Lúc trước Tô Kỳ vô cùng thẳng thắn, còn từng nắm lấy tay Đường Thi, anh ta nói, bởi vì trước đây anh ta cũng từng phạm sai lầm, cho nên Đường Thi có thể quên mất anh ta.
Cho nên bây giờ anh ta muốn có cơ hội để theo đuổi Đường Thi một lần nữa, cho nên muốn tỏ tình với Đường Thi như thế.
Tô Kỳ nghĩ lại lúc đó còn cảm thấy kích thích, kết quả trước mặt cô gái nhỏ này anh ta cứ dễ dàng nói ra như thế!
“Em...” Tô Kỳ cảm thấy mình thật xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Được rồi, vẫn là em nhớ lâu.Vậy thì em cứ quên đi, chuyện đó không được hay lắm.”
Đường Thi cười cười, Tô Kỳ quay lại tính tiền, tiện thể giúp cô gói thêm một phần nữa, cô thấy vậy nói: “Anh mua nhiều như vậy, tôi ăn no đến mức nôn mất.”
“Vậy thì em cứ ăn thoải mái, nôn cũng không sao.” Tô Kỳ híp mắt cười: “Có người nào đó đã căn dặn tôi phải cho em ăn thật thoải mái.”
Đường Thi ngạc nhiên hỏi: “Là ai vậy?”
Tô Kỳ hơi nhếch khóe môi: “Giữ bí mật.”
Dù sao chuyện giữa anh ta với Khắc Lý Tư thì cũng không có liên quan gì tới Đường Thi...!
Nhìn thấy Tô Kỳ cùng Đường Thi rời đi, một đôi mắt ở sau lưng Tô Kỳ có chút híp lại.
Anh ta đứng yên tại chỗ nhìn bọn họ rời đi rất lâu, mới chậm rãi cười ra tiếng.
Xem ra, cùng đến lúc đi tìm Bạc Dạ một chuyến rồi.
Một buổi chiều hôm đấy, Bạc Dạ thấy ở trong phòng làm việc có một vị khách không mời mà đến, lúc Bạc Dạ ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Tô Kỳ đứng trước bàn làm việc của mình.
Người đàn ông hơi nhíu mày: “Ai cho anh đến đây?”
“Chính anh đã đồng ý rồi.”
Hai tay của Tô Kỳ đặt ở trước ngực: “Thế nào, do anh làm việc chăm chỉ quá, nên cách đối xử với người quen cũng quên rồi sao?”
Bạc Dạ vẫn giữ vẻ mặt đó: “Anh tới đây làm gì?”
Mọi chuyện đều không nên nói lung tung.
Huống chi cái người ở trước mắt này, lại còn là tình địch của chính mình.
“Hôm nay tôi đã gặp Đường Thi.”
Tô Kỳ đi thẳng vào vấn đề, lại phối hợp ngồi xuống ngay trước mặt Bạc Dạ.
Thật ra ngay từ đầu, lúc còn chưa biết đến Đường Thi, bọn họ còn từng là anh em tốt của nhau, Phó Mộ Chung, Tô Kỳ, Bạc Dạ, Diệp Kinh Đường...!
Chỉ là sau khi gặp Đường Thi, thì mối quan hệ của tất cả mọi người đều thay đổi.
Quan hệ của Tô Kỳ và Bạc Dạ cũng ngày càng xấu đi, những người còn lại cũng bởi vì chuyện của Phó Mộ Chung mà có thêm khoảng cách, còn về phần Diệp Kinh Đường...!
Anh ta bây giờ cũng là bởi vì bạn tốt Khương Thích của Đường Thi mà thay đổi rất nhiều.
Bạc Dạ nhìn thấy bạn tốt của mình ngày xưa: “Anh định nghĩ đến việc tìm tôi ôn chuyện cũ sao?”
“Cũng không phải muốn ôn chuyện gì đâu.”
Tô Kỳ hơi ngoắc ngoắc môi: “Chỉ là tôi muốn biết, người đứng phía sau tiết lộ chân tướng, có phải là anh hay không?”
Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào mặt Tô Kỳ một lúc lâu “Không có liên quan gì đến anh hết.”
“Chẳng qua tôi chỉ không nghĩ đến...”
Tô Kỳ đột nhiên cười một tiếng, nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của mình: “Lại là anh sao? Bạc Dạ, tôi thật sự là không nghĩ tới...”
Bạc Dạ trầm mặc, Tô Kỳ liền ngẩng đầu nhìn anh: “Anh lấy đâu ra dũng khí mà làm chuyện như thế?”
Làm như vậy chẳng khác gì là hủy đi một nửa thanh danh của anh.
Anh đã vì Đường Thi mà làm ra chuyện này sao?
Thật đúng là nhìn không ra, Bạc Dạ cũng là một người thâm tình như thế, đã như thế thì vì cái gì mà ngay từ đầu còn đối xử với cô ác đến như thế...?
Bạc Dạ tất nhiên có thể hiểu được thâm ý trong lời nói của Tô Kỳ, đối với tất cả những chuyện mình đã từng làm ra, anh không có gì muốn giải thích cả, chỉ có thể thừa nhận: “Tôi chỉ là đem tất cả những gì thiếu cô ấy, trả lại cho cô ấy mà thôi.”
Đường Thi cần phải có người để chứng minh cho sự trong sạch của cô, anh cho là như vậy.
Tô Kỳ cười nhẹ: “Bạc Dạ, thế nhưng mà anh có từng nghĩ tới chưa, làm như thế tương đương với việc một lần nữa anh lại đẩy Đường đi ra xa mình hơn, để tên của cô xuất hiện trước tầm mắt của truyền thông.”
Bạc Dạ sững sờ, anh giống như đang nghĩ tới chuyện gì.
“Tôi vẫn biết, anh cũng đang điều tra, phía sau đến cùng là ai muốn làm tổn thương Đường Thi.” Tô Kỳ nhìn thấy đôi mắt của Bạc Dạ như trở nên lạnh lẽo hơn: “Thực sự đúng là có rất nhiều người đang lẩn trốn ở sau lưng của Đường Thi, tuy tôi không rõ ràng những người kia là địch hay là bạn, là vì đối phó anh, hay là chỉ là muốn đối phó một mình Đường Thi.”
Xem ra Tô Kỳ cũng đã nhận ra điều này.
Bạc Dạ biểu cảm trở nên lạnh lùng: “Anh đến đây tìm tôi là muốn hợp tác?”
“Chúng ta đều có mục đích như nhau, đó là cùng bảo vệ Đường Thi, hay là chúng ta hãy thử trao đổi tình báo trong tay?”
Tô Kỳ có vẻ hứng thú câu môi cười, hai người đàn ông ưu tú đều có gương mặt yêu nghiệt tinh, những lúc đối mặt như này, trong mắt của họ giống như có thể bắn ra pháo hoa.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi.” Tô Kỳ cảm thấy có một cỗ lạnh lẽo ở sau lưng, làm cho thanh ấm của anh ta trầm xuống: “Bạc Dạ, ánh mắt này của anh như sói vậy.”
Bạc Dạ bỗng nhiên thu tầm mắt lại, dùng tay gõ lên mặt bàn làm việc: “Anh tìm đến tôi, chỉ là muốn trao đổi những chuyện này?”
Anh cũng không tin Tô Kỳ có ý tốt như vậy.
“Tùy anh muốn nghĩ thế nào cũng được.” Tô Kỳ nhún vai: “Tôi có khả năng có thể điều tra được tin tức, chính là những tư liệu của Đường Thi ở Hải Thành.”
Bạc Dạ giật mình: “Anh nói những tư liệu cụ thể gì cơ?”
“Những thông tin của cô ấy như là thẻ căn cước, nơi sinh, ba mẹ, hộ khẩu, tất cả những thứ có liên quan tới thân thế của Đường Thi, cùng tất cả những thứ có thể chứng minh mọi chuyện Đường Thi là...” Tô Kỳ nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh thấu xương kia của Bạc Dạ: “Tất cả những thứ coi như không tồn tại.”
Giống như là một Đường Thi đã biến mất hoàn toàn trên thế giới này.
Bạc Dạ mím môi: “Trước đó tôi cũng từng hoài nghi rồi, những ghi chép về Đường Duy cũng không có.”
“Anh có nghĩ ra, là ai đứng phía sau chuyện này không?” Tô Kỳ tiếp tục nói: “Anh cùng với Đường Thi kết hôn lâu như vậy rồi, mà vẫn không phát hiện được thứ gì của cô ấy sao? Những người thân bên cạnh, hoặc là ba mẹ nuôi gì có, cũng không có gì khả nghi sao?”
Ba mẹ sao?
Bạc Dạ lắc đầu: “Bây giờ cũng không tìm thấy ba mẹ thất lạc của Đường Thi, nhưng mà, Đường Thi đúng thật là người nhà họ Đường, điểm này, không thể hoài nghi.”
Tô Kỳ thắc mắc một tiếng: “Vậy tại sao lại có người muốn Đường Thi biến mất? Nếu như để cô ấy sống thì cũng đâu có ảnh hưởng gì.”
“Nguyên nhân cụ thể tôi vẫn đang điều tra.”
Bạc Dạ đổi tư thế ngồi, sau đó dùng tay chống đỡ cằm: “Nói tiếp đi, đột nhiên tôi cảm thấy hứng thú.”
Cái tên này, có việc muốn nhờ người khác, mà cái tư thái ngồi còn như ông tướng vầy!
Tô Kỳ hít thở sâu một hơi: “Con của anh, anh đã bao giờ hoài nghi nó chưa?”
Bạc Dạ lập tức căng thẳng: “Anh đang có ý gì? Đường Duy không phải là con trai tôi sao?”
Đường Duy bây giờ lớn lên, mặt mũi giống hệt Bạc Dạ, rõ ràng là có quan hệ máu mủ, sao lại không phải là con ruột được chứ?
“Không, là huyết thống của nhà họ Đường bọn họ...”
Tô Kỳ nhẹ giọng lầm bầm: “Anh cũng cũng biết đấy, anh trai của Đường Thi là Đường Dịch và Tùng Sam nhìn rất giống nhau, bình thường phải có huyết thống mới có thể giống nhau như vậy nhưng thật trùng hợp giống như anh và con trai của anh giống nhau như thế.”
Những suy nghĩ thầm kín trong tâm tư của Bạc Dạ càng ngày càng rõ ràng.
“Anh nói xem, Đường Thi có thể có quan hệ máu mủ với Tùng Sam hay không?”
Nếu như vậy...!Đường Thi chẳng lẽ là người của Tùng Lâm sao?
Thế nhưng mà một gia tộc lớn như gia tộc Tùng Lâm, có rất nhiều con cháu, vợ của Tùng Tranh cũng nhiều như vậy, con cháu tất nhiên sẽ càng tăng thêm, bọn họ chưa từng để ý đến con riêng, làm sao lại để Đường Thi một mình lang thang ở bên ngoài, trở thành con của nhà họ Đường?
Nếu như Tùng Tranh biết chuyện này, chẳng lẽ không có suy nghĩ sẽ mang Đường Thi quay về sao?
Không...!Tùng Tranh và Đường Thi trước đây cũng chưa từng gặp qua, theo lý thuyết mà nói, Tùng Tranh thậm chí không biết đến sự tồn tại của Đường Thi.
Trong đầu Bạc Dạ có vô số suy nghĩ xẹt qua, luôn cảm thấy như có thể nắm được đầu mối rồi, thế nhưng mà nhiều lúc lại thấy nghi hoặc không thể hiểu được..