Đám xuyên sơn giáp đào thành một cái hang rất lớn, cho nên vấn đề ra khỏi lăng mộ trở nên cực kỳ đơn giản.
Đoàn người ra khỏi hoàng lăng, Độc Cô Hành lập tức chuẩn bị xe ngựa loại tốt nhất vô cùng kỹ lưỡng, không ở lại hoàng lăng thêm một giây phút nào mà chở ngay đám người Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh chạy suốt ngày đêm trở về kinh thành.
Suốt cả tháng nay, ngày nào cũng lo lắng, suy nghĩ vì chuyện của Độc Cô Tuyệt nên đại sự trong triều chẳng hề xử lý tới nơi tới chốn. Nhưng lý do chính không thể chậm trễ hơn nữa là vì đám người Vân Khinh bị nhịn đói suốt cả tháng nay, gầy trơ xương, các cơ năng chức năng trên cơ thể đều xuất hiện hiện tượng suy nhược, khỏe mạnh như Độc Cô Tuyệt thì không quá nghiêm trọng, nhưng Vân Khinh vốn không có nội lực, gần như đã không gắng gượng nổi nữa. Do vậy, phải nhanh chóng hồi kinh để ngự y điều dưỡng.
Bởi vậy, vừa ra khỏi lăng mộ, đám người Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt đều được bí mật đưa thẳng về kinh thành, chỉ để lại Công Bộ Thượng đại phu ở hoàng lăng xử lý mọi chuyện, cũng là người đã vô cùng may mắn vì Độc Cô Tuyệt không sao và vạn phần khiếp sợ vì chứng kiến cảnh người có thể ngự thú.
Thời gian trôi qua vùn vụt, cả đám người lẳng lặng trở về, mới đó mà đã về Đô thành Tần quốc được ba bốn ngày rồi.
Hôm nay, lúc mặt trời lên cao, rốt cục Độc Cô Hành cũng xử lý xong việc triều chính đã ứ đọng bao ngày nay. Y vội vàng dẫn theo hai hộ vệ chạy thẳng tới Dực vương phủ, có rất nhiều vấn đề y muốn hỏi Độc Cô Tuyệt từ lâu, nhưng vẫn ngại vì cơ thể cậu em trai chưa phục hồi hoàn toàn nên không tiện mở miệng. Bây giờ, mọi chuyện coi như đã xử lý xong, có lẽ Độc Cô Tuyệt cũng khỏe hơn nhiều rồi. Thoáng chốc, y đã đến cửa vương phủ.
Trong Dực vương phủ, Độc Cô Tuyệt đang ngồi trong gian phòng chính, Độc Cô Hành cứ thế bước thẳng vào, đường đường chính chính ngồi bên cạnh bàn của Độc Cô Tuyệt, gõ gõ ngón tay trên chiếc bàn gỗ đàn hương, nhưng không nói gì mà chỉ nhìn Sở Vân, Mặc Ly đang nói chuyện với Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy quay đầu lại trừng mắt với Độc Cô Hành. Mặc Ngân đi theo bên cạnh cũng đành bất đắc dĩ, Tần vương của bọn họ vẫn có thói quen vào phủ mà chả buồn thông báo trước.
“Nói đi.” Độc Cô Tuyệt nhìn Độc Cô Hành vào phủ của mình mà cứ tự nhiên như là vào vương cung của y vậy. Quay người dựa lưng vào ghế, khoanh hai tay nhìn Độc Cô Hành.
“Khỏe hẳn chưa?” Độc Cô Hành thấy Độc Cô Tuyệt hỏi thẳng mình như vậy bèn nhìn lướt từ trên xuống dưới cậu em trai rồi hỏi.
“Chuyện nhỏ.” Độc Cô Tuyệt chỉ gật đầu, vẻ mặt bất cần. Thân thể của hắn mà lại, xương cốt cứng như sắt thép, bị đói nhiều ngày thế nhằm nhò gì, trên đường về đã gần hồi phục lại rồi.
Độc Cô Hành nghe vậy chỉ “Ừ” một tiếng, vương đệ của y xương cốt rắn rỏi tất nhiên là y biết. Tuy rằng mấy ngày nay không tới Dực vương phủ, nhưng mọi chuyện liên quan đến cậu em lúc nào cũng có ngự y bẩm báo, bởi vậy cũng không có gì đáng lo lắng.
“Được, bây giờ ta hỏi đệ, chuyện Vân Khinh và quái thú là sao?” Lúc vào hoàng lăng thấy cảnh tượng hơn trăm con Xuyên Sơn Giáp vây quanh chỗ Vân Khinh ngồi, y càng nghĩ càng mơ hồ, mờ mịt.
Độc Cô Tuyệt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Độc Cô Hành, nhìn Sở Vân khẽ gật đầu, dù sao cũng không thể gạt Độc Cô Hành được, vậy thì nói cho y biết tất cả cũng tốt.
Sở Vân hiểu ý của Độc Cô Tuyệt, lập tức giải thích rõ ràng, chỉ hơn trăm con thú nho nhỏ như thế đã nhằm nhò gì, cảnh tượng cả vạn thú kia mới gọi là rúng động.
Độc Cô Hành càng nghe, hai mắt càng mở lớn, vẻ khiếp sợ hiện rõ trên khuôn mặt.
Độc Cô Tuyệt thấy vẻ mặt này của vương huynh hắn thì vô cùng đắc ý. Bởi vì từ sau khi làm Tần vương thì mọi buồn vui tức giận càng hiếm xuất hiện trên mặt Độc Cô Hành, thế mà bây giờ vẻ mặt ông anh trai quý hóa lại khiếp sợ đến nỗi há hốc miệng ra, bảo sao hắn không đắc ý được chứ.
“Nhân tài, nhân tài.” Độc Cô Hành nghe xong, vẻ mặt kích động vỗ bàn rầm một cái, ánh mắt sáng rạng rỡ: “Tên nhóc này sao lại phước lớn đến vậy chứ, tự nhiên có một người con gái như vậy, quả thực là, quả thực là…” Quả thực, quả thực đến nửa ngày mà cũng không tìm được từ ngữ để biểu đạt ý tứ của mình.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy khẽ nhếch miệng lên, cười vô cùng đắc ý và tà mị. Hắn chỉ biết Vân Khinh của hắn là duy nhất trong thiên hạ, là độc nhất vô nhị.
“Ca ca động lòng.” Nhìn thấy Độc Cô Tuyệt cười đắc ý như thế, Độc Cô Hành chuyển chủ đề ngay lập tức, y vuốt vuốt cằm, nghiêm túc nhìn Độc Cô Tuyệt nói.
Sắc mặt Độc Cô Tuyệt thay đổi cấp kỳ, đôi mắt hắn lạnh lùng quét Độc Cô Hành một cái, nhiệt độ trong phòng vốn đang nóng như mùa hè đột ngột giảm xuống, lạnh buốt đến thấu xương.
“Vương huynh, đừng có lôi vấn đề này ra đùa giỡn với đệ.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, hai mắt Độc Cô Tuyệt nhíu lại, vẻ mặt cứng ngắc.
Độc Cô Hành vừa thấy điệu bộ của Độc Cô Tuyệt như thế, vội giơ cao hai tay nói: “Được, được, ta không đùa giỡn với đệ nữa. Thật là, tên nhóc này, sắc mặt đệ như thế này là sao hả.”
Độc Cô Tuyệt nghe Độc Cô Hành nói như thế, sắc mặt cứng ngắc từ từ bình thản lại. Không thể cho phép, cho dù là có là ông anh trái quý hóa của hắn thích đùa thích giỡn cũng không được, Vân Khinh của hắn, bất cứ kẻ nào cũng không được phép tơ tưởng đến dù chỉ một chút, huống chi là đùa giỡn.
Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân đứng bên cạnh thấy vậy đồng loạt cúi đầu cười thầm, Tần vương vốn là muốn nhìn thấy vẻ sốt ruột của Vương gia bọn họ để chế nhạo, không ngờ Vương gia bọn họ lại có thái độ như thế khiến thế cờ lật ngược làm Tần vương phát hoảng lên, không hổ danh là chủ nhân thực sự của bọn họ.
“Đệ á, bây giờ đã cưng chiều cô ấy như thế, sau này không biết còn cưng chiều đến mức nào nữa, ngay cả nhắc tới cũng không được.” Độc Cô Hành trừng mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu lia lịa, tên nhóc này xưa nay không thương cũng không yêu, lần này làm sao vừa thích một cái đã trở nên quyết liệt như vậy chứ.
“Hừ.” Độc Cô Tuyệt hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Nếu kẻ khác dám nói trước mặt đệ như vậy, đệ đã cho đi gặp Diêm Vương luôn rồi.” Muốn tranh Vân Khinh với hắn hả, nằm mơ.
Độc Cô Hành thấy thái độ của Độc Cô Tuyệt như thế, chỉ biết lắc đầu: “Cũng tại tên nhóc như đệ, làm ca ca không nỡ xuống tay, nhưng người mà hoàng thái tử Tề quốc tìm lâu như vậy, cũng không nói cho ca ca biết.”
Sau khi Độc Cô Tuyệt nhìn thấy cái bớt hình đóa hoa anh đào trên trán Vân Khinh thì không cho cô giấu đi nữa. Bởi vậy, Độc Cô Hành biết thân phận của Vân Khinh là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Độc Cô Hành thấy vẻ mặt ngông cuồng của Độc Cô Tuyệt thì chỉ cười cười nhìn hắn không nói gì.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy cũng bình tĩnh nhìn Độc Cô Hành, chẳng nói lời nào.
Mặc Ngân, Mặc Ly đứng bên cạnh thấy trong phòng chợt trở nên trầm mặc, không khí hơi khác thường thì không khỏi kinh ngạc. Sở Vân thấy vậy bèn đưa tay ra sau lưng khẽ ra ám hiệu, y hiểu được ý của Vương gia nhà bọn họ.
Sự trầm mặc chỉ kéo dài trong chớp mắt, Độc Cô Hành cười cười lắc đầu nói: “Tên nhóc này, bây giờ đã che chở cho Vân Khinh nhà đệ như vậy rồi.”
Độc Cô Tuyệt nghe Độc Cô Hành nói vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt đầy lạnh lùng nói: “Đệ chỉ biết vương huynh không phải là người bảo thủ.”
Độc Cô Hành khẽ nhíu mày, mắng: “Tên nhóc này, ta là người không biết khoan dung với người khác như vậy sao?”
Sở Vân thấy vậy không khỏi mỉm cười, trong lòng y hiểu rất rõ, Tần vương vốn không để ý đến thân phận của Vân Khinh.
Vương gia nhà y cố ý để lộ thân phận của Vân Khinh ra ngoài, chính là muốn Tần vương phải thừa nhận hoàn toàn, có thể che giấu thì chỉ che giấu tới đây thôi, sau này để lộ ra ngược lại càng khó nói rõ ràng. Bây giờ thừa dịp Vân Khinh vừa cứu Tần vương một mạng, len lén ép Tần vương phải thừa nhận Vân Khinh, chủ ý của Vương gia nhà bọn họ thật sự quá hay.
“Tuy rằng Vân Khinh là người của Đinh gia ở Tề quốc, nhìn qua có vẻ như có quan hệ với hoàng gia Tề quốc, nhưng rốt cuộc mọi chuyện ra sao, có phải gian tế hay không thì trong lòng ta và đệ đều biết rõ. Tần quốc ta coi trọng nhất là nhân tài, một người tài sắc vẹn toàn như thế, quả nhân tôn sùng như khách quý còn chưa đủ, đệ cho rằng ta sẽ làm khó dễ cô ấy sao?” Độc Cô Hành tựa lưng vào chiếc ghế phía sau, nghiêm mặt nói.
Nếu một người có thể liều mạng tới cứu bọn họ vào thời điểm đó, có thể cùng sống chết với em trai y, người như vậy mà nói là gian tế của nước khác, thật tình y không biết rốt cuộc gian tế này thuộc loại gì và sẽ làm gian tế như thế nào.
Thân phận, chẳng qua chỉ là nơi sinh ra, không thể lựa chọn. Tần quốc y thu nạp nhân tài khắp bốn phương, chỉ cần một lòng hướng về Tần quốc thì thân phận cũng chẳng phải vấn đề lớn lao gì. Chẳng qua chỉ là một Đinh gia nho nhỏ ở Tề quốc mà thôi, cho dù có là con cháu trong hoàng tộc Sở, Tề đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhận định kẻ đó dốc lòng dốc sức vì Tần quốc y thì y cũng dám dùng, vậy bây giờ cớ gì y lại làm khó dễ Vân Khinh chứ.
Độc Cô Tuyệt rất hài lòng, khoanh tay, nhíu mày nhìn Độc Cô Hành nói: “Vậy huynh còn chạy tới đây làm gì?”
Độc Cô Hành nở nụ cười đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sát thủ trong hoàng lăng là ai?” Y quả thật rất ngạc nhiên vì chuyện Vân Khinh lấy âm ngự thú, nhưng đây mới là chuyện mấu chốt. Trên đường về nhận được bản trình báo rằng toàn bộ sát thủ trong hoàng lăng đều chết vô cùng thê thảm, thật sự không tìm ra được do kẻ nào làm.
Dùng hình phạt tra tấn toàn gia tộc Lễ Bộ Thượng đại phu và toàn bộ Pháp Gia hành hội cũng không điều tra ra manh mối, chỉ có thể chờ xem Độc Cô Tuyệt có nhận ra đối phương là kẻ nào hay không.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy, sát khí tràn đầy mặt, lạnh lùng nói: “Tề quốc.”
Sắc mặt Độc Cô Hành cũng trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói: “Được, được lắm, Tề quốc, quả nhân…”
“Chuyện này để đệ xử lý.” Độc Cô Hành chưa nói dứt lời, đột nhiên Độc Cô Tuyệt chen vào, Đinh gia, hoàng thái tử Tề quốc, hừ!
Độc Cô Hành nghe vậy cũng không nghi ngờ động cơ của Độc Cô Tuyệt, chỉ gật đầu i: “Được, ta chờ đệ xử lý.” Những chuyện ngầm như thế này, thủ đoạn của Độc Cô Tuyệt còn nhanh hơn, thâm hơn, độc hơn y rất nhiều, chuyện của Sở Hình Thiên vừa rồi là một thí dụ điển hình.
Ba người Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly đứng bên cạnh nghe vậy, ngước mắt nhìn nhau, vừa rồi bọn họ đang bàn bạc chuyện này nên làm như thế nào, bây giờ để Vương gia nhà bọn họ hoàn toàn quyết định thì Đinh gia bị giết là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Đúng rồi, ba ngày sau Sở Hình Thiên đăng cơ lên ngôi.” Sau khi xác định được kẻ ra tay ám hại trong hoàng lăng, Độc Cô Hành đột nhiên nhíu mày nói.
Độc Cô Tuyệt chỉ gật đầu, chuyện này hắn đã sớm đoán được. Trong vòng một tháng hắn và Độc Cô Hành xảy ra chuyện, Sở Hình Thiên đã nhanh chóng ra tay, tiêu diệt thẳng tay những kẻ tranh giành ngôi vị Sở vương, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử, chỉ còn lại duy nhất Thập nhất hoàng tử vốn đang còn nhỏ. Toàn bộ các huynh đệ nổi loạn trong cuộc tranh giành vương vị đều chết trong tay y, ngoài ra y còn phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ Tây cung, hai vị Thái Hậu lên tiếng phản đối kịch liệt thủ đoạn của y cũng chết cháy trong Tây cung.
Gần nửa tháng nay, toàn bộ binh lính ở những vùng trọng yếu, trọng binh ở đô thành đều do y nắm giữ, tám vị đại tướng quân phản đối y bị giết sạch sẽ. Hiện nay, quân quyền trên dưới Sở quốc đều do y độc quản, tất cả những người phản đối y đều đi gặp Diêm Vương, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
“Đáng tiếc.” Tất cả mọi binh đội ngầm bày ra đều bị tiêu diệt, thật sự là vô dụng, may mắn là bọn chúng còn phụ trợ cho tên Cửu hoàng tử một thời gian, nhưng chẳng hề có lấy một cơ hội lật đổ được Sở Hình Thiên.
Miệng buông câu ‘đáng tiếc’, nhưng trên mặt Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt cũng chẳng hề có vẻ tiếc nuối gì cả, Sở Hình Thiên được gọi là đối thủ của bọn họ thì đâu thể là hạng người bị kẻ khác hạ gục dễ dàng như vậy.
Không thể ngờ, dưới tình thế bất lợi mà Sở Hình Thiên có thể ra tay quyết đoán như vậy, tiêu diệt hết tất cả những kẻ ngáng đường cản lối y, ngồi lên ngôi vị Sở vương. Cho dù từ nay về sau trên lưng y gánh tội danh giết cha, diệt đệ, sát hại mẫu phi, nhưng y đã ngồi lên ngôi vị Sở vương kia, thống nhất Sở quốc. Không để đám người của Độc Cô Tuyệt được như ý nguyện. Ngày nào Sở quốc còn y thì ngày đó còn vững chắc vô cùng, nếu đổi lại là một hoàng tử khác đăng vị, thì sớm hay muộn cũng sẽ bị Tần quốc thâu tóm, người này quả thực cực kỳ lợi hại.
“Ngoao…” Mới nói tới đây, đột nhiên một tiếng hổ gầm từ xa xa truyền tới, thoáng nghe giống như đang rất giận dữ.
Sắc mặt Độc Cô Tuyệt lúc này chợt sa sầm lại, ba người Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly đứng ở phía sau hắn cùng nhìn nhau cười nhưng vội vàng cúi đầu xuống. Độc Cô Hành cảm thấy rất thú vị, cười cười gian tà, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Độc Cô Tuyệt, nói: “Là Vân Khinh à, để quả nhân đến thăm cô ấy xem còn chỗ nào chưa khỏe không?” Vừa nói xong y liền đứng dậy đi thẳng vào trong, dù sao lời y muốn nói cũng không khác lắm, cứ coi như xem một vở kịch náo nhiệt đi.
Vân Khinh không có nội công, thân thể suy yếu, bây giờ vẫn rất gầy gò, yếu ớt, đang điều dưỡng ở trong phủ, điều ấy y cũng biết.
Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy thế lập tức hừ một tiếng, bước lên hai bước vượt qua mặt Độc Cô Hành, đi ra cửa trước, Độc Cô Hành thấy vẻ mặt tức giận của Độc Cô Tuyệt, cả người lại tràn đầy mùi vị ghen tuông nồng đậm, không khỏi nhướn mày, tươi cười hớn hở, vội vàng đuổi theo, cũng không cảm thấy kỳ lạ vì Độc Cô Tuyệt chẳng buồn quan tâm tới y.
Bên cạnh cái hồ xanh biếc trong vương phủ, Vân Khinh nằm trên một chiếc ghế bạch ngọc trong đình bát giác. Đôi mắt hõm sâu xuống ngày đó, bây giờ đã không còn thâm quầng như trước, sắc mặt cũng không tái nhợt nữa, nhưng cũng không phải vẻ mặt hồng hào của ngày trước. Bị nhịn đói lâu quá, giờ toàn bộ đồ ăn đều là thức ăn lỏng, vẫn phải nằm điều dưỡng, vì thân thể rất suy yếu, lúc nào cũng phải được bồi dưỡng.
Lúc này, Vân Khinh nhìn Bạch Hổ vương đang bốc lửa giận lên đến tận trời gầm gừ với cô, nhưng cũng không phải gầm với cô, mà là gầm với tiểu Xuyên Sơn Giáp cô đang ôm trong lòng, cô vừa bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nói: “Nó là bạn mới của bọn mi mà, mọi người nên cùng chơi với nhau, không nên nổi giận như thế!”
Kết quả đổi lại là Bạch Hổ vương lại gầm rú một tiếng lớn hơn nữa, Vân Khinh thấy vậy không khỏi vuốt ve tiểu Xuyên Sơn Giáp trong lòng, liên tục cười khổ.
Lúc trở về, tiểu Xuyên Sơn Giáp vẫn ở bên cạnh cô không chịu đi, cô đành chỉ huy đám Xuyên Sơn Giáp kia ở lại đó, dẫn theo nó trở về. Không ngờ một chuyện tốt đẹp như thế mà khi trở về phủ hai ngày nay, không biết vì sao Bạch Hổ vương và Điêu nhi nhìn thấy lại tỏ rõ sự thù địch, cả hai tên hùa lại bắt nạt một mình tiểu Xuyên Sơn Giáp.
Điêu nhi vừa chạy tới từ bụi cỏ bên kia, chợt nhìn thấy vị trí mà nó thích nhất bị tiểu Xuyên Sơn Giáp chiếm mất. Còn không phải sao, nó theo Vân Khinh nhiều năm nay, đó là chỗ của nó.
Nó lập tức nổi giận kêu ‘xèo xèo’ mấy tiếng, phóng tới như một tia chớp, há cái miệng nho nhỏ đầy răng nanh ra, táp thẳng về phía tiểu Xuyên Sơn Giáp.
Vân Khinh thấy vậy chợt biến sắc, nọc độc của Điêu nhi là cực độc, sao tiểu Xuyên Sơn Giáp có thể chịu nổi, cô vội vàng kêu lên: “Điêu nhi, không được.” Vừa nói cô vừa quàng tay bảo vệ tiểu Xuyên Sơn Giáp đang nằm trong lòng.
Điêu nhi nhìn thấy thế càng nổi giận hơn nữa, không thèm nghe lời Vân Khinh, lát sau lại lẻn đến, hung hăng cắn xuống lưng tiểu Xuyên Sơn Giáp.
“Nhóc con kia.” Vân Khinh hoảng sợ giật mình, nhưng cô chưa kịp nhúc nhích thì Điêu nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn cái lưng của tiểu Xuyên Sơn Giáp.
Vân Khinh vội vàng nhìn xuống thật cẩn thận, đừng nói vết thương mà ngay cả một chút vết tích cũng không có, lớp vảy cứng như áo giáp kia vẫn nguyên vẹn không chút tổn hao gì, Vân Khinh không khỏi ngây người.
Tiểu Xuyên Sơn Giáp nằm trong lòng Vân Khinh chỉ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Điêu nhi đang đứng trên lưng mình một cái rồi xoay người thực thản nhiên, tiếp tục cuộn người thành một quả cầu tròn vo, chẳng thèm để ý tới sự phẫn nộ của Điêu nhi.
Vân Khinh nhìn lại lần nữa mới thấy yên lòng, lớp vảy trên người tiểu Xuyên Sơn Giáp cứng rắn vô cùng, đừng nói răng nanh của Điêu nhi mà ngay cả răng nanh của Bạch Hổ vương cũng không thể làm nó bị thương. Động vật thường có bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, thảo nào tiểu Xuyên Sơn Giáp lại chẳng hề có cảm giác đó bởi vì nó không có cảm giác sợ hãi.
Điêu nhi giận dữ, nhảy chồm chồm trên lưng tiểu Xuyên Sơn Giáp, tiếp tục cắn loạn xạ nhưng chỉ giống như gãi ngứa cho tiểu Xuyên Sơn Giáp, Vân Khinh thấy vậy không khỏi dở khóc dở cười.
Một lúc sau, Điêu nhi kêu lên một tiếng đầy ấm ức, túm lấy vạt áo của Vân Khinh, nhảy lên vai cô, kêu xèo xèo loạn cả lên, đôi mắt nho nhỏ đỏ bừng, bộ dạng vừa ấm ức vừa giận hờn.
“Đừng buồn, đừng buồn, nó là bạn mới mà, mi muốn nặng nhẹ với bạn bè mới sao, đến đây ta xem thử răng cắn có đau không?” Vân Khinh thấy vậy vội đưa tay ôm lấy Điêu nhi, vuốt ve khuôn mặt nó vô cùng thân thiết, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, mỉm cười nói.
Bạch Hổ vương đứng bên cạnh vừa nhìn thấy, lông lá lại dựng hết lên, gầm lên một tiếng khiến cho cả vương phủ đều nghe được.
Lúc Độc Cô Tuyệt đi tới thì được chứng kiến một màn như vậy.
Độc Cô Tuyệt vừa thấy như thế thì mặt mày vốn đã đen lại càng thêm đen, bước chân càng nhanh hơn về phía Vân Khinh, đằng đằng sát khí.
Bạch Hổ vương đang ngồi xổm bên chân Vân Khinh, vừa thấy Độc Cô Tuyệt mặt mày đằng đằng sát khí đi đến, lập tức nhỏm người đứng lên, há cái miệng to đỏ như máu gầm to lên chặn đường Độc Cô Tuyệt lại, rồi nhoài người phóng về phía Độc Cô Tuyệt, như là muốn ăn thịt người.
“Cút.” Độc Cô Tuyệt vừa thấy Bạch Hổ vương phóng tới thì gầm lên giận dữ, bay lên đá một cước về phía Bạch Hổ vương. Bạch Hổ vương cũng rất lợi hại, nghiêng mình tránh né trên không, tránh một cước này của Độc Cô Tuyệt, hạ người xuống phía sau Độc Cô Tuyệt, định quay đầu lại đánh tiếp.
Độc Cô Tuyệt không thèm quan tâm đến Bạch Hổ vương, chỉ giậm chân một cái vọt tới bên cạnh Vân Khinh, tóm lấy tiểu Xuyên Sơn Giáp đang cuộn tròn thành hình cầu ném ra ngoài rất xa mà chẳng buồn nhìn về phía sau. Tiểu Xuyên Sơn Giáp vừa vặn rơi xuống bên cạnh Độc Cô Hành đang đuổi theo phía sau hắn.
Độc Cô Tuyệt đón đòn theo bản năng, thấy tiểu Xuyên Sơn Giáp duỗi cái đầu nho nhỏ ra, nhe răng nanh và móng vuốt sắc nhọn về phía hắn. Răng nanh và móng vuốt kia ngay cả đá nham thạch còn phá nát thì da thịt của hắn có là gì so với những thứ đó.
Độc Cô Tuyệt chỉ mới tới đây trong nháy mắt, thế mà Vân Khinh phải nhìn thấy cảnh Bạch Hổ vương bị đánh, tiểu Xuyên Sơn Giáp đang nằm trong lòng bị ném đi, không khỏi bất đắc dĩ nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Tuyệt, chàng đừng như vậy.”
“Hừ.” Độc Cô Tuyệt tức giận hừ một tiếng, liếc nhìn chằm chằm Điêu nhi đang được Vân Khinh ôm ấp trong tay, ánh mắt bao hàm đầy sát khí.
Điêu nhi cũng không ăn thua đủ với Độc Cô Tuyệt làm chi cho thiệt thòi, nó cực kỳ thông minh, biết rõ đối với Độc Cô Tuyệt mà kêu ‘xèo xèo’ chỉ tốn hơi thừa lời mà thôi, bèn xoay người tránh đi, nó cũng không quyết đoán như Bạch Hổ vương.
“Không được ôm chúng nó.” Độc Cô Tuyệt cúi người một cái ôm lấy Vân Khinh, giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Hổ vương.
Vân Khinh nghe vậy, mi mắt khẽ lay động, tựa người vào trong lòng Độc Cô Tuyệt không nói gì nhiều chỉ khẽ buông lời nói: “Ta thích chúng nó mà.”
“Ta đây thì ở đâu?” Độc Cô Tuyệt cúi đầu cao giọng hỏi.
“Ta cũng thích chàng.” Vân Khinh nhìn Độc Cô Tuyệt, khẽ cười bất đắc dĩ.
“Vậy thì ôm ta.” Nói quá hợp tình hợp lý còn gì nữa.
Vân Khinh cảm thấy buồn cười, nhưng không nói gì chỉ nhìn Độc Cô Tuyệt, người này a, thật sự là càng ngày càng bá đạo.
Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh, trừng mắt nhìn Bạch Hổ vương đang nhìn như hổ rình mồi, hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Vân Khinh bước đi. Bạch Hổ vương nhìn thấy Vân Khinh bị ôm đi nhưng không dám nhảy qua, chỉ nhe răng trợn mắt điên cuồng gầm lên phía sau Độc Cô Tuyệt.
“Cứ đánh nhau như vậy sao được, chẳng phải là muốn chết sao?” Nhìn Độc Cô Tuyệt cứ thế bước đi không thèm quan tâm đến phản ứng của bọn họ, Độc Cô Hành vuốt vuốt cằm, vẻ mặt buồn cười nói.
Đối với hắn, ngay cả động vật đã từng mang ân cứu mạng cũng ghen tuông, cứ gặp là đánh nhau như vậy, chẳng thèm bận tâm, lo lắng đến chuyện trước kia.
Sở Vân cười cười, tình cảnh như vậy, hai ngày nay trong phủ, ngày nào cũng diễn ra như cơm bữa, bọn họ nhìn đã quen mắt, thật sự là náo nhiệt vô cùng!
“Bệ hạ, mời.” Mặc Ngân tự giác tiễn khách, Vương gia nhà bọn họ đã đi vào, bảo đảm đã quên Tần vương vẫn còn ở đây, hoặc là cho dù không quên, cũng chẳng buồn để ý.
Ôm Vân Khinh trở về phòng của cô, tung một cước đá cánh cửa lớn đóng chặt lại, nhốt Bạch Hổ vương ở bên ngoài, Độc Cô Tuyệt nhẹ nhàng đặt Vân Khinh trên giường, cúi người hôn lên môi Vân Khinh, khẽ nhìn đôi môi đã có chút sắc hồng hỏi: “Nàng sao rồi?”
Vân Khinh mỉm cười nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Độc Cô Tuyệt lấy chiếc gối kê sau lưng Vân Khinh, lập tức bước ra trước cửa bưng bát canh tổ yến mới được mang đến, múc một thìa đút cho Vân Khinh ăn.
Vân Khinh hơi ngẩn người, đưa tay ra khẽ nói: “Ta tự ăn được rồi”
“Ăn đi.” Độc Cô Tuyệt ngang ngược đưa thìa lên, không nhìn đến bàn tay Vân Khinh đang đưa ra.
Vân Khinh thấy vậy sắc mặt khẽ hiện lên nét dịu dàng, cũng không nói thêm nữa, há miệng ăn từng muỗng canh tổ yến Độc Cô Tuyệt đút cho cô.
Từng muỗng, từng muỗng, những chuyện ngày xưa chưa từng làm nhưng bây giờ lại làm rất thành thạo. Độc Cô Tuyệt múc từng muỗng đút cho Vân Khinh, Vân Khinh khẽ mỉm cười, ăn từng miếng từng miếng. Hai người không ai nói gì, cũng không nhìn nhau, nhưng chỉ cần những hành động đơn giản như vậy, lại làm cả căn phòng trở nên vô cùng ấm áp mà lại tràn ngập sự ấm áp.
Nồng nàn như mật đường, ngọt ngào như dòng suối đầu nguồn, dịu dàng như cơn gió nhẹ mùa xuân, tình cảm nhẹ nhàng, thâm tình bền lâu.
“Mau khỏe lại nhanh nhanh một chút, ngày tháng sau là sinh nhật của vương huynh, nàng cùng đi chúc mừng với ta.” Trong giọng nói dịu dàng lại tràn đầy sự bá đạo của Độc Cô Tuyệt, đây không phải là hỏi ý kiến của Vân Khinh, mà là sự cứng rắn độc đoán.
Vân Khinh giương mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, trong đôi mắt ấy là một tình cảm chân thật đáng tin cậy lại kiên quyết vô cùng, một lúc sau cô cười rất dịu dàng, chậm rãi gật đầu, đi chúc mừng với hắn, ai mới có tư cách đi chúc mừng với hắn, Độc Cô Tuyệt này, phần tâm tư này……
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh đồng ý, cảm thấy rất hài lòng gật đầu nói: “Ta chuẩn bị……”
“Răng rắc, răng rắc……” Độc Cô Tuyệt vừa mới nói, đột nhiên nghe thấy những tiếng “răng rắc” bên tai, Độc Cô Tuyệt không khỏi nhướn mày, xoay người nhìn về phía phát ra tiếng động.
Thứ không muốn thấy mà lại phải thấy, vừa nhìn xuống bên dưới, Độc Cô Tuyệt chợt nổi cáu lên.
Chỉ thấy ngay chân tường bên cạnh cánh cửa, đất đá sụt xuống, những viên đá được lựa chọn vô cùng cẩn thận, kỹ lưỡng đang bị phá vỡ thành từng mảnh tạo thành một cái hang nhỏ, tiểu Xuyên Sơn Giáp nghênh ngang chui qua cửa hang chạy vào trong phòng, phóng vèo vèo về phía Vân Khinh.
“Chết tiệt, ta giết ngươi.” Sắc mặt Độc Cô Tuyệt xanh mét, giận dữ hét lên.
Vân Khinh thấy vậy không khỏi xoa xoa mi tâm khẽ mỉm cười.
Tiểu Xuyên Sơn Giáp lắc lắc cả người bám đầy mảnh vụn đất đá, bay ngang qua trước mặt Độc Cô Tuyệt, nhào vào trong lòng Vân Khinh, để lại Độc Cô Tuyệt với vách tường bị phá lủng một lỗ.