Thứ Nữ

chương 95

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhị thái thái không nghĩ tới hắn vừa vào cửa đã làm đùng đùng một trận chất vấn, vì cái tiện nha đầu mà cùng mình trở mặt nổi giận, hôm qua lúc mình bệnh, như thế nào không thấy hắn gấp gáp như vậy, tâm không khỏi đau xót, trong nội tâm lại càng hận Yên nhi, cũng không để ý Lãnh Hoa Hiên, hung ác trừng mắt nhìn Yên nhi, nói: “Toàn gia đều là đồ dụ dỗ, chỉ nghĩ biện pháp bò lên giường chủ tử, tiểu nhân lại có kiểu học theo, người như vậy, lưu trong phủ cũng là tai họa…”

“Nương, ngươi không nên ép ta.” Lãnh Hoa Hiên nghe được tức giận đỏ mặt, quát to.

Mấy ngày nay hai mẫu tử vì việc của Tố Cầm vẫn một mực ầm ĩ, nhị thái thái thủy chung không mở miệng đồng ý cho hắn đem Tố Cầm thu phòng, mà hắn ngày kia đã ưng thuận hứa hẹn trước mặt mẹ con Tố Cầm, nam nhân nếu là một chút chữ tín như vậy cũng không có, thì sống còn có ý gì, trong phủ này từ trên cao xuống thấp lại còn có ai chịu đưa con mắt nhìn hắn.

Cho nên, một cái không muốn thu, cái khác nắm chặt lấy không cho, náo loạn rất nhiều ngày, nhị lão gia trở về cũng mắng Lãnh Hoa Hiên một trận to, nhưng nay hắn chính là gay gắt, ai nói cũng không nghe, chính là nhị lão gia cầm gia pháp đến muốn đánh hắn, hắn cũng là gay gắt không chịu nhận sai lầm, hắn luôn luôn ôn hòa, nhưng cương quyết hai ngày nay chưa ăn cơm, khiến nhị lão gia cũng không nỡ ép buộc hắn.

Trong phòng Nhị thái thái ầm ĩ lợi hại, tất cả nha hoàn bà tử đều bị tra xét mấy lần, cuối cùng chỉ để lại Yên nhi, tâm hắn gánh chịu áp lực, đuổi đến tới, không nghĩ tới, nhị thái thái vẫn cứng ngắc như vậy, trước mặt của mình muốn bán cà nhà Tố Cầm, gọi hắn như thế nào không tức giận.

“Tiểu súc sinh, trong phủ này còn không phải do ngươi nói chuyện, ngươi đi học bài cho ta, công không thành danh không toại, suốt ngày chỉ biết cùng chúng nha hoàn quấn lấy nhau, ngươi làm mất hết mặt Lãnh gia. “Nhị thái thái tức giận đến tay đều run, hung ác mắng mỏ.

Lãnh Hoa Hiên suy yếu lui về phía sau hai bước, cười lạnh nói: “Chính là cho dù làm được thì như thế nào, nhiều năm như vậy, nhi tử cái gì đều nghe nương cùng phụ thân, các ngươi muốn nhi tử làm cái gì, thì nhi tử làm cái đó, cho tới bây giờ không có hỏi qua cảm thụ trong nội tâm nhi tử, có khi, nhi tử thực hoài nghi, có phải là do mẫu thân sinh không.” Nói xong, vành mắt ửng hồng, đầu lệch đi, sợ nhị thái thái thấy được các gạt lệ trong mắt của hắn.

Nhị thái thái nghe xong trong mắt hiện lên một tia đau đớn kịch liệt, trong nội tâm có chút cảm động, không khỏi mềm nhũn: “Nguyên vì người chính là do nương sinh, nương mới yêu cầu ngươi nghiêm ngặt như thế, không cho phép ngươi làm xằng làm bậy, nương cũng là muốn ngươi từ nay về sau có một tiền đồ tốt, không nghĩ vì một người không xứng đáng làm ảnh hưởng tới ngươi, làm sao ngươi sẽ có thể không hiểu tâm của nương.” Nói, trong mắt cũng nổi lên nước mắt.

Lãnh Hoa Hiên thống khổ nhìn nhị thái thái, thấy nàng những ngày này cũng hao gầy không ít, nghĩ trước đó vài ngày bị nhị ca đánh vào đầu, thương thế còn chưa khỏe, lại trúng độc, cũng là người có tuổi tác, chịu không được nhiều sức ép như vậy, tuy là đối với rất nhiều cách làm của nàng rất không đồng ý, nhưng, dù sao cũng là mẹ ruột của mình, cũng không đành lòng xem nàng chịu khổ, lòng không khỏi mền nhũn, hạ thấp thanh âm, nhưng vẫn là bướng bỉnh : “Nương, nhi tử không muốn chọc người tức giận, chỉ là… Cầu ngài đáp ứng nhi tử một việc này a, trong bụng Tố Cầm chính là có cốt nhục nhi tử a.”

Nhị thái thái nghe xong liền thở dài một hơi, nói với Lãnh Hoa Hiên: “Không phải nương muốn đối nghịch cùng ngươi, chỉ là… Cả nhà này thật sự hiềm nghi quá lớn, nương đang tốt sao lại đột nhiên trúng độc, nếu không phải phát hiện được sớm, sợ là…”

“Nương, ngươi không cần phải đem tất cả mọi người đều nghĩ như vậy được không? Không phải mọi người đều là lòng dạ rắn rết.” Lãnh Hoa Hiên nghe xong lập tức ngắt lời, nhị thái thái làm người, hắn làm nhi tử như thế nào không biết, những năm này, hắn thấy được rất nhiều, chỉ là rất mâu thuẫn, cũng rất thống khổ, bọn họ là cha mẹ của hắn, hắn không thể chỉ trích bọn họ quá mức, có một số việc cũng không phải hắn có thể khống chế cùng thay đổi, cho nên, hắn thường thường trốn tránh đi rất xa, rời đi những việc không sạch sẽ kia, nhắm mắt làm ngơ a, nhưng, làm sao có thể thật sự trốn thoát?

Nhị thái thái thiếu chút nữa bị những lời này Lãnh Hoa Hiên làm cho tức giận muốn chết, hắn rõ ràng là đang nói…, không phải mỗi người đều cũng như mình lòng dạ rắn rết a, thật sự là nghịch tử a, sao không biết, cái này gọi là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, ngươi yếu đuối sẽ bị khi dễ, cứ xử trí theo cảm tính như thế, nhân từ nương tay, không nói tương lai khó thành người tài, mà ngay tại trong phủ sợ là muốn tìm chỗ sống yên phận cũng khó tìm được .

Tính toán, trước mặt hắn tạm buông tha cả nhà Yên nhi, cùng hắn ầm ĩm lâu như vậy, tâm lực mình cũng tiều tụy, mắt thấy sang năm chính là thi đại khoa cử, Hiên nhi cũng nên dụng tâm đọc sách đi, đến lúc đó, lại chậm rãi trừng trị toàn gia này.

Nghĩ như thế, nhị thái thái sắc mặt chậm lại, lắc đầu, nghẹn ngào nói với Lãnh Hoa Hiên: “Ngươi… Nói nương như thế, chẳng lẽ trong nội tâm sẽ không có đau lòng sao? Nương sinh ngươi nuôi ngươi, ngươi chính báo đáp nương như vậy sao?” Nói xong, lại thở dài một hơi, đứng dậy, lảo đảo xoay người đi sang chỗ khác hướng vào trong phòng, vừa đi vừa buồn bả nói: “Nương mệt mỏi, không nghĩ xen vào chuyện của ngươi nữa, ngươi muốn như thế nào thì liền như thế a, chỉ là, tiện nhân kia vĩnh viễn cũng đừng bước vào gia phổ.”

Lãnh Hoa Hiên bị giọng điệu đau đớn kịch liệt này của nhị thái thái khiến cho trong lòng chua xót cùng áy náy, vội vàng tiến lên vài bước, đỡ lấy nhị thái thái nói: “Nương, nhi tử… Nhi tử không phải cố ý muốn chọc giận nương, ngài thân thể không tốt, đi nghỉ ngơi a.” Trong nội tâm lại nói, không vào gia phả thì không vào a, trước đem Tố Cầm thu phòng rồi nói sau, từ nay về sau có thể trở thành di nương hay không, liền phải xem bụng của nàng có không chịu thua kém tranh giành hay không, nếu có thể sinh con trai, mình lại cầu phụ thân đi.

Yên nhi cuối cùng là thở dài một hơi, trong nội tâm lại càng sợ hãi, ánh mắt thái thái nhìn người quá mức hung ác tàn bạo, việc này tuyệt đối sẽ không cứ như vậy liền rõ ràng, một khi tam thiếu gia không ở nhà, nhị thái thái sẽ dùng biện pháp sửa trị cả nhà các nàng, xem ra, phải nghĩ chút ít biện pháp mới được.

Trong đầu liền nhớ đến lời nhị thiếu phu nhân ngày ấy nói qua, nàng tự mình bò trên mặt đất, tìm lão nương nàng thương lượng đi.

Ngày ấy sau khi Vương Gia đi trong nội cung trở về, lại vội vàng mấy ngày, mới được rảnh rỗi, mang theo Vương phi đi Đại Minh sơn, Lãnh Hoa Đường trên người có thương tích, liền không có đi tiễn đưa, ngược lại Thượng Quan Mai vẫn là đưa đến cửa chính, nhìn xem vẻ mặt Vương phi hạnh phúc do Vương Gia nâng lên xe ngựa, trong nội tâm nàng không có cảm thụ, mấy ngày nay sự tình xảy ra lien tiếp, Lưu di nương bị đánh, bị cầm chừng vài ngày ở Hắc Ốc tử, cả người đều gầy một vòng tròn, nhưng Vương Gia đến nhìn đều không có qua nhìn liếc mắt, giống như là trong phủ căn bản sẽ không có người như vậy, Lưu di nương dù nói thế nào cũng là mẹ đẻ tướng công a, Vương Gia thật đúng là không đợi gặp hai người mẫu tử tướng công, trước kia bởi vì vấn đề xuất thân mà xem thường Lưu di nương, hôm nay cũng rất đồng tình nàng, những ngày này, Lưu di nương không ít lần khóc trong phòng, mình cũng không có tiết lộ tin tức tướng công bị đánh cho nàng, sợ nàng biết rồi sẽ càng lo lắng…

Xe ngựa chở Vương Gia cùng Vương phi đi xa, Thượng Quan Mai ngơ ngác đứng nửa ngày, gió lạnh đầu đông như dao găm cứt trên mặt nàng ta, đau đớn một hồi, giống như tâm tình nàng bây giờ, quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Cẩm Nương đứng ở một bên đang phụ giúp Lãnh Hoa Đình, vẻ mặt vui vẻ nhìn Lãnh Hoa Đình.

Mà Lãnh Hoa Đình cũng ngửa khuôn mặt đẹp đẽ mắt phượng tràn đầy nhu tình nhìn Cẩm Nương: “Trở về đi, nương tử, trong phòng mẫu thân còn có một đống việc thật lớn chờ ngươi quan tâm .”

Nhu tình mật ý như vậy khiến Thượng Quan Mai nhìn xem chướng mắt, nhưng thực tế là câu nói kia của Lãnh Hoa Đình, càng làm nàng đau nhói thật sâu, nàng lại cũng không muốn cùng hai người bọn họ ngốc xuống dưới, nhấc chân lên, mang lên Thị Thư cùng Thị Họa hai cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi.

Cẩm Nương thấy cũng không giận, phụ giúp Lãnh Hoa Đình trở về nội viện, bởi vì trong phòng mình còn một việc chưa có xử lý, Cẩm Nương liền về nội viện mình trước, Tứ Nhi đang từ phía sau nàng đi tới, mấy ngày nay chưa từng lộ diện Lãnh Khiêm đột nhiên lóe ra hiện thân ngay tại phía sau bọn họ.

Tứ Nhi lại càng hoảng sợ, vừa thấy là Lãnh Khiêm mắt đã đỏ, mắng: “Làm sao ngươi giống như Du Khôi xuất quỷ nhập thần, không biết sẽ làm sợ người sao?”

Trên mặt Lãnh Khiêm lạnh lùng trước sau như một không có biểu lộ gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn liếc Tứ Nhi, liền đối với Lãnh Hoa Đình khom người thi lễ, “Chúc mừng thiếu gia!”

Cẩm Nương nghe xong lại cười, nghiêng mắt liếc nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Tướng công, a, Lãnh đại nhân, khi nào thì ngài cũng đi nha môn làm việc đây.”

Lãnh Hoa Đình biết rõ nàng đang cười mình ngồi trong nhà cũng có chức vị Lục Phẩm, vượt qua mắt nói: “Ngươi làm như ta không dám đi sao? A Khiêm, sáng mai ngươi liền phụ giúp ta đi nha môn dạo chơi đi, ừ, tương tác doanh chính là trong cung a, cách Vương phủ chúng ta vài con đường lớn, hai người chúng ta cũng không cần ngồi xe ngựa, vừa đi vừa đi dạo a, không chừng, có thể gặo không ít tiểu thư dung mạo xinh đẹp, A Khiêm, ngươi xem trúng ai lấy một cái trở về a.”

Cẩm Nương đầu tiên nghe được khẽ giật mình, về sau càng nghĩ càng giận, cách hai con đường lớn, hắn muốn A Khiêm phụ đẩy hắn đi dạo, dùng bộ dạng yêu nghiệt mị thế này của hắn, trên đường lớn nhất rêu rao, không phải khiến cho các sắc nữ vây quanh xem si nam đầy đường a, đây không phải là trêu hoa ghẹo nguyệt sao?

Không khỏi tức giận đi đến vặn lỗ tai của hắn: “Ngươi nghĩ ở nơi nào xem mỹ nữ a, tướng công.”

Lãnh Hoa Đình bịt lấy lỗ tai bĩu môi, mắt phượng vô tội nhìn Cẩm Nương: “Nương tử, coi thường ta, đau, không phải ngươi nói để cho ta đi làm việc sao? Vi phu ta đây chính là vâng theo phân phó nương tử.”

Cẩm Nương tức giận đến ngứa răng, hận không thể cắn hắn một ngụm là tốt rồi: “Ngươi làm việc thì cứ đi làm việc, tại sao phải đi dạo đường cái, còn nói muốn xem mỹ nữ, hừ, ngươi là có chủ tâm chọc giận ta.”

Tứ Nhi thấy che miệng cười, nhị thiếu phu nhân cùng nhị thiếu gia ở cùng một chỗ, một ngày không ầm ỹ hai câu, không cải nhau một hồi sẽ không được tự nhiên? Có thể làm cho người ta nhìn hết lần này tới lần khác ấm áp ngọt ngào cực kỳ, có khi, còn làm cho nàng rất là cảm động.

Lãnh Nghị dứt khoát hai mắt nhìn trời, giả bộ cái gì cũng không phát hiện, Lãnh Khiêm khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, dáng vẻ liều mạng nín cười, nhị thiếu gia chính là trong phủ nổi danh Ma Vương, trong phủ chỉ có hắn đi khi dễ người khác, nào có người dám khi dễ hắn, hôm nay nhưng bị nhị thiếu phu nhân ăn đến sít sao, bộ dáng toan tính cầu xin tha thứ, Lãnh Khiêm nhìn xem đã nghĩ đến cười.

“Uy, Lãnh ngốc tử, ngươi muốn cười thì cứ việc cười đi, đừng có một hồi rồi nghẹn ra bệnh đây.” Tứ Nhi thấy liền dừng cười lại, giận liếc Lãnh Khiêm nói.

Lãnh Khiêm nghe xong nhíu mày, nha đầu kia, vừa thấy hắn sẽ không có lời hay, không phải mắng chính là giễu cợt, nếu không phải xem phân thượng nàng là thiếp thân nha hoàn thiếu phu nhân, hắn đem nàng nhặt lên ném đi ra thật xa.

“Thiết, ra vẻ cái gì a, ngươi không muốn gặp bản cô nương, bản cô nương còn không chào đón ngươi đâu.” Một tay nhưng lại với vào túi tay áo, sờ soạng cái túi lưới bỏ vào trong tay.

Đây vẫn là lần trước chứng kiến khối ngọc bên hông Lãnh Khiêm rơi, sang bóng, không có đánh túi lưới, liền nổi tâm, giúp hắn đánh một cái, nhưng lại mấy ngày này không thấy hắn trở về, cũng không có cơ hội đưa ra ngoài, hôm nay cuối cùng nhìn thấy hắn, chộp trong tay nhưng lại vặn vẹo trong tay đầy mồ hôi, cũng không dám đưa cho hắn.

Lãnh Khiêm rất bất đắc dĩ lui ra phía sau vài bước, Thánh Nhân nói, duy nhất chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân khó nuôi. Hắn không thể trêu vào, còn trốn không nổi sao?

Tứ Nhi nhìn vừa tức vừa thẹn, một mảnh tâm hồn thiếu nữ thiếu chút nữa tan nát, nhưng lại càng hận Lãnh Khiêm là đầu gỗ, thấy mình liền trốn, đột nhiên trong nội tâm nàng nâng cao dũng khí, cũng không quản thiếu gia cùng thiếu phu nhân đều ở đó, tức giận đi đến trước mặt Lãnh Khiêm, duỗi tay ra, nói: “đầu gỗ, cầm lấy đi.”

Lãnh Khiêm đầu tiên là thấy nàng hùng hổ chạy tới, sợ tới mức đang muốn lại thối, lại bị một câu này của nàng khiến cho ngẩn ngơ, nhưng tức thì cúi mắt nhìn xuống, đã thấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn nhỏ bé của Tứ Nhi mở ra, trong lòng bàn tay để một cái túi lưới con bướm xanh đen, ngược lại phù hợp với khí chất nguội lạnh của hắn, mà bên hông mình đang có một khối ngọc hoa tai không có túi lưới để bỏ… Đó là kỷ niệm mà mẹ hắn lưu cho hắn, lấy trước kia túi lưới sớm xấu rách, hắn lại không quan hệ cùng nữ nhân, chưa từng có cô nương gia nào tặng cho hắn gì đó… Trong lúc nhất thời, Lãnh Khiêm kinh ngạc nhìn xem trong lòng bàn tay Tứ Nhi, nửa ngày không nói gì.

Tứ Nhi dù sao cũng là nữ hài tử, vừa rồi cũng chỉ là một hơi sung sức mới dám như thế, hôm nay thấy hắn sau nửa ngày cũng không chịu tiếp, lập tức trong nội tâm bị đả kích lớn, vừa thẹn lại quẫn, lại cảm thấy không mặt mũi, hai mắt rất nhanh ướt át, cũng không dám nhìn sắc mặt hắn, sợ trong mắt hắn chứa đựng xem thường, đang muốn thu tay cầm túi lưới, Lãnh Khiêm đột nhiên giống như đoạt lấy, thoáng cái đem túi lưới trong tay nàng chiếm lấy.

Tứ Nhi mừng đến mức nhấc con mắt lên, đã thấy biểu lộ của hắn thiếu ít, lãnh đạm đạm như bình thường, chỉ là bên tai lại nổi lên một mảng hồng, ánh mắt cũng bay hướng bốn phía, căn bản không dám nhìn nàng.

Cẩm Nương sớm bị một đôi oan gia sau lưng này hấp dẫn, đâu còn nhớ rõ đi tìm Lãnh Hoa Đình phiền toái, hứng thú nhìn hồi lâu, nghẹn không dám cười ra tiếng, Tứ Nhi là người tính tình dữ dội, lúc là nàng bị Lãnh Khiêm làm cho khó thở, lá gan mới lớn như vậy, nếu nghe được mình cười, không chừng sẽ xấu hổ thành giận, nhăn mặt đi .

Đang thấy thú vị, thì vạt áo bị Lãnh Hoa Đình nhẹ nhàng dắt: “Nương tử, Sáng mai kêu gánh hát trở về a, ngày tết dù sao cũng phải hát vài bài, không bằng trước hết để cho ngươi xem qua cho đã ghiền?”

Cẩm Nương trước hết nghe không hiểu, về sau rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, quả nhiên trên mặt Tứ Nhi không nhịn được, đỏ mặt liền nói với Cẩm Nương: “Thiếu phu nhân, ta đi trước đun trà hương cho thiếu gia.” Nói xong, cũng không đợi Cẩm Nương trả lời, nàng liền chạy như gió.

Lãnh Khiêm trên mặt có chút cương cứng, vô ý thức nhìn hướng Tứ Nhi, ngay cả Lãnh Hoa Đình đẩy xe lăn đến bên cạnh hắn, hắn cũng không chú ý, Lãnh Hoa Đình duỗi tay trước mắt hắn quơ quơ nói: “Đi xa rồi, A Khiêm, xem ra cũng không cần đến đường lớn tìm vợ cho ngươi, trong phòng đã có sẵn a.”

Lãnh Khiêm lập tức mặt đỏ lên, khóe miệng run run một chút, sau nửa ngày mới nói: “Vương Gia hôm nay đem nhân thủ của người đều giao trong tay tại hạ, thiếu gia, ngươi muốn đi lộ mặt hay không.”

Lãnh Hoa Đình cười nói: “Không cần, ngươi tìm hai cái quản sự đến cho ta trông thấy là được, người vẫn là do ngươi mang theo.”

Trở lại trong phòng, Tứ Nhi đã không thấy bóng dáng, Tú cô chính làm cầm cái khăn Thanh Ngọc thêu vui rạo rực nhìn, vừa thấy Cẩm Nương tiến đến, vội vàng hiến vật quý chính là hình thức cầm khăn cho Cẩm Nương xem: “Thiếu phu nhân, ngài nhìn một cái tay nghề nha đầu Thanh Ngọc, thật đúng là không tệ, so với Tứ Nhi tuyệt không kém.”

Cẩm Nương nghe xong liền cười nhìn hai mắt, xác thực đường may tỉ mỉ, thủ pháp đều đặn khéo léo, trên cái khăn là một đôi hồ điệp nhanh nhẹn muốn bay, rất là sinh động.

Không khỏi nhìn Thanh nhi hai mắt, hỏi: “Xác thực không tồi, chính là tìm sư phó chuyên môn học qua a.”

Thanh Ngọc cúi đầu vén áo thi lễ mới nói: “Hồi thiếu phu nhân, nương nô tỳ trước kia cùng sư phó vân tú phường vốn là kết giao khăn tay, xác thực từng học qua vài loại kỹ xảo cao siêu, châm pháp nô tỳ chính là nương dạy dỗ.” Thần sắc tự nhiên hào phóng, không thấy nửa điểm đắc ý mừng rỡ.

Cẩm Nương không khỏi nhẹ gật đầu tán dương: “Ừ, nhìn cũng thông tuệ, từ nay về sau…”

“Thiếu phu nhân, ngươi là muốn cho nàng tiếp nhận vị trí Xuân Hồng quản xiêm y bốn mùa bọn nha đầu trong nội viện sao?” Lời Cẩm Nương nói vẫn chưa xong, Tú cô liền vội vàng tiếp lời, vẻ mặt hưng phấn cùng chờ mong.

Cẩm Nương không khỏi nhíu mi, Tú cô như thế nào càng ngày càng đi lui trở về, nào có ai đang ở trước mặt Thanh Ngọc lại nói loại lời này, Xuân Hồng trước kia ở trong sân chính là đại nha hoàn, Thanh Ngọc hôm nay vẫn chỉ là cái tam đẳng, tuy nói nhân phẩm cùng tài cán nhìn xem cũng không tệ, lại là cái lanh lợi có hiểu biết, nhưng cũng không thể thăng nhanh như vậy a…

“Tú cô, Hỉ Quý hôm nay có mang thư tín đến không?” Cẩm Nương không nghĩ quá bác mặt mũi Tú cô, nhưng càng không muốn dựa vào tâm tư của nàng mà thật sự thăng chức Thanh Ngọc như vậy, vừa mới lập ra trình tự quy tắc điều trần, cũng không thể bởi vì một người mà làm rối loạn, con mắt bọn nha đầu đều nhìn chằm chằm vào, muốn bồi dưỡng người chân chính trung tâm với mình, liền phải có thủ đoạn cùng khả năng làm cho người ta trung tâm, mọi việc nhất định phải thực hiện có uy nghiêm thông suốt, vừa muốn chuyên nghiệp, lại công bằng, mới có thể làm cho người tin phục.

Cẩm Nương làm lạnh khiến Tú cô có chút giật mình, cũng kịp phản ứng mình vừa rồi quá mức vội vàng, liền ngượng ngùng cười cười trả lời: “Nói là theo chân Phú Quý đại thúc đang cửa hàng thanh lý hàng tồn, mấy ngày nữa, liền muốn đi miên dương chọn hàng mới , không có mấy ngày, mà giống như là thay đổi thành người khác, nhìn thấy tinh thần lên thiệt nhiều.” Nói xong, mượn mắt nghiêng nhìn Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc biểu lộ vẫn là nhàn nhạt, cũng không có bởi vì nhị thiếu phu nhân không cho nàng thăng đẳng mà có nửa điểm thất vọng cùng oán hận, vẫn là biết vâng lời đứng đó.

Cẩm Nương nghe xong liền ôn hoà nói: “Để hắn làm lấy, qua mấy tháng lại nhìn năng lực của hắn, nếu có tài cán, tự nhiên muốn thăng chức lên, nếu không có bản lĩnh thật sự, liền chỉ có thể làm cái tiểu nhị, ở chỗ này của ta, người bên dưới cứ việc dụng tâm làm việc, chẳng phân biệt được quan hệ thân sơ, chỉ cần là đã trung tâm lại có thể làm việc, không sợ không có cơ hội đi lên.”

Nói một phen làm Tú cô càng xấu hổ, lại ngẩn ngơ cũng không biết phải như thế nào tiếp lời của Cẩm Nương, Thanh Ngọc ngược lại nghe ra ý tứ nhị thiếu phu nhân, không khỏi trong nội tâm rùng mình, nàng xác thực là muốn nhờ Tú cô để thăng chức, cái này xem ra, nhị thiếu phu nhân khôn khéo cực kỳ, gõ đúng chỗ như thế, nàng nếu không biết hiểu, vậy sau này liền không có cơ hội tiến phòng này , đang muốn lui ra.

Trương mama đi vào, trông thấy Thanh Ngọc còn đứng tại chánh đường, nhíu mi, Thanh Ngọc chính là tam đẳng nha đầu, chánh đường cũng không phải chỗ nàng đứng, trừ phi là báo tin tức gì đó, mới có thể tiến đến.

Nhưng nàng cũng biết là Tú cô nhất định túm Thanh Ngọc vào, mình cũng không tiện đi nói cái gì, nhưng Thanh Ngọc là mình tiến cử tới, hi vọng nàng có thể làm tốt, đừng phạm vào sai lầm gì, thì sẽ quăng thể diện của nàng.

Liền cười cười đi đến trước mặt Cẩm Nương nói: “Nhị thiếu phu nhân, gia có thể ngồi một hồi lâu trong nội đường, muốn vào nhà hay không, nô tỳ đốt Địa Long, trong phòng có thể đã ấm áp.” Vừa nói, một bên nháy mắt Thanh Ngọc, Thanh Ngọc biết, tìm cớ lui xuống, Tú cô còn muốn đuổi theo, gặp sắc mặt Cẩm Nương không dễ nhìn, liền cố gắng nhịn xuống.

Hôm nay Lãnh Hoa Đình có tính nhẫn nại khó thấy, một mực trừng mắt phượng trong trẻo mê người nhìn Cẩm Nương bên cạnh, thấy nàng hôm nay xử lý sự tình đến càng ngày càng lão luyện, khóe miệng liền khơi gợi lên một nụ cười, vết thương trên đầu Cẩm Nương cũng không phải tốt hoàn toàn, hắn mấy ngày nay cũng không dám tùy tiện kéo vạt áo nàng, bất quá, nàng ngược lại nhân cơ hội này ỷ bệnh bán bệnh, khi dễ hắn không ít, giống như là muốn đem những khi dễ nhận được trước kia thoáng cái toàn bộ trả lại cho hắn, bất quá hắn ngược lại càng ưa thích xem nàng không có việc gì liền làm nũng, bộ dạng đùa giỡn chơi xỏ lá, so với lúc trước vừa mới tiến phủ, càng sinh động hơn chút ít .

Cẩm Nương phụ đẩy Lãnh Hoa Đình vào trong nhà, trong phòng quả nhiên ấm áp dễ chịu, Tứ Nhi lúc này cũng từ trong phòng đi ra, giúp Cẩm Nương cởi áo choàng, bên kia Phong Nhi cũng tới hầu hạ Lãnh Hoa Đình, y phục trên người nhẹ chút ít xong, Cẩm Nương vẫn nhớ thương chân Lãnh Hoa Đình, liền ai cũng không cho đi theo, tự mình đẩy Lãnh Hoa Đình vào buồng trong.

Đi vào, Cẩm Nương liền không quan tâm nhấc vạt áo hắn lên, giúp hắn thoát giày.

“A, nương tử, đây chính là giữa ban ngày a, nàng… Nàng không phải nghĩ…” Hai ngày này có nhiều việc, Cẩm Nương không có thấy chân của hắn thế nào, nhưng vẫn là một ngày cũng không quên đấm bóp cho hắn , chỉ là có lúc là cách đôi vớ, nên cũng không có nhìn kỹ, nghĩ hắn hôm nay nói cái kia câu, “Chúng ta vừa đi vừa dạo” trong nội tâm chua xót cực kỳ, cũng không biết hắn khi nào có thể đứng lên, cùng mình sánh vai đi cùng một chỗ, vô cùng lo lắng muốn xem chân của hắn, lại nghe hắn la to nói ra một câu như vậy, thiếu chút nữa làm cho nàng ngã đến trên đùi hắn.

Ngẩng đầu lên mượn mắt trừng hắn, ác mồm ác miệng nói: “Chàng ngoan ngoãn một chút cho ta.”

“Nương tử, ta ngoan ngoãn, nàng muốn làm cái gì chính là cái đó đi, ta tuyệt không phản kháng, tùy tiện ngươi tới làm sao thì tới.” Thằng nhãi này đúng là đem hai tay mở ra, thân thể mở ra trên mặt ghế, dáng điệu mặc người chà đạp.

Cẩm Nương tức giận đến tay mạnh mẽ, đè huyệt Dũng Tuyền của hắn, bấm véo xuống, từ trong kẽ răng lọt ra một câu: “Chính là chàng nói a, một hồi chết cũng đừng ồn ào.”

Lãnh Hoa Đình đôi mi thanh tú nhíu chặt, cặp môi đỏ mọng đau đến chề ra, đáng thương ba ba nhìn xem Cẩm Nương, nói: “Còn thỉnh nương tử hạ thủ lưu tình, vi phu… Ai nha, thực đau nhức a, vi phu… Không cần phải, nhẹ chút, vi phu không dám nữa, không dám. Nương tử, chúng ta đến trên giường đi được chứ?” Nói, cũng không đợi Cẩm Nương có phản ứng, đột nhiên hai tay ôm lấy, liền đem Cẩm Nương ngồi cuối ghế bế lên, bước đi lên giường, thoáng cái liền nằm ở trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, yên lặng nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp như nhiễm một rặng mây đỏ, hoặc như là say rượu rồi ý, như mùa xuân khắp núi nở rộ đầy hoa Đỗ Quyên, diễm lệ nóng bỏng.

Cẩm Nương chóng mặt mơ hồ đã bị hắn ôm lên giường, nhất thời còn không có lấy lại tinh thần, trong đầu đang tại hồi tưởng vừa rồi làm sao mình lại đi tới giường, rồi lại bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, lập tức đầu óc liền không hề chuyển động, si ngốc mở mắt nhìn xem khuôn mặt tuấn tú không sai.

“Nương tử, chúng ta sinh cục cưng đi được không?” Thanh âm của hắn so với ngày xưa càng thêm ôn nhu, thuần hậu kéo dài, rồi lại giống như nhẹ ca bay múa, hay như nốt nhạc tuyệt vời xoay quanh trên không, mang theo linh hồn của nàng phiêu đãng chìm nổi, trong một khắc hắn đem nàng ăn sạch vào bụng, đầu óc nàng còn đơ như gỗ, chỉ biết là theo tiết tấu của hắn nhảy một vũ điệu cuồng nhiệt.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, khuôn mặt nhỏ nhắn Cẩm Nương đỏ bừng còn đang thở dốc, Lãnh Hoa Đình như con mèo được thoả mãn, chống nửa khuỷu tay, cúi xuống nhìn nàng, một cánh tay to không thành thực vẫn ở trong áo ngủ bằng gấm chơi đùa trêu đùa chỗ mẫn cảm của nàng.

Thân thể Cẩm Nương sắp bị hắn vân vê thành nước, vội vàng trốn tránh, thằng nhãi này thể lực rất tốt, mình thật không phải là đối thủ của hắn a, đang YY nghĩ có một ngày mình cũng có thể chiếm được thượng phong đi, đột nhiên nàng kinh ngạc kêu một tiếng, cũng không quản trên người không có mảnh vải nào, nghiêng mạnh người đè ép hắn xuống dưới, mừng rỡ như điên nói: “Chàng… chàng… chàng…”

Lãnh Hoa Đình vội vàng một bụm miệng nàng lại, nhẹ nói nói: “Phật viết không thể nói, không thể nói.”

Cẩm Nương lúc này mới phản ứng, vội vàng liều mạng gật đầu, nhưng lại vội vàng muốn nhấc chăn mền nhìn chân của hắn.

Lãnh Hoa Đình nhưng gắt gao níu chặt chăn mền, làm thế nào cũng không chịu buông ra, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng trương lên, hai mắt lại càng không ngừng hướng lướt trên người Cẩm Nương, vừa mới dập tắt lửa bỏng trong mắt lại thấy muốn nhóm lên, Cẩm Nương sợ tới mức thoáng cái bưng kín mắt của hắn, mắng: “Không cho phép xem, chàng cho ta xem.”

Lãnh Hoa Đình ngượng ngùng lắc lắc thân thể, dịu dàng nói, “Không cho, nương tử ta thẹn thùng mà.”

Thẹn thùng cái rắm nha, thẹn thùng mà con mắt ngươi này đều nhanh muốn nuốt ta đi? Cẩm Nương trong lòng mắng, lại đi dùng sức kéo chăn mền, nội tâm nàng bị sự thật vừa phát hiện khiến cho hưng phấn cực kỳ, không liếc mắt nhìn như thế nào cũng lo lắng a, đều hơn một tháng , vật có độc kia đã sớm ngừng, mà thuốc thanh độc dược lại dùng liên tục, tiêu trừ trong một thời gian, đương nhiên hiệu quả cũng sắp đến, nàng vẫn là sợ, sợ chất độc dư này cũng không thanh lọc xong, đáng hận thằng nhãi này rõ ràng chính là con sói dũng mãnh còn muốn giả dạng làm con thỏ nhỏ nhu nhược, giống như mình mạnh hơn hắn vậy, không chịu cho nàng xem, cố tình làm nàng sốt ruột.

Cẩm Nương nổi giận, kéo lấy hắn cút đi thành cái đại đồng chăn mền hỏi: “Ngươi rốt cuộc có mở hay không.”

Lãnh Hoa Đình lại trừng cặp mắt phượng trong trẻo tinh khiết kia, vô tội nhìn nàng, yếu ớt trả lời: “Không… buông, nương tử, nàng hung dữ.” Nói xong lại ủy khuất phủi miệng, bộ dáng ướt át khó hiểu.

Cẩm Nương trong lòng liều mạng báo cho chính mình, không thể mềm lòng, không thể mềm lòng, ngàn vạn đừng để thằng nhãi này bên ngoài dụ dỗ, tâm hung ác, lệch đầu làm ình không nhìn tới ánh mắt của hắn, uy hiếp nói: “Tốt, ngươi không buông tay nhé, từ bây giờ, trong ba ngày không cho phép nói chuyện cùng ta.” Nhẹ buông tay, không hề đi theo hắn phân cao thấp, cũng bất chấp không mảnh vải che thân thân thể, lướt qua hắn muốn nhảy xuống giường.

Lãnh Hoa Đình luống cuống, ba ngày không cùng nàng nói chuyện… Không được a, vậy nhàm chán quá, cánh tay dài duỗi ra, liền đem nàng mò lên, chăn mền xốc lên, một tay nhét nàng vào.

“Nha nha nha, nương tử, bên ngoài lạnh lẻo, trong chăn mới ấm áp nha, đến, đến, đến, vi phu lại thêm cố gắng, nhất định phải sinh ra bảo bảo mới được.”

Cẩm Nương khỏa thân đỏ lừ trong chăn, rụt xuống dưới, khiến hắn ôm vào hư không, hắn rốt cuộc sợ nàng trong chăn nghẹt thở, vội vàng tự mình xốc chăn mền, lộ ra đầu của nàng, lại giật quần áo đầu giường tỉ mỉ giúp nàng mặc lên thân thể, hai mắt nhưng cũng không dám nhìn nàng, nhìn xung quanh không biết muốn xem tới đâu mới tốt.

Cẩm Nương lại một lần bị cảnh đẹp trước mắt trấn trụ, thằng nhãi này dáng người cũng quá hoàn mỹ a, da trắng sáng nhẵn nhụi, bởi vì vừa rồi tình cảm mãnh liệt mà nổi lên màu hồng phấn mê người sáng bóng, thân hình giọt nước thon dài, tinh tế giống như ngọc khí trải qua mài dũa, đường cong lưu loát, mỹ cảm mười phần, thắt lưng ong mông căng tròn, tầng tầng lớp lớp cơ bụng, trước ngực cường tráng, còn có đùi thon dài trắng sáng, oa, Cẩm Nương vô ý thức muốn lấy tay sờ, vừa mới chạm vào thân thể của hắn, liền giật mình bắn lên, làm như rất không kìm chế nổi đụng vào, lại càng mẫn cảm câu dẫn người, Cẩm Nương không khỏi thán phục trong lòng, trách không được thằng nhãi này làm thế nào cũng không chịu ình xem, áng người hắn cái này có thể nói tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, là sợ mình xem thành nghiện, từ nay về sau nhiều lần muốn xem a.

“Háo sắc, nàng nhìn đủ chưa.” Hắn thật sự chịu không được ánh mắt của nàng, nhịn không được thấp giọng mắng, nàng cũng không sợ mình bị đông cứng , thần sắc này tựa như đang nhìn một miếng điểm tâm đẹp nhất, không phải mới nếm qua sao? Chưa ăn no thì nhất định lại đến, cần gì dùng đến vẻ há mồm chảy nước miếng thế?

Cẩm Nương cũng cảm thấy ánh mắt của mình quá mức xâm lược một chút, quay đầu lại giật chăn mền lưu luyến không rời khoát lên trên lưng hắn, cười hì hì nói: “Tướng công a, trách không được ngươi mỗi lần đều không chịu cho ta xem, hóa ra, ngươi là quá tự ti a, thật là đẹp mắt, so với cái mặt yêu nghiệt của người càng mê người .” Nói, tay lại nhấc chăn lên một ít, liếc trộm một cái.

“Nàng có phải là nữ nhân hay không a, chưa gặp ai không biết xấu hổ như vậy.” Lãnh Hoa Đình mắt trợn trắng bất đắc dĩ, Cẩm Nương nhếch miệng cười, tại trên đùi hắn pằng đánh một cái, nói: “Đương nhiên là nữ nhân, ngươi không là tướng công của ta sao? Vậy ngươi chính là thuộc về ta, ta nhìn đồ đạc của mình, không phải nghĩ muốn thấy thế nào thì thấy thế đó sao? Có cái gì phải thẹn thùng.”

Nói xong, cũng không lại trêu chọc hắn, nóng vội nhìn bắp chân của hắn.

Quả nhiên làn da trên đùi đã chuyển từ màu đen chuyển thành màu ố vàng, chỗ này trước kia nổi lên mạch máu cũng biến mất, lấy tay đè xuống, co dãn làn da cũng khá hơn so với trước kia, xem ra, ăn thêm một hồi dược có thể khỏi hẳn.

Quay đầu nghĩ đến liền tức giận, một tay giật chăn mền đưa hắn đắp kín đáo trước, mới nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ngươi đã sớm có thể đi đúng không, nói, là khi nào, vì cái gì muốn gạt ta?”

Lãnh Hoa Đình thấy bộ dáng nàng tức giận muốn khởi binh vấn tội, trong ánh mắt lộ ra ủy khuất, bỉu môi, ánh mắt lóe ra, sợ hãi trả lời: “Nương tử, ta thích nàng phụ đẩy ta đi nha, từ nay về sau nàng cũng phụ đẩy ta đi được không, ta thích được nương tử sủng ái che chở, nương tử, nàng không nên tức giận, cùng lắm là từ nay về sau ta không gạt nàng cái gì cả”

Lúc Cẩm Nương nghe hắn nói thích mình sủng thích mình che chở, cái mũi đều chua xót, trong nội tâm tan ra giống như muốn hóa thành nước, hắn từ nhỏ không có người chính thức sủng ái bảo hộ hắn, cho nên, mới có thể trở nên thành dạng giống như ngày hôm nay, thân bị kịch độc không nói, tính tình cũng trở nên quái gở, hơn nữa, trong phủ này, hắn bây giờ chẳng phải lúc nào cũng che chở mình sao? Phong đao lãnh kiếm san sát khắp nơi như thế, nếu không có sự bảo vệ cùng tình ý của hắn, Cẩm Nương tin tưởng mình căn bản khó có thể trôi qua được, không chừng đã chạy không thoát.

Nhìn sắc mặt của nàng hình như có chuyển biến tốt đẹp, hắn lại nhỏ giọng yếu đuối nói: “Kỳ thật… Kỳ thật ta cũng muốn cho nàng một kinh hỉ nha, nàng xem… Nàng vừa rồi chẳng phải thật cao hứng sao? Thiếu chút nữa muốn… Muốn…”

Nghe hắn lại muốn nói lời không dễ nghe, Cẩm Nương cố ý đem mặt nghiêm lại, nheo mắt nhìn hắn nói: “Phải như thế nào?”

Lãnh Hoa Đình vừa thấy nàng thay đổi mặt, lắp bắp, cũng không dám nói tiếp, đột nhiên cánh tay hắn vươn dài, một tay khéo nàng chen chúc vào trong ngực, khóe miệng chứa tia cười xấu xa nói: “Thiếu chút nữa muốn đem vi phu ăn cạn kiệt, xương cốt đều không thừa .”

Lời vừa dứt, xem Cẩm Nương vừa muốn làm sư tử rống, cặp môi đỏ mọng đã đến chiếm hữu nàng, lại là một hồi thiên lôi cùng địa hỏa, đầu óc Cẩm Nương bị kính động, đâu còn nghĩ sẽ đối xử hắn như thế nào, tinh thần sớm tan rả, phiêu du trên chín tầng mây.

Kỳ thật Cẩm Nương cũng minh bạch, hôm nay không phải thời cơ tốt nhất để công khai chân hắn đã trị tốt, tuy đã biết được, địch nhân đại khái là ai, nhưng quanh mình không chừng còn che dấu không biết bao nhiêu thứ khác! Cho nên, hãy để cho hắn tiếp tục giả vờ ngốc cùng tàn phế là tốt nhất, ở vào thế yếu, địch nhân sẽ giảm bớt phòng bị đối với hắn, mà thằng nhãi này giỏi nhất đúng là giả trư ăn cọp, nàng rất chờ mong cuộc sống sau này, hắn đã có thể đứng lên, sẽ làm thế nào đem đám người xấu này đùa giỡn vòng quanh, buộc họ từng bước từng bước hiện ra nguyên hình.

Hôm nay nàng rốt cục minh bạch, hắn vì sao biết rõ trên tay Lãnh Hoa Đường có thương tích .

Hai người sau khi đứng lên, nàng ở bên cạnh giúp hắn chải tóc, liền hỏi: “Chàng cắt uyển mạch hắn là muốn giết hắn sao?”

Lãnh Hoa Đình rảnh rỗi cầm cây trâm của Cẩm Nương trên tay xoay lòng vòng, nghe nàng hỏi như thế, trong mắt ngậm một tia lệ sắc, nói: “Lúc ấy quả thật là nghĩ như thế, thầm nghĩ nhìn máu của hắn chảy cạn sạch, khô lực mà chết, bất quá, hôm nay ta lại là sửa lại chủ ý, để cho hắn chết như thế, quá tiện nghi hắn, ngược lại sẽ dẫn tới phụ Vương cùng triều đình truy xét, đem mình lâm vào cảnh nguy hiểm, ta muốn đem bộ mặt thật của hắn từng chút từng chút vạch trần, muốn cho hắn mất đi hết thảy những gì vốn có, thân bại danh liệt, sống thống khổ như một con chó.”

Cẩm Nương nghe được cảm thấy lạnh xuống, biết rõ hắn cũng là do bị hãm hại vô cùng sâu nên mới như thế, đau nhức sâu, hận sâu sắc, có lẽ, chỗ hắn thống khổ còn xa hơn những gì mà con mắt mình nhìn thấy được, bằng không, bằng tính đơn thuần trong quá khứ của hắn, cũng sẽ không đối với một người hận thấu xương như thế.

Hai người thu thập thỏa đáng sau, Cẩm Nương đẩy Lãnh Hoa Đình ra chính phòng, liền nhìn thấy ánh mắt Trương mama chớp lên đang đợi ở ngoài cửa, dáng điệu muốn nói ra suy nghĩ của mình, Cẩm Nương liền đem Lãnh Hoa Đình đẩy vào chính phòng ngồi, cầm lấy sách hắn ngày bình thường vẫn xem đưa cho hắn, liền dẫn Trương mama chuyển đến hậu đường.

“Thiếu phu nhân, nô tỳ đã tra qua, nhang này… trộn một loại gọi là Mạn La phấn hoa, nếu ngửi qua, sẽ cho người sinh ra ảo giác, đến nỗi tính tình đại biến, nổi giận nổi điên, cuối cùng thần chí không rõ, trở thành ngốc tử.” Trương mama vội vàng nói với Cẩm Nương đến, trong giọng nói có lo lắng cùng sợ hãi.

Cẩm Nương thật sự là hoảng sợ, tay đều run lên, nói với Trương mama, “Trong trà hương kia loại thuốc bột này có ngấm vào nhiều không?”

Trương mama nói: “Ngược lại rất nhỏ, xem ra, người chế hương vẫn là rất cẩn thận, hương thơm như vậy muốn có kết quả ít nhất phải qua năm mới có thể nhìn thấy, thiếu phu nhân, ngài có từng dùng qua chưa?”

Cẩm Nương nghe xong liền nhíu mi nói: “Còn chưa từng dùng qua , ta đối với hương liệu mẫn cảm cực kỳ, nghe thấy mà không đúng gì đó, sẽ choáng váng đầu.” Trong nội tâm nhưng lại tồn tại nghi ngờ đối với phướng pháp này của nhị thái thái.

Nàng bất quá chỉ đưa một ít hộp ình, chỉ dùng một hộp này thật là khó làm ình trúng chiêu, hơn nữa, nàng lại tự tay đem nhang này tặng đến trong tay mình, sẽ không sợ mình lo lắng, sẽ đi tra sao?

Nghĩ như thế, Cẩm Nương lại hỏi: “Mụ mụ, thành phần Mạn La hoa trong nhang này dễ dàng tìm ra sao?”

Trương mama nghe xong khóe miệng có tia đắc ý, cười nói với Cẩm Nương: “Trừ phi là Thái y viện phụ thân Lưu Y Chính đại phu, bằng không, người bình thường thật khó phân biệt ra được thành phần chính thức loại hương liệu này, nam nhân của nô tỳ trước kia đi theo Vương Gia qua Tây Lương quốc, đối với hương liệu rất có nghiên cứu, cho nên mới trùng hợp phân biệt ra được.”

Thì ra là thế, nhị thái thái sợ là không nghĩ tới mình có thể kiểm tra thực hư ra được a, phụ thân của Lưu Y Chính đã sớm nghỉ hưu ở trong phủ, trừ phi Hoàng thượng cùng thái hậu thân thể không tốt, khó coi, bằng không, Lưu lão thái y bình thường chắc là không lại chẩn mạch, ai cũng không cố ý cầm khối trà hương đi quấy rầy lão thái y hơn tám mươi tuổi.

Nghĩ như thế, ngược lại nói có thể qua được, chỉ là… Phân lượng quá nhẹ, coi như mình dùng cũng không đạt được hiệu quả mong muốn, nhị thái thái cần gì phải làm điều thừa, chẳng lẽ nàng là cái người điên, chỉ cần có thể hại đến mình tí xíu, quyết không buông tha?

Cũng sẽ không a, nhị thái thái chính là người thông minh đến cực điểm, nàng hại người, tất phải có lý do, tuyệt đối là loại không đạt mục đích, quyết không bỏ qua…

Nhất thời, trong đầu nàng xoay thành một đoàn, tìm khắp nơi các loại lý do, vẫn là không nghĩ ra, đột nhiên mắt nàng sáng lên, nhỏ giọng hỏi Trương mama: “Mama, ngài hầu hạ thiếu gia đã bao nhiêu năm?”

Trương mama đột nhiên bị nàng hỏi, nghĩ một lát mới nói: “Vài chục năm, lúc thiếu gia mới vài tuổi, nô tỳ đã ở trong phòng hầu hạ thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, có cái gì không đúng sao?”

Cẩm Nương lại hỏi: “Lúc nhỏ, tính tình thiếu gia là giống như hôm nay phải không?”

Trương mama trong mắt lộ ra mỉm cười, ánh mắt cũng liền kéo dài, tựa hồ đang nhớ lại: “Thiếu gia tính tình kỳ thật giống như Vương phi, ôn nhu lại đơn thuần cực kỳ, khi đó, thiếu gia rất thích kề cận đại thiếu gia, đi theo phía sau là Hiên thiếu gia, ba cái thường chơi đùa cùng một chỗ.” Nói xong, ánh mắt liền ưu tư dưới đi, lẩm bẩm nói: “Hôm nay, ba cái thiếu gia đều lớn, Hiên thiếu gia là vài năm cũng không tiến vào cửa thiếu gia, mà đại thiếu gia, vẫn trước sau như một rất tốt đối với nhị thiếu gia, chỉ là, nhị thiếu gia tính tình nhưng lại thay đổi, bệnh nặng một hồi, lại…” Lời nói phía sau không có nhẫn tâm nói tiếp.

Nhưng mắt Cẩm Nương lại sáng lên, dồn dập mà khẩn trương địa bắt lấy Trương mama tay, “Ma ma, ngài nên nhanh chóng giúp ta, thiếu gia ngày bình thường vô cùng yêu huân hương vừa thuần khiết, vừa vui vẻ…”

Nói đến đây, thần sắc Trương mama cũng trở nên khẩn trương, miệng mở rộng, nửa ngày không nói gì, trong mắt cũng lộ ra một tia bất bình cùng phẫn hận, thật lâu mới nói với Cẩm Nương: “Thiếu phu nhân lấy ra a, nô tỳ đi bảo nam nhân ta kiểm tra thực hư đi, làm bậy nha, nếu thật có, vậy cũng quá nhẫn tâm bỉ ổi một chút, nếu không có thiếu gia đã từng luyện qua, sợ là đã sớm…”

Cẩm Nương trong nội tâm cũng phát lạnh từng đợt, ngay từ đầu nàng còn thủy chung nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì những người kia không trực tiếp giết Lãnh Hoa Đình là tốt rồi, giữ hắn còn sống, khiến bọn nó nhìn chướng mắt không nói, suốt ngày cũng sẽ chờ đợi lo lắng sợ hắn đột nhiên thay đổi tốt hơn.

Còn nữa, Vương Gia cùng Vương phi tuy là khi hắn bệnh nặng gia tăng rồi đối với hắn nhiều chú ý cùng sủng ái, cơ hồ mọi chuyện đều dựa vào hắn, nhưng những người khác trong phủ không nên đối với hắn tha thứ như thế mới đúng, hơn nữa sẽ không để cho hắn nghĩ đập bể ai thì đập bể ai, người bị nện kia bình thường nhiều nhất là nói hai câu nói nhảm, chưa bao giờ nghiêm túc miệt mài theo đuổi lỗi của hắn, chẳng lẽ, bọn họ biết rõ hắn sớm muộn từng chút sẽ biến thành một người điên… Với, hắn chẳng phải thật sự giả bộ nửa ngốc nghếch sao?

Truyện Chữ Hay