Minh Ức Hàm nhất thời mặt đỏ, đơn giản ôm nàng, đem chính mình lõa thể nép sát vào trong lòng nàng, nói :
"Không được như vậy nhìn người ta!".
Ngôn Hân Vân cười nhẹ, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cổ của nàng, hôn lên chóp mũi nàng, sau lại ôn nhu cắn nhẹ vành tai nàng trêu chọc.
Minh Ức Hàm nhẹ nhàng lắc lắc chóp mũi nàng, hưởng thụ cảm giác ngọt ngào, trong miệng nói nhỏ nhẹ thì thào:
"Hàm Nhi, ta yêu ngươi, ngươi có yêu ta không?".
"Yêu, vĩnh viễn yêu......" Ngôn Hân Vân thật sâu ôm lấy âu yếm nàng.
Minh Ức Hàm thư nhiên nở nụ cười, nàng hôn một chút hai má Hân Vân, ôn nhu hỏi :
"Chúng ta đây về sau không cần lẫn nhau giận dỗi , được không?".
"Ân." Nàng gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ lại cái gì, tay vuốt ve cái trán Minh Ức Hàm, âm thanh ôn nhu hỏi,"Ngày đó ta không cẩn thận làm nàng bị thương nơi này, còn đau không?".
Nhớ lại chuyện sáng sớm ngày đó, Minh Ức Hàm mặc dù cảm thấy ủy khuất, nhưng lúc này trong mắt đã bị nhu tình làm cho tiêu tan, ủy khuất cũng không còn, vì thế nàng đem tay Ngôn Hân Vân đặt vào lòng mình, cố ý giận miệng nói chuyện:
"Nơi đó không đau, nơi này mới đau.".
Ngôn Hân Vân mỉm cười, như mùa xuân tỏa sáng, yêu thương hôn mi nàng. Rồi sau đó, nàng nhẹ nhàng mà hôn cái trán, tay lại hơi chút đi xuống thắt lưng, thật sâu hôn vào tâm nàng.
Tức khắc, Minh Ức Hàm cảm thấy như có điện chạy qua cả người, nhịn không được rên rỉ một chút:
"Ân......".
Nghe tiếng rên nhẹ, Ngôn Hân Vân lòng không kìm nén được, dùng tay ôm nàng thật chặt khóa ở trong lòng, tiếp theo bám vào bên tai nàng, ôn nhu hỏi:
"Bây giờ còn đau không?".
Minh Ức Hàm "Phốc" Cười, đánh nhẹl lên vai nàng, nỉ non nói:
"Chán ghét! Chán ghét Tiểu Hàm! Chán ghét Ngôn Hân Vân!".
Ngôn Hân Vân khóe miệng biểu lộ ý cười, càng nhanh ôm lấy nàng.
Như vậy lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu, bỗng cảm thấy màn đêm buông xuống nước đã nguội, người ở trong bồn có chút lạnh, Ngôn Hân Vân nhẹ nhàng trách một chút Minh Ức Hàm:
"Ngươi chân khí chưa hoàn toàn khôi phục, mau đưa quần áo mặc vào đi, đừng cảm lạnh .".
"Ân," Nàng lên tiếng, lại đỏ mặt nói "Vậy ngươi xoay người sang chỗ khác, ta muốn mặc quần áo.".
Ngôn Hân Vân cười:
"Chúng ta đều đã nói là cả đời phải ở cùng một chỗ sao, ngươi còn sợ ta nhìn thấy cái gì sao?".
Minh Ức Hàm bên tai cũng đỏ, sẳng giọng:
"Mang thân đi nhanh đi!".
Thời tiết thật sự là rét lạnh, hơn nữa nàng thân thể còn chưa có hoàn toàn bình phục, Ngôn Hân Vân cũng không dám chọc nàng, đành phải mang thân đi ra. Minh Ức Hàm nhân cơ hội này liền rời bồn tắm, xoay người nhanh chóng mặc quần áo.
Sau khi nàng làm xong này hết thảy, quay người lại nhìn thấy Ngôn Hân Vân đã sớm quay lại hồi nào, xoay người yên lặng nhìn chằm chằm chính mình. Khi đó, nàng cảm thấy chính mình bị lừa , lấy tay liều mạng đánh yêu trên người đối phương:
"Ngươi, ngươi không thành thật!".
Ngôn Hân Vân nắm tay nàng, cười:
"Xem một chút cũng không cái gọi là a.".
"Ngươi liền không sao cả, ta lại bị thiệt! Không được, lần sau đến phiên ta xem ngươi, bằng không lòng ta không phục.".
"Ngươi muốn nhìn liền xem đi, dù sao từ nhỏ đến lớn đều có cung nữ hầu hạ ta tắm rửa, Khải Nhứ, ma ma, còn có một ít người không biết , hết thảy đều nhìn qua cơ thể của ta, ta đã muốn thành thói quen .".
"Ngươi......" Minh Ức Hàm có chút ghen tị,"Nhiều người như vậy gặp qua ? Khải Nhứ cũng gặp qua?".
"Đúng vậy," Nàng cố ý đùa "Khải Nhứ là nữ tì bên người của ta, đương nhiên là thường xuyên hầu hạ ta tắm rửa .".
"Không được, sau này trừ bỏ ta, ai cũng không cho phép nhìn thân thể ngươi!" Nàng ghen ăn lợi hại.
Ngôn Hân Vân "Phốc" Nở nụ cười, để ý Ức Hàm mái tóc còn có chút nước, tiếp theo tươi cười hơi liễm, ngữ khí xoay chuyển thấp giọng điệu một chút:
"Ngươi yên tâm đi, ta đã không còn là công chúa ...... Về sau không ai hầu hạ ta như vậy đâu.".
Minh Ức Hàm nghe nàng nói ra lại thương cảm, đứng lên ôm bả vai của nàng, bám vào tai nàng cúi đầu hỏi lại một câu:
"Ai nói ? Đứa ngốc!".
.
Ban đêm, đầu năm mới.
Yến Vương cùng Minh Vũ Hiên tiến cung liên hoan. Tử Hiên, Hân Vân, Ức Hàm, Kính Tư, Khải Nhứ, ma ma, Tiểu Diệp Tử tụ tập ở lầu các lý ăn cơm tất niên.
Mọi người quên đi thân phận chủ tớ, vui sướng vây quanh cái bàn vui chơi giải trí, nói nói cười cười, thân mật giống như một nhà.
Cơm nước xong, Khải Nhứ nói với Ngôn Hân Vân, nàng muốn từ đi chức quan, cũng đem thu thủy biệt viện bán cho những hộ có tiền của.
Ngôn Hân Vân mỉm cười, trong lòng không có cảm giác mất mát gì, trái lại cảm thấy đã không có ràng buộc vinh hoa phú quý, quyền thế bên mình, tâm tư càng thấy thoải mái.
Kính Tư hỏi nàng sau này có tính toán gì không.
Ngôn Hân Vân chính là hồi đầu nhìn một chút Minh Ức Hàm liếc mắt một cái, cười mà không nói.
.
Đêm dài, Ngôn Hân Vân một mình đứng ở cửa sổ trên lầu, nhìn sao trên trời, trong đầu hiện lên hình ảnh cùng phụ thân quyết liệt, vô số phiền muộn liền đến......
"Hàm Nhi, trẫm đối với ngươi nhẫn nại là có hạn , ngươi không xem lời ta ra gì!".
"Phụ hoàng có tâm đối với nhi thần, nhi thần như thế nào không rõ? Nhưng Lung Nhi là người mà ta thương, nhi thần nhất định phải canh giữ ở bên người nàng cho đến khi nàng bình phục mới thôi! Cầu phụ hoàng mở lòng một lần......".
"Im miệng! Ngươi đừng nghĩ đến trẫm không biết ngươi cùng nàng đã xảy ra chuyện gì! Trương gia huynh muội chắc chắn không biết rõ chuyện của ngươi, ngươi cho là trẫm thật sự tin sao? Trẫm giả câm vờ điếc không đi truy cứu, này đối với nàng, đối với Hàn Lâm nhất phủ đã là phá lệ khai ân ! Ngươi nếu còn không biết hối cải, tiếp tục cùng nữ nhân này ở cùng một chỗ, cũng đừng trách trẫm trở mặt vô tình !".
"Ngài...... Nếu phụ hoàng đã biết việc rõ việc này, nhi thần cũng không che giấu. Nhi thần quả thật thích nàng, nhi thần không nghĩ rời đi nàng......".
"Hỗn láo!" Giận dữ Hoàng Thượng phất tay cho nàng một cái tát,"Trẫm như thế nào lại sinh ra một nữ nhi không biết thẹn vậy?! Tức chết trẫm , tức chết trẫm ! Người đâu! Đem nghịch nữ này mang về cung đi!".
"Nếu nàng còn không có tỉnh lại, nhi thần tuyệt đối không hồi cung!".
"Ngươi dám kháng chỉ?!".
"Thỉnh phụ hoàng thành toàn!".
"Thành toàn? Hôm nay ngươi nếu không theo trẫm trở về, ngươi cũng đừng gọi trẫm 'Phụ hoàng', trẫm không có đứa con nào như vậy!".
"Phụ hoàng......".
"Trở về hay là không trở về, ngươi nghĩ đi!".
Song phương trầm mặc hồi lâu.
Hân Vân cuối cùng nói:
"Nhi thần quyết định...... Lưu lại.".
"Cái gì?".
"Nhi thần không thể bỏ lại người mà nhi thần yêu, huống chi nàng đã muốn hấp hối......".
"Ngươi như thế nào lại không biết quý trọng sự khoan thứ của trẫm đối với ngươi?!".
"Không, nhi thần là......".
"Cái gì cũng không cần giải thích ! Hừ," Hoàng Thượng tựa hồ muốn dùng kế uy hiếp ,"Ngươi lưu lại cũng được, trừ phi trước mặt mẫu hậu cùng hoàng đệ, cùng trẫm cùng trẫm cắt đứt tình cha con!".
Mọi người chấn động!
Ngôn Hân Vân cũng khiếp sợ.
"Ngươi nếu còn nhớ người kia Minh Ức Hàm, ngươi sẽ không còn là nữ nhi của trẫm nữa! Trẫm lấy ngươi lấy làm hổ thẹn! Thiên hạ lấy ngươi lấy làm hổ thẹn!".
......
Chuyện cũ tái hiện lại rõ ràng, Ngôn Hân Vân không khỏi nặng nề thở dài, làm cho vẻ u sầu bao phủ chính mình.
Thật lâu sau, Minh Ức Hàm bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau nàng, ôm lấy thân thể mảnh mai của nàng, vô cùng thân thiết hỏi một câu:
"Suy nghĩ cái gì?".
Nàng phục hồi tinh thần, cầm lấy tay Ức Hàm đặt ở hông chính mình ra vẻ vô sự, thân thiết nói:
"Nhớ ngươi.".
"Miệng lưỡi trơn tru.".
Ngôn Hân Vân tạm vui vẻ, xoay người, ôm nàng, cố gắng cười vui:
"Miệng lưỡi trơn tru không phải chỉ dựa vào nói , là muốn như vậy ......" Lúc này hôn lên môi nàng,"Làm mẫu".
"Ân......" Minh Ức Hàm không kịp phòng bị, bị hôn không kháng cự.
Hôn xong, nhìn đối phương kia ánh mắt vừa thẹn lại "Khí", Ngôn Hân Vân không khỏi thật sự nổi lên ý cười.
"Chán ghét!" Minh Ức Hàm nói xong, nhẹ nhàng "Chụp" một cái lên miệng của nàng.
Nàng lại nhẹ nhàng cắn ngón tay Ức Hàm, dùng đầu lưỡi khiêu khích một chút.
Minh Ức Hàm thật nhanh đem tay lùi về, lại không phục nhẹ nhàng ninh một chút, khuôn mặt nàng có chút gầy yếu:
"Mau nói cho ta biết, ngươi vừa mới suy nghĩ cái gì, nghĩ đến như vậy nhập thần?".
Ngôn Hân Vân cười như không cười, thần sắc chuyển sang lạnh nhạt, không nói.
Minh Ức Hàm nâng cằm của nàng lên ,nói xong:
"Không được lảng tránh, thành thật khai ra!".
Nàng miễn cưỡng cười, thật lâu sau, thản nhiên nói:
"Không biết phụ...... Không biết Hoàng Thượng hiện tại thế nào ......".
Nghe vậy, Minh Ức Hàm giật mình: Nguyên lai nàng còn vướng bận phụ hoàng của nàng...... Cũng khó trách, Hoàng Thượng là phụ thân của nàng, đối với nàng mọi cách yêu thương, này ân này tình đối nàng mà nói, cho dù là hy sinh tánh mạng cũng khó có thể báo đáp. Nay nàng lại vì ta, không tiếc buông bỏ thân phận tôn quý, thậm chí cùng Hoàng Thượng đoạn tình cha con, nàng vì ta làm nhiều như vậy, ta nhưng lại không cách nào thay nàng chia sẻ một tia thân tình thống khổ tâm tình, ta thật sự là vô dụng.
Nghĩ nghĩ, Minh Ức Hàm ôm lấy bả vai của nàng, đem mặt thật sâu vùi vào ngực của nàng, thì thầm nói:
"Hàm Nhi, đều là ta không tốt......".
Ngôn Hân Vân biết nàng muốn nói cái gì, vì thế một tay nhẹ nhàng đè lại miệng của nàng, ý bảo nàng cái gì an ủi cùng tự trách trong lời nói thì đừng nói. Bởi vì này một khắc nàng đem chính mình ôm ấp, đối với chính mình mà nói, đây là an ủi tốt nhất.
Lúc này không tiếng động, các nàng cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau , yên lặng quan tâm đối lẫn nhau, như thế cũng là quá đủ.
.
"Hàm Nhi......" Hồi lâu, Minh Ức Hàm đánh vỡ yên tĩnh.
"Ân?" Ngôn Hân Vân đáp lời, quyến luyến cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của người nàng yêu.
"Chúng ta sẽ vĩnh viễn sống cùng nhau, đúng hay không?".
"Đúng.".
"Ta đây về sau nên xưng hô như thế nào cho tốt nhỉ? Gọi ngươi Hàm Nhi? Hay là Hân Vân?".
Ngôn Hân Vân suy nghĩ một trận , có điều cảm khái nói:
"Chu Hàm Nhi đã chết, không lâu sau, phụ hoàng...... Hoàng Thượng sẽ chiêu cáo thiên hạ. Từ nay về sau ta đều kêu Ngôn Hân Vân.".
"Vì cái gì lúc trước muốn lấy tên 'Ngôn Hân Vân'? Có ý nghĩa gì sao?".
"Ta thưởng thức 'Phú quý cho ta như mây bay', cho nên gọi là 'Hân Vân'.".
"Kia vì sao lấy họ 'Ngôn'?".
"Ngôn tất vì tâm.".
Minh Ức Hàm nhẹ nhàng nhéo nhẹ một chút chóp mũi của nàng, trêu ghẹo nói:
"Ta xem ngươi là 'Nghĩ một đằng nói một nẻo'!".
Ngôn Hân Vân cười nhẹ.
Thấy nàng cười thật là đẹp, Minh Ức Hàm không khỏi lầm bầm lầu bầu:
"Thật sự là kỳ quái, lúc trước ta như thế nào liền nhìn không ra ngươi là nữ tử nhỉ?".
"Bởi vì ngươi ngốc." Ngôn Hân Vân đùa giỡn, nhéo nhẹ chóp mũi nàng một cái.
"Ai nói ?" Nàng vẻ mặt "Không phục", bộ dáng"Ngươi mới ngốc đó! Ai kêu ngươi không lý do phẫn thành bộ dạng nam tử! Có nữ hài tử nhà ai lại cải trang thành nam tử đi trên đường?".
"Ta nói ngươi nghe không rõ? Nội công của ta không có thâm hậu như Khải Nhứ, không thể đè tâm nén âm sắc, chỉ có thể tận lực đè thấp âm sắc, nhưng lại nói như thế nào, ngươi cũng có thể nghe ra là giọng nữ mà?".
"Người đó gọi ngươi bộ dạng tiểu tử mặt nhỏ tuấn tú ?".
"Thanh âm cùng mặt có cái gì quan hệ?".
"Đương nhiên là có a, đứa nhỏ thanh âm cùng cô gái thanh âm không sai biệt lắm. Ngươi xem ngươi lúc đó mới mười lăm, mười sáu tuổi, nếu không phải bộ dáng cao lớn, liếc mắt một cái nhìn qua ngươi tưởng như cái đứa nhỏ, mười lăm, mười sáu tuổi có khi nhỏ hơn...... Còn không có trưởng thành, thanh âm đương nhiên vẫn là cái kia bộ dáng thôi!".
Chưa có trưởng thành?! Ngôn Hân Vân lỗ tai cơ hồ dựng thẳng lên, nếu lúc ấy nàng đang uống nước mà nghe lời nói này, khẳng định yết hầu sẽ bị nước làm cho sặc chết. Nàng trong lòng âm thầm xem nhẹ : Ta cũng không biết phát dục có bao nhiêu hảo! Ngoài miệng lại nói:
"Nguyên lai mặt vẫn như đứa nhỏ mới là có lợi .".
Minh Ức Hàm lại cười:
"Kia vốn chính là vậy, nhiều người như vậy cũng không thấy ra ngươi là nữ tử, có thể nghĩ không phải ta nhãn lực không tốt, là ngươi ngụy trang rất tốt.".
Ngôn Hân Vân lắc đầu cười, hoảng hốt nghiêng người nhìn sắc trời, không khỏi hỏi:
"Cũng nên là giờ hợi đi?".
"Ân.".
"Ngươi thân thể còn không tốt, sớm một chút nghỉ ngơi, ta sẽ không quấy rầy ." Nói xong, nàng muốn đi.
Minh Ức Hàm ôm lấy nàng, hỏi:
"Ngươi muốn đi đâu?".
"Chân của ta sáng giờ đi nhiều đã gần như hết sức, Khải Nhứ một lần nữa giúp ta nấu một ít dược ngâm, lúc này đến giờ tốt để tẩm dược, ta phải đi rồi.".
"Ta đi cùng ngươi.".
"Không cần," Ngôn Hân Vân nói xong, vuốt mái tóc của nàng,"Ta này phải ở trong bồn ngâm thuốc qua đêm , mấy ngày nay còn nghĩ muốn tiến đến Tô Châu, đi chung đường nhất định thực mệt nhọc, ngươi còn yếu thừa dịp hiện tại nghỉ dưỡng thân mình cho tốt, bằng không đến Tô Châu, chúng ta cũng chưa có chỗ ở nữa .".
Nhắc tới đến chỗ ở..... Minh Ức Hàm mặt đỏ hồng , quyến luyến nằm ở trong lòng Hân Vân hít thở hương hoài bên trong, nói:
"Hân Vân......".
"Ân?".
"Ta yêu ngươi.".
"Nha đầu ngốc.".
"Ở ngươi trước mặt, ta nguyện ý cả đời làm nha đầu ngốc.".
Ngôn Hân Vân cười, đem nàng đặt lên nhanh lên giường.
.
Sáng sớm.
Yến Vương cùng Minh Vũ Hiên an bài hai cái xe ngựa, cùng đoàn người Ngô Hân Vân đi ra. Kính Tư, Khải Nhứ hộ tống đưa tiễn.
Dọc theo đường đi, Khải Nhứ hai mắt đẫm lệ, nắm tay Ngôn Hân Vân, dặn dò nàng nhiều hơn chú ý chiếu cố chính mình. Kính Tư thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, ánh mắt vẫn thật sâu dừng lại ở bóng hình xinh đẹp của Ngôn Hân Vân.
Lâm Thịnh Hành, Ngôn Hân Vân cũng thần sắc ngưng trọng, nàng xoay người hướng hoàng cung chăm chú nhìn hồi lâu, tiện đà quỳ xuống, thật mạnh dập đầu ba cái. Đứng dậy, nàng hướng Yến Vương thật sâu nói:
"Giúp ta hảo hảo chiếu cố phụ hoàng, mẫu hậu.".
"Được." Yến Vương trịnh trọng nói, muốnvtiếp tục nói cái gì, nhưng lập tức ngừng khẩu.
"Làm sao vậy?" Ngôn Hân Vân nhìn hắn hỏi.
Yến Vương nhìn bên kia Minh Vũ Hiên đang cùng Minh Ức Hàm nói chuyện, lại đem ánh mắt quay trở về, hỏi:
"Tỷ tỷ, ngươi thật sự hiểu rõ rồi chứ?".
Ngôn Hân Vân thản nhiên gật đầu.
"Tỷ tỷ, kỳ thật...... Nếu ngươi hiện tại hối hận...... Có lẽ còn kịp, phụ hoàng hắn......".
"Ngươi không cần nói nữa, phụ hoàng...... Hoàng Thượng tính tình ta hiểu. Nếu ta ngoan quyết tâm cùng hắn đoạn tuyệt cha con, hắn tất nhiên là quyết tâm không nhận ta là nữ nhi .".
"Tỷ tỷ, ngươi hối hận không?".
"Không. Chính là tiếc hận cùng đau lòng.".
"Tỷ tỷ, kỳ thật ngươi cùng phụ hoàng giống nhau, mạnh miệng nhưng mềm lòng.".
Ngôn Hân Vân cười khổ:
"Phải không?".
"Mấy ngày nay phụ hoàng vẫn vướng bận ngươi, còn có ý vô tình hướng ta hỏi thăm tình hình của ngươi.".
Ngôn Hân Vân quả thực không thể tin vào chính lỗ tai mình, tiếp theo một trận cảm kích, nước mắt tùy theo xuất hiện.
Yến Vương cảm khái nói:
"Kỳ thật hắn vẫn là thật sâu yêu thương ngươi, bằng không, hắn sẽ không dễ dàng như vậy buông tha các ngươi.".
"...... Phụ hoàng đối ta ân trọng như núi, là ta cô phụ hắn......" Ngôn Hân Vân tâm tình trầm trọng.
"Tỷ tỷ...... Phụ hoàng là ngại cho lễ pháp cùng mặt mũi mới đau lòng nhẫn tâm làm vậy. Nay tỷ tỷ cố ý rời đi, ta đây cũng không có gì để nói, chỉ hy vọng tỷ tỷ sau này có thể cải trang trở lại kinh thành một chút, cho phụ hoàng cùng mẫu hậu nhìn ngươi bình an vô sự, như vậy bọn họ cũng an tâm .".
"Ân!" Nàng dùng sức gật đầu, nói,"Vậy ngươi cũng nhớ nói rõ cho bọn họ tin tức ta đến Tô Châu.".
"Ngươi yên tâm, ta sẽ . Ta cũng lén phái người giúp các ngươi an bài một chỗ ở trạch phủ. Đến Tô Châu, tự nhiên có người mang bọn ngươi vào trong đó.".
"Đa tạ." Ngôn Hân Vân nói xong, nhìn một chút Kính Tư huynh muội, lại quay đầu hướng Yến Vương nói,"Bọn họ là nhân tài hiếm có...... Đừng ủy khuất bọn họ.".
"Ta hiểu được. Tỷ tỷ...... Ngươi bảo trọng.".
Nàng gật đầu.
Bên kia, Minh Vũ Hiên dặn dò Nhị đệ cùng muội muội dọc theo đường đi nhớ cẩn thận, trở lại gặp Ngôn Hân Vân nói:
"Đến nơi rồi, nhớ báo tin cho ta biết.".
"Nhất định ." Nàng gật đầu.
Minh Vũ Hiên cười, tạm dừng một chút, hỏi:
"Ngươi ta còn là bạn tốt không?".
"Vẫn đều là vậy.".
"Chúng ta đây còn có cơ hội đánh cờ không?".
"Sẽ có . Lần sau ta nhất định có thể thắng ngươi.".
"Như vậy khẳng định? Ngươi không phải nói chính mình ngay cả mệnh đều thua sao?".
Ngôn Hân Vân quay đầu nhìn một chút Minh Ức Hàm, lại xoay người lại nói:
"Hiện tại ta đem mệnh thắng đã trở lại. Sau này ta muốn đem mệnh nắm đi.".
Mọi người cùng cười.
Kính Tư tiến lên, đối với Ngôn Hân Vân nói ra một câu:
"Trên đường thuận gió.".
Không đành lòng nỗi buồn ly biệt, Ngôn Hân Vân cố ý mỉm cười gật đầu:
"Sau này các ngươi huynh muội cũng nên viết nhiều thư cho ta.".
Kính Tư thản nhiên cười, gật gật đầu.
"Điện hạ!" Khải Nhứ mắt chứa lệ, nắm tay Ngôn Hân Vân dặn dò một câu cuối cùng,"Trên đường cẩn thận!".
Ngôn Hân Vân có chút khống chế không được , trong mắt nước mắt lại lóe ra , nàng cố gắng gật đầu, ở cùng Minh Tử Hiên, Minh Ức Hàm, Lâm Như Thái, Tiểu Diệp Tử, mấy ngày nay mới biết được hết thảy sự tình chân tướng Thủy Nhi một đạo thượng lên xe ngựa.
Xa phu giương lên roi, xe lộc cộc đi.
.
Dọc theo đường đi, ngồi chung một chiếc xe ngựa, Minh Ức Hàm thấy Hân Vân trầm mặc , vì thế cố ý tìm đề tài:
"Có chuyện rất muốn hỏi ngươi.".
"Chuyện gì?" Ngôn Hân Vân nâng lên đôi mắt nhìn nàng.
"Ngươi có biết hay không Kính Tư thích ngươi?".
Cẩn thận nhớ lại vừa rồi ánh mắt Kính Tư nhìn mình, Ngôn Hân Vân không khỏi mỉm cười cười, gật gật đầu:
"Vừa mới mới biết được.".
"Vậy ngươi lại có biết hay không đại ca của ta cũng thích ngươi?".
Ngôn Hân Vân gật gật đầu.
"Vậy ngươi cũng biết đại ca của ta là con rể Hoàng Thượng muốn cho ngươi?".
"Ở Trường thiên biệt thự, Yến Vương có nói qua cho ta nghe chuyện này.".
"Hoàng Thượng nhìn ca ca ta lớn lên, hiểu biết phẩm tính của hắn. Phong cho ca ca ta làm thượng Lưỡng Quảng quan bố chính, chính là hy vọng hắn sớm có thể học hỏi nhiều, sau đó chiêu thành con rể. Đáng tiếc ca ca ta mấy năm trước kiến thức không nhiều lắm, bỏ lỡ cùng trưởng công chúa còn có nhị công chúa, năm nay vẫn là như cũ bỏ lỡ Hàm công chúa......".
Nàng lời còn chưa dứt, đã bị Ngôn Hân Vân mỉm cười ngắt lời:
"Lung Nhi, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?".
Nàng quỷ dị cười:
"Ta nghĩ hỏi ngươi, có thấy tiếc hận không?".
"Tiếc hận cái gì?".
"Tiếc hận bỏ qua hai người nam nhân tốt như vậy".
Ngôn Hân Vân nghĩ nghĩ, tròng mắt dạo qua một vòng, nói:
"Quả thật có điểm đáng tiếc.".
Minh Ức Hàm không thuận theo, lập tức thay đổi mặt "Ghen":
"Ngươi hối hận ?".
Nàng cười cười, nghiêng người miễn cưỡng nằm lên đùi Minh Ức Hàm, để ý Ức Hàm, dường như không có việc gì nói:
"Là có một chút.".
Minh Ức Hàm nóng nảy, ôm thể Ngôn Hân Vân vào lòng, sẳng giọng:
"Không được, ngươi không được hối hận!".
"Kia phải xem biểu hiện sau này của ngươi.".
"Ta biểu hiện không tốt cũng không cho ngươi hối hận.".
"Minh tiểu thư của ta, ngươi thật đúng là cố tình gây sự.".
"Ta liền thích cố tình gây sự, hơn nữa thích đối với ngươi cố tình gây sự.".
"Ta đây là thật hối hận .".
"Ngươi dám?".
"Như thế nào không dám? Còn sợ ngươi ăn thịt ta?".
"Ngươi không sợ? Hảo, ta hiện tại liền ăn ngươi......" Nói xong, Minh Ức Hàm cúi đầu đối với Ngôn Hân Vân hôn lên môi một cái, tiếp theo bám vào nàng bên tai, hỏi,"Hiện tại sợ không?".
Ngôn Hân Vân cười, đứng dậy ôm nàng nói:
"Còn không có.".
Minh Ức Hàm mỉm cười, hai tay đặt lên cổ Hân Vân, ôn nhu "Ăn" nàng.
......
Trời đã sáng, bầu trời xanh thăm thẳm, hai xe ngựa dọc theo sơn đạo lộc cộc đi hướng về nhà Hân Vân cùng Ức Hàm chờ mong đã lâu.