Trước sự ngạc nhiên của mọi người, không chỉ có Diệp Thiến mà Trịnh Tử Kỳ cũng tới.
Người tới đều là khách, Cố Thành Kiêu lại không vui nhưng không thể đuổi mọi người ra ngoài.
Hơn nữa, Trịnh Tử Kỳ là được mẹ đưa đến.
Ngồi trên chiếc bàn hình chữ nhật phong cách Tây Âu, Diệp Thiến và Trịnh Tử Kỳ ngồi một bên, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển ngồi ở bên còn lại, Trịnh Tử Kỳ và Lâm Thiển ngồi đối diện nhau, ngẩng đầu liền nhìn thấy.
Không khí thật lúng túng
Để giảm bớt sự bối rối, Cố Thành Kiêu hỏi trước: "Sao ba lại không tới vậy mẹ?"
"Ba con gần đây thân thể không được thoải mái."
"Ở đâu không thoải mái, tại sao không nói con biết?"
Diếp Thiến liếc về phía Lâm Thiển một cái, bất mãn hỏi ngược lại: "Con ngày nào cũng có việc còn thời gian lo cho Cố gia chúng ta sao? Còn có thời gian lo cho cha con sao?"
Lâm Thiển vai run lên
"Ta đây một mặt cũng là mẹ con cũng phải sớm hẹn trước, tới không khéo còn phải chờ nửa ngày, lão gia bệnh nhẹ sẽ không nguyện quấy rối con."
"..." Cố Thành Kiêu nặng nề mà thở dài một hơi, đối với việc bị mẹ gây khó dễ anh chính là không thể nào chống đỡ, trả lời thế nào cũng sai, nên đành im lặng.
Diệp Thiến quan sát Lâm Thiển, đây là lần thứ hai bà thấy Lâm Thiển. Thành thật mà nói, nó dễ chịu hơn lần đầu tiên. Chí ít mắt ra mắt, mũi ra mũi, miệng ra miệng, quần áo ra quần áo.
Trong khoảng thời gian này bà đã điều tra Lâm Thiển rất rõ ràng, cha mẹ ly dị và đã kết hôn với người khác, cô tuy rằng theo cha, nhưng cha cô ấy đã di cư sang Úc, căn bản không quan tâm tới cô, cô là theo chân ông bà nội đến ở nhà chú Lâm Bồi từ nhỏ đến lớn.
Hai đứa con gái của Lâm Bồi khiến bà không hài lòng, huống hồ cô cháu gái này.
Nếu như chỉ là thân phận chênh lệch còn chưa tính, Lâm Thiển này còn là một cô gái chuyên gây rắc rối, ở trường không nghe lời giáo sư, bắt nạt bạn học, hoành hành ngang ngược, giáo sư và học sinh đối với cô đánh giá đều rất kém.
Nói trắng ra là Lâm Thiển hay một đứa nhỏ không cha mẹ dạy dỗ, như vậy liền biến thành một đứa lỗ mãng, yếu gia giáo, yếu trình độ, bà thực sự không biết con trai mình coi trọng cô ta ở điểm nào nhất.
Con trai của bà, ngay thẳng, cao quý, tiền đồ sáng lạng, bà và chồng mình tâm huyết làm nên khiến cho cả đời vô cùng kiêu ngạo, sao lại có thể để cho một cô gái như vậy độc chiếm được?
Không nói giữa hai người thân phận địa vị và sinh hoạt thói quen chênh lệch thì là từ lâu dài mà nói, Lâm Thiển như vậy xuất thân và phẩm chất có thể mang đến cho Thành Kiêu cái gì? Sợ rằng chỉ biết bám đuôi.
Điều khiến bà tức giận nhất là chưa được sự đồng ý của bà và chồng bà hai người bọn họ đã nói cho mọi người biết về việc hai người bọn họ đã kết hôn, các đồng chí cũ của lão gia nói với ông ấy là con trai kết hôn cũng không thông báo một tiếng, lão gia khổ nói không lên lời, giận đến mức huyết áp tăng cao liên tục, không những vậy, hiện tại chỉ có thể nằm trên giường bệnh tĩnh dưỡng.
Diệp Thiến càng nghĩ càng tức giận, nhìn thấy Lâm Thiển lại càng chán ghét hơn.
"Nghe nói cô ở trường học là một tiểu bá vương, vênh váo tự đắc, bước đi hoành hành, hiện tại cúi đầu làm gì?"
Lâm Thiển một trận da đầu tê dại, không ngờ lão thái bà này không dễ gạt như vậy, cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt của bà, cô hì hì cười, "Mẹ..."
"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không dám nhận."
Diệp Thiếnnhư đúng lúc cắt đứt lời của cô, bầu không khí lại một lần nữa rơi vào điểm đóng băng.
Cố Thành Kiêu muốn nói điều gì đó, nhưng Lâm Thiển ở phía dưới bàn chân huých hai cái cho thấy anh không nên tức giận.
Nếu bà bà đã điều tra rõ ràng như vậy, cô cũng không cần thiết phải giả bộ, cô không tức giận, ngược lại còn cười vui vẻ hơn, "Con đây chỉ cần giống vợ chồng bác quản gia hạnh phúc như vậy là được rồi."