Hai tiếng súng liên tục vang lên.
Ba người còn lại muốn chạy ra xem tình huống, cho nên không đề phòng bị RCKY và Ventus nhảy từ trên cao xuống hạ gục, bị đạp gãy cổ tay hoặc bị đá trúng xương bánh chè, hoàn toàn đánh mất khả năng hành động.
Cuối cùng Bạc Dạ kéo hai tên to con đi vào phòng, đá văng cửa cuốn, nhìn RCKY kêu: “Tìm được Tùng Sam chưa?”
“Ở đây!”
Ventus chạy vào bên trong, thấy Tùng Sam đầy máu nằm trên giường, thương tích đầy mình, nhưng không ai sơ cứu cho anh ta, máu đen thậm chí bị đông cứng.
“Mau lên!” Người của Diệp Kinh Đường ùa vào giúp đỡ, trói năm người kia, còn dùng băng dính bịt miệng chúng.
Bạc Dạ dùng nòng súng khơi vạt áo sơ mi của Tùng Sam, ánh mắt sâu thẳm.
“Đưa anh ta đi.”
Người của Diệp Kinh Đường đi tới đỡ Tùng Sam lên.
Trong quá trình này, Tùng Sam suy yếu mở mắt nhìn chung quanh.
Anh ta phát hiện người đến là Bạc Dạ và Đường Duy, bèn cố gắng lên tiếng: “Duy Duy…”
“Cháu đây…” Mắt Đường Duy đỏ hoe: “Cậu… Cậu đau không?”
Tùng Sam suy yếu cười, sau đó hoàn toàn rơi vào hôn mê.
“Mau đưa anh ấy đến bệnh viện! Tạm thời không cần phẫu thuật, kêu Giang Lăng tới khám trước đã!” Bạc Dạ nhanh chóng ra lệnh: “Tùng Hi sẽ trở về sớm.
Ventus, phiền các cậu xóa bỏ theo dõi trên camera bên này.”
“Không thành vấn đề, cậu Dạ.”
Ventus bắt đầu cầm iPad lên bấm liên tục.
Anh ta giắt súng bên hông, mấy người nhanh chóng xông ra kho hàng.
Họ phải tốc chiến tốc thắng, đề phòng Tùng Hi đột nhiên quay về.
Lúc đi ngang qua đám to con bị trói gô một chỗ, họ đồng loạt làm lơ chúng.
Bước lên xe, Lâm Từ nhanh chóng xoay vô lăng: “Cậu Dạ… Anh làm thế chẳng khác nào dấn thân vào nguy hiểm.
Nếu anh xảy ra chuyện gì tôi sẽ phải quỳ trước bàn thờ liệt tổ liệt tông của nhà họ Bạc!”
Bạc Dạ nhìn Đường Duy, chân cậu bé còn đang chảy máu.
RCKY lấy thuốc sát trùng và băng gạc sơ cứu vết thương cho cậu bé.
Tùng Sam nằm trên một chiếc xe khác, có các anh em sơ cứu vết thương giúp anh.
Bây giờ họ có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Liên tục cướp đoạt hai quân át chủ bài trong tay Tùng Hi, chắc chắn ông ta sẽ hoảng hốt, chẳng mấy chốc mà không nhịn được muốn đối phó với Đường Thi.
Họ chỉ cần chờ ông ta hoảng loạn là được.
“Con đoán được ba bị thương à?” Bạc Dạ nhìn mắt cá chân của Đường Duy, bây giờ đã được băng bó nên không còn đổ máu.
Anh lau bụi đất dính trên mặt cậu bé: “Sao con đoán được?”
“Vai trái của ông thấp hơn vai phải mấy centimet.” Đường Duy nhìn Bạc Dạ, mặc dù còn nhỏ, nhưng tính cách trầm ổn: “Thứ có trọng lượng gây ra sự chênh lệch ở biên độ này chính là súng lục.”
Bạc Dạ thán phục vì tư duy phi thường và chỉ số thông minh thiên tài của cậu bé.
“Hiện giờ Tùng Sam và Tùng Tranh đều đã nằm trong tay chúng ta, Tùng Hi đã không còn át chủ bài.” Đường Duy quay sang nhìn thầy của mình: “Đồng nghĩa với việc chúng ta đã hoàn toàn trở mặt với thế lực của Tùng Hi.
Có thể giành lại Tùng Lâm hay không, chỉ trông chờ vào vụ lần này.”
Khi ấy Đường Thi không biết rằng mình bị giấu diếm nhiều chuyện quan trọng đến thế, mỗi chuyện đều đắm chìm trong tinh phong huyết vũ, còn cô may mắn được họ bảo vệ chặt chẽ, không tổn thương một cọng lông.
Sau khi mọi chuyện bình ổn, nét mặt của hai người đàn ông một lớn một nhỏ lại không hề để bụng, bao nhiêu nguy hiểm đều bị họ lược bớt, chỉ nói đến những chuyện bình thường..