Thư Sinh Họ Hàn

chương 27: khủng bố huyết tinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từng dòng điện lam quang bao lại lấy Hàn Đức, Mạc Hà dần dần cảm thấy Hàn Đức nhanh hơn mỗi một đao lại nhanh hơn một phần, tựa như không giới hạn sức mạnh kéo dài Hàn Đức bằng ngộ tính kinh người liền như thế lại nắm giữ Bàn Lôi Ảnh tiểu thành, xảo lực khiến hắn né khỏi Mạc Hà tiến công Hàn Đức như u linh lùi lại, ý nghĩa chân chính của Bàn Lôi Ảnh chính là di chuyển chân chính như u linh vô tung vô ảnh mới là cảnh giới cuối cùng.

“vút..”. Lần này Mạc Hà liền không chần chừ nhìn không tỉnh táo chìm trong lĩnh ngộ Hàn Đức, roi lại lăng không một đòn hư ảnh chính là từ bốn phương kéo tới không nhìn ra đâu là thật roi, Hàn Đức lại như mộng du trạng thái đối mặt như thế tình huống quả thật là khó giải dù sao cảnh giới áp chế quá lớn cho dù Mạc Hà có ép lại mình cảnh giới nhưng lại một đòn này quả thật vượt ra khỏi phạm trù Hoàng Lôi Cảnh…

“bốp..”. Hàn Đức cái mũi hơi giật giật, hai tai không khỏi hơi nhích lên hắn khéo xảo khẽ lùi lại đằng sau đối mặt với đông như thế roi lại bình thản lạ thường, cho đến khi roi dường như đánh xuống trước mặt hắn như thế rạn nứt ra to nhỏ mặt sân Mạc Hà ánh mắt nhè nhẹ gật đầu, vừa rồi nàng như thế lại hư trương thanh thế nhưng Hàn Đức rất tỉnh táo không bị nàng lừa dứt khoát lui lại một bước né nàng một roi.

“phù..”. Hàn Đức lại mở mắt ra thở một hơi hắn vừa cảm giác chính mình chạm tới một tia giống như phiêu miểu u linh nhưng lại rất nhanh vụt mất, trong lòng hụt hẫng nhưng nhìn lại hố lớn hố nhỏ xung quanh mình hắn thầm đổ mồ hôi lạnh, phía trước đang cười khúc khích Mạc Hà quả thật quá đáng sợ mà, Hàn Đức cũng không để ý rằng cơ thể mình sản sinh ra tự hành phản xạ né tránh đi roi của Mạc Hà nên hắn còn đứng được ở đây cũng là may mắn lắm rồi.

“tỷ..”. Hàn Đức có chút ngại ngùi gãi cái đầu nói.

“khốn nạn, ngươi được lắm thân pháp được linh hoạt ngươi nghĩ ta không đánh chúng sao.?”. Mạc Hà cầm lại trường tiên màu hoàng sắc lại khẽ nói trực tiếp một roi về phía Hàn Đức không lại thở dốc cơ hội,

“ui da..!”.

“tỷ ngươi ác lắm, giỏi đừng đánh mặt ta không tin ngươi lại không có sơ hở..”. Chỉ còn chuyền ra tiếng hai người cãi nhau, thi thoảng lại có tiếng Hàn Đức than trời cứu đất nói.

Trong vòng vài ngày thực lực Hàn Đức lại nhanh chóng tăng trưởng, Mạc Hà lại không keo kiệt lắm cho Hàn Đức Trung Phẩm Linh Thạch hắn rất thuận lợi đột phá Tam Trọng Thiên bình chướng cảnh giới, lần này cũng nhờ công Mạc Hà đem chính mình tài sản cược vào tên nhóc này quả thật cười không nhịn được mồm, Hàn Đức cũng lại không quên tiến vào Tuyệt Vọng Lâm săn giết Lôi Thú nếm trải huyết tinh hương vị như thế lâu chưa thấy qua Hàn Đức thật là vui vẻ.

Tình hình trong Uông Ninh Thành có thể các đại gia tộc số nhân bị ám sát chết rơi giảm thiểu, nhưng các đại gia tộc vẫn kiên trì đến Ưng Điển nên cấm túc hạ lệnh được đưa ra, còn một điều lại quan trọng hơn Hoàng Lâu Hải Khách sau qua thông nghị trực tiếp đem Lý Gia cùng hai mặt gia khác Hàn Gia và Tôn Gia các đường Linh Thảo, vũ khí các loại mặt hàng đem cắt bù lại Triệu Gia và Bùi Gia nhanh chóng đạt được những đơn đặt hàng béo bở khiến lục đại gia tộc mâu thuẫn lại thêm một tầng cao mới.

“vù vù…”. Gió thổi rất mạnh hôm nay thời tiết rất xấu thiên tượng bị tầng hắc phong bao phủ lại như điềm báo của giông tố phủ đến Uông Ninh Thành, từng hạt mưa rất nặng hạt rơi xuống Triệu Gia Triệu Vô Trọng phòng lớn đột nhiên cánh cửa mở toang.

“VÙ..VÙ…”. Từng đợt phong vũ cuồn cuộn hắt vào trong, Triệu Vô Trọng đang ngồi đọc sách hơi nhíu mày lại lòng hắn hơi cảm thấy kỳ dị, nhưng vẫn tiến ra muốn đem cửa đóng lại.

“zoẹt…!!”.

“ầm..Ầm…”. Liên tiếp những tiếng phá không mà đến Lôi vân khiến Triệu Vô Trọng như đứng hình hắn nhìn phía ngoài sân đang tầm tã mưa to, một người mặc áo bào đen khuôn mặt thật đáng sợ chỉ có xương cốt trắng phau không có lòng mắt nhìn hắn như hai hố đen muốn đem linh hồn Triệu Vô Trọng rút đi…

“ngày ấy sắp tới nhưng Triệu Gia Chủ phải đem một thứ trả lại cho ta..”. Khô cốt nhân lạnh như băng nói, phía trên kinh khủng lôi vân tụ lại khủng bố kéo từng đợt dài như mạng nhện thêu dệt trên bầu trời rất quỷ dị, Triệu Vô Trọng ngưng trọng lạnh lẽo nói,

“các hạ, ngươi cả gan dám xông vào đây quả thật không coi ta nhược tiểu sao?..”.

“Triệu Gia Chủ, ta cũng không sợ ngươi Huyền Lôi Cửu Trọng Thiên này đâu nhưng sao chúng ta lại không hợp tác..”.

“cạch,,cạch..”. Khô cốt nhân cạc cạc va đập âm thanh lạnh lẽo của hàm răng trắng tinh cười rất quỷ dị.

“ý ngươi là..”. Triệu Vô Trọng biết đối phương thực lực khó lường rất lại chỉ là bộ khô cốt hắn càng muốn thận trọng hơn nhiều.

“ý của ta không phải, ngươi cũng không biết hà tất tự dối lòng Triệu Gia Chủ..”. Khô cốt nhân khẽ kéo ống tay phải lên có đeo một chiếc nhẫn bạc màu, trông rất phàm tục và cũ kỹ nhưng lời nói của Khô Cốt Nhân lại rất kì lạ.

“ngươi là ai..”. Triệu Vô Trọng giật mình kinh hô, hắn đã hoảng sợ rồi hơn chín mươi năm chưa nhận như thế kích thích tim của Triệu Vô Trọng không thể lại như thế chịu nổi, Khô Cốt Nhân đem lại cho hắn chân chính sợ hãi như đang đối diện với chân thật Tử Thần đang vẫy gọi Triệu Vô Trọng.

“không phải ngươi đã chết rồi sao..?”. Triệu Vô Trọng hơi lùi lại, chỉ tay kinh hô nói.

“Triệu Vô Trọng, ta muốn ba nhà kia phải chết không biết ngươi có giúp ta không?..”. Khô Cốt Nhân từ người tỏa ra mạnh mẽ uy thế, khí tức mạnh mẽ như lợi nhận muốn đem thiên khung phá rách Triệu Vô Trọng con ngươi co rút lại từ trong hoảng sợ hắn như nhìn thấy đệ đệ mình tử vong thống khổ quá trình lại không tự chủ như bị mê hoặc gật đầu đồng ý.

“được..”.

Hàn Gia Đại Sảnh Đường.

“Ầm..ầm..”. Giữa lúc sấm chớp cuồn cuộn mênh mông ai lấy đều sợ hãi một hơi đều không dám nói, Hàn Mộc lúc này có chút thẫn thờ ánh mắt tràn ngập sợ hãi ngồi bệt đấy hai chân đều không dám đứng dậy được kinh sợ lẩm bẩm.

“hắn quay về…”. Lại nhìn chính đại sảnh cột thượng treo lên chính mình đại nhi tử huyết vẫn chưa khô từng giọt lạnh lẽo thơm kỳ dị mùi huyết tinh, nóng hổi giọt huyết quả thật là mê hoặc người nọ giường như chưa chết lại như chết rồi khuôn mặt tái xám trên trán chỉ để lại bằng mắt thường khó thấy một cái lỗ nhỏ vừa một chiếc kim, thi thể lạnh lẽo trời mưa đổ to từng hồi lớn như tiễn đưa đoạn cuối vậy.

P/s: Hàn Lão chào mọi người từ mai ta lại tiếp tục đến , mấy hôm nay thân thể có chút không khỏe nên lại chỉ được thế này mọi người lượng thứ nha cạc cạc, chưa chi mà ta cảm thấy nồng đậm như thế huyết tinh rồi thật là thú vị

Truyện Chữ Hay