Thú Sủng Thiên Hạ, Toàn Năng Triệu Hoán Sư

chương 44: hắn là nam nhân của ngươi phải không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tù trưởng lão tức giận đập bàn, dọa Như Phong nhảy dựng, lại nhìn Tù trưởng lão tức đến râu dựng ngược, hùng hổ đảo qua trước mặt phần đông đệ tử, tức giận quát, "Đừng tưởng rằng các ngươi thiên phú hơn người liền rất giỏi, Như Phong là quan môn đệ tử của bản trưởng lão, ai khi dễ nàng thì đừng trách bản trưởng lão vô tình!"

"Tù trưởng lão, đừng như vậy, Như Phong không đi là được, cần gì phải..."

"Ai nói, từ hôm nay người chính là quan môn đệ tử của Tù Thiên ta, ai khi dễ ngươi, cứ việc đi tìm sư phụ, sư phụ thay ngươi ra mặt."

Tù trưởng lão nhu hòa lên tiếng, thái độ trước sau như hai người, Như Phong thực vừa lòng, gật gật đầu: "Đa tạ sư phụ!"

"Đồ đệ của Tù Thiên ta như thế nào mà kém cỏi, không có ánh mắt!"

Tù Thiên hừ lạnh một tiếng, phía sau thanh âm nghiến răng nghiên lợi càng lớn, nhưng mà vô ích, các đệ tử liền hung hăng trừng mắt nhìn Như Phong. Thanh Dật cùng Diệp Định Thiên đứng ở một bên, nhìn thấy hết thảy việc nàng vừa mới làm, trừ bỏ lắc đầu chính là sủng nịch.

"Sư phụ, uống trà, Như Phong bái kiến sư phụ!" Như Phong đi đến trước mặt Tù trưởng lão, làm trò trước mặt mọi người làm đại lễ bái sư, nàng phải cho tất cả mọi người thấy rõ ràng, trừng lớn mắt nhìn rõ, nàng Như Phong là đệ tử Tù trưởng lão cầu tới, càng phải cho mọi người nhớ rõ, Diệp Như Phong, là một đệ tử do học viện Phong Vân mời nhập học!

Kiêu ngạo của nàng, từ hôm nay trở đi sẽ được ghi vào lịch sử, tài năng của nàng, vừa mới bắt đầu nở rộ.

Tù trưởng lão cười vui sướng, vội vàng uống một ngụm trà, rồi nâng Như Phong dậy, "Đồ nhi tốt, đừng quỳ, đứng lên đi!"

"Đa tạ sư phụ!"

Như Phong mỉm cười ngọt ngào, làm ai cũng không kháng cự lại được!

Vô sỉ!

Đê tiện!

Thanh âm nghiến răng nghiến lợi tiếp tục, Như Phong chớp chớp mắt nhìn các đệ tử áo trắng, vẻ mặt vô tội hỏi, "Sư phụ, răng nanh của các vị sư huynh giống như cối xay bột vậy, cót két kẽo kẹt, thật là lợi hại, này cũng là Phong Vân học viện dạy ạ?"

"Phốc..."

Một đám khách nhân nguyên bản đang uống trà đều phun ra, cô nương này thật sự là quá lợi hại, lời này thật sự là...

Tù trưởng lão mắt lạnh đảo qua các đệ tử, rồi quay đầu sủng nịch nhìn ái đồ, "Không phải học viện dạy, bất quá, nếu bọn họ thích liền cho bọn họ trở về tự xay một trăm cân bột mì là được rồi!"

"Sư phụ, như vậy cũng được ạ?" Như Phong nhìn thấy các đệ tử áo trắng tức giận đến sắp hộc máu, vẻ mặt thực mờ mịt, khó hiểu.

"Đương nhiên, các ngươi nói đúng không?"

Các đệ tử áo trắng hung hăng trừng Như Phong, vẻ mặt cung kính mở miệng, "Cẩn tuân Tù trưởng lão phân phó!"

"Vậy còn không trở về chuẩn bị!"

Chúng đệ tử lập tức rút lui, Như Phong thu hồi tươi cười, day day trán, thật sự là mệt a!

"Nha đầu, mau nói cho vi sư, con có thật là...Bọn họ là ai?" Tù trưởng lão nhìn nam tử cùng trung niên nam tử tuấn mĩ vô song nghi hoặc hỏi.

"Đây là Thanh Dật. Còn có phụ thân con, Diệp Định Thiên!"

Như Phong thản nhiên giới thiệu, Tù trưởng lão cao thấp đánh giá Thanh Giật một phen, mày nhíu lại, "Đây là nam nhân của con?"

Mặt Như Phong co giật, mặt Thanh Dật cũng hiện lên tia không được tự nhiên, đáy lòng lại mang theo chờ mong, muốn biết đáp án của nàng.

"Không phải, là bằng hữu của con. Con mới bao nhiêu chứ!"

Như Phong thực đau đầu, tự biết thực lực của mình, ngay cả con kiến cũng có thể bóp chết nàng, nàng hiện tại không có hứng thú tìm nam nhân. Thanh Dật, lưu lại, còn chờ xem đã!

"Cái này đúng, thế gian này nam nhân tốt một bó to, hơn nữa con còn nhỏ, không thể chỉ treo cổ trên một thân cây."

Sắc mặt Thanh Dật âm trầm dọa người, ý tứ của lão là muốn Như Phong tuyển những người khác mà không tuyển hắn?

Không biết vì cái gì, trong lòng rất tức giận, ấn tượng đối với lão trực tiếp rơi xuống đáy.

"Sư phụ, không nói việc này nữa, bọn họ sẽ đi cùng con."

"Ta biết, nha đầu, trước nói cho ta biết, những gì con nói ngày đó là thật sao? Con thật sự vừa mới luyện dược?"

"Sư phụ, con có thể dựng chuyện sao?" Như Phong không xác định hỏi.

Tù trưởng lão cười ha ha đứng lên, "Như thế nào có thể?" Trên khuôn mặt già nua hiện lên tia đỏ ửng.

Truyện Chữ Hay