Nguyễn Anh giương mắt đờ đẫn, lời này ... ... quá ... ... lộ liễu rồi, điện hạ vô duyên vô cớ nhớ thiếp làm gì?
Tâm tư đè nén lúc trước lại bay vù ra ngoài, diễu võ dương oai nhóm lửa ở trên khuôn mặt nàng, cuối cùng khiến cho nàng mặt đỏ tía tai, hoàn toàn cảm thấy chữ nhớ này quá sâu xa.
Mặt khác Lang Trạm vừa nói xong liền căng thẳng nhìn nàng, hai tay đặt nhẹ lên vai nàng, chính là đợi lúc nàng bỏ chạy liền giữ chặt nàng lại, nhưng nhìn Nguyễn Anh đang xấu hổ đến mức bỏ chạy cũng không được, không chạy cũng không được, đầu đang ở trong ngực chàng ngọ ngoạy qua về, căn bản không phải muốn chạy.
Lang Trạm:“……”
Chuẩn bị rất kĩ, nào ngờ không dùng đến, Lang Trạm lại không biết nói gì.
Hai người cứ mè nheo như vậy một hồi, ai cũng không mở miệng nói trước, đến khi bụng Nguyễn Anh phát ra âm thanh ùng ục, Lang Trạm không nén được cười một tiếng, chàng không phải cười Nguyễn Anh đói, là vui vì Nguyễn Anh không chạy, vậy chứng tỏ nàng không có ác cảm với chàng, thậm chí nàng còn tiếp tục ở trong lòng mình.
Nhận thức này khiến chàng muốn nhảy nhót, dứt khoát nói rõ, “A Anh, ta muốn nàng cũng hiểu rõ, ta chỉ muốn hỏi nàng một câu, thái tử phi vị trí này ta chỉ muốn dành cho nàng, nàng có muốn không?”
Điều này cùng với việc trực tiếp nói ra ta thích nàng không có gì khác biệt, Nguyễn Anh không kìm được tim đập dồn dập, một tay nắm chặt trước áo Lang Trạm, nàng không biết tình cảm mình đặc biệt dành cho điện hạ có phải là thích không, nhưng nàng xác định, bản thân lúc này không còn hoài nghi gì nữa chính là thích, chỉ là vị trí thái tử phi này nàng không muốn được.
Nàng hiếm khi có can đảm, hôm nay lại làm tốt, nàng giấu đi sự thẹn thùng nơi chân mày khóe mắt ngẩng đầu lên.
Trong mắt Lang Trạm chứa đầy sự dịu dàng.
Nguyễn Anh cắn môi vẫn là nói, “thiếp ... ... không muốn được.”
Lang Trạm đối diện với nàng nhẫn nại quá nhiếu, sau đó nhận được vẫn là sự cự tuyệt, chàng cũng chỉ từ tốn hỏi, “nàng có người khác rồi?”
Nguyễn Anh: “Không có.”
“Nàng chán ghét ta?”
“Không phải!” Nguyễn Anh ra sức lắc đầu.
“Nàng ... ...” hai chữ yêu thích đến cuối cùng cũng không có can đảm hỏi, sợ Nguyễn Anh dùng một cây gậy nện vào chàng, “nàng không thích ở cùng ta?”
“Cũng không phải.” Nguyễn Anh muốn lùi lại phía sau, tất cả những gì Lang Trạm chuẩn bị đều không có tác dụng, trơ mắt nhìn nàng cách xa mình hai bước chân, mặc nàng điều chỉnh lại nét mặt, lời nói ra như một thanh kiếm sắc, “nhưng thiếp không thể làm thái tử phi.” Nàng từng đồng ý với cô cô không cách điện hạ quá gần, lúc này đã đứng gần quá rồi!
Lang Trạm thực sự là một người không dễ dàng chung sống, hành sự cường thế không nói, miệng lưỡi cũng không buông tha cho ai, trước kia thượng triều bách quan dều không dám nhìn, e là về chuyện chính sự có quan điểm khác với chàng, cũng đều phải mang theo nụ cười cẩn thận đưa ra, chỉ sợ chàng một lời không hài lòng liền chèn ép mình đến không còn chỗ trốn, khăng khăng nhìn Nguyễn Anh, cứ thế trở nên câm lặng.
Nguyễn Anh thấy chàng không nói, cho là chàng không vui, bản thân thì quá dễ chịu, “chàng đừng giận, không phải chàng không tốt, chỉ là vị trí này thiếp … …”
“Vì sao không thể?” Lang Trạm cau chặt mày.
Nguyễn Anh lại không trả lời.
Lang Trạm thở ra một hơi, tiến lại gần nàng thấp giọng, “mẫu hậu giống ta, vô cùng thích nàng, nàng không cần băn khoăn việc này.”
Nhưng … … cô cô thiếp như là không thích chàng. Cho dù Nguyễn Anh không nghĩ ra được lí do khiến Nghi phi không thích Lang Trạm, nhưng nàng không muốn làm trái ý Nghi phi, nàng vẫn lắc đầu, lấy lí do khác, “thiếp thân phận thấp kém, không thể hợp với vị trí này.”
“Chỉ vì nguyên nhân này?”
Nguyễn Anh vẫn đang cố gắng suy nghĩ để tìm những lí do khác.
Lang Trạm nhếch mày, “việc này không cần để ý, nàng là hậu duệ của Tiêu tướng quân, về thân phận không có khác biệt gì so với A Phù.” Lại nhẹ nhàng thu hút: “Nàng xác định không cần? Ngồi lên được vị trí này, không có sự đồng ý của ta, ai cũng không dám động đến nàng.”
“Vậy … …” Nguyễn Anh muốn hỏi Vĩnh Dương Đế cũng không dám sao, Lang Trạm không đợi nàng nói xong liền gật đầu, nàng trở nên xúc động, một lời bảo đảm mạng sống tốt biết bao! Cô cô sẽ tha thứ cho nàng!
“Thiếp muốn!” Hớn hở nói xong, ý cười trên mặt bỗng nhiên ngưng lại, nàng lại khó xử rồi, “nhưng gần đến lúc tuyển chọn thái từ phi, thiếp bây giờ lại không về được.”
“Không sao, ta đưa nàng về, trong kinh đã vô sự.” Lang Trạm cầm lấy tay nàng, “bây giờ, nên đi ăn cơm rồi.”
Trước khi Nguyễn Anh đến Tây Nguyên, Vĩnh Dương Đế thật sự muốn giết nàng, Trịnh hoàng hậu và Nghi phi không ngăn cản được, chỉ có thể để nàng rời cung, mà trước mắt hai người đã áp chế được Vĩnh Dương Đế, lại có Lang Trạm trông chừng, Vĩnh Dương đế tạm thời không thể động đến nàng.
Nguyễn Anh trong giây lát cảm thấy đầu óc của mình vô cùng vững vàng, sợ là vĩnh viễn không mất đi được, vui vẻ nắm chặt lấy tay Lang Trạm đi ra ngoài.
“Khoan đã, còn tiên nữ áo xanh thì sao?” Nàng lại hỏi một cách hiếu kì, “không có nhà? Ông ấy thật sự là một nam nhân?”
Bước chân Lang Trạm dừng lại, nói bừa một câu, “đi rồi, là một nam nhân.”
Qủa thật là một nhân vật hoang đường.
Nguyễn Anh trong lòng thầm nói.
Nàng lúc này vô cùng vui vẻ, cho đến khi quan viên ở đây gióng trống khua chiêng đến cửa cầu kiến, mới biết Lang Trạm vì nàng mà điều động quan binh, trong lòng vô cùng tự trách, “thiếp ban đầu muốn rời đi, nhưng thực sự cảm thấy không phải với điện hạ, cho nên đi không thành.”
“Không sao.” Lang Trạm nhẹ nhàng mỉm cười, vuốt tóc nàng, “nhưng ở đây cũng không ở được, chúng ta sớm hồi kinh thôi.”
Nàng hiển nhiên đồng ý.
Ngày hôm sau, hai người lên đường hồi kinh.
Lang Trạm vốn dự định là hai người ngồi xe ngựa, nhưng Nguyễn Anh không đồng ý, muốn cùng chàng cưỡi ngựa trở về.
Lang Trạm không thể không đồng ý, “vậy chỉ có thể là nàng và ta cùng cưỡi một con, ta trông chừng nàng.”
“Sao?” Nguyễn Anh thất vọng.
Lang Trạm trở mình lên ngựa, ôm Nguyễn Anh đặt vào vị trí trước người, hai tay vòng qua nàng, kéo chặt dây cương.
“Thiếp không phải … …” Phía sau là hơi thở nóng bỏng và vòm ngực ấm áp, da đầu Nguyễn Anh ngứa ngáy, “thiếp không phải ... ...” vừa quay đầu lại, khóe miệng đúng lúc tiếp xúc với cằm của nam nhân, “ý ... ... ý này.”
Tiếp xúc thân mật quá mức khiến đầu nàng mắc kẹt, cho đến khi Lang Trạm cười hỏi, “nàng không phải muốn cưỡi ngựa sao?” Nàng đều không thể phản bác lại vào lúc quan trọng, dẫn đến cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, tai đỏ bừng cúi đầu cam chịu, “không phải cưỡi cùng chàng.”
Lang Trạm thấy Nguyễn Anh vô cùng đáng yêu, “ta biết, là ta muốn cùng nàng.”
Mặt Nguyễn Anh đỏ bừng, vội nói, “không nói chuyện! Chúng ta ai cũng đừng nói!”
“Được, nghe nàng.”
Trái tim Nguyễn Anh nổ tung, “không cho phép nói nữa!”
Lang Trạm mỉm cười.
Tuấn mã chạy băng băng, rất nhanh liền ra khỏi cổng thành. Trong vô thức, hai người ngày càng sát lại gần nhau.
Lúc mặt trời lặn, hai người trải qua một ngày đường tìm một quán trọ nghỉ ngơi, Nguyễn Anh yêu cầu, “ngày mai ngồi xe có được không?”
Lang Trạm vô cùng muốn cùng nàng cưỡi ngựa về kinh thành, nhưng đôi mắt nhỏ của Nguyễn Anh như cơn gió nhẹ đầy mong đợi, vùi vào trong tim không thể xua đi được, “được.”
Không hiểu sao, Nguyễn Anh xấu hổ một hồi, nghiêng đầu qua không nhìn chàng nữa, chàng không nén được có ý muốn trêu chọc nàng, “ngồi xe có thể nói chuyện?”
“Có thể ... ... không, không thể!” Nguyễn Anh bỗng nhiên quay đầu, tầng hồng trên má giống như ráng chiều ngoài cửa sổ, vô cùng đẹp mắt.