Tắt đèn.
Thủ trưởng đại nhân thấy Trần tiên sinh ở trên dường lăn qua lộn lại không ngủ được, bình tĩnh lên tiếng: “không cần vì tôi mà thay đổi thói quen.”
Trần tiên sinh nghe cảm động a!
Ngay khi thủ trưởng đại nhân sắp nói ra: ‘để tôi đi sô pha ở phòng khách ngủ một đêm sẽ không làm phiền em.’, chỉ nghe âm thanh ma sát của quần áo và chăn bên cạnh, thấy da dẻ trơn mịn sượt qua chăn, mộc.
Âu, tình huống gì đây!! tình huống gì đây? Cũng quá nhanh đi!! hắn còn chưa chuẩn bị a!! sẽ không phải sẽ ầm ĩ đến Tiểu Hổ sao sao sao sao!!
Làm cấp trên đại nhân tay run run sờ qua, động tác bình tĩnh.
Bên tai truyền đến tiếng Trần tiên sinh: “Được rồi, cảm ơn, ngủ ngủ ngon!”
Khụ… Trần tiên sinh rất không phúc hậu mà vẫn không thoát quần ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, thủ trưởng đại nhân co quắp một đôi mắt gấu mèo hướng về Trần tiên sinh biểu thị hắn có thể ngủ thư phòng.