Tắm xong Trâu Bách vừa vào phòng ngủ liền nhìn thấy quần áo rải rác và——Trần Bỉnh Nghĩa lõa thể nằm đó
hắn trước đó vẫn biết Trần Bỉnh Nghĩa không thích mặc quần áo lúc ngủ, bây giờ người từ trong mộng đã chạy tới đây a!!
Trâu Bách mặt như khúc gỗ, thẳng tắp đứng bên dường.
Sao sao, làm sao bây giờ?!! Tình huống thế nào?!! Thoát thoát, thoát!! Nhào tới?! Hài tử cũng không ở, có thể… Không không không!! Làm sao bây giờ a!!
Đúng rồi! tắm! Hắn bây giờ còn chưa tắm!
Trâu Bách vọt vào phòng tắm cầm khăn mặt và một chậu nước nóng bưng ra. Ngồi xổm bên dường cầm khăn lau trên lưng trắng nõn.
… Thật eo thon!
Từ gáy đến trên thân đến mông rồi tới mắt cá chân, Trâu Bách nhìn một cái, sau đó ngửa đầu lên trời.
Không không, không được! Chảy máu mũi!!làm sao có khả năng, mới như vậy mà không chịu nổi, sau đó phải làm sao a!!!
Trâu Bách vì hắn sau này mà lo lắng.
Thue trưởng đại nhân quyết đinh dùng sức mà lau người, phát hiện khăn mặt đã sớm nguôi, có chút lúng túng mà ngâm vê, phát hiện khăn này lại càng lúng túng hơn..
Đây là khăn mặt của mình………….
(( vỡ) Trâu Bách: A ha ha ha khăn mặt cái gì chứ, không cần để ý, bởi vì không nhìn thấy bên cạnh tấm gương có chiếc khăn hay dùng của mình, không cần để ý ha ha.. ha