"Ba không thể dùng hôn nhân để buộc cô ấy lại." Nhắc đến Đường Thi, ánh mắt Bạc Dạ lại sáng lên.
"Cho dù cô ấy có tha thứ cho ba, ba cũng không có dũng khí để ở bên cô ấy." Bạc Dạ nhìn con gái mình: "Bạc Nhan, con phải biết, có những lúc, thứ đồ vật vô dụng nhất trên thế giới này chính là tình cảm.
Bởi vì tình cảm được sinh ra không dựa trên một cơ sở nào cả, nó không mang theo mình thứ đạo lý phức tạp gì.
Thế nhưng ở trong cuộc sống hiện thực có quá nhiều những con sông ngang không thể vượt qua, chỉ dựa vào tình cảm thôi thì không có ích gì."
Bạc Dạ hơi dừng lại: "Ba chỉ có thể trả nợ, không thể có những yêu cầu quá đáng như cô ấy phải đáp trả.
Cho dù cô ấy có làm như vậy, ba cũng không xứng."
Bạc Dạ hiểu rất rõ, không thể để Đường Thi rơi vào vũng bùn lầy là anh được nữa.
Bạc Nhan chau mày, như đang rất đau lòng cho Bạc Dạ: "Ba, ba như vậy thì sống rất khổ cực đúng không? Ba ở lại bên cạnh mẹ con, không vạch trần mẹ, cũng là bởi vì...!Bởi vì ba là nguồn gốc tai họa, năm đó mẹ bị gãy chân, có liên quan đến ba đúng không?
Bạc Dạ im lặng, ngầm thừa nhận.
"Ba chọn một mình gánh vác hết tất cả trách nhiệm, không để chị ấy biết, cũng là để bảo vệ chị đúng không?"
"Không, điều này con hiểu sai rồi."
Bạc Dạ khẽ cười một tiếng: "Là vì ba muốn...!Bảo vệ chính mình."
Không muốn để cho Đường Thi biết vốn dĩ anh cũng hèn mọn như thế này, càng không muốn để cho cô mềm lòng, anh không cảm thấy có gì oan ức, đây chỉ là sự bồi thường của anh mà thôi, không cần phải để hai người đều cảm thấy khó xử.
Đây là Bạc Dạ, cho dù có thể âm thầm làm cho Đường Thi nhiều việc như vậy, nhưng anh vẫn luôn có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình.
Anh ở lại bên cạnh An Mật, không phải là không còn giới hạn nữa, đợi đến một ngày lòng thương xót và sự nhẫn nại đã hoàn toàn cạn kiệt, An Mật trong lòng anh không còn là một người nào quan trọng nữa.
Bạc Nhan thở dài như người lớn, ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn Bạc Dạ: "Cảm ơn ba đã nói chuyện này cho con, con biết mẹ đã làm rất nhiều điều sai, thế nhưng ba...!Con không muốn ba bị kìm hãm bởi những chuyện này, con hy vọng ba có thể để cho bản thân mình được tự do."
Bạc Dạ cười: "Không ai có thể kìm hãm được ba."
Trừ Đường Thi.
Lúc này Bạc Nhan mới yên tâm, ngoan ngoãn đi lấy cho Bạc Dạ một cốc cà phê: "Vậy con sẽ ở phòng làm việc đợi ba, đợi ba bận việc xong chúng ta về nhà."
Về nhà.
Bạc Dạ nhìn Bạc Nhan, im lặng một lúc, đột nhiên lại hỏi: "Con ngươi của con sao lại nhạt như vậy?"
Màu nhạt của tro, không phải là có dòng máu lai đấy chứ?
Bạc Dạ thầm cảm thán cái sừng trên đầu mình cũng thật lớn, sao mình còn chưa biến thành người có dòng máu lai chứ?
Bạc Nhan chỉ vào mình, nghi ngờ hỏi: "Vậy sao? Thật ra trước đây cũng không có ai hỏi con như vậy, mẹ con nói con vẫn còn nhỏ, lớn lên rồi sẽ trở lại bình thường."
Rõ ràng An Mật đang lừa cả đứa trẻ của mình.
Buổi chiều, đúng là lúc Diệp Kinh Đường đến tìm Bạc Dạ.
Bởi vì hai người đã quá quen nhau, cũng không chào hỏi gì cả, lúc đẩy cửa vào nhìn thấy Bạc Nhan ngồi trong đó, anh ta nhìn chằm chằm gương mặt cô bé một lúc, sau đó anh ta mới ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ, hỏi: "Mẹ kiếp, anh thay Tô Kỳ đẻ con gái sao?"
Một câu ngắn ngủi mà làm kinh thiên động địa.
Bạc Dạ đẩy ghế ra, đứng dậy, hỏi Diệp Kinh Đường: "Anh nói gì cơ?".