Sáng hôm sau, Yến Hằng đứng dậy đẩy cửa sổ ra, ánh dương quang từng giọt từng giọt vẩy vào trong phòng. Thời tiết thế này càng thích hợp ra ngoài tìm đồ ăn hơn.
“Bữa sáng làm xong rồi, vào ăn chút đi?” Tề đẩy cửa ra, nói.
“Ừ.” Yến Hằng đi cùng Tề vào sơn động, mọi người thấy Yến Hằng tiến vào, khẽ cười chào hỏi, món chính hôm nay làm từ thịt chó hoang do Yến Hằng cùng Tề bắt hôm bữa. Sau khi mọi người thưởng thức qua đồ ăn dùng do Yến Hằng nấu đều khen nứt nở, hôm nay liền học nấu một nồi thịt chó này. Hơi tiếc ấy là gia vị chỉ có một, mùi thịt chó vẫn còn hơi nồng. Yến Hằng ngược lại cũng không tỏ ra ghét bỏ, hiện sống trong môi trường thế này, có ăn đã là mai lắm rồi, ai dám kèo nèo này nọ. Về phần các thú nhân kia càng thêm không có cái gì đáng nói.
Có thú nhân sinh bệnh, họ đều được bố trí tại một góc sơn động, do kiếp trước đã từng đi tòng quân, Yến Hằng cũng có chút kinh nghiệm xử lý ngoại thương. Trong đó, người chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, người khác: một bị thương trên đùi, một bị cắn ở thắt lưng, may mà hiện trời đang lạnh, miệng vết thương không dễ nhiễm trùng.
Lúc đầu, Yến Hằng có chuẩn bị một ít thảo dược, vốn chỉ xem như công tác dự phòng thôi, nay ngược lại có chỗ để dùng. Yến Hằng vừa xử lý miệng vết miệng vừa dạy mọi người cách băng bó khử trùng mấy vết thương đơn giản này.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Tề dẫn một nửa thú nhân trong tộc tiến vào rừng, chủ yếu là phụ trách đi săn cùng thu gom hỏa thụ. Mà Yến Hằng thì dẫn theo nửa còn lại đi đánh bắt cá. Nhóm người Hồ thì ở lại sơn động chăm sóc người bệnh. Chung quy bọn họ cũng không giống Yến Hằng cùng các thú nhân có năng lực này nọ.
Đây là quyết định do mọi người thương lượng ra.
Vừa nhắc đến lượng lớn thức ăn phải tiêu hao trong thời gian tới, Yến Hằng lập tức nghĩ tới cá trong sông, mặc dù các thú nhân đều không thích ăn cá, nhưng vào lúc này, ai mà thèm màng đến thích hay không chứ, chỉ cần có thể lấp đầu bụng đã là may lắm rồi. Cho nên mọi người vừa nghe Yến Hằng bảo có thể bắt đủ lượng cá làm thức ăn, các thú nhân đều hết sức sửng sốt và phấn khởi.
Thân thủ các thú nhân tuy rằng mạnh mẽ, nhưng kia dù sao cũng là trên đất liền, đối với các thứ trong nước thiệt tràn đầy bất lực, cho nên vừa nghe Yến Hằng có cách bắt, mọi người mới chưng hửng như thế.
Yến Hằng dẫn mọi người cắt một lượng lớn nhận đằng trên bình nguyên, may mà loại cây này y như dây leo cỏ dại khác, không ai biết nó có ít gì nên chả ai thèm động. Chỉ chốc lát sau đã cắt về một đống lớn.
Yến Hằng thực ra cũng không biết cách dệt lưới đánh cá, nhưng kết cấu cơ bản vẫn biết chút chút. Cho nên hắn liền cùng vài người theo thứ tự buộc từng nút thắt một, cuối cùng hợp lại cùng một khối, trải qua vài lần điều chỉnh, rốt cuộc làm ra được tấm lưới đầu tiên ở dị thế..
Lúc này cũng gần giữa trưa, nhóm bên Tề lúc đi có nói gần tối mới về, bởi vậy mọi người chỉ ăn một bữa đơn giản, chỉ để lại một Thú Nhân phòng thủ giúp đỡ, Yến Hằng dẫn theo một đám người ra tới bờ sông.
Trên mặt sông bị bao phủ bởi một tầng băng dày. Hoàn toàn có thể chịu nổi sức nặng của tất cả mọi người.
Giác nói: “Thứ này thiệt có thể bắt được cá sao?”
Yến Hằng cười trả lời: “Tự các ngươi nhìn đi! Ta nói được nhất định là được.“
Biết mấy người này thú hình không phải sư tử cũng là lão hổ hoặc vài mãnh thú khác, Yến Hằng yêu cầu vài người hóa sang thú hình, dùng móng vuốt cẩn thận cắt một vòng tròn lớn trên mặt băng, sau đó từ từ bỏ lưới xuống, còn đặc biệt rãi vài nắm hạt bắp lên trên, kế tiếp chỉ còn việc ngồi chờ cá lọt lưới mà thôi.
Quả nhiên sau một đoạn thời gian, trong lòng lưới dần dần xuất hiện dao động, thường thường còn có cá lớn nhảy ra mặt nước nữa, sắc mặt mọi người cũng từ khẩn trương chuyển thành vui sướng.
“Kéo.” Theo tiếng hô của Yến Hằng, mọi người lập tức nhanh tay thu lưới, theo lưới từ từ kéo lên, càng ngày càng nhiều cá nhảy lên khỏi mặt nước. Thậm chí còn có các nhanh nhẹn nhảy ra khỏi lưới. Mắt thấy một con cá lớn nhảy khỏi lưới, mọi người càng thêm sốt ruột, hận không thể lập tức thu nhanh dây trong tay.
Rốt cuộc cũng thu xong lưới lên mặt băng, lúc này cá còn lại chỉ khoảng bảy tám con. Dù cho chỉ được mấy con như thế, Yến Hằng cũng rất thỏa mãn, điều này chứng tỏ cái lưới tạm bợ này cũng không tệ nha. Dù sao một con cũng nặng hơn cân mà?
Yến Hằng chia các thú nhân thành đội, một đội tiếp tục bắt cá, một đội phụ trách đánh vảy, thanh lý nội tạng sạch sẽ, dù sao nếu trực tiếp xử lý trong sơn động cũng không mấy tiện. Còn Yến Hằng thì dẫn theo một đội mang các đã mần xong về sơn động.
Ngoại trừ sơn động cùng phòng ở thì không cò cái nào dư khác, cá chỉ đành đặt ở ngoài sân mà thôi, Yến Hằng cùng mọi người đào tuyết làm thành một động băng, sau đó cứ một lớp cá một lớp tuyết để cất giữ, như vậy ít nhất trước khi tuyết tan, sẽ không có phát tán mùi, có thể tránh dã thú tìm tới.
Cứ như vậy tới tới lui lui ép buộc hơn lần, một ngày lại đi qua, Yến Hằng tính toán một chút chiến lợi phẩm của họ, đã bắt gần con, trong viện đã hình thành một núi nhỏ rồi.
Bất quá Yến Hằng lại phát hiện, sau vài lần vớt, lượng cá ngày càng ít đi thấy rõ, mấy lần kéo cuối cùng thậm chí còn không kéo được con nào, xem ra chỉ dựa vào cá trong sông cũng không phải kế lâu dài.
Yến Hằng cùng mấy người xách vài con cá vào, giống đực trong sơn động thấy họ về, chia nhau lên đón, thu hoạch của bọn họ mấy người kia đều xem trong mắt, đây đại biểu cho phần nào giải quyết vấn đề thức ăn trong mùa tuyết rơi năm nay.
Yến Hằng cười nói với bọn họ: “Tối nay chúng ta ăn cái này.”
Nói đến nấu cá, Yến Hằng hiện chỉ có thể thêm một loại gia vị là muối, chịu thôi, lúc trước hắn chỉ mãi vội vã xây phòng, tìm thực vật, đồ gia vị này nọ hắn hoàn toàn không có nghĩ tới, càng không có thời gian đi kiếm tìm, ánh mắt Yến Hằng đột nhiên quét đến mấy cái bình lớn nằm trong góc tường, nhất thời sáng rỡ, không phải có dưa muối sao?
Yến Hằng vừa nghĩ liền làm, mở ra vại sành, một mùi chua thoang thoảng bất ngờ tràn khắp động, mấy người Hồ nhìn thấy, lập tức túm tụm lại, thấy Yến Hằng lấy mấy thứ trong vại sành. Nhịn không được hỏi: “Yến Hằng, cái gì thế? Ngửi mùi có vẻ ngon hen.”
Yến Hằng nói: “Đây là dưa muối, là một loại chế từ rau mà thôi, đợi lát nữa nấu cá bỏ thêm thứ này, đảm bảo ngon bá chấy.” Yến Hằng làm dưa muối không nhiều, cho nên chỉ lấy ra một chút để ăn. Dù sao có thể dính vị là được rồi.
Yến Hằng cắt nhuyễn dưa muối cho vào nồi canh cá đang sôi, chỉ chốc lát sau, mùi thơm lan toả khắp nơi, ngửi thấy mùi, ai ai cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Lúc nấu cá, nhóm Tề cũng trở lại. Vừa vào cửa, Tề đã ngửi thấy mùi thơm, bụng bắt đầu kêu réo.
Mùa tuyết rơi quả nhiên chẳng săn được mồi mè gì, nhóm người Tề nhiều như thế đi nguyên cả ngày, chỉ săn được một con lợn rừng cùng chó hoang, cũng cỡ ngàn cân thịt đi. May mà đem về đủ nhánh hỏa thủ. Yến Hằng cũng kêu bọn họ chôn mồi trong sân.
Thấy trong sân xuất hiện một ngọn tuyết lớn, bèn hỏi: “Đây chính là cá các ngươi bắt được hả?”
Yến Hằng cũng đang chờ hỏi. Lúc này, người đi đánh cá chung Yến Hằng một năm một mười kể lại lần thu hoạch lần này. Còn triển lãm cho nhóm bên Tề xem cái gọi là lưới đánh cá và hướng dẫn cách bện.
Hôm nay đi hết một ngày chỉ bắt được chút đó mồi, Tề vốn chút lo lắng, chỉ mong sao bên Yến Hằng có chút thu hoạch là đỡ, lại không ngờ Yến Hằng vồ được nhiều như thế, không có gì vui sướng bằng loại đột nhiên biết chính mình có thể ấm no an ổn qua mùa tuyết rơi.
Yến Hằng thấy nụ cười vui sướng không giấu được trên môi mọi người, lại nhìn ánh mắt cảm kích của họ khi nhìn hắn, cười cười nói: “Ta bất quá chỉ đưa ra chủ ý mà thôi, chân chính động tay là các ngươi mà, cho nên đây đều là công của mọi người.”
Các thú nhân tuy rằng nghe Yến Hằng nói như vậy, nhưng mọi người đều biết tất cả cả chuyện này là do Yến Hằng mang lại, đều minh bạch ý nghĩa của hắn.
Đám người Hồ nhào tới ôm Yến Hằng vào ngực, lòng tràn đầy cảm kích.
Đợi mọi người đem Yến Hằng buông ra, hắn mới nói: “Mọi người vất vả rồi, chúng ta ăn cơm trước đi!”
Quả nhiên, canh cá dưa muối này rất được hoan nghênh, dưa muối tuy rằng bỏ ít, thế nhưng trên cơ bản gần như che hết mùi tanh của cá. Chỉ là không ít thú nhân tỏ vẻ nếu cá không có xương cá thì càng tốt.
Ngày hôm sau, thiên không một lần nữa lất phất tuyết rơi, lúc âm u đều nhờ đám cá đông lạnh trong sân vượt qua. Chỉ là cách mấy ngày sau đó, vại dưa muối đã bị ăn sạch sành sanh, Yến Hằng còn đỡ, vốn mũi thú nhân cực kỳ mẫn cảm, cơ hồ nửa vào mùa tuyết, bọn họ đều tại bị hung trong cái mùi tanh ấy, tàn phá không chịu nổi. Mặc dù mỗi thú nhân đều kêu la khó ăn, mùi kinh thiên này nọ, nhưng trong mắt họ luôn đong đầy y cười. Mùa tuyết rơi này ngay cả thú triều cũng không xuất hiện. Thú Nhân bị bệnh cũng dần dần khang phục.
Mùa tuyết rơi này, bộ lạc Kỳ Sơn không còn nhà, mùa tuyết rơi này, bọn họ mất đi tộc nhân, mùa tuyết rơi này, bọn họ bôn ba trong bão tuyết, đã từng lạc mất phương hướng, cũng mùa tuyết rơi này, bọn họ gặp gỡ Yến Hằng, đột nhiên có một loại trực giác, từ mùa tuyết rơi này trở đi, họ sẽ không còn giá lạnh và đói khát nữa.
Gắn bó nhau một đoạn thời gian, Yến Hằng thật sự đã hòa nhập với người bộ lạc Kỳ Sơn, hắn thỉnh thoảng trước mặt đám người Tề lấy vài này nọ từ không gian ra, cũng không giải thích gì hết. Hắn đang chậm rãi giải phóng tín nhiệm của mình.
Bắt gặp vài lần, mọi người đã có thể thản nhiên chấp nhận năng lực đặc thù của Yến Hằng. Chỉ là lúc nhìn về phía Yến Hằng ai ai cũng đều tràn đầy kính sợ, chậm rãi mọi người liền ẩn ẩn lấy hắn làm trung tâm.
Xu thế này vốn bắt đầu từ Áo. Y là người gia nhập vào bộ lạc trễ nhất, khi y bị trục xuất, tế tự bộ lạc đã truyền ra tin tức sứ giả hàng lâm đại lục Thú Nhân rồi, tuy rằng biết không nhiều, nhưng lúc này chứng kiến qua mọi chuyện kỳ lạ chưa từng thấy qua, lại còn có loại lực lượng đặc thù này, tự nhiên cho rằng đây là thần thông quản đại, tự nhiên cũng nguyện ý tin tưởng Yến Hằng chính là sứ giả Thú Thần, điều này chứng tỏ bọn họ vẫn chưa bị Thú Thần vứt bỏ.
Lúc đó, Yến Hằng còn không biết thì ra mọi người tại thời điểm ấy đã xem hắn thành sứ giả Thú Thần, sau này Yến Hằng mỗi khi nghĩ đến đây đều không khỏi cười khổ, ai biết năm ấy các thú nhân đánh bậy đánh bạ cư nhiên là thật?
Đến khi gần hết thịt cá đông lạnh, mùa tuyết rơi cuối cùng cũng kết thúc. Băng tuyết hóa thành dòng chảy, róc ra róc rách vòng vèo qua sông nhỏ. Ánh ban mai sau bao ngày khuất dạng chợt xuyên qua ô cửa sổ, mang theo hương vị sức sống bừng bừng.
Yến Hằng nâng tay ngăn trở ánh nắng chói chang ngoài cửa, tương lai thật đáng chờ mong.
Hết chương