Nói là muốn lên nhà nhưng Vệ Lai vẫn còn luyến tiếc bầu trời sao.
Châu Túc Tấn hỏi cô khi nào mới rảnh rỗi để nghỉ dài hạn: "Anh dẫn em đi xem đồ thật.” Sau đó lại hỏi cô: “Em muốn đi đâu xem nhất?”
Vệ Lai lắc đầu: "Đi đâu em cũng không có hứng, em chỉ thích xem bầu trời sao trong Cullinan thôi."
Cô đã nhìn thấy đủ loại sao trên bầu trời, cho dù những ngôi sao trên đồng cỏ, trên đỉnh núi tuyết, ở vùng cực địa hay dưới bầu trời bao la thì tất cả đều không thuộc về cô.
Chỉ có một mảng nhỏ này trong xe là thứ mà anh mang lại cho cô.
Cô ôm anh thật chặt.
Châu Túc Tấn hỏi: “Có muốn dẫn anh lên lầu không?”
Vệ Lai nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng, buông anh ra.
Căn hộ của cô không lớn bằng sảnh lớn của Giang Ngạn Vân Thần, đứng ở cửa liếc nhìn thì đã có thể thấy toàn bộ bố cục.
Trước khi Châu Túc Tấn đến, cô đã cố ý dọn dẹp qua một lần, khiến nó trở nên ngăn nắp và ấm áp.
Tủ trước cửa không đủ rộng để treo quần áo, Châu Túc Tấn đặt bộ đồ của mình khoác lên lưng ghế sofa, màu sắc của các đồ nội thất không khác mấy với các màu sắc quần áo mà cô yêu thích. Ghế sofa có màu nâu cà phê sữa, thảm có màu caramel cổ điển.
Đèn sàn tối màu, trên tay vịn ghế sofa và bàn cà phê đều được chất đầy sách.
Vệ Lai cởi váy dài, thay một bộ đồ ngủ thoải mái.
Không lãng phí thời gian, cô đi pha cà phê, rót cho anh một cốc nước ấm đặt bên cạnh, rồi ngồi xuống cạnh anh.
“Khi nào anh đi?” Rõ ràng anh vừa mới đến nhưng cô đã bắt đầu đếm ngược thời gian cho đến khi anh rời đi.
Vào những ngày không phải cuối tuần, Châu Túc Tấn chỉ có một đêm để ở bên cô.
"Sáng mai anh sẽ đưa em đến văn phòng rồi ra sân bay."
Vệ Lai vốn đã rất hài lòng, sáng mai cô thức dậy còn có thể nhìn thấy anh, anh thường xuyên dỗ cô ngủ vào sáng sớm rồi mới rời đi.
Cô đột nhiên kéo mạnh áo sơ mi đen của anh, nói: "Giám đốc Châu."
Sau đó… không có sau đó.
Châu Túc Tấn không phải lúc nào cũng có thể đoán được chính xác khi nào cô nũng nịu, anh cho là cô muốn uống nước trong cốc của anh nên cầm lấy đưa cho cô.
Vệ Lai không cầm cốc, cũng không mở miệng uống.
Châu Túc Tấn nhìn cô một lúc: "Có phải em muốn ngồi trong vòng tay của anh không?”
"Ừm."
Châu Túc Tấn vốn đang dựa vào ghế sofa bắt chéo chân, thế là lại đặt chân xuống.
Vệ Lai ngồi trên đùi anh, đây là lần đầu tiên cô ngồi như thế này, trái tim đập thình thịch.
Ôm cô trong vòng tay, Châu Túc Tấn không tiện cầm cốc nước nên chỉ đành duỗi cánh tay dài ra đặt cốc nước lên chiếc bàn trà di động.
*bàn trà di động
Trước đó Vệ Lai không chú ý, bây giờ trong lúc vô tình liếc nhìn chiếc đồng hồ hôm nay anh đeo, cô nắm lấy cổ tay anh, đúng là cô không nhìn nhầm, đây chính là chiếc đồng hồ cô đưa cho anh.
Châu Túc Tấn nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của cô, anh nói: "Không phải đã nói sau này anh sẽ đeo lại sao?"
Vệ Lai không nói gì, hôn lên môi anh.
Châu Túc Tấn ôm cô, đứng dậy khỏi ghế sofa, đặt cô lên bàn làm việc: “Ở nhà có không?”
“Có.” Cô hôn anh: "Lúc đi siêu thị mua dép em có mua mấy hộp.”
Cô đang ngồi, sự chênh lệch chiều cao thậm chí còn lớn hơn.
Châu Túc Tấn đặt tay lên mép bàn, thấy cô muốn chiếm lấy môi anh, nên anh liền cúi đầu phối hợp với cô.
Vệ Lai sờ soạng lôi ra chiếc áo sơ mi đen của anh nhét trong quần âu, đầu ngón tay chạm vào cúc áo.
Đèn sàn vẫn bật, chỉnh sang màu vàng mờ ấm áp.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào giữa cổ áo đen, cũng chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Châu Túc Tấn ngậm lấy môi cô, bàn tay giữ chặt lấy lưng cô.
Hôn sâu, Vệ Lai ở trong ngực anh vô thức thấp giọng nói: "Giám đốc Châu."
Hơi thở của Châu Túc Tấn chợt ngừng lại.
Cô rời môi anh, hôn lên yết hầu anh.
Trong chớp mắt, tài liệu trên bàn bị hất văng ra, rơi xuống sàn.
Hai giờ sau mới được nhặt lên.
Trong căn hộ nhỏ, ở phòng khách có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Vệ Lai đang tắm, Châu Túc Tấn nhặt từng tờ tài liệu rơi trên sàn, sắp xếp lại theo số trang.
Trong đó tài liệu không còn giá trị, mặt trái được cô dùng để phân tích số liệu, trong đống số liệu lại có 3 chữ "Châu Túc Tấn", bị ghi lại mấy lần, hẳn là cô đã vô thức viết ra trong lúc thất thần.
Châu Túc Tấn sắp xếp xong tài liệu, ngồi tựa lưng vào ghế sofa, nhìn kỹ hơn nơi cô thường sống, không có đặt một bức ảnh nào cả.
“Không thích chụp ảnh sao?” Sau khi Vệ Lai quấn khăn tắm từ phòng tắm ra ngoài, Châu Túc Tấn cuối cùng cũng hỏi cô nguyên nhân không muốn chụp ảnh cưới.
Vệ Lai suy nghĩ nên trả lời anh thế nào: “Không phải là không thích, đôi khi em cảm thấy nó chẳng có ý nghĩa gì mấy.” Cô chỉ vào ngăn kéo tủ bàn: "Trong đó toàn ảnh, ảnh gia đình trước khi em được 10 tuổi, mỗi năm sẽ chụp một bộ ảnh, từ sau khi khi ba mẹ em ly hôn em cũng không trưng ra ngoài nữa.”
Cô choàng khăn lau tóc qua vai rồi đi đến tủ phòng ngủ lấy ảnh cưới của ba mẹ ra.
"Để em cho anh xem ba mẹ em lúc còn trẻ, lúc đó tình cảm của bọn họ rất tốt, ở Giang Thành chụp một bộ, ra nước ngoài lại chụp một bộ khác." Cô đặt mấy quyển album ảnh cưới dày cộm lên ghế sô pha.
Chính cô cũng không dám nhìn nên đi đến bàn trang điểm để sấy tóc.
Có lẽ ba mẹ cô đã không còn nhớ tới những tấm ảnh cưới và ảnh gia đình này nữa,. Cả hai đều đã đi thêm bước nữa rồi, người không buông bỏ được ở đây thì chỉ có mình cô mà thôi.
Châu Túc Tấn không mở ảnh cưới ra, hỏi cô vừa lấy ở đâu rồi cất lại chỗ cũ.
Vệ Lai chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tay chân và phần lớn lưng đều lộ ra bên ngoài.
Châu Túc Tấn từ phòng ngủ đi ra đưa cho cô bộ vest của mình: "Đừng để bị cảm."
Vệ Lai mặc vest của anh vào, tiếp tục sấy tóc, Châu Túc Tấn đưa tay giúp cô cài cúc áo, cũng không nhắc lại chuyện ảnh cưới nữa.
…
Cuối tháng sáu, Vệ Lai nhận được điện thoại của Mục Địch.
"Tổn thất đã tăng gấp bốn lần. Tôi đã hối lộ một số người trong nhóm mua hàng và quản lý cửa hàng. Nhớ kỹ những gì cô đã nói đấy."
Mục Địch vì lợi ích của nhà mình, chỉ có thể có lỗi với cậu của mình.
“Hiện tại cô đối với Chương Nham Tân là tình cảm gì?” Trước khi ngắt máy, Mục Địch đột nhiên hỏi.
"Bây giờ tôi thích Châu Túc Tấn, cô nói xem tôi với chồng cô có tình cảm gì?"
Hai chữ ‘chồng cô’ nghe cực kỳ chói tai, Mục Địch cúp máy.
Sau đó Vệ Lai bấm số của Lỗ Mãn Ức, hơn hai tháng trước, bên ông ta vẫn không có chút tiến triển nào nên cô đưa ra tối hậu thư cho ông ta.
Lỗ Mãn Ức cũng không phải lừa gạt cho qua, mà là thực sự không tìm được cơ hội để ra tay. Cháu gái trời sinh đã cảnh giác, ông ta không thể quá lộ liễu được, nếu không trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo.
Mất nhiều hơn được.
Ông ta xoa xoa mi tâm nói: "Tôi khẳng định chính là Trần Kỳ, nhưng tôi không có bằng chứng."
Vệ Lai bình tĩnh nói: "Không có chứng cứ nhưng lại khẳng định, giám đốc Lỗ không tự thấy mâu thuẫn sao?"
Lỗ Mãn Ức nuốt cơn tức xuống mà nói: “Không phải còn chưa tới thời hạn ba tháng sao?”
Gần đây bị mất mấy cửa hàng khiến cho ông ta rất tức giận, chuyện của bên thu mua cũng thường xuyên mắc sai lầm, đang định cúp máy nhưng lại không nhịn được muốn tìm hiểu sự thật: “Giám đốc Vệ, mấy cửa hàng của bên tôi đang thua lỗ, là cô động tay động chân phải không?”
Vệ Lai cười cười: "Ông đoán xem là ai động."
Lỗ Mãn Ức không bao giờ nghĩ chuyện này sẽ liên quan đến cháu gái minh, Vệ Lai lại mơ hồ suy đoán chứ cũng không trực tiếp phủ nhận nên ông ta xem như cô đã ngầm thừa nhận.
"Cô muốn làm gì?"
"Lấy đạo của người trả lại cho người, không phải sao?"
Vệ Lai lại nói cho ông ta biết: “Không phải tất cả mọi người trong đội ngũ thu mua và cửa hàng trưởng của ông đều một lòng một dạ đâu. Tự ông giải quyết cho tốt đi.”
Máu cả người Lỗ Mãn Ức chảy ngược, cảm thấy hai mắt tối sầm lại.
Nơi bảy tấc bị Vệ Lai cầm trong tay, ông ta tức giận đến phùng mang trợn má nhưng lại không dám ho he tí chút nào.
*Nơi bảy tấc: "7 tấc" chính là vị trí một phần bảy chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn - được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.
Đội ngũ mua sắm có hơn 100 người, ông ta biết điều tra kiểu gì bây giờ?
Sau khi cúp điện thoại của Lỗ Mãn Ức, Vệ Lai rơi vào trầm ngâm, trực giác của cô không sai, chính là Trần Kỳ.
Phải đến cuối tháng 1 năm sau, gần giao thừa, cô mới có được bằng chứng.
Trải qua hơn nửa năm, việc sáp nhập mua lại 36 siêu thị đã hoàn tất thuận lợi.
Chọn một ngày tốt lành, toàn bộ đội ngũ Vệ Lai Bách Đa di chuyển đến tòa nhà văn phòng Giang Ngạn, để lại một văn phòng cho Vệ Lai trên tầng 32, có view nhìn ra thành phố Giang Thành.
Tính cả các cửa hàng mới mở vào nửa cuối năm, Vệ Lai Bách Đa hiện có 56 cửa hàng và số lượng nhân viên trong đội ngũ mua sắm đã vượt xa Phúc Mãn Viên.
Ngày hôm đó cô đang thị sát ở cửa hàng Giang Ngạn Vân Thần thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ, đầu dây bên kia tự nhận là thư ký của Triệu Liên Thần.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi đối phương tự giới thiệu cái tên Triệu Liên Thần, nhịp tim của Vệ Lai không tự chủ tăng lên hai nhịp bởi cô không ngờ hắn ta lại tìm tới cửa sớm như vậy.
Cô dự đoán là sau khi Vệ Lai Bách Đa ra thị trường, nhưng kết quả lại sớm hơn dự kiến.
Vệ Lai cố gắng bình tĩnh lại, nước tới đất ngăn: "Xin hỏi có điều chi chỉ dạy?"
"Không dám chỉ dạy điều gì. Giám đốc Triệu đang họp ở Thượng Hải nên thuận đường đến Giang Thành để xem tình hình kinh doanh của Vệ Lai Bách Đa."
Thư ký nói: "Giám đốc Triệu là người quản lý thực sự của Công nghiệp Bách Đa. Giám đốc Vệ, bây giờ có tiện gặp mặt trò chuyện không?"
Đối phương ra đòn quá bất ngờ khiến cho cô không kịp chuẩn bị.
Vệ Lai: “Tiện, nhưng tôi còn đang ở bên ngoài.”
"Một giờ sau chúng ta sẽ gặp ở phòng tiếp khách của Vệ Lai Bách Đa nhé."
Vệ Lai ngồi trong góc quán cà phê, đang từng chút từng chút một tiêu hóa tin tức Triệu Liên Thần đến Giang Thành.
Nếu thương lượng trực tiếp, chắc chắn khí thế của cô sẽ đọ không lại Triệu Liên Thần, mà một khi khí thế đã thua hắn ta thì cơ hội để lội ngược dòng rất là mong manh.
[Triệu Liên Thần đã tới Giang Thành, một giờ nữa sẽ đến tòa nhà văn phòng.]
Đường Chi lập tức trả lời: [Đậu má!]
Cô ấy ném việc trong tay cho đồng nghiệp mới tuyển trong phòng, rồi cầm áo khoác bước ra ngoài.
“Vậy phải làm gì bây giờ?” Trước tiên cô ấy gọi điện cho Vệ Lai rồi đi thẳng vào thang máy.
Trong khu văn phòng có những chỗ làm việc mở, ở đâu nói chuyện cũng bất tiện, nơi an toàn duy nhất là đi xuống tầng dưới của tòa nhà văn phòng.
Vệ Lai đáp: “Nếu hắn ta đã lộ thân phận thì chắc chắn là có dự định nói thật.
Bây giờ tôi vẫn không đoán được ý định của hắn ta là gì.”
Đường Chi nhanh chân bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, đứng ở quảng trường trống trải gọi điện cho Vệ Lai.
Vệ Lai đã ra khỏi siêu thị, ngồi lên xe.
Đường Chi đột nhiên cũng hoang mang lo sợ, không đưa ra được lời khuyên nào hay ho: "Cậu có muốn nói với giám đốc Châu nhà cậu một tiếng trước hay không? Cách thức làm việc của Triệu Liên Thần giám đốc Châu là người hiểu rõ nhất."
"Để tôi liên lạc trước xem sao, chứ vẫn chưa thấy ai cả."
Đường Chi đang định mở miệng thì một chiếc xe mang biển số Bắc Kinh từ cổng tiến vào, đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất.
“Chiếc xe mà tôi nhìn thấy hẳn là xe Triệu Liên Thần.” Từ biển số xe có thể đoán được.
"Không phải chứ. Thư ký của hắn ta nói với tôi một giờ sau mới gặp."
"Tôi sẽ gọi cho cậu để xác nhận lại sau."
Đường Chi vội vàng đi vào tòa nhà văn phòng, thang máy từ tầng hầm số một đi lên, dừng lại ở tầng một, cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong có bốn người, tất cả đều mặc trang phục công sở, người đàn ông đứng giữa một tay bỏ túi, khuôn mặt hẹp dài, khí phách lỗi lạc, đang nghe điện thoại.
Cô ấy chưa từng gặp Triệu Liên Thần, trên mạng cũng không có bức ảnh nào của hắn ta, nhưng dựa vào trực giác của cô ấy thì hắn ta chính là người đàn ông ở giữa.
Đường Chi bước vào thang máy, nhìn nút thang máy lần nữa, bọn họ nhấn số "32", cô ấy không cần nhấn nữa mà trực tiếp nhấn nút đóng cửa.
Có thể chắc chắn, người đứng sau chính là Triệu Liên Thần.
[Là hắn ta, đã đến rồi.]
Sau khi ra khỏi thang máy, Đường Chi nhanh chóng báo lại cho Vệ Lai.
Vệ Lai khởi động xe, cả một đường cô đều đang suy nghĩ xem sau khi gặp mặt sẽ bàn bạc tình hình như thế nào.
Từ cửa hàng Giang Ngạn Vân Thần đến tòa nhà văn phòng Giang Ngạn mất 30-40 phút lái xe.
Triệu Liên Thần chưa bao giờ chờ đợi bất kỳ ai, hôm nay là lần đầu tiên.
Dư Hữu Niên và Trần Kỳ ngồi với hắn ta một lúc, hắn ta và bọn họ cũng không có gì để nói với nhau, thế là ra hiệu cho bọn họ đi làm việc.
Bọn họ đang ở phòng tiếp khách, Vệ Lai đi thẳng vào và nói: “Giám đốc Triệu đại giá quang lâm, ngại quá không tiếp đón từ xa được.”
Triệu Liên Thần đứng dậy, cười cười: “Không ngờ hôm nay tôi lại đến phải không?”
Bị nói toạc ra như vậy, lời mở đầu suýt chút nữa nghẹn lại trong miệng, Vệ Lai cười nói: “Tôi còn không đoán được khi nào Châu Túc Tấn sẽ đến, huống chi là Giám đốc Triệu.”
Cô đưa tay ra: “Rất vui được gặp anh”.
Triệu Liên Thần đưa tay ra nắm lấy: "Tôi đã ngưỡng mộ cô từ lâu rồi."
Lá mặt lá trái’ xong, cả hai cùng ngồi xuống.
Vệ Lai cười lại giống như không cười: "Nghe nói giám đốc Triệu quan tâm đến tình hình làm ăn của Vệ Lai Bách Đa, còn đặc biệt đi đến Giang Thành một chuyến, vậy bây giờ tôi dẫn giám đốc Triệu đi thị sát cửa hàng nhé?"
Triệu Liên Thần: "...Không cần thị sát cửa hàng, tôi quan tâm đội ngũ quản lý của Vệ Lai Bách Đa hơn."
Hắn ta cầm ly cà phê lên, theo đó mà nhìn Vệ Lai thêm vài lần, dáng vẻ trông dịu dàng nhưng trong lời nói lại giống như miệng nam mô mà bụng thì một bồ dao găm vậy.
Vệ Lai mỉm cười, cô giỏi nhất là đánh Thái Cực: “Vậy tôi lập tức gọi mọi người đến mở cuộc họp, giới thiệu mọi người trong ban quản lý với giám đốc Triệu.”
*đánh Thái Cực: chỉ cách nói chuyện vòng vo, cố gắng lảng tránh vấn đề.
Triệu Liên Thần mỉm cười, không trả lời, không nhanh không chậm mà uống cà phê.
Chỉ trong nửa phút, Vệ Lai đã điều chỉnh trạng thái của mình, để đối đầu với một kẻ khó lường như Triệu Liên Thần, cô phải chủ động ra tay, hành động khi hắn ta không đề phòng: “Giám đốc Triệu hẳn là đã đợi ngày này lâu lắm rồi đúng không.”
Triệu Liên Thần: “Không phải cô cũng đang đợi tôi tới sao?”
Hắn ta đặt cốc cà phê xuống, lười nói vòng vo: “Cô tưởng tôi sẽ đến sau khi Vệ Lai Bách Đa ra thị trường, nhưng không ngờ tôi lại đến trước.”
Ban đầu hắn ta cũng dự định đến sau thật, nhưng nhất thời lại thay đổi ý định.
Vệ Lai nghi ngờ hắn ta là cổ đông lớn của Bách Đa.
Hắn ta cũng biết cô nghi ngờ.
Cô muốn lợi dụng tiền của hắn ta để xây dựng một siêu thị lớn, còn hắn ta muốn lợi dụng đội ngũ của cô để phát triển ngành siêu thị thực phẩm tươi sống, thế là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
"Chúng tôi vừa mua lại 36 cửa hàng, cái cũ và cái mới đang được bàn giao. Nội bộ đang rối ren. Nếu lúc này tôi yêu cầu đội ngũ rút lui thì anh nói xem danh tiếng của Siêu thị Vệ Lai sẽ sụp đổ đến mức nào?"
Trong ngành thì nó là hai công ty có thể riêng biệt, nhưng đối với người tiêu dùng đại chúng thì cả hai đều là Siêu thị Vệ Lai.
“Đương nhiên.” Triệu Liên Thần đổi chủ đề: “Tôi vẫn có thành ý hợp tác, chỉ là Châu Túc Tấn sẽ không dễ dàng để cho tôi nắm giữ cổ phần trong siêu thị của cô. Anh ta cũng luôn chờ đợi ngày này.”
Vệ Lai nắm được điểm quan trọng trong lời nói của hắn ta: “Cái gì gọi là anh ấy cũng luôn chờ đợi ngày này?”
Triệu Liên Thần cười nói: "Cô thử đoán xem, Châu Túc Tấn từ lâu đã sớm biết tôi là người điều khiển thực sự của Bách Đa, tại sao anh ta lại án binh bất động cơ chứ."
Trái tim Vệ Lai đập thình thịch.
Xem phản ứng của Vệ Lai, xem ra Châu Túc Tấn cũng không nói cho cô biết.
Triệu Liên Thần nói: “Anh ta có thành kiến rất lớn đối với tôi, chỉ chờ tôi khiến cho Vệ Lai Bách Đa tiến thoái lưỡng nan, sau đó anh ta sẽ ra tay đối phó với tôi.
Siêu thị của cô chỉ là một quân cờ của của anh ta mà thôi." Nói một nửa, hắn ta cười cười: "Anh ta muốn đối phó với công ty của tôi thì kệ anh ta, dù sao tổn thất của anh ta so với tôi cũng không ít hơn bao nhiêu."
Vệ Lai nhìn chằm chằm hắn ta: "Anh đang giúp đỡ Chương Nham Tân sao?"
Triệu Liên Thần cười mỉa: "Cô đánh giá Chương Nham Tân quá cao rồi, cô cảm thấy anh ta có thể khống chế được tôi sao?" Hắn ta đang muốn trút giận, nhân tiện dự định phát triển một chuỗi siêu thị thực phẩm tươi sống, bắt đầu từ siêu thị Vệ Lai ở Giang Thành.
"Nếu không muốn 17 cửa hàng của mình bị liên lụy thì cũng không phải không có cách. Cô rút lui khỏi Vệ Lai Bách Đa và chuyển toàn bộ cổ phần của mình cho tôi."
"Muốn lợi dụng danh tiếng của siêu thị Vệ Lai ở Giang Thành, còn muốn độc chiếm Vệ Lai Bách Đa." Vệ Lai cảm thấy buồn cười: "Giám đốc Triệu, anh cảm thấy có chuyện dễ ăn như vậy?"
“Còn nữa.” Cô không cho Triệu Liên Thần cơ hội ngắt lời: "Nếu như Châu Túc Tấn muốn dùng siêu thị làm quân cờ để đối phó với anh, tôi bằng lòng cho anh ấy mượn, cho dù siêu thị có thua lỗ đến không thể cứu vãn đi chăng nữa."
Triệu Liên Thần sửng sốt, sau đó đột nhiên cười một tiếng: "Nhưng siêu thị Vệ Lai là tâm huyết của cô và mẹ cô đấy."
Vệ Lai: “Không sao cả, dù siêu thị có sập thì tôi cũng có thể làm lại từ đầu.”
Cô đứng dậy: "Công ty cũng có cổ phần của anh, anh muốn làm gì thì làm. Tôi còn có việc phải đi trước, xin lỗi không tiếp được."
Vệ Lai Bách Đa vừa sáp nhập xong, nội bộ đang rối ren, hắn ta lợi dụng muốn cháy nhà mà đi hôi của, nếu vào thời điểm mấu chốt này hắn ta rút lui sẽ gây thêm rắc rối, danh tiếng của siêu thị Vệ Lai không sập hết thì cũng sập mất một nửa.
Trở lại phòng làm việc của mình, Vệ Lai bình tĩnh đứng trước cửa sổ.
Có một số việc cô vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
[Giám đốc Châu, anh đang bận à? Hỏi anh một vài chuyện.]
Muốn hỏi anh ấy rằng có phải anh ấy đã sớm biết Triệu Liên Thần là người kiểm soát thực sự của Bách Đa hay không.
Dù là lý do gì mà anh không nói cho cô biết thì cô cũng muốn nghe từ chính miệng anh nói ra.
Châu Túc Tấn gọi điện thoại đến, cô vào hít một hơi rồi bắt máy: "Alo."
“Hỏi anh về công việc sao?” Tin nhắn cô vừa gửi là gửi đến tài khoản Wechat công ty của anh.
Vệ Lai ‘ừm’ một tiếng rồi đi thẳng vào vấn đề: "Anh có biết Triệu Liên Thần chính là người thực sự khống chế Công nghiệp Bách Đa hay không?"
Châu Túc Tấn nói: "Anh biết."
Anh nhạy cảm hỏi: "Triệu Liên Thần tìm đến em rồi sao?"
“Ừ.” Vệ Lai trước khi hỏi lại dừng một chút: “Triệu Liên Thần đã nói thẳng ra rồi, anh có dự định gì không?”