An Mật liền cởi cái túi trên tay treo trên xe lăn như muốn lấy lòng, là một hộp cơm, An Mật nói: “Em bỏ chút thời gian làm cơm cho anh nè.”
Em làm cho anh, anh mau đến nếm thử.
Bạc Dạ nhìn vẻ mặt tràn đầy vui vẻ của An Mật, không hiểu sao Bạc Dạ lại cảm thấy chướng mắt.
Loại thay đổi này rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào chứ?
Lúc này đối mặt với An Mật, nhưng trong đầu anh là hiện lên khuôn mặt của Đường Thi.
Bạc Dạ không nói chuyện, Lâm Từ lấy bữa trưa mà An Mật làm cho anh, tiện thể cởi ra.
An Mật làm cơm chiên hải sản trải ở tầng một, tầng hai là đồ ăn kèm đa dạng có các loại thức ăn, dùng rau xà lách lót.
Phần nhỏ là thăn bò tiêu đen và bông cải xanh và cà chua bi thái mỏng, nguyên liệu tươi ngon, thịt và rau vừa vặn, nhìn khá ngon miệng.
Nhưng Bạc Dạ vẫn bất động nhìn hộp cơm, rơi vào trầm tư.
Dường như Đường Thi cũng đã từng đưa cơm hộp cho anh một lần, nhưng lúc đó anh chán ghét đến mức ngay cả mở cũng không có mở ra.
Liền trực tiếp đem nó ném vào thùng rác.
Hiện tại anh lại đi quý trọng thời gian lúc ấy, những thứ đó...!đã sớm mất đi.
An Mật nhận thấy được Bạc Dạ sững sờ, nhỏ giọng kêu một câu: “Anh Dạ, anh có chuyện gì vậy?”
Bạc Dạ phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lên chỉ nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
An Mật nhận được một câu cảm ơn của Bạc Dạ, cũng hiểu vô cùng ngọt ngào, giống như là nấu cơm cho chồng của mình, cô ta cười đến mức ánh mắt híp lại.
Đứng lên: “Sau này em mỗi ngày đều nấu cơm cho anh ăn.”
“Không cần.”
Bạc Dạ rất nhanh chóng tiếp đáp lại lời của cô: “Quá mệt mỏi, với lại anh cũng không thích có người làm cơm trưa cho anh.”
Nụ cười của An Mật cứng đờ.
Không thích?
Như thế nào lại không thích?
Bạc Dạ nhìn vẻ mặt của cô ấy, Lâm Từ vội vàng đi ra giảng hòa: “Cậu Bạc đã ăn trước rồi nên..
có thể no rồi, cô An Mật lần sau không cần phải bỏ phí tâm tư mà đưa đến đây như vậy."
Đôi mắt An Mật đỏ lên: “Anh Dạ, anh là chê em phiền phức sao?”
Lâm Từ ở bên cạnh cũng không nhìn được nữa, nước mắt của người phụ nữ này như thế nào tựa như cái van vòi nước nói đến là đến!
Bạc Dạ cũng là không ngờ An Mật hơi tí đã tủi thân như thế này, chỉ có thể ấn mi tâm: “Gần đây, anh bận giải quyết công việc, vì vậy tính cách có chút nóng nảy không tốt.”
Anh khéo léo hòa hoãn bầu không khí.
Nhưng An Mật không bỏ theo đuổi tận cùng: “Có phải lúc trước sự thật về Đường Thi được phơi bày, vì vậy cho nên anh cũng có ý kiến với em?"
Bạc Dạ còn không có kịp mở miệng nói cái gì, An Mật liền chuyển xe lăn tiến lên: “Anh Dạ, em là bởi vi ai phải chịu kết cục này? Anh biết không Đường Thi đích thực đã được phơi bày, em cũng là nạn nhân, anh không nghĩ tới sao? em là nạn nhân của bạo lực internet, bọn họ ở trên mạng chửi em thậm tệ, em có đánh lại được sao!
Đúng là em không có đứng ra thay Đường Thi làm sáng tỏ, thực là đáng trách.
Em thì sao! Nhưng mà lúc ấy cũng chịu uy hiếm của An Như, tính mạng của em không được tính là mạng sao?"
Bạc Dạ im lặng không nói.
“Anh cũng bị mắng, tại sao anh không thể hiểu em? Tất cả mọi người đều nói là chúng ta đúng...!đúng là cẩu nam nữ, anh biết trong lòng em có bao nhiêu khổ sở không? Đều như vậy, anh còn muốn bày cho em xem cái vẻ mặt này!”
An Mật như thể phát điên: “Em biến thành như thế này đều là bởi vì ai! Anh hiện tại đối với Đường Thi nhớ mãi không quên, em tính là cái gì!”
Bạc Dạ không hiểu được mà nở nụ cười: “Em oan ức à?”
An Mật sửng sốt khóc.
Bạc Dã càng cười điên cuồng: “An Mật, nếu như em bị oan ức, trước đây cũng đừng tự cho là thông minh mà hại Đường Thi."
Người đàn ông nhìn vẻ mặt của An Mật: “Em bỏ suy nghĩ đấy đi, anh giữ em ở lại bên người, bởi vì anh muốn chịu trách nhiệm với chân của em, về phần khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.
An Mật nén nước mắt, giọng run run hỏi anh: “Anh Dạ, ở trong lòng anh đã định tội rồi sao?” Chẳng lẽ bởi vì hại Đường Thi sẽ bị Bạc Dạ nhục nhã như thế này cả một đời sao?
Nhưng cô ta chỉ làm cho người phụ nữ ti tiện kia phải ngồi tù năm năm! Đường Thi cướp đàn ông của cô ta, đi tìm chết cũng không tính là quá đáng!
Đôi mắt An Mật nổi lên một tia hung ác sát ý, nhưng trong khoảnh khắc cô ta đã che giấu đi, tay cô ấy nắm thành quả đấm, thân thể run run: “Chuyện đó...em sẽ không tái phạm nữa, để anh phiền lòng rồi.”
Càng là như vậy giả bộ đáng thương, Lâm Từ lại càng khinh thường An Mật.
Chỉ có một cách để cô ta giữ chân đàn ông, chính là đem chính mình đặt ở vị trí của kẻ yếu, khiến cho người khác thông cảm cho sự đau đớn của mình, chính là thủ đoạn như vậy, từ trước đến nay, cậu ta luôn khinh thường.
Không ít bạch liên hoa, trà xanh đều là một người đức hạnh, được sao chép hàng loạt, nhưng dù cho có làm gì, vẫn sẽ bị khinh thường.
An Mật đẩy xe lăn của mình đi, đại khái là muốn Bạc Dạ bởi vì hổ thẹn, sẽ đuổi theo cô ta xuống dưới lầu, nhưng mà thật không ngờ tới Bạc Dạ liền như vậy để Từ Lâm đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt kỳ vọng của An Mật.
Người phụ nữ sững sờ đứng ở ngoài cửa phòng làm việc.
Khi đi ngang qua còn nghe thấy có người ở sau lưng thì thào rỉ tai: "Thấy người kia không, nghe nói chính là cô ta năm đó giả chết!”
“Thật hay giả vậy? Cô gái nhỏ nhìn còn rất thanh thuần, không nghĩ tới lại ranh mãnh như vậy, ngay cả đứng ra chứng minh chân tướng cho Đường Thi cũng không chịu...”
“Nếu cậu chủ Bạc Dạ thật sự kết hôn với loại phụ nữ này… phòng chừng hình tượng của anh hoàn toàn sụp đổ.”
“Cô vừa nói như vậy, tôi cảm thấy được ông chủ của chúng ta thật đáng thương, bị cái loại phụ nữ này lừa gạt đi, còn mất đi Đường Thi.
Đến cùng một mình đến cô độc, còn phải bị chịu dày vò tâm hồn...”
“Nói như thế nào đau, ông chủ cũng có sai, cho nên cục diện cũng không thể quay trở lại, cũng là đã định trước.”
“Ôi...!Ông chủ thật đáng thương, gặp gỡ loại phụ nữ này...” Hai người có chủ ý nói to như vậy cố ý làm cho An Mật nghe thấy, Cô ta đỏ mặt lảng tránh.
Tay đẩy xe lăn, ép xe lăn đi về phía trước.
Không quan trọng, cô ta cái gì cũng đã mất đi, cho nên cô không thể mất đi cả Bạc Dạ.
Cho dù là Đường Thi cũng không thể cướp Bạc Dạ khỏi tay cô ta! Cô ta đã chết một lần, không sợ chết lại một lần nữa!
An Mật đi rồi, Bạc Dạ nhìn Lâm Từ, lãnh đạm nói: “Cậu sao lại để cho cô ấy lên đây?”
Lâm Từ nhìn hộp cơm bên cạnh Bạc Dạ và thở dài: “Tôi nghĩ cô ấy đến đây với sự đồng ý của anh.”
Bạc Dạ lạnh lùng liếc chính người trợ lý của mình một cái: “Tôi khi nào lại làm loại chuyện này?”
Trợ lý Lâm Từ nói: “Anh trước đây cũng như vậy, cô An Mật làm cái gì, anh đều có thể phóng túng.”
Bạc Dạ cười lạnh: “Đây là đến dạy bảo tôi?”
Lâm Từ rụt lui cái cổ: “Lời nói thật mà thôi...”
Bạc Dạ hừ lạnh một tiếng, Lâm Từ lập tức ngậm miệng.
Nói thật đi, Bạc Dạ cũng nghi ngờ, vì sao tình cảm đối với An Mật trở nên phức tạp như hiện tại.
Anh cho rằng, An Mật đã trở về, mọi chuyện cũng nên kết thúc.
Giúp Đường Thi chứng minh sự trong sạch, công khai sự thật năm đó cùng mình.
Có khả năng đền bù cho cô đều cho cô, sau đó nhìn cô cao chạy xa bay, thời gian còn lại để đền đáp khoản nợ đôi chân kia cho An Mật..