó, bàn tay đang nắm lấy tay cô càng siết chặt hơn.
Đó là em họ của cô, là người thân của cô.
Lần trước anh lấy thân phận chủ nhà tới gặp cậu ta, còn lần này thì sao? Có phải Tư Tần cũng không nghĩ tới điều này đúng không?
Nhưng cho dù Tư Tần có nghĩ tới hay không, anh nhất định sẽ đồng ý.
Đối với anh mà nói, có thể tiến thêm một bước chính là tiến thêm một bước nữa.
Khoảng giờ ngày hôm sau, hai người đi tới vườn hoa Quân Lâm. Tần Đường đi ra mở cửa với mái tóc bù xù như tổ quạ, miệng vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng, kinh ngạc trừng mắt nhìn Tư Tần và Thượng Vân Xuyên ở phía sau cô.
Tư Tần lộ ra vẻ tương đôi vừa lòng: “Được đấy, cũng không ngủ nướng.”
Tần Đường ậm ừ nói: “Chị gái của em, có cần tấn công bất ngờ như vậy không?” Sau đó cậu ta nhìn sang Thượng Vân Xuyên, không thể tin được mà nói: “Còn mang theo cả chủ nhà nữa?”
Thói quen sinh hoạt của Tần Đường khá tốt, trong phòng cũng không lộn xộn lắm. Tư Tần nhìn xung quanh một vòng rồi nói với Tần Đường vừa đánh răng xong, đang không nói nên lời trong phòng khách: “Tạm thời không có gì bất ổn cả.”
Tần Đường gỡ bỏ chuông báo động xuống, lập tức chạy tới chỗ Thượng Vân Xuyên đang ngồi trên sofa: “Anh Xuyên, sao em cũng tới đây vậy?”
Thượng Vân Xuyên nhìn Tư Tần, thấy cô vào bếp kiểm tra tủ lạnh, dường như cũng không có chuyện gì muốn nói với anh, vì vậy anh cười nói với Tần Đường: “Anh đi theo chị gái em tới đây.”
Tần Đường nghi ngờ chớp mắt.
Ý gì đây?
Đầu óc cậu ta quay mòng mòng một hồi, cảm thấy có phải vì mình dậy quá sớm nên không được tỉnh táo hay không, cậu ta không thể hiểu được câu nói này có nghĩa là gì.
Tần Đường dậy sớm để học bài, nói chưa được hai câu liền chui vào trong thư phòng. Tư Tần đi theo cậu ta vào trong, còn Thượng Vân Xuyên đi rửa trái cây vừa mang tới.
Một lúc sau anh thấy Tư Tần vẫn chưa đi ra, liền lấy ipad ra ngồi trên sofa giải quyết công việc.
Buổi trưa, ba người chuẩn bị đi tới một nhà hàng tư nhân gần đó để ăn trưa.
Tư Tần dường như cũng không có ý thức tránh xa sự nghi ngờ. Mặc dù cô không nói rõ ràng với Tần Đường về mối quan hệ của mình với Thượng Vân Xuyên, nhưng cô vẫn ngầm đồng ý để Thượng Vân Xuyên sửa sang lại quần áo và xách túi cho cô trước mặt Tần Đường, khiến Thượng Vân Xuyên có chút chột dạ về chuyện này nãy giờ cũng thấy hài lòng hơn.
Mà dường như Tần Đường cũng nhìn ra được điều gì đó.
Lúc ngồi trong phòng ăn, nhân lúc Tư Tần đi vệ sinh, Tần Đường trợn tròn mắt nhìn Thượng Vân Xuyên.
“Anh Xuyên.” Tần Đường bí ẩn gọi anh.
Thượng Vân Xuyên đặt túi của Tư Tần xuống ghế, sau đó ngẩng đầu nhìn người đối diện: “Sao vậy?”
“Anh là bạn trai của chị gái em sao?”
Tần Đường hỏi thẳng như vậy khiến Thượng Vân Xuyên không kịp chuẩn bị trước, anh sửng sốt một lúc, sau đó mới lắc đầu.
“A…” Tần Đường tự biết mình đã lỡ miệng, còn có chút mất hứng, nhưng sau đó lại nói: “Vậy anh thích chị gái của em sao?”
Thượng Vân Xuyên nhìn Tần Đường, nghiêm túc nói “Ừ”, sau đó bổ sung thêm: “Đừng nói lung tung trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ xấu hổ.”
Tần Đường cảm thấy mình đã nhìn thấu sự ái muội của bọn họ, cười hì hì nói: “Ồ, chuyện của hai người em chắc chắn sẽ không xen vào đâu, anh cứ yên tâm, em không nói gì đâu. Vậy khi nào anh trở thành anh rể của em vậy?”
Thượng Vân Xuyên cúi đầu rót nước để che giấu cảm xúc của mình: “Trước mắt chắc là không có khả năng đấy.”
Nếu thật sự trong lòng anh không có bóng ma sợ hãi nào khác thì có lẽ anh đã nói cho Tần Đường biết rằng anh rể của cậu ta là một người kahsc.
“Tại sao?” Tần Đường khó hiểu: “Em thấy chị của em cũng rất thích anh mà.”
Thượng Vân Xuyên cười bất lực: “Em thấy vậy sao?”
“Không phải rất rõ ràng như vậy sao? Cho nên em mới tưởng hai người là người yêu của nhau chứ.” Giọng điệu của Tần Đường vô cùng thản nhiên, nói xong liền cầm một miếng hoa quả trên bàn lên cắn một miếng.
Thượng Vân Xuyên rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Cô ấy không thích anh.”
Cũng không biết là nói cho Tần Đường nghe hay là nói cho chính mình nghe nữa.
Tần Đường không nghĩ như vậy, cậu ta vừa ăn trái cây vừa nói chuyện với Thượng Vân Xuyên: “Nếu anh là anh rể của em thì tốt rồi, em đỡ phải trả tiền thuê nhà, như vậy không phải hay hơn sao?”
Thượng Vân Xuyên mỉm cười: “Bây giờ cũng có thể làm như vậy mà. Nhưng trước tiên phải vượt qua được chị gái em đã. Anh không thể nhắc tới chuyện này với cô ấy được, cho nên em nói chuyện với cô ấy đi.”
Tần Đường sửng sốt: “Hả? Em chỉ nói đùa thôi mà, anh thật sự không cần tiền thuê nhà sao? Như vậy không được đâu, chị của em làm như vậy cũng đúng mà. Hơn nữa chị em cũng nói với em rồi, tiền thuê nhà rất rẻ, bảo em phải cảm ơn anh. Vị trí nhà của anh làm sao có thể được cái giá rẻ như vậy chứ, hơn nữa tiện nghi cũng đầy đủ, anh mà không lấy tiền thuê nhà thì em sẽ khó xử lắm.”
Thượng Vân Xuyên: “Anh cũng không sống trong căn nhà đó mà, nên cũng để không nó, không cần phải khó xử đâu.”
Tần Đường nghe vậy thì trợn tròn mắt, câu ta tiến lại gần anh, mơ hồ nói: “Vậy nếu không phải chị gái em thuê thì sao? Anh cũng không tính tiền à?”
Thượng Vân Xuyên: “…”
Tần Đường thấy anh im lặng liền hiểu rõ, sau đó cậu ta thích thú ngồi trở lại chỗ.
Lúc Tư Tần trở về chỗ thì thấy Tần Đường đang nhìn Thượng Vân Xuyên bằng vẻ mặt giễu cợt, còn Thượng Vân Xuyên thì tỏ ra không có chuyện gì mà cúi đầu chọn món ăn trên điện thoại.
Cô nhìn hai người bọn họ, sau đó nghi ngờ ngồi xuống: “Vừa rồi hai người làm gì vậy?”
Tần Đường nhướng mày nhìn Thượng Vân Xuyên, sau đó còn “lạy ông tôi ở bụi này” mà kéo dài âm cuối: “Không có gì ạ ——”
Thượng Vân Xuyên phớt lờ giọng điệu của cậu ta, nhìn Tư Tần: “Không có gì, anh chỉ đang nói chuyện học tập với Tiểu Đường thôi.”
Tư Tần cũng lười quản lý hai người bọn họ, cô ngồi xuống cùng chọn món với Thượng Vân Xuyên.
Tần Đường híp mắt nhìn hai người bọn họ, cậu ta cảm thấy cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của bà gia ác nữ nhà mình rồi.
Lục Ương cũng không ngờ rằng anh ta sẽ ở lại đảo Thặng Tứ hơn một tuần. Một tuần nay La Thư đã đưa anh đi theo ba cô ta đến dự một vài bữa tiệc, có buổi giao lưu giới học thuật thuần túy, cũng có buổi giao lưu với giới chính trị kinh doanh. Hai người bọn họ có thể nói là trắng trợn tới tham dự như một đôi. Ban đầu anh ta cũng có chút bài xích, nhưng giới học thuận ở đây không giống như ở thành phố Kỳ An, cũng không có ai quen biết anh ta, dần dần anh ta cũng thoải mái hơn, bắt đầu thuận theo hành động của La Thư.
Ba của La Thư dường như cũng rất hài lòng với anh ta, còn thân mật dẫn anh ta đến gặp các học giả có tiếng trong giới, một số người trong số bọn họ rất có quyền lực mà anh ta chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt. Lục Tự Hoài từ trước đến nay cũng không vì quan hệ huyết thống mà dẫn anh ta đến gặp bọn họ.
Một tuần nay, anh ta còn làm trò trước mặt ba của La Thư, hứa sẽ đưa La Thư đi thăm các danh lam thắng cảnh xung quanh đảo Thặng Tứ, mà anh ta cũng đã làm như vậy. Chụp ảnh với cô ta, “mây mưa” kịch liệt với cô ta hàng đêm, bọn họ gần như đều để lại dấu vết ân ái trong mọi ngóc ngách trong phòng khách sạn.
Mỗi lần làm tình La Thư đều rất mơ hồ, mà Lục Ương cũng chưa bao giờ suy xét xem cô ta có thoải máy hay không, chỉ lo chính mình vui vẻ là được. Cho nên cho dù mỗi lần mở mắt ra nhìn đều không phải khuôn mặt mà anh ta tâm tâm niệm miện, anh ta cũng cảm thấy rất vui sướng.
Ba của La Thư thật sự rất lợi hại, một tuần nay Lục Ương đã được mời tham gia một vài dự án, và sau đó anh ta cũng có thể lựa chọn cái tốt nhất cho mình.
Trên máy bay trở về, La Thư dựa vào Lục Ương để ngủ. Lục Ương chống cằm nhìn mây trời ngoài cửa sổ, trong lòng đầy hưng phấn, nhưng cũng có phần trống rỗng.
Anh ta có chút bối rối không thể giải thích được, thật sự hoảng loạn, như thể có điều gì đó sắp xảy ra.