"Quả nhiên là một nha đầu thông minh!" Tộc trưởng cười dài nói, chỉ là nụ cười kia nhìn thế cũng làm cho người ta cảm thấy đáng đánh đòn, Diệp Như Phong mặc dù rất muốn trốn, thế nhưng dưới mí mắt hắn, bây giờ mình có chắp cánh cũng không thể bay, chỉ có thể đi chỗ hắn chỉ định.
"Đừng nhìn ta như vậy, kỳ thực đi vào trong đó, ngươi cũng có thể sống đi ra!"
Tộc trưởng vẫn cười cười như cũ, Diệp Như Phong siết thật chặt nắm tay. Hắn mang theo nàng đi tới một chỗ tháp cổ xưa, mỉm cười nói, "Vào đi thôi! Chúc ngươi nhiều may mắn!"
Bị gã tộc trưởng đẩy mạnh, Diệp Như Phong cả người xô ngã đi vào, cứ như vậy rơi vào tầng thứ nhất của tháp!
"Tộc trưởng, nàng có thể còn sống đi ra không?" Lục cấp ma thú nhìn Diệp Như Phong giam giữ, nghĩ đến vừa rồi mình thiếu chút nữa bị nàng giết, hắn liền hận không thể đem nàng xé thành mảnh nhỏ.
"Ngươi thấy người nào đi vào còn ra được?" Tộc trưởng âm hiểm cười. Một khi tiến vào vậy vĩnh viễn cũng không ra được, hắn mặc dù không biết ở đây có cái gì, thế nhưng chỉ cần ra không được thì tốt rồi!
Nơi này là địa phương quái quỷ gì vậy? Âm âm u u!
Diệp Như Phong nhìn xung quanh mảnh tường âm u, không biết ở trong này có phải có cơ hội làm mình trở nên mạnh mẽ hay không? Nhưng nàng chỉ biết nàng không thể chết ở chỗ này, cho dù không thu hoạch được gì, nàng cũng muốn đi ra ngoài.
"Ước (tiếng trợ ngữ, biểu lộ sự kinh ngạc, sợ hãi)! Lần này lại thay đổi một tiểu cô nương chưa dứt sữa, xem ra cũng khó thoát khỏi cái chết !" Một thanh âm lỗ mãng vang lên, Diệp Như Phong khẽ đảo con ngươi lạnh, nhìn chằm chằm vào không gian vắng vẻ, không biết thanh âm này là từ đâu truyền tới ?
"Tiểu cô nương, nói cho ta biết ngươi tên là gì?"
Một đạo hồng ảnh thoáng qua, một tuyệt sắc nam tử nửa dựa đối diện Diệp Như Phong, một đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm nàng, xiêm y nửa mở rộng, lộ ra lồng ngực khêu gợi, rất quyến rũ người.
"Nói cho ngươi biết, ngươi sẽ thả ta ra sao?"
Diệp Như Phong lạnh lùng hỏi, trong giọng nói không có nửa điểm khủng hoảng, ánh mắt cũng không bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện lộ ra dáng vẻ tuyệt sắc mà điểm dao động, cái nàng quan tâm là nàng có thể hay không có thể đi ra ngoài!
Hồng y nam tử có chút giật mình, nhìn nàng, thấp giọng cười.
"Ngươi muốn đi ra ngoài?"
Diệp Như Phong trắng mắt liếc hắn một cái, "Đương nhiên, không ra, chẳng lẽ chết ở chỗ này!"
Không để ý đến hắn, Diệp Như Phong tiếp tục đi về phía trước, nàng tin, mặc kệ có nhiều chắc chắn, nhiều kiến trúc tỉ mỉ, chung quy vẫn phải có kẽ hở thôi, nàng nhất định có thể tìm được cửa rời đi nơi này. Nếu có một ngày, nàng có thể sống sót ra ngoài và trở nên mạnh mẽ hơn, nàng nhất định sẽ làm cho người tộc trưởng kia biết hậu quả của việc đắc tội nàng!
Hồng y nam tử thấy nàng không để ý tới mình, vội vàng đuổi theo.
"Uy, ngươi biết ta là ai không? Ta không phải người, ta là ma thú trông coi ở đây, ngươi muốn rời đi, ngươi phải cầu xin ta!" Chưa từng có ai như nàng không thèm nhìn hắn, nữ tử như vậy quá thú vị, chờ ngoạn (chơi đùa) đủ rồi giết nàng cũng không muộn!
"Ma thú?" Diệp Như Phong nhìn hắn, vẻ mặt khinh thường, "Vậy thì thế nào, ngươi nếu muốn động thủ thì nhanh chút, ta còn muốn tìm cửa ra!"
Lười tiếp tục lời vô ích với hắn, Diệp Như Phong thấy một cái nhà môn đi bừa vào...
"Uy, chỗ đó không thể đi vào..."
Thế nhưng đã quá muộn, Diệp Như Phong đã vào, hồng y nam tử lo lắng đứng ở cửa, muốn vào, lại không dám vào, vốn đang tính toanchowiss đùa lâu một chút, không ngờ nàng tự tìm đường chết, xong!
Diệp Như Phong đi vào cửa, ánh vào mắt là một căn phòng, không lớn không nhỏ, rực rỡ muôn màu, tất cả đều là sách vở cùng một đống quặng xinh đẹp. Diệp Như Phong tiện tay cầm lên một quyển sách phủ kín bụi, thấy trên đó viết: "Cửu Dương triệu hoán sư", tùy ý nhìn xuống, đại thể người viết này gọi là Cửu Dương, một ngũ hệ triệu hoán sư khi còn sống ngã xuống, sau khi xem xong, Diệp Như Phong thả lại chỗ cũ, xoay người muốn chạy!
"Ngươi không muốn quặng cùng ma pháp kỹ năng sao?"
Một đạo thanh âm lớn vang lên, Diệp Như Phong ngoái đầu nhìn lại, một bạch y nam tử tuấn mỹ tựa trích tiên xuất hiện ở trước mặt nàng, vẻ mặt nghi hoặc.