"Được, chúng tôi ra ngay."
Đường Duy vừa nhận được tin tức, đã lập tức nói với Bạc Dạ: "Cậu chủ Bạc, chúng ta phải đi rồi."
"Ừ, tìm thời gian nào đó lại đến đây một chuyến."
Bạc Dạ nhìn Tùng Tranh nhỏ giọng nói: "Ông Tùng, chúng tôi đi trước đây, chúng ta sẽ cố hết sức bảo vệ ông được an toàn, hy vọng ông có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Tôi biết ông nghe được những lời này nếu ông muốn bảo vệ Đường Thi người con gái duy nhất của ông...!Xin ông nhanh chóng tỉnh lại."
Sau đó mọi người nhẹ nhàng mở cửa phòng rời khỏi chỗ này, chỉ còn một mình Tùng Tranh nằm trên giường bệnh, bốn phía xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Trong không khí lạnh lẽo, tiếng máy móc phát ra những tiếng kêu đứt quãng, máy móc vẫn tiếp tục chạy, nhưng mà người nằm trên giường lại chưa có lúc nào tỉnh táo.
Con gái duy nhất...!Đường Thi.
Suốt quãng đường đi Bạc Dạ vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, vì sao Đường Thi lại có liên quan với người nhà họ Tùng?
Vậy thì ba mẹ ruột của Đường Thi rốt cuộc là ai? Hiện giờ vẫn chưa rõ tung tích của bọn họ, cho nên Bạc Dạ không có cách nào tìm được tung tích về ba mẹ Đường Thi, bắt đầu từ năm năm trước, dường như hai vợ chồng bọn họ đã bốc hơi khỏi thế gian này.
Mọi người đều ôm tâm trạng nặng nề quay về, Diệp Kinh Đường nói: "Hiện giờ tôi rất lo lắng, khéo chúng ta còn chưa kịp bảo vệ Tùng Tranh, ông ta đã xảy ra chuyện rồi."
Bạc Dạ lạnh lùng nhìn sang: "Anh còn dám nói? Cái miệng thối nhà anh còn dám mở..."
Diệp Kinh Đường bất đắc dĩ nói: "Con mẹ nó, tôi cũng phải chịu rất nhiều áp lực đấy, nếu anh có tin tức gì mới nhớ nói cho tôi trước, tôi về nhà báo lại với ba tôi một tiếng trước đã."
"Ừ."
Sau khi tiễn Diệp Kinh Đường đi, Bạc Dạ nhìn hai đứa trẻ đang ngồi phía sau xe, không hiểu sao anh cảm thấy Đường Duy rất lạnh lùng xa lánh Bạc Nhan.
Bạc Dạ nhìn qua kính chiếu hậu hỏi: "Con không thích Bạc Nhan à?"
Đường Duy cười mỉa mai: "Thích được mới là lạ, mẹ của con nhóc này không phải người tốt gì, chắc chắn con bé cũng là thứ chẳng tốt lành gì."
"Tôi không phải thứ gì!" Bạc Nhan muốn phản bác, nhưng mà lời vừa thốt ra khỏi miệng cô bé đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Đường Duy càng cười to hơn: "Ngay cả nói cũng không nên lời, khả năng chỉ số thông minh cũng là số âm, năng lực cũng chẳng ra gì."
Sắc mặt Bạc Nhan đỏ bừng lên, trên mặt cũng lộ ra chút tức giận xen lẫn tủi thân: "Tôi chưa từng làm chuyện gì xấu cả."
"Đáng đời." Đường Duy lạnh lùng nhìn cô bé một cái: "Mẹ cô làm chuyện xấu, cho nên cô phải gánh chịu thay cho bà ta, ai bảo cô là con ruột của bà ta chứ."
Ngay lập tức hốc mắt Bạc Nhan đỏ lên: "Chuyện này không công bằng..."
"Không." Ánh mắt Đường Duy trở nên lạnh lẽo: "Chuyện này rất công bằng, đời cha ăn mặn đời con khát nước, cô chưa từng nghe thấy câu này sao?"
"Đời này mẹ cô vẫn còn mắc nợ chúng tôi, chỗ còn thiếu, cô sẽ phải trả thay cho bà ta."
Đường Duy nhíu mày nhìn gương mặt sắp khóc đến nơi của Bạc Nhan: "Xem ra khả năng giả vờ đáng thương của cô cũng học được rất giống mẹ cô đấy."
Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã biết dùng miệng lưỡi làm tổn thương người khác, hơn nữa còn thành thạo như vậy.
Bạc Dạ nói với Đường Duy: "Duy Duy, đủ rồi đấy, đừng độc mồm độc miệng quá như vậy, Bạc Nhan vẫn còn nhỏ."
"Tôi cũng còn nhỏ mà, sao không thấy ngài đau lòng vì tôi?"
Đường Duy còn châm chọc thêm: "Bởi vì cô ta khóc cho nên chú cảm thấy cô ta là kẻ yếu sao? Hóa ra chỉ cần vài giọt nước mắt là có thể thay đổi rất nhiều chuyện, chẳng trách chú lại bị An Mật lừa lâu như vậy.
Thực tế thì người chịu khổ đều là hai mẹ con chúng tôi, cô ta dựa vào cái gì mà khóc? Cô ta có tư cách gì để khóc?"
"..." Bạc Dạ yên lặng, khi nhắc đến những chuyện Đường Thi đã gặp phải, Đường Duy sẽ dùng thái độ kiên quyết như vậy, anh đã từng được thấy ý chí sắt đá của cậu bé từ lâu rồi.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, vậy mà sự kiêu ngạo lại không kém người trưởng thành là bao.
Tất cả những kẻ khiến mẹ cậu bé phải chịu đau khổ, chính là kẻ thù của cậu bé..