Nguyễn Anh đem tình hình tối qua nói với Vĩnh Dương Đế không thiếu một chữ, Nghi phi và Lạc Anh đều có mặt, hai người lén nhìn sắc mặt của Vĩnh Dương Đế, sợ là ngài ấy giận dữ.
Nguyễn Anh ngược lại không chú ý đến điều này, nàng đang cảm thán bản thân ngủ ở Từ An cung một đêm cũng ngủ đến xảy ra chuyện, xem ra nàng thật sự không thích hợp với hoàng cung, không biết tiếp tục ở lại thì những chuyện xui xẻo mà bản thân gặp phải có ảnh hưởng đến cô cô không? Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép. Up sau page chương cũng như không up chương cuối cùng ngoại truyện. Cám ơn.
Cô cô bây giờ đang mang thai, đợi đứa bé được sinh ra, mẫu tử bình an, những ngày tháng sau này sẽ tốt hơn, vậy thì nàng có không ở bên cạnhthì cũng không có việc gì trở ngại, hơn nữa lúc trước cô cô cũng thực sự có ý muốn để nàng xuất cung, vậy dứt khoát lát nữa sẽ cùng cô cô nói chuyện.
Nàng đã tính toán xong, Vĩnh Dương Đế lại không cho nàng cơ hội thực hiện, nghe nàng nói xong liền nhấc tay lên, “người đâu!” lại đem nàng nhốt vào thiên lao.
Nghi phi không lường trước được, cơ thể nghiêng qua, suýt nữa ngã xuống đất, Lạc Anh vội đỡ lấy người, cũng kinh ngạc không thôi, theo cách nhìn của họ, việc này tội không phải ở Nguyễn Anh, nhưng vẫn chưa đợi hai người mở miệng nói, Vĩnh Dương Đế liền phẫn nộ nói: “Hễ ai cầu xin tha thứ, chết!”
Nguyễn Anh vốn không có thời gian hoảng loạn, Vĩnh Dương Đế nhất ngôn cửu đỉnh, Nghi phi nếu như cầu xin tha thứ, thật sự sẽ mất mạng, Nghi phi xông về phía nàng lắc lắc đầu, Lạc Anh vẫn được xem là bình tĩnh, lúc quan trọng liền kéo Nghi phi lại.
Nghi phi ê ê a a nói không nên lời, Nguyễn Anh sâu sắc nhìn người, trong lòng nghĩ bản thân nếu không thể ở lại bên cạnh cô cô, lần này cô cô suýt nữa vì mình mà gặp phiền phức. Mà bản thân xưa nay cũng quá qua quýt rồi.
Xưa nay, Vĩnh Dương Đế và Tần thái hậu luôn ở trong trạng thái hiểu lầm lẫn nhau, cho dù hai người hôm đó gặp mặt, cũng đều là dáng vẻ lạnh nhạt, nàng vốn cho rằng quan hệ mẫu tử của hai người không tốt, trên thực tế … …
Nghĩ đến đây, đầu Nguyễn Anh đau đến hoang mang, nàng vốn không biết trên thực tế tình hình như thế nào, nhưng Vĩnh Dương Đế giận dữ như thế, chỉ sợ việc này không liên quan gì đến mình, ngài ấy cũng đem mình giam cầm, vì vậy có thể thấy ngài ấy đối với Tần thái hậu vẫn rất là coi trọng.
Nghĩ cũng đúng, Tần thái hậu thần trí không tỉnh táo, một khi ra khỏi cung thì nguy hiểm trùng trùng,nếu không cẩn thận gặp phải người xấu, sợ là ngay cả mạng sống cũng không còn. Vĩnh Dương Đế nhất định là trách nàng không trông chừng tốt Tần thái hậu.
Vào nhà lao, Nguyễn Anh ngồi trên giường oán trách bản thân tối qua ngủ quá say, nàng cũng lo lắng cho an nguy của Tần thái hậu, vì vậy đêm đã khuy rồi, nàng vẫn không thể ngủ được.
Ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ đem bức tường cũ kĩ cắt thành từng mảnh từng mảnh, Nguyễn Anh trở mình, trong đầu vẫn hiện ra hình ảnh tối qua.
Tần thái hậu nói vơi nàng, nói không ngừng, cứ thế ru nàng ngủ. Lúc đó, nếu nàng khắc chế một chút, không ngủ thì tốt rồi.
Ài.
Nàng không kiềm được thở ra một hơi, ánh mắt rơi xuống trên tường, ánh trăng không trong suốt nhưa tối qua.
Tối qua … …
Cứ suy nghĩ suy nghĩ, không biết thế nào, trong đầu Nguyễn Anh lại hiện lên khuôn mặt anh tuấn xuất chúng của Lang Trạm, còn có lồng ngực ấm áp đó.
Thời gian tĩnh lặng, Nguyễn Anh bỗng nhiên ngộ ra, vỗ mạnh mấy cái vào đầu mình, vỗ xong lại có hơi mơ hồ, sao lại có thể nghĩ đến điện hạ?
Không nên mà!
Nàng lần nữa nằm xuống, nghĩ đến hai lần trước vào ngục đều là thái tử điện hạ đến cứu, lần này khó tránh khỏi không nghĩ đến ngài ấy, đây cũng là chuyện bình thường.
Đang nghĩ như vậy, trong lao dường như sáng hơn một chút, cửa lao cũng theo đó kêu lên, tiếp theo là ánh đuốc triệt để chiếu vào, nàng liền cảnh giác đứng dậy, chỉ thấy ở cửa có một người hầu giương đuốc, Lang Trạm đứng ở chỗ sáng, hệt như một vị thần hạ phàm.
Nguyễn Anh trong lòng run lên, bản thân cũng không nói rõ được cảm xúc lúc này, trong lòng chỉ hỏi một tiếng, vị thần này vẫn đến cứu nàng sao? Nàng nhanh chóng xuống giường, chạy đến cửa lao, vì sự khác biệt về chiều cao, nàng không thể không nhón chân lên mới có thể tiếp cận ánh mắt của Lang Trạm, “điện hạ là đến tìm dân nữ?”
Ánh đuốc chiếu lên mặt nàng, lộ ra một màu hồng nhẹ, nhìn còn tươi đẹp hơn hoa đào tháng ba, một đôi mắt chứa đựng khát vọng càng khiến nàng động lòng người.
Trước khi đến, Lang Trạm chuẩn bị vô số lời nói, ví dụ Nghi phi nương nương không tiện đến, nhờ cô gia đến xem nàng, lại ví dụ như mẫu hậu nghe được chuyện này, sợ nàng một mình trong lao bất an, lệnh cô gia đến nói với nàng … …
Vậy mà, lúc này đối diện với Nguyễn Anh, chàng bỗng nhiên ý thức được tất cả mọi cái cớ đều không bằng một chữ, “ừ.”
“A, thật sao ạ!” Nguyễn Anh vừa nghe xong hai mắt cong lên, nét mặt tươi hơn, nhìn thẳng vào Lang Trạm không xê dịch ánh nhìn, nàng hoàn toàn không có cảm giác, nhanh miệng nói một câu, “lúc nãy dân nữ vẫn đang nghĩ đến điện hạ ... ...” giọng nói trong trẻo theo nét mặt của Lang Trạm mà im bặt
Lúc Lang Trạm mở miệng lần nữa giọng nói trở nên rất chậm, như là nói một chữ tiêu hao rất nhiều sức lực, “Nguyễn cô nương nghĩ đến cô gia ... ...” Chữ nghĩ đến này hận không thể đem lòng chàng kéo ra ngoài ánh sáng của ngọn đuốc.
“Không phải!” Nguyễn Anh lúc này mới ý thức được nói sai lời, trong lòng thầm nói hỏng bét! Ngài ấy có nghĩ mình đợi ngài ấy đến cứu không? Cảm thấy mình bị lợi dụng, cho nên mới giận như thế?
“Không phải gì?” Hi vọng của Lang Trạm lại từng chút từng chút thu lại một cách đáng thương.
Nguyễn Anh nghi giọng ngài ấy trong chốc lát liền trở nên lạnh nhạt hờ hững, sau đó liền chắc chắn ngài ấy đang giận, không kiềm được nói: “Dân nữ vô ý mạo phạm điện hạ, chỉ là vừa thấy điện hạ đến, liền đoán là cô cô nhờ điện hạ đến xem dân nữ.”
Lang Trạm: “... ...”
Tự mình trồng quả đắng tự mình ăn.
Lang Trạm nuốt xuống quả đắng này, nhìn xuống Nguyễn Anh, nhất thời không biết nói gì, Nguyễn Anh lại vào lúc này cảm thấy mình cách ngài ấy quá gần, liền lùi ra sau mấy bước, “điện hạ, dân nữ vô sự, đêm đã khuy, điện hạ vẫn lànên hồi cung nghỉ ngơi đi.” Cúi thấp đầu xuống. Truyện được dịch và edit tại page Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép. Up sau page chương cũng như không up chương cuối cùng ngoại truyện. Cám ơn.
Nàng lấy lễ nghi đối đãi như thế, lại vô cùng cẩn thận, trong mắt Lang Trạm phủ lên một sự ưu tư không nói thành lời, như là mất mát, lại như là giận hờn.
“Nguyễn cô nương không nghĩ đến bản thân phải làm thế nào để ra ngoài?”
Nguyễn Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, “cô cô nói như thế nào?”
“Hả?” Lang Trạm lại nhất thời không phản ứng lại được.
“Cô cô nhờ điện hạ, chắc là có lời muốn nói với dân nữ?” Nguyễn Anh thấp giọng hỏi.
Lang Trạm: “… …”
Chàng nói Nghi phi nhờ chàng đến lúc nào?
“Vốn không phải như thế, là Nguyễn cô nương cho rằng … …” nhẫn nại giải thích đến đây, Lang Trạm nhấc tay áo lên xoa mày, liếc mắt thấy Nguyễn Anh vẫn còn đứng đó, hận không thể lập tức bước qua ôm chặt nàng lại, nói với nàng, “không có ai cậy nhờ cô gia, là cô gia tự mình muốn đến.”
Đáng tiếc, vừa nhấc bước, bên tai liền vang lên lời của Trịnh hoàng hậu nói trước bữa ăn tối.
“Bản cung từng muốn để Nguyễn Anh vào Đông cung.”
Khoảnh khắc đó trái tim của chàng đập điên cuồng.
“Nhưng lúc bản cung nói với A Anh, A Anh như là bị dọa cho sợ hãi, Nghi phi cũng không đồng ý lắm, A Anh không giống với những cô nương khác, chúng ta không thể ép buộc nó, bản cung đành phải coi như chưa từng nói gì.”
Gió hạ thổi vào qua khung cửa sổ, thổi qua cái gáy trắng mịn của Nguyễn Anh, thổi qua ánh mắt nóng bỏng của Lang Trạm.
Lang Trạm bình tĩn lại.
“Nghi phi nhờ cô gia nói với Nguyễn cô nương, đừng lo lắng, có người và mẫu hậu ở đây, Nguyễn cô nương sẽ không có chuyện gì.”
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngủ ngon, các thiên thần nhỏ!