Bạc Dạ cũng lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, nói với Lâm Từ: “Điều tra tung tích của Tùng Sam, nhanh lên!”
“Để tôi làm cho.” RCKY đột nhiên lên tiếng, nói với Bạc Dạ: “Có máy tính không?”
“Có.” Bạc Dạ ra hiệu, Lâm Từ lập tức xách một chiếc máy tính mới tinh đi đến, RCKY huýt sáo: “Ventus thích thứ này đấy.”
Ventus hờ hững liếc nhìn anh ta, sau đó lấy một cái iPad.
Đây là iPad thông minh do họ nghiên cứu ra, chuyên dùng để phối hợp tìm tòi thông tin và định vị tin tức.
Thấy vậy, Đường Duy biết có thể tận mắt chứng kiến thầy mình làm việc như thế nào.
Bạc Dạ cũng quan sát với vẻ học hỏi.
Hai cha con ngồi đối diện RCKY, hệ thống máy tính khởi động, anh bèn bật bluetooth liên kết với hệ thống trong iPad của Ventus.
Chỉ thoáng chốc, màn hình đã được chia thành hai bên, Bạc Dạ và Đường Duy ngẩng đầu, thấy vô số chữ cái sắp xếp hành những tổ hợp khác nhau.
Anh ta hầu như không cúi đầu, vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay điên cuồng gõ phím, tốc độ khiến Đường Duy kinh ngạc.
Không lâu sau, số điện thoại cá nhân của Tùng Sam đã bị điều tra ra, sau đó thông qua định vị tìm được địa chỉ của anh ta khi sử dụng dãy số này lần cuối, lại bắt đầu kiểm tra camera gần đó, tìm thấy Tùng Sam từng nhận được một cuộc gọi nặc danh trong góc, sau đó chạy đến bệnh viện nào đó.
Mà bệnh viện đó… Chính là nơi Đường Thi từng nằm viện.
Đường Duy lập tức nhớ tới sợi dây chuyền trên cổ Đường Thi.
Có lẽ khi đó Tùng Sam đã tặng vòng cổ cho Đường Thi.
Đối với Tùng Sam, vòng cổ đó… đại biểu cho điều gì?
Màn ảnh nhanh chóng thay đổi, họ bắt đầu loại trừ dữ liệu khuôn mặt của người qua đường, lọc ra những gương mặt tương tự Tùng Sam, sau đó quan sát những gương mặt này từng xuất hiện ở nơi nào.
Cuối cùng vẫn là bệnh viện đó, ống kính trở nên mơ hồ.
“Chậc, camera của bệnh viện đó từng bị xâm nhập.”
Đường Duy nhớ tới trận bắn súng hôm ấy, Tùng Sam cũng có mặt, chắc chắn là bị Tùng Hi đuổi giết, tiện đường gọi người hack hệ thống camera bệnh viện đề phòng bị chụp được hình ảnh nào đó.
Tất cả manh mối và thời gian… Dần dần được họ xâu chuỗi lại với nhau.
Thì ra trong sâu xa, mọi chuyện đều có liên quan tới nhau.
“Tôi sẽ hoàn nguyên lại hệ thống của bệnh viện.” Ventus gõ phím: “Ngạo Mạn, sửa chữa danh sách beta cho tôi.”
“OK, tôi gửi luôn cho anh, tôi đi loại trừ camera trước cổng bệnh viện để tìm xem có điều tra được gì không.”
Nghe thấy biệt hiệu, phản ứng của RCKY rất tự nhiên.
Bạc Dạ cau mày, mãi tới khi Ventus khẽ kêu lên: “Xong! Thấy rồi!”
Tùng Sam toàn thân đẫm máu bị khiêng lên một chiếc minibus.
.
Đam Mỹ Hay
“Đuổi theo biển số xe của chiếc minibus đó!”
Hình ảnh bị dừng lại rồi phóng to, sau đó làm nét ảnh, là biển số xe ở tỉnh khác.
“Rất có khả năng là biển số giả.
Tìm camera gần đó xem có quay được cái gì, sau đó điều tra ghi chép tuyến đường của biển số xe này.”
Bảo vệ Tùng Sam và Tùng Tranh, sự an toàn của Đường Thi sẽ được bảo đảm.
Mười phút sau.
“Thấy rồi! Dưới hầm chứa hàng hóa bỏ hoang! Địa chỉ là số đường Long Thụy.” Ventus ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Có đi không?”
“Xuất phát ngay bây giờ.” Bạc Dạ gọi điện thoại: “Rất có khả năng Tùng Sam đã xảy ra chuyện.
Đi sớm một phút thì sẽ có thêm phần thắng.
Tôi kêu người giúp đỡ, Duy Duy ở lại đây.”
“Không, tôi muốn đi!” Đường Duy kiên quyết nói.
“Nguy hiểm, không được đi.” Đã lâu Bạc Dạ không hung dữ với Đường Duy như thế.
Đi cứu Tùng Sam thì rất có khả năng sẽ phải xung đột chính diện với Tùng Hi.
Anh không thể đùa giỡn với sự an nguy của Đường Duy.
“Không, tôi muốn đi, nguy hiểm tôi cũng muốn sóng vai.” Đường Duy ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ: “Tôi không có gì phải sợ.
Mẹ tôi là Đường Thi, cô cả của Tùng Lâm, cha tôi là Bạc Dạ, tài phiệt Bạc thị, thầy tôi là hacker đứng đầu quốc tế, tôi có gì phải sợ hãi?”.