Bạc Dạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà Bạc và An Mật một người mắng một người khóc, tiếng kêu vang vọng trong hành lang.
Bạc Dạ hút điếu thuốc, rít mấy hơi lại cảm thấy tức ngực, dụi tàn thuốc vào thùng rác, siết chặt nắm tay nói một câu: “Thật mất mặt.”
Lam Minh nhếch môi, lại gần xem em gái mình có bị thương hay không, sau đó cười nói: “Thái độ của họ khiến tôi nhớ tới mẹ của Phó Chung Mộ gây sự trong đồn cảnh sát hồi trước.” Cũng là kẻ lên mặt khinh người.
Sau đó tên cuồng em gái này lại nhìn em gái mình: “Họ có đánh em không?”
“Sao họ dám.” Tiểu Nguyệt Lượng hừ lạnh: “Một đám chanh chua ỷ thế hiếp người mà thôi.
Em chẳng buồn đụng vào họ đâu.”
Lam Minh híp mắt ép hỏi: “Vậy vết thương trên trán An Mật là sao?”
“Đó là… Đó là vì…” Tiểu Nguyệt Lượng ấp úng: “Em… Xách ghế tập cử tạ, lỡ làm ghế văng ra…”
Lam Minh rõ ràng không tin.
Tiểu Nguyệt Lượng dứt khoát khai thật: “Được rồi, họ không đánh em, là em đánh họ.
Em cầm ghế đập An Mật.
Sao? Anh muốn giúp con ả đó hả?”
“Làm gì có.” Lam Minh là một tên cuồng em gái chính hiệu, lập tức cầm tay Tiểu Nguyệt Lượng kiểm tra: “Đau tay không? Lúc xách ghế lên có nặng không?”
Mọi người: … Trời đất ơi, cuồng em gái chính hiệu!
Bà Bạc và An Mật đã rời khỏi bệnh viện.
Bạc Dạ nhận được điện thoại của cấp dưới nói đã đưa họ vào trong xe mới yên tâm, đứng dậy xoay người nhìn Đường Thi, thấp giọng nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền cuộc sống của em.”
Đường Thi không ngờ Bạc Dạ lại hạ mình như thế, thậm chí không ngờ Bạc Dạ lại bảo vệ mình trước mặt người nhà.
Năm đó cô vất vả cố gắng mà không có vị trí bên cạnh anh, bây giờ người tản kịch tàn, anh lại cố tình đến đây khiến cô cảm động.
Khóe mắt cô đỏ ửng, nghẹn ngào nói: “Tôi không sao.
Cảm ơn anh đã đến.” Nếu không, đám bạn bè bênh vực cô chắc chắn sẽ đánh nhau với bà Bạc, lúc đó cảnh tượng sẽ càng khó coi.
“Không sao, tôi cũng trùng hợp thôi.” Bạc Dạ đứng thẳng lưng: “Tôi đang trò chuyện với cậu cả nhà họ Lam chút công việc thì nhận được tin nhắn của em gái anh ấy, nói bà nội tôi tới đây gây sự, cho nên mới cùng nhau đến xem.”
Bạc Dạ nắm tay Đường Duy đi vào.
Đường Duy nhép miệng, ý muốn nói “Chuyện của Tùng Tranh có tiến triển mới à?”.
Bạc Dạ gật đầu sau lưng Đường Thi.
Cậu bé giơ tay chữ V, có vẻ phấn khởi, “Khi nào dẫn tôi đi gặp Tùng Tranh?”
Bạc Dạ cũng hạ giọng: “Cuối tuần này.
Ba thông qua thế lực của Lam Minh đưa Tùng Tranh ra khỏi bệnh viện quân đội, sau đó anh Giang Lăng tìm người thử đánh thức ông ấy.
Nếu có thể thức tỉnh…”
Bạc Dạ không nói tiếp, Đường Duy nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy kiên quyết.
“Nếu ông Tùng có thể tỉnh lại thì sau lưng mình với mẹ sẽ không còn không một bóng người.” Đôi mắt cậu bé sáng ngời, khiến Bạc Dạ hoảng hốt.
“Mà là…” Đường Duy kiên định nói: “Toàn bộ Tùng Lâm.”
Đúng là… Thân phận rất đáng gờm… Sẽ không còn ai dám tùy tiện khiến họ tổn thương.
Chỉ cần có thể củng cố địa vị của Tùng Lâm, chỉ cần Tùng Tranh tỉnh lại thẳng thắn mọi chuyện, từ nay Đường Thi sẽ không còn là tiểu thư nghèo túng, mà là cô chủ của Tùng Lâm, tổ chức ngầm lớn nhất thế giới..