Thứ Nữ

chương 93

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vương mama bị Vương phi đánh ột cái tát trở cũng trở nên hồ đồ, lại nghe Vương phi nói muốn cho người đem mình ném ra ngoài, thì sợ tới mức hồn rời khỏi xác, bổ nhào vào dưới chân Vương phi, ôm lấy hai chân Vương phi: “Không thể a, Vương phi, nô tỳ không có, không nghĩ mưu hại thiếu phu nhân, Vương phi, cầu ngài, tha cho nô tỳ a.”

Trong nội tâm Vương phi vừa tức vừa đau, Vương mama làm bạn với nàng vài chục năm, trong vài chục năm gắn bó làm bạn, trong sinh hoạt quan tâm rất cẩn thận… Từng ly từng tý, tình cảm này từng sợi từng sợi ngấm vào trong xương tủy, so với thân nhân bình thường còn thân cận hơn nhiều, hôm nay Vương mama lại phạm vào sai lầm lớn như thế, hỏi nàng làm thế nào không đau lòng, làm thế nào nhẫn tâm đi tự mình hạ lệnh đánh chết nàng, đừng nói là con người, chính là nuôi một con chó, năm lâu, cũng là không nỡ a, huống chi vẫn là nhũ nương từ nhỏ chăm sóc mình.

Vương mama một mực nâng đầu nhìn kỹ thần sắc trên mặt Vương phi, thấy trong mắt nàng hiện lên một tia không đành lòng, vội vàng khóc lóc cầu xin: “Vương phi, tự ngươi sinh ra nô tỳ đã hầu hạ ngài, nô tỳ đối với ngài vô cùng trung thành và tận tâm, làm thế nào lại đi hại thiếu phu nhân , vừa rồi chỉ là nô tỳ hiểu lầm, nô tỳ tuổi già mê muội, nô tỳ không biết mình làm cái gì, nô tỳ đi nhận tội cùng thiếu phu nhân, cầu thiếu phu nhân tha thứ nô tỳ.”

Nói xong, nàng lại bổ nhào vào bên người Cẩm Nương, Ngọc Bích đang cầm băng gạc trắng phau tự mình băng bó cho Cẩm Nương, kỳ thật vết thương này cũng không sâu, chỉ là bởi vì lúc trước Cẩm Nương dùng sức, đúng là lúc máu chảy nhiều, đương nhiên liền xuất huyết nhiều hơn, nhìn xem rất dọa người, lúc nãy Ngọc Bích cho chút thuốc cầm máu dược bao lại cho nàng, chốc lát thì không có quá đau nhức, gặp Vương mama đánh tới, nàng theo bản năng tránh ra một chút, cúi đầu xem Vương mama.

“Thiếu phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không thật sự muốn đánh ngươi a! Nô tỳ chỉ là…”

“Nương, ngài trước hết đừng tức giận, nàng ta lớn tuổi như vậy, ngài thật muốn đem nàng ném ra ngoài đánh, thân già của nàng chịu không nổi đòn.” Cẩm Nương gặp Vương mama còn muốn kéo thêm ba bốn câu, vội vàng ngắt lời nói.

Vương phi trong tâm đang nhẫn nại, nghe Cẩm Nương cầu tình cho Vương mama, trong nội tâm nàng thấy ấm áp, nước mắt trào ra, cứng tiếng nói: “Cẩm Nương, ngươi… Thật là một đứa nhỏ có thiện tâm, nàng… Nàng dù sao cũng hầu hạ ta mấy chục năm…” Nói xong lại căm hận nhìn Vương mama, “Hôm nay tạm tha ngươi, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ngươi ác nô khi dễ chủ, thì vô luận như thế nào cũng chạy không thoát bản tử đi.”

“Nương, người này giao cho nương tử ta xử phạt…” thanh âm Lãnh Hoa Đình đột nhiên từ phía sau cửa truyền đến, Cẩm Nương nghe xong trong nội tâm hoảng hốt, không tốt, một hồi hắn vào đến đây nhìn thấy mình bị thương, không biết sẽ như thế nào , vội vàng tìm địa phương để trốn, trốn trước rồi lát nói sau.

Cũng không quản Vương phi cùng Vương mama như thế nào, một tay vuốt đầu, một tay xách váy nghĩ muốn đi ra ngoài.

Vương phi bị nàng làm ơ hồ, kéo nàng hỏi, “Hài tử, ngươi muốn đi đâu?”

Cẩm Nương như thế nào dám nói mình muốn trốn tướng công, vì vậy nhíu mày nói: “Nương, ta muốn đi nằm, ta đau đầu .”

Vương phi nghe xong đau lòng vô cùng, vội nói: “Cũng tốt, đã cho người đi thỉnh thái y, bây giờ chỉ sợ là ở trên đường…”

Cẩm Nương vừa nghe, vội vàng gật đầu, đang muốn tiếp tục chạy trốn, chợt nghe thanh âm Lãnh Hoa Đình càng ngày càng gần: “Nương tử, ngươi thành thật đứng đó cho ta.”

Cùng lúc đó cánh cửa phòng khách mở ra đánh ầm một tiếng, gương mặt Lãnh Hoa Đình lạnh lùng tự đẩy xe lăn vào trong phòng, sau lưng còn có Vương gia đi theo vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ.

Lãnh Hoa Đình xem xét đầu Cẩm Nương được bao bằng khối băng gạc, trên quần áo có thiệt nhiều vết máu, mắt phượng của hắn giống như bị sung huyết trở nên đỏ đậm, đẩy tới vài cái, một tay kéo lấy nàng tiến vào trong ngực, trong nội tâm vừa tức lại vừa thương vừa đau, thối nha đầu, nàng nói muốn bắt chuột, mình cố ý cho nàng một cơ hội để bắt, không nghĩ tới nàng lại sử dụng chính là phương thức tự mình hại mình để bắt, chuột còn chưa bị gì, ngược lại nàng lại bị thương trước, thật đúng là càng sống càng đi thụi lùi.

Lúc nãy Lãnh Hoa Đình trong phòng nói chuyện cùng Vương Gia, liền cảm giác được có người núp ở phía sau cửa nghe lén, Vương Gia cũng chú ý tới, tuy nói chỗ này liên thông với các gian phòng trong viện, nha hoàn bà tử không ít, nhưng mà, hô hấp của người nghe lén cùng với người bình thường không đồng dạng với nhau, người nghe lén, bình thường cách gần chỗ đó, sẽ nín thở trì hoãn hô hấp, mà tim đập trong ngực cũng vì hoảng hốt mà nhanh hơn so với người thường, dùng công lực hai cha con bọn họ, muốn phân biệt chuyện này đúng là rất dễ dàng, Vương Gia lúc ấy nhíu mày, muốn động tay, nhưng Lãnh Hoa Đình lại âm thầm ngăn trở.

Hắn biết rõ, Cẩm Nương sẽ chọn lựa hành động, bọn họ dù sao cũng là nam nhân, hậu viện này theo lý vẫn là để cho nữ nhân tới xử lý mới thỏa đáng, hơn nữa, lúc trước hắn cũng chỉ nghe tiếng thét chói tai Vương mama, cũng không nghe Cẩm Nương kêu cứu, biết nàng thông minh, hẳn là sẽ tự mình bảo vệ mình mới đúng, nhưng…

“Ngươi… Ngươi… Ngươi là muốn chọc giận chết ta sao?” Thanh âm của hắn run rẩy quát, một tay hơn giơ lên, muốn sờ chỗ thương thế của nàng, lại sợ chạm vào chỗ đau của nàng, chính xác là dừng tại giữ không trung không ngừng run, vừa cúi đầu trông thấy Vương mama quỳ trên mặt đất run rẩy, không chút do dự liền giật cây trâm cài trên đầu Cẩm Nương ném về phía nàng, công bằng, vừa vặn cắm ở trong lòng bàn tay Vương mama, đem một bàn tay trái của nàng đóng đinh trên mặt đất, đau đến nỗi Vương mama hét một tiếng thiết, Lãnh Hoa Đình mắt hung dữ, lại muốn phá cái gì đó, Vương Gia sau lưng hắn kịp thời tới bắt được tay của hắn, khuyên nhủ: “Đình Nhi, không phải nói muốn giao cho con dâu xử trí sao?”

Lãnh Hoa Đình lúc này mới thôi phẫn nộ, nhưng cặp mắt hung ác vẫn trừng trừng nhìn Vương mama.

Vương mama lúc này tâm muốn chết cũng đều có, nhị thiếu gia chính là ma vương trong phủ, lại đau lòng nhất chính là nhị thiếu phu nhân, việc này nhất định không để yên, hôm nay mình rõ ràng là rất cẩn thận, tại sao lại bị thiếu phu nhân phát hiện, Ngọc Bích… Đúng, là Ngọc Bích cái con đĩ nhỏ này động tay động chân, vừa rồi nàng ấy đã hùa theo giúp thiếu phu nhân để khi dễ mình… Nàng ước gì mình xảy ra chuyện, để trở thành tâm phúc đắc lực nhất của Vương phi… Nghĩ tới đây, nàng vừa tức lại vừa sợ hãi, nhất thời không có kế sách nào khả thi, dứt khoát nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh một phen.

Lưu bà tử vẫn một mực ở bên cạnh khẩn trương xem màn kịch này, nhìn thấy trong lòng run sợ, nguyên bản còn nghĩ đến giúp Vương mama một phen, bây giờ trốn ở góc phòng chân cũng không dám dời nửa bước, sợ bị nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân nhìn thấy là nhóm lửa tự thiêu mình, mẹ chồng mình lúc này cũng sơ suất quá, cho là mình già cả, lại là nhũ nương của Vương phi, ai thấy đều phải cung kính ba phần, có làm sai cái gì, Vương phi cũng sẽ dễ dàng tha thứ cho nàng, nhưng lại không nghĩ rằng động chạm đến nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân này nhìn rất là ôn hoà hiền hậu, kì thực tâm tư kín đáo tỉ mỉ, lại có thủ đoạn, mẹ chồng khi trở về, mình cũng từng khuyên qua, có một số việc nhịn một chút coi như xong, nàng không nghe, xem đi…

“Tướng công, thả ta xuống, cũng không phải là rất đau.” Cẩm Nương bị Lãnh Hoa Đình ôm trong ngực, thân thể nử nằm nửa ngồi, hình dạng như vậy quá mức thân mật, Vương Gia cùng Vương phi đều ở đây.

Lãnh Hoa Đình xê dịch thân thể của nàng, làm cho nàng ngồi thẳng một chút, tay lại ôm càng chặt hơn: “Mất máu, đừng đứng, sẽ bị cháng váng đầu.” Thanh âm tuy là kẹp chặt cơn tức, nhưng lại mang theo yêu thương thật sâu, Cẩm Nương mặt đỏ rần, vặn vẹo uốn éo trên người hắn, giãy dụa thoát ra, “Tướng công, ta… Ta ngồi đau thắt lưng, nghĩ đứng một lúc.” Thật sự là nghĩ tìm một cái lỗ chui vào, hắn không biết xấu hổ, mình cũng không có ý tứ a, mọi người trong phòng đều đang nhìn xem, hắn cứ như vậy ôm không thèm quan tâm…

Lãnh Hoa Đình lúc này mới buông lỏng tay, nhẹ nhàng thả nàng đứng vững, nhưng vẫn tức giận dùng mắt trừng nàng.

Vương phi gặp Vương mama đã ngất đi, liền gọi người đem nàng mang đi ra ngoài, Cẩm Nương lo lắng Vương mama mở miệng, nàng vừa rồi thật sự không thể xác thực được rốt cuộc nàng nghe được bao nhiêu, vừa định đi qua theo, Lãnh Hoa Đình kéo lấy tay nàng một phen, trừng mắt nhìn nàng, Cẩm Nương liền dừng chân lại, không có đi cùng.

Nhưng vẫn là không yên lòng nói với Vương phi: “Nương, để cho Ngọc Bích nhìn Vương mama a.” Trong phòng này, có thể tin được chỉ có Ngọc Bích, có Ngọc Bích trông coi, Vương mama lại bị một bài học lớn như vậy, tin tưởng tạm thời nàng sẽ không nói gì sai.

Vương phi nghe xong giật mình, nhưng rất nhanh gật đầu, để choNgọc Bích đi theo. Nàng cũng cảm thấy không đúng, hôm nay không chỉ là Vương mama khác thường, mà chính là Cẩm Nương cũng vậy, có lẽ, nàng lại phát hiện ra cái gì?

Nguyên bản muốn xuống bếp, nhưng trải qua chuyện náo loạn như vậy, Vương phi cũng không còn tâm tình, cùng Vương Gia, Lãnh Hoa Đình và Cẩm Nương cùng trở về chính phòng.

Vương Gia vốn không quá tin tưởng lời nói của Lãnh Hoa Đình, trải qua chuyện Vương mama, trong lòng của hắn cũng lập tức tỉnh ngủ vài phần, xem ra, đúng như lời Cẩm Nương, trong phủ này thật đúng là không thanh tịnh , ngay cà người đắc lực nhất bên cạnh Vương phi đều có vấn đề, cái này… Còn có ai đáng tín nhiệm?

Chuyện Vương mama này nhất định là phải tra triệt để, mặc kệ có quan hệ cùng Đường Nhi hay không đều phải tra, đem tâm cơ thủ đoạn dùng vào việc đối xử người trong nhà giống như thế, nếu không sửa trị, tương lai trong phủ chỉ càng ngày càng loạn, mình không cho phép Đình Nhi thương tổn Đường Nhi, Đường Nhi này lại càng không thể sử dũng ám chiêu ngáng chân hại Đình Nhi, huynh đệ tương tàn là chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ nhất.

Nghĩ Vương phi từ trước đến nay ôn hoà hiền hậu, bàn về tính toán kế sách, sợ là căn bản không thể sánh bằng Cẩm Nương, cũng không biết con dâu này làm thế nào phát hiện, mình và Đình Nhi là do có công lực này mới có thể nghe được, nàng thì sao? Đích thị là sớm phát hiện Vương mama không đúng, cho nên mới kịp thời tóm lấy nàng đi ra…

“Nương tử, đi mời đại phu chữa trị cho Vương mama, không thể để cho nàng tùy tiện chết được, nàng ta tất nhiên sẽ có chút nhận không ra người gì đó.” Nói xong, dừng một chút, lại có chút ít áy náy cùng thương tiếc nhìn Vương phi, nàng hẳn là rất đau đớn tâm a, bị người thân nhất phản bội cảm giác nhất định rất thống khổ, là mình không có bảo vệ tốt cho nàng, mới khiến cho nàng… Một lần nữa chịu khổ, giơ tay trên bàn, chạm vào mu bàn tay của Vương phi: “Ngươi… nghỉ ngơi đi, chuyện trong nội viện này, vẫn là giao cho con dâu sửa trị, ngươi cũng buông tay, hưởng phúc.”

Vương phi chưa kịp vì Vương mama thương tâm, nghe xong lời này của Vương Gia, trong nội tâm ấm áp, con mắt lại ẩm ướt, vài chục năm vợ chồng, hắn tuy cũng có lúc hồ đồ, làm cho nàng tức giận, nhưng trong lòng hắn có nàng, nàng đều biết, nàng giương đôt mắt đẹp đầy hơi nước mông lung, trong mắt dạt dào sóng chuyển, tình ý khẩn thiết, Vương Gia nhìn thấy trong lòng run lên, trong nội tâm thương tiếc càng tăng lên.

“Có bao nhiêu năm không mang ngươi ra ngoài rồi? Qua ít ngày, hai chúng ta đi Đại Minh sơn trang ở a, ôn tuyền này không sai, cùng nhau ở chung một chỗ nhàn nhã thanh tịnh mấy ngày, trước tết rồi trở về, trong phủ này, để cho bọn họ mấy cái tiểu nhân làm ầm ĩm đi, ngươi thấy sao?” Vương Gia giọng điệu ôn nhu, thanh âm nhẹ nhàng, Vương phi nghe xong tâm tình thật tốt, nhưng lại giận hắn trước mặt cong trai con dâu càn rở như vậy, không khỏi đỏ mặt, thẹn thùng gật đầu, thanh âm bé như tiếng ruồi muỗi: “Vậy thì theo lời Vương Gia.”

Cẩm Nương nhìn xem Vương phi Vương Gia lại vui vẻ như cũ, trong nội tâm liền thấy ngọt giống như mật, nhất là khó gặp được Vương phi biểu hiện dáng điệu nữ nhi nhỏ bé nũng nịu, càng được mở mắt thật không sai, thật sự là rất đẹp a, tiên trên trời đến đây sợ cũng phải kém vài phần… Vương Gia kỳ thật cũng rất tuất tú, ở hiện đại có thể là xem là nam trung niên cực phẩm a… Trách không được tướng công ngày thường yêu nghiệt như thế, vấn đề gien a, phát cáu vì bản thân mình chỉ bình thường, Nhị phu nhân kỳ thật lớn lên rất đẹp… A, bộ dạng Đại lão gia rất xa kia… Đang miên man, tay bị người bên cạnh dùng sức kéo, thiếu chút nữa dọa nàng bay mất hồn, quay đầu lại đi, gặp hai mắt Lãnh Hoa Đình có hai đốm lửa chu miệng nhỏ giọng mắng: “Háo sắc!”

Cẩm Nương bị hắn trách không có ý tứ, thấp đầu cúi mắt nhìn hắn, lại thấy khuôn mặt trắng nõn của hắn chuyển sang đỏ ửng, con mắt phượng trong suốt lấp lánh như sao, mặt như hoa phù dung mắt như sao trời, a, yêu nghiệt, thấy nàng hai mắt lại mơ hồ, thấy Lãnh Hoa Đình đối với nàng thản nhiên cười, mặt như hoa phù dung lập tức biến thành hoa đào tươi đẹp nở rộ, thiếu một chút nữa đem hồn của nàng câu đi mất.

“Vương Gia, Vương phi, Lưu Y Chính đại nhân trong nội cung tới.” Trong phòng hai đôi vợ chồng một già một trẻ đang kéo dài tình ý, Thanh Thạch từ đứng ngoài tự đi vào, lớn tiếng bẩm báo.

Nhất thời, hai đôi nam nữ đồng thời khẽ giật mình, cũng tạo ra vài cái mặt đỏ thẫm, Thanh Thạch nhìn thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, nàng đột nhiên phát hiện mình thật sự là khối đá xanh lớn, làm sao lại không chờ một lát lại tiến vào bẩm báo?

Vương Gia trước hết thu lại sự mềm yếu, nghiêm trang nói với Thanh Thạch: “Mau mau ời.”

Một lúc sau Lưu Y Chính vào, đều là người quen biết cũ, lời khách sáo cũng không nói nhiều, Lãnh Hoa Đình ở một bên thúc giục nhanh một chút khám vết thương trên đầu cho Cẩm Nương, Lưu Y Chính xem qua, thật đúng là cảm thấy cực kỳ bất tắc dĩ, hắn đường đường một danh y bấc nhất trong cả nước, chẳng lẽ chuyên môn chính là đến trị vết thương nhỏ như hạt vừng hạt đậu xanh này sao? Người Giản Thân Vương phủ cũng thật sự là quý giá, viết vài phương thuốc diều dưỡng bổ huyết xong, tiểu nha đầu rót trà lên đây.

Vương Gia liền nhớ đến lúc trước Vương mama nói Cẩm Nương tử cung hơi có tính hàn, vội hỏi Lưu Y Chính: “Năm đó Quý Phi nương nương cũng bị chứng bệnh tử cung có tính hàn có chữa khỏi không?”

Lưu Y Chính cười trả lời: “Hồi Vương Gia, cũng không phải hạ quan chửa trị, bất quá, hình như cũng chịu bó tay.”

Vương Gia vừa nghe, liền lo lắng, Cẩm Nương đứa nhỏ này thực không tệ, chính là… Nếu không thể sinh con… Chẳng lẽ phải để cho Tiểu Đình lấy một cái tiểu thiếp?

Vương phi thấy sắc mặt hắn khó chịu, vội vàng nói với Lưu Y Chính đạo: “Lưu đại nhân, bệnh của con dâu bản phi vẫn là do ngươi đem mạch, đã đến đây, nhìn giúp xem? Nàng vì chứng hàn này cũng ăn không ít dược, đáng lý nên có chút hiệu quả mới đúng.”

Lưu Y Chính lúc đến liền đã có tính toán này, bất quá, mấy lần trước Giản Thân Vương gia không ở trong phủ, lần này thì tốt rồi, thừa dịp Vương Gia tại phủ, làm cho hắn thấy kiến thức y thuật của mình, xem bọn hắn đối với nhị thiếu phu nhân khẩn trương như thế, nếu như mình đem chứng bệnh khó trị của nàng trị khỏi, có một số việc cũng dễ mở miệng, hắn tại ngồi tại cái ghế tứ phẩm này cũng ngây ngốc đã lâu một chút…

Vì vậy Lưu Y Chính cẩn thận xem mạch cho Cẩm Nương, hắn vẫn đồng dạng giống như dĩ vãng, thần sắc nghiêm túc, chau mày, làm thân thích bên cạnh người bệnh thấy không khỏi khẩn trương, Vương phi ngay cả hô hấp đều nín xuống, hai mắt chăm chú nhìn sắc mặt Lưu Y Chính.

Cẩm Nương cũng khẩn trương, Vương Gia ở đây, nếu mệnh này của mình không thể chữa tốt, tướng công lại thương mình, sợ cũng sẽ lấy vài cái thông phòng tiểu thiếp gì đó nhanh chóng đưa đến, khiến ình sinh cơn giận không đâu.

Lãnh Hoa Đình ngược lại thản nhiên cực kỳ, hắn tin tưởng Cẩm Nương nhất định sẽ tốt, cho dù sẽ không tốt thì thế nào, nhiều nhất thì không cần có con, ai cũng đừng nghĩ buộc hắn lấy tiểu thiếp hay thông phòng, hắn đời này coi trọng nhất là cái nha đầu đầu này, trong mắt khó mà tiếp nhận được người khác tiến vào, nàng vừa xấu lại vừa đần, hắn cũng chỉ thích nàng.

Lưu Y Chính khoe đủ tài xong, dò xét cổ tay phải dò xét cổ tay trái, thật lâu, hắn đột nhiên đứng lên, cũng không nói bệnh tình thế nào, làm Vương phi sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên, đã thấy hắn đi đến phía trước, hai tay vái chào, thi lễ một cái, Vương Gia cảm thấy lạnh sống lưng, chẳng lẽ muốn nói ‘Hạ quan vô năng thỉnh inh khác’ vân vân?

Đã thấy Lưu Y Chính cười một tiếng, lớn tiếng chúc mừng: “Chúc mừng Vương Gia cùng Vương phi, nàng dâu của hai vị chứng bất túc đã khỏi, chậm nhất sang năm, quý phủ sợ sẽ có thêm tiểu thiếu gia .”

Vương phi nghe được thiếu chút nữa té xỉu, cái Lưu Y Chính này thật đúng là thừa nước đục thả câu a, khiến cho nàng cả tim cũng sắp ngừng đập, sao không sớm nói đi, muốn làm bộ làm dáng, bất quá… Thật sự là cao hứng a, Cẩm Nương… Nàng rốt cục đã khỏi, trong phòng Đình Nhi cũng không cần lấy thêm mấy cái tiểu thiếp thông phòng vào để làm náo loạn, hơn nữa… Đình Nhi nếu thật sự có thể đứng lên, vị trí thế tử này… Nghĩ đến sang năm tiếp theo có cháu nội ôm, Vương phi thật vui mừng vô cùng, vội vàng kêu Thanh Thạch đi chuẩn bị lễ tạ ơn Lưu Y Chính thật nhiều mới được.

Vương Gia nghe xong cũng mừng rỡ, cảm tình Đình Nhi cùng Cẩm Nương hắn cũng có thể cảm giác được, hai người đều thông minh cẩn thận, nếu lại có thể có đứa bé làm bạn, tương lai bọn họ cũng không cần mình lo lắng quá mức.

Cẩm Nương đương nhiên cũng thật cao hứng, chỉ là lại sầu, Lưu Y Chính nói rõ sang năm có thể có hài tử, trời, sang năm nàng mới mười lăm tuổi không biết có thể sinh không?

Lãnh Hoa Đình hai mắt rực sáng nhìn Cẩm Nương, lúc này hắn cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn đem nàng ôm trở về trong phòng, yêu thương cuồng nhiệt một phen mới tốt, hài tử… Sang năm không chừng mình có thể làm phụ thân, hôm qua xem Tiểu Hiên ba phần ưu sầu, bảy phần đắc ý như vậy làm hắn phát cáu, như vậy giỏi lắm sao? Không phải là làm phụ thân sao, đắc ý, hừ, mình cũng sẽ có con trai, còn là con trai trưởng.

Vương phi cho Lưu Y Chính một phong bao lì xì thật to năm trăm lượng tạ ơn, Lưu Y Chính còn nói chút ít thứ phải chú ý, rồi cùng Vương Gia đi thư phòng, Vương phi thấy trong phòng chỉ còn vài người tin cẩn, liền hỏi Cẩm Nương, “Ngươi phát hiện cái gì?”

Cẩm Nương nghe xong liền mắt nhìn Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình liền cười nói với Vương phi: “Phụ thân không phải mới nói cùng ngài, để cho ngài nghỉ ngơi, chuyện gì cũng đừng quản sao? Ngài không tin nương tử?”

Vương phi bị hắn nói khẽ giật mình, thấy hắn khó có được nét cười trên mặt, lại mang theo chút hương vị làm nũng, tâm trở nên nhẹ nhõm, nói: “Tốt, nương liền để cho các ngươi làm ầm ĩ đi, nương mặc kệ, chỉ là, khi trở về, nên cho nương một lời giải thích mới được.”

Cẩm Nương lại cảm thấy như vậy không thật tốt lắm, dù sao Vương mama là người bên cạnh Vương phi, nếu muốn đem Vương mama làm như thế nào, vẫn phải là hỏi qua Vương phi mới được, mà việc của Vương mama không nói rõ ràng, Vương phi ra cửa cũng sẽ không an lòng, vẫn là nói rõ vẫn tốt hơn.

“Nương, con dâu cảm thấy Vương mama quả thật có vấn đề, cho nên lúc tướng công cùng phụ vương tại chính đường nói chuyện, nàng mới trốn sau cửa nghe lén, đúng lúc Ngọc Bích nhìn thấy, nhắc nhở con dâu, con dâu mới biết được, vả lại lần trước chuyện của phụ vương, nàng vụng trộm đi Tiểu Hắc Ốc hậu viện, một hồi sau liền truyền ra tiếng khóc của Lưu di nương, đây không phải là đi báo tin thì là cái gì? Người trong nội viện này sợ là ngài phải thanh lọc cho rõ ràng, nào có chuyện nói một câu hai câu đều không thể dấu được, phát sinh ra chút chuyện gì cũng có người đến tham gia, chẳng lẽ ngài không thấy kỳ quái sao?”

Vương phi sao không biết trong phòng mình có vấn đề, chỉ là nàng cũng tra qua mấy lần, lại chẳng tra ra được cái trò gì, trước kia nàng vẫn là để cho Vương mama bắt tay vào thăm dò, hóa ra, người có vấn đề chính là Vương mama, trách không được cái gì cũng tra không được, nhưng… Nàng vì sao phải làm như vậy?

Đột nhiên, ánh mắt của nàng nhắm lại, liền nhớ lại chuyện nhiều năm trước, năm đó, chuyện mẫu thân Lưu di nương vỡ lở ra, phụ thân vẫn điều một nhóm người đi ngoại viện, trong đó liền có chị họ Vương mama, khi đó, ngoại thất này vừa vặn sinh ra Lưu di nương, chị họ nàng làm nhũ nương Lưu di nương, hầu hạ nàng nhiều năm, về sau… Bởi vì chuyện gì đó mà chết, chẳng lẽ…

Hơn nữa, con trai Vương mama cưới vợ chính là con dì, đúng là con gái của tỷ tỷ này… Chẳng lẽ bởi vì chuyện này mà nàng sinh dị tâm với mình?

Vốn nghĩ mình đối với nàng tốt như vậy, lại là chính phi, nàng dù thế nào cũng nên bảo hộ mình mới đúng, không nghĩ tới, nàng đúng là có tâm địa như vậy… Có lẽ, là thấy con của mình không thể thừa kế tước vị, mà con của nàng lại phải tiếp tục tồn tại trong phủ, muốn làm chuyện tốt để bảo vệ cho con trai, mưu tính địa vị tốt, mong chờ ở vợ chồng thế tử, đó cũng là một cách nói.

Còn nữa, lần trước Cẩm Nương bảo mình sai toàn viện làm bản điều trần, ngăn cản con đường kiếm tiền của Vương mama, nàng tất nhiên cũng vì chuyện này mà hận Cẩm Nương…

“Hài tử, ngươi yên tâm tra, nương chỉ cần kết quả là được, có vài người nổi lên tâm muốn bán chủ cầu vinh, vậy chúng ta sẽ thanh toàn nàng ta, đợi sự tình điều tra ra, ngươi khiến cho nàng đi theo chủ tử mới của nàng đi.”

Vương phi nói lời này nghiến răng nghiến lợi, hôm nay càng nghĩ mà sợ, bên người sao lại có loại người rắn rết như vậy, sao mình không phát hiện? Có lẽ Vương Gia nói đúng, chính mình quá mức ôn hoà hiền hậu, lại quá dễ dàng tín nhiệm người, nàng là từ nhỏ ở cùng mình, cảm tình này so với tình mẫu tử chẳng qua chỉ cách một tầng bụng, làm sao có thể hoài nghi nàng, không tín nhiệm nàng, trong chốc lát, chuyện những năm gần đây từng chuyện từng chuyện như sóng ngầm cuồn cuộn ào ào lướt qua trong đầu Vương phi, lúc trước kia tại nhà mẹ đẻ, nàng hẳn vẫn là đáng tín nhiệm a, thay đổi, cũng là sao khi theo chân mình vào Vương phủ sau…

“Nương, con dâu nếu tra ra kết quả gì, vẫn đem nàng giao cho nương, dù sao ngài cùng nàng cũng có tình cảm nhiều năm như vậy, ngài có chuyện gì cũng có thể hỏi nàng.” Cẩm Nương không đành lòng nhìn vẻ bi thương trên mặt Vương phi, ôn nhu nói với Vương phi.

Vương phi nhẹ gật đầu, chỉ cảm mình toàn thân vô lực, trong chốc lát đồ ăn làm xong, mời Vương Gia tới dùng cơm, Lưu Y Chính đã sớm đi, gia đình khó có được lúc ngồi cùng một chỗ, Vương Gia cùng Vương phi cũng không chịu cho Cẩm Nương đứng lập quy củ gì, làm cho nàng ngồi xuống dùng cơm.

Vương Gia càng xem Cẩm Nương càng cảm thấy thoả mãn, sau khi ăn xong, nói với Cẩm Nương: “Hài tử, ngươi thấy cửa hàng thành đông dạo này kinh doanh như thế nào?”

Cẩm Nương nghe xong giật mình, vội vàng trả lời: “Hồi phụ vương, cửa hàng này con dâu nhờ Phú Quý thúc tiếp nhận , con dâu cũng tính kinh doanh tơ lụa hạng trung, bất quá, cửa hàng trong phủ chúng ta, làm cung cấp trong nội cung, con dâu nghĩ, trong kinh thành này, nhà của các hoàng thân quốc thích cũng có không ít nô bộc, nên muốn kinh doanh cái này.”

Vương Gia vừa nghe, tay bưng trà dừng lại một chút, con mắt tỏa sáng nhìn Cẩm Nương: “Hài tử, ngươi quả nhiên có sáng kiến, bất quá, trong kinh thành phủ của các đại gia đình đều có chỗ cố định để đặt hàng xiêm y của bọn nô bộc, có vài nhà liền có cửa hàng riêng, cái này nghĩ thì tốt, nhưng lại khó thành a.”

Cẩm Nương cười cười, trả lời: “Việc này con dâu cũng nghĩ đến, bản thân nhà mình có cửa hàng riêng tuy là nhiều, nhưng cũng không phải mọi nhà đều kinh doanh tơ lụa, con dâu nghĩ cũng có thể trao đổi đơn hàng với nhà người ta.” Nói do dự nhìn Vương Gia, muốn nói lại thôi.

Vương Gia liền khích lệ nói: “Không sao, ngươi cứ nói đừng lo.”

Cẩm Nương liền tiếp lời: “Như phủ nhà chúng ta, hàng năm cần sơn bột nước, cần các loại hoa quả khô từ phía nam, còn cần thoa cài đầu son phấn các loại, chi phí tất cả các mặt đều có, ngay bản thân ta cũng mở không được nhiều chủng loại cửa hàng như vậy, vậy không bằng đặt hàng tại cửa hàng nhà khác mà chúng ta thiếu, khiến cho bọn họ tại cửa hàng chúng ta đặt hàng tơ lụa, đều là hoàng thân quốc thích lẫn nhau cũng có thể giảm chút ít giá, lại bảo đảm chất lượng, giảm bớt rất nhiều chỗ hở của khâu chọn mua.”

Vương Gia nghe xong nở nụ cười, ánh mắt phức tạp nhìn Cẩm Nương, trầm ngâm một chút mới nói: “Biện pháp như thế tốt, hơn nữa, kể từ đó, cũng khiến cho Vương phủ cùng không ít nhà hoàng thân quốc thích trong kinh quan hệ càng sâu thêm, cũng giảm đi chi phí trong phủ, chỉ là, bởi như vậy, ngươi sợ là sẽ tạo nên ghen ghét, hài tử, ngươi đem hết gói tiền to trên thắt lưng của người khác đậy hết, cẩn thận người khác biến thành thiêu thân.”

Vương phi nghe xong cũng nói tiếp: “Còn nữa, cửa hàng này là của hồi môn của nhà mẹ đẻ ngươi, trong phủ chúng ta cũng có nhiều viện, nếu là bởi vì ngươi sửa lại thói quen dùng cái gì đó của người khác, chỉ sợ cũng sẽ có người hận, sợ là người thứ nhất làm ầm ĩ chính là…”

Cẩm Nương thật không có nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ muốn tăng thu giảm chi, lại có thể mang lại lợi ích cho cửa hàng mình, kỳ thật trao đổi kinh doanh, thì hàng của cửa hàng mình tất nhiên giá phải thấp hơn so với giá thị trường thì một số người mới bằng lòng làm…

“Mà không sợ, ngươi chỉ để ý làm, có phụ vương làm chỗ dựa cho ngươi, xem trong phủ này ai dám nói linh tinh, ngươi chỉ chú ý đem ngân lượng tiết kiệm được trong mỗi nội viện trả lại cho bọn hắn là được, cũng không bạc đãi bọn hắn, như thế cũng coi như công bình, nếu còn có người ầm ĩ, ầm ĩ một cái, ngươi liền phạt một cái, nương ngươi hôm nay thân thể cũng không phải rất khoẻ mạnh, nàng… Lại là cái không kiên nhẫn quản những việc vặt vãnh này, từ nay về sau ngươi giúp nương ngươi một tay quản gia đi.” Vương phi còn chưa dứt lời, Vương Gia liền ngắt lời nói.

Vương phi cùng Cẩm Nương nghe được lời này tất cả đều chấn động, Vương Gia nói vậy là để cho Cẩm Nương tiếp nhận việc quản gia, Thượng Quan Mai mà biết việc này không ầm ĩ lật đổ mình đi? Lại nói tiếp, thân phận thế tử phi cũng cao, lại là ở địa vị kia, quyền quản gia này dù thế nào cũng nên giao cho Thượng Quan Mai mới đúng, ý này của Vương Gia…

“Chớ sợ, vi phụ chỉ là để ngươi giúp đỡ nương ngươi trông coi, nàng không có tinh lực quản những việc này, vị trí quản gia vẫn là nương ngươi, người khác muốn ầm ĩ, cũng ầm ĩ chuyện này thôi, cùng lắm thì nói mắt nương ngươi bất công thôi, việc này phụ vương sẽ nói tại ngày tết, ngươi chỉ cần lớn mật làm đi, có phụ vương chống lưng cho ngươi. Trong phủ này xác thực không quá an bình, vi phụ trong triều việc quá nhiều, cũng không có nhiều rỗi rãnh để ý trong việc trong hậu viện như vậy, ngươi coi như giúp nương ngươi, nếu không sửa trị, phỏng chừng có một ngày trong thức ăn ta và nương ngươi đều có bỏ thuốc độc đi.”

Vương Gia biết rõ băn khoăn Cẩm Nương, lại nói vội vàng, việc Vương mama làm hắn rất kích động, Người tín nhiệm ở bên cạnh Vương phi như vậy, cũng có vấn đề, nếu không phải là mình cùng Tiểu Đình chính tai nghe được, việc này nói ra sợ mình cũng sẽ không tin tưởng… Đây vẫn chỉ là cái hạ nhân, chưa chừng, sau lưng nàng đã có người chống lưng.

Hơn nữa, mục đích lớn nhất Vương Gia chính là muốn khảo sát Cẩm Nương năng lực quản gia cùng quản lý tài sản, hôm nay đầu óc Đình Nhi là bình thường, cũng không phải nửa ngốc nghếch, hắn mừng rỡ đồng thời, càng thêm kiên định tin tưởng sớm ngày đem Mặc Ngọc này toàn quyền giao cho vợ chồng son bọn họ.

Cẩm Nương nếu thật làm ra chút hiệu quả, mình ở trước mặt hoàng thượng cũng dễ mở miệng, Hoàng thượng cũng sẽ không bởi vì Tiểu Đình đi đứng không tiện mà ra vẻ chiếu cố.

Sau khi ăn xong, Cẩm Nương liền lập tức cùng Lãnh Hoa Đình đi phòng Vương mama.

Trên đường, Cẩm Nương lo lắng nói với Lãnh Hoa Đình: “Ngươi cùng phụ vương trong phòng nói chút gì? Quan trọng hay không, mà nàng trốn sau cửa kia nghe.”

Lãnh Hoa Đình đang đùa khéo đuôi cây cỏ đuôi chó khô trong tay, vừa nghe lời này, liền cầm cây cỏ này gãi ngứa cổ nàng, lườm một cái xem thường nói: “Ta cùng phụ thân lúc nói chuyện thanh âm rất nhỏ, trừ phi nàng cũng có công lực, nếu không thì nghe không ra, ngược lại ngươi a, như thế nào càng ngày càng đần, ngươi sẽ không đổi biện pháp khác sao? Ngươi xem ngươi, vì cái nô tỳ đem mình làm bị thương, trong phủ này rất nhiều người có ý xấu, bắt một cái ngươi làm mình bị thương một chút, vậy bắt mười cái, ngươi đi mất nửa cái mạng? Từ nay về sau ngươi cứ như vậy chú ý…”

Cẩm Nương nhìn mắt hắn lại đỏ, trong giọng nói cũng mang theo giận dữ, vội vàng dùng tay che miệng của hắn, xin khoan dung nói: “Không được, không được, sẽ không bao giờ như vậy, lúc nãy là quá nóng vội, chỉ sợ nàng thực sự nghe được gì phá hủy chuyện của tướng công… Từ nay về sau ta sẽ nghĩ chu đáo một ít, chúng ta… Chúng ta còn không có sinh cục cưng, ta như thế nào cam lòng để cho tướng công…” Lời này chỉ nói một nửa, Cẩm Nương liền mắc cỡ không dám giương mắt, muốn tát lên mặt mình một cái vì quá xúc động, nói như thế nào liền nói muốn sanh con rồi, xin tha thứ cũng không cần nói cái này a…

Quả nhiên Lãnh Hoa Đình mắt sang lên, ranh mãnh đem nàng kéo vào trong ngực, duỗi ngón tay chỉ vào cằm của nàng, thanh âm có chút nhẹ nhàng: “Nương tử, ngươi nghĩ sinh cho vi phu vài cái? Ta nghĩ kỹ, ít nhất là bốn, hai trai hai gái, như vậy tất cả mọi người đều có bạn… Ừ, một năm một cái quá cực khổ , không bằng chúng ta hai năm một cái a…”

“Tướng công!” Cẩm Nương cuối cùng chịu không nổi, nũng nịu kêu.

Lãnh Hoa Đình nghe xong cười ha ha lên, “Nương tử xấu hổ cái gì, sanh con là chuyện mỗi nữ tử cần phải trải qua, ừ, đương nhiên, ta cũng cần cố gắng nhiều mới được, không để cho ngươi một mình, thật đúng là không sinh ra được a.”

Thằng nhãi này càng ngày mồm mép càng lém lỉnh , Cẩm Nương xấu hổ không nói được câu gì, quay lưng một cái từ trên người hắn bước ra, cũng không quản hắn làm cái khỉ gió, trong đầu buồn bực xách váy đi lên phía trước.

Lãnh Hoa Đình tự mình đẩy xe ở phía sau la to: “Nương tử, xấu hổ cái gì, vi phu lại không có nói gì sai, cùng đi a, nương tử, ngươi không để ý đến ta.” Phía sau câu kia chính là tiếng khóc nức nở, Cẩm Nương nghe xong liền quay đầu lại, quả nhiên thằng nhãi này lại trừng một đôi mắt vô tội thuần khiết chu miệng nhỏ đôi môi hồng nhuận đầy đặn, một dáng hài tử bị ủy khuất vì đại nhân vứt bỏ, trong lòng nàng không khỏi thở dài, cũng không đổi chiêu khác sao? Chính là… Mình còn bị bộ dáng này của hắn ăn, nhìn không được bộ dáng nai con Bambi kia.

Lại ngoan ngoãn xoay người, thành thật tới đẩy hắn, lúc này hắn cũng không cười nàng, chỉ là thỉnh thoảng quay đầu lại xem nàng, trong mắt cũng giấu không được vui vẻ.

Vương mama cũng không thực chóng mặt, Ngọc Bích cũng mời đại phu cho nàng, đem này trâm gài tóc lấy ra, cũng băng kỹ tay, chỉ là đau đến nỗi khóe miệng nàng rút rẩy.

Thỉnh thoảng lại mắng Ngọc Bích hai câu cho hả giận, Ngọc Bích nghe xong cũng không giận, tùy tiện để cho nàng mắng cũng không cãi lại, chỉ là canh giữ ở trong phòng, ai cũng không thể đi vào, Lưu bà tử đến thăm hai hồi, đều bị nàng lạnh lùng đuổi ra ngoài, Lưu bà tử này gấp đến độ vòng vo vài vòng ngoài phòng, về sau liền đi, Ngọc Bích nghĩ, sợ là đi báo tin cho những người khác a.

Cẩm Nương giúp Lãnh Hoa Đình vào cửa, miệng Vương mama đang hùng hổ liền yên tĩnh, nàng thật sự là sợ nhị thiếu gia, hôm nay chính là chọc Ma Vương, bây giờ sợ gây khó dễ.

Ai ngờ Cẩm Nương tại trong phòng nàng chậm rì rì vòng vo vài cái, cái gì cũng không nói, lại đẩy Lãnh Hoa Đình ra khỏi, như là vào phòng Vương mama này du lịch một chuyến, thấy Ngọc Bích cùng Vương mama tất cả đều trừng lớn mắt, cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ thiếu phu nhân không nghĩ hỏi tội Vương mama?

Vương mama lại cảm thấy lá gan to lên, đích thị là Vương phi vẫn không nỡ, thiếu phu nhân dù thế nào cũng phải cho Vương phi vài phần mặt mũi, không dám làm gì mình, ừ, nghĩ biện pháp gặp con dâu của mình chút, có một số việc mình không thể động đậy, giao cho nàng đi làm là được.

Cẩm Nương đi ra ngoài lúc, liếc Ngọc Bích, Ngọc Bích rất nhanh trí theo sát ra, Cẩm Nương liền ghé vào tai nàng phân phó vài câu, Ngọc Bích nghe được liên tục gật đầu, sau đó không lâu, Cẩm Nương liền trở về sân mình.

Ngày thứ hai, Cẩm Nương sáng sớm liền, cùng Lãnh Hoa Đình đi thỉnh an Vương phi, ngoài ý muốn chứng kiến Lãnh Hoa Đường đang cùng Thượng Quan Mai tới trước một bước.

Điều này làm cho Lãnh Hoa Đình nhìn thấy đều sợ run, Cẩm Nương không biết nội tình, chỉ cho là Lãnh Hoa Đường ở nơi nào đó chơi đùa xong lại trở về, chỉ xem thần sắc Thượng Quan Mai nhẹ nhàng khoan khoái cực kỳ, không giống như là nén giận, xem ra, Lãnh Hoa Đường vừa về đến đã tìm biện pháp gì đó dỗ nàng vui vẻ , ai, nữ nhân a, dù thông minh, trước mặt nam nhân mình yêu mến cũng sẽ biến thành ngốc nghếch.

Lãnh Hoa Đường ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn không ra có cái gì khác thường, Lãnh Hoa Đình liền nhịn không được nhìn liếc qua cổ tay hắn vài lần, nhưng tay áo dài che, hắn lại thả tay xuống, cái gì cũng nhìn không ra, trong nội tâm càng sinh nghi, trong đầu liền muốn làm thế nào khiến cho hắn lộ ra nguyên hình mới tốt.

“Tiểu Đình tới chậm a, đại ca đã đợi ở đây một hồi lâu.” Lãnh Hoa Đường nhìn Lãnh Hoa Đình chậm rãi vào, mặt tươi cười nói.

Lãnh Hoa Đình mặc kệ hắn, going như thường ngày hai mắt nhìn bầu trời, không đếm xỉa sự hiện hữu của hắn.

Lãnh Hoa Đường cũng không giận, vẫn là vẻ mặt cười ôn nhuận, Cẩm Nương nhưng lại tiến lên vén áo thi lễ nói: “Chúc mừng đại ca, qua ít ngày nữa có thể cưới thêm người mới vào cửa, trong nội viện đại ca lại thêm người mới, được hưởng nhiều phúc.”

Lãnh Hoa Đường nghe xong mặt cười có chút ít cứng nhắc, nghiêng mặt mắt nhìn Thượng Quan Mai, quả nhiên Thượng Quan Mai đang cười mỉm trên mặt lại hiện lên tức giận, đành phải gượng cười đối với Cẩm Nương nói: “Đệ muội đa lễ, bất quá một cái tiểu thiếp thôi, không quá đáng mức vui mừng.”

Hắn nói lời này cũng là khinh thường Cẩm Nương, tiểu thiếp hắn kết hôn chính là Cẩm Nương tỷ tỷ, hắn càng không thèm để ý, Cẩm Nương coi như người nhà mẹ đẻ sẽ càng không có mặt mũi, bất quá, Cẩm Nương không sao cả, nàng đối với Tôn Ngọc Nương này không quan tâm, Lãnh Hoa Đường có tốt với Tôn Ngọc Nương hay không, không liên quan đến mình.

Thượng Quan Mai nghe xong ngược lại nhếch khóe miệng, kiêu ngạo mà hướng Cẩm Nương nhíu mày, nhất thời Vương Gia Vương phi đều đi ra, hai đôi vợ chồng liền đồng thời tiến lên thỉnh an, Vương Gia xem xét Lãnh Hoa Đường, đầu tiên là vui vẻ, lập tức trầm mặt, “Ngươi nghiệt tử, mấy ngày nay đều ở nơi nào chung chạ, nói mau!”

Lãnh Hoa Đường nghe xong khoanh tay đứng thẳng phía trước, thành thật đáp: “Hồi phụ vương, nhi tử… Ngày ấy cùng Trữ vương thế tử bọn họ… Đi Tây Sơn chơi, uống nhiều rượu, bị say một chút…” Nói trên miệng chân quỳ xuống đất, dáng điệu thỉnh tội nhận phạt: “Nhi tử lần sau không dám nữa, thỉnh phụ vương tha nhi tử lần này a.”

Vương Gia nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, xác thực giống như say rượu vừa tỉnh, nói chuyện cũng không giống như đang sợ, trong nội tâm an tâm một chút, chỉ hi vọng hắn không cần giống như Đình Nhi nói là tốt rồi, chơi đùa nha, tâm tính tuổi trẻ mà thôi, lớn hơn chút nữa sẽ sửa lại, huống hồ, Đường Nhi ngày thường cũng đoan chính giữ lễ, sẽ không đồng dạng như trữ vương thế tử, biến thành người đần.

“Lần này coi như xong, từ nay về sau ngươi không thể cùng trữ vương thế tử ở cùng một chỗ, ngươi là một cái thế tử đang tại vị, cùng những người bát nháo càn quấy kia cùng một chỗ làm chi, không có làm mất mặt Giản Thân Vương phủ ta, còn nữa, ngươi mấy ngày không về, cũng nên có tin tức đưa về nhà mới đứng, để cha mẹ lo lắng chính là bất hiếu, làm Mai Nhi gấp đến độ mấy ngày nay đều muốn lật tung mọi nóc nhà trong phủ này.” Vương Gia nửa mắng nửa cười, cũng làm cho Lãnh Hoa Đường nhẹ nhàng thở ra, phụ vương đối với hắn vẫn là rất tin nhiệm, cũng quan tâm, nội tâm chua xót mấy ngày trước đây liền tiêu tán không ít.

Thượng Quan Mai cũng bị lời Vương Gia nói làm đỏ mặt, cúi đầu, thẹn thùng nhìn Lãnh Hoa Đường.

Một lúc sau tiểu nha đầu mang nước trà đi vào, mỗi người một ly, Lãnh Hoa Đình bưng trà, đột nhiên nói với Vương Gia: “Phụ thân, ngày mai, khiến cho nương tử giúp đỡ nương quản gia a, nương tử là con dâu trưởng, từ nay về sau nàng quản gia, trong phòng này, ai cũng không có khả năng như nương tử ta.” Trong giọng nói đều là dáng vẻ giận dỗi ngang ngược vô lý của tiểu hài tử.

Nói xong làm Vương phi ngưng mắt, Đình Nhi hôm nay làm sao vậy? Lúc trước Vương Gia là nói để cho Cẩm Nương giúp đỡ quản gia, nhưng đó cũng là dùng danh nghĩa của mình, sợ Thượng Quan Mai sẽ ầm ĩm, hắn ngày thường không lắm miệng sao đem việc này đâm chọt bên ngoài rồi?

Vương Gia cũng là giật mình, hắn không biết rõ ý tứ Lãnh Hoa Đình, hôm nay hắn đã biết hắn cũng không phải là thật khờ, lời nói xúc động ngốc nghếch như thế là có thâm ý, không khỏi nhìn Lãnh Hoa Đình nhiều một chút.

Quả nhiên Thượng Quan Mai vừa nghe, nguyên bản thẹn thùng buông thỏng đầu lập tức giơ lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn xem Vương Gia cùng Vương phi, thốt ra: “Phụ vương, nhị đệ nói là sự thật?”

Vương Gia nghe được bị kiềm hãm, không biết trả lời như thế nào, liền gặp Lãnh Hoa Đình trừng mắt nhìn hắn, nghĩ lời này nguyên là lời mình hôm qua nói, hôm nay nếu làm tò trước mặt Đình Nhi nói không, chỉ sợ hắn phát giận.

Đành gật đầu nói với Thượng Quan Mai: “Là mẫu phi ngươi thân thể không tốt, vi phụ muốn dẫn nàng đi Đại Minh Sơn giết thì giờ một hồi lại hồi phủ, tất cả công việc trong phủ này tạm thời toàn bộ giao cho Đình Nhi con dâu trông coi…”

“Không phải tạm thời, từ nay về sau cũng do nương tử ta trông coi, ai cũng không cho quản.” Lãnh Hoa Đình không đợi Vương Gia nói hết lời, liền ngắt lời.

Vương Gia cảm giác đầu mình rất đau, vừa muốn nói cái gì nữa, Lãnh Hoa Đình con mắt đỏ hồng, miệng hơi mở, khóc rống lên: “Phụ vương ngươi nói chuyện không giữ lời gì hết, hôm qua chính ngươi tự mình nói, muốn cho nương tử thay nương quản gia, nói nương tử vô cùng thông tuệ bất quá, ngươi… Ngươi không thể lừa gạt Tiểu Đình, ngươi hôm nay nếu đổi ý, Tiểu Đình… Tiểu Đình sẽ…”

“Tiểu Đình, việc này không phải do ngươi quấy rối, quản gia chính là chuyện đại sự, cũng không phải là ngươi quấy rồi mà định ra.” Lãnh Hoa Đường không đợi Lãnh Hoa Đình nói xong, thay đổi bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng ngày thường đối với hắn, cao giọng khiển trách.

Vương Gia nghe xong mắt chăm chú, hóa ra khi có xung đột vể lợi ích Đường Nhi thực sự tranh chấp cùng Tiểu Đình… Không khỏi cố ý do dự.

Lãnh Hoa Đình vừa thấy, tiếng khóc càng lớn, “Phụ thân, ngươi nếu không ứng, Tiểu Đình sẽ đập bể cái phòng này, không tin ngươi cứ thử xem.” Nói xong, tiện tay quơ lấy bình hoa trưng bày phía sau lưng đập bể.

Vương Gia xem thấy mặt tái đi, đây là bình hoa thượng hạng, một cái trị giá mấy trăm lượng, Đình Nhi muốn giả vờ, cũng đừng lấy đồ trong phòng mình hả giận a, nhưng trên mặt hắn chỉ có vẻ bất an cùng bất đắc dĩ, vẫn nói lời nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ai nha, Đình Nhi, ngươi… Làm sao ngươi có thể đập bể đồ trong phòng phụ thân, ai nha, cái kia đập bể không được, đập bể không được, Đường Nhi, ngươi nhanh ngăn trở hắn, nhanh, ai, hồng san hô của ta a, ai, thật vất vả mới lấy được từ tay Lục Vương Gia… Đừng đập bể, cùng lắm là phụ vương đáp ứng ngươi…”

“Tiểu Đình, ngươi thật quá mức, sao càng ngày càng tùy hứng làm bậy như thế.” Lãnh Hoa Đường vừa nghe Vương Gia để cho hắn đi ngăn cản, vội vàng quát tháo lao đến, vừa nghe Vương Gia giống như là muốn nhường bước, liền càng nóng vội, giơ tay phải đoạt hồng san hô Lãnh Hoa Đình cầm trong tay.

Kết quả là Lãnh Hoa Đình cũng không đợi hắn cầm được, đột nhiên tay buông lỏng, san hô liền ngã trên mặt đất, vang lên tiếng cạch, liền vỡ nát.

Vương Gia cùng Lãnh Hoa Đường giật mình, nói thì chậm, làm thì nhanh, Lãnh Hoa Đình đột nhiên chiếm lấy chén trà nóng trong tay Cẩm Nương dội lên tay Lãnh Hoa Đường.

Đây chính là là trà vừa mới pha, Lãnh Hoa Đường tuy là ăn rất dày, nhưng khoảng cách gần, chén kia trà kia không dư thừa một giọt toàn bộ tưới vào ống tay áo của hắn, làm hắn lập tức bị bỏng đến nhảy dựng lên, vội vươn tay cuốn ống tay áo.

Nhưng cuốn một nửa xong lại nhịn được, vẻ mặt đau đớn, lại cố gắng chịu đựng lấy, trong lòng Lãnh Hoa Đình càng nghi ngờ, Thượng Quan Mai bên kia thấy vậy sợ tới mức khóc chạy vội tới, hướng về phía Lãnh Hoa Đình nói: “Ngươi… Ngươi cũng quá hỗn hào, đừng tưởng rằng ngươi còn nhỏ, nhường ngươi, ngươi có thể muốn làm gì thì làm.”

Nói xong người đã sớm nhào tới, một tay kéo ống tay áo bên trái của Lãnh Hoa Đường, trên tay Lãnh Hoa Đường đau nhức do bị phỏng, trên đầu túa đầy mồ hôi, nhất thời không kịp trốn tránh, để cho Thượng Quan Mai làm lộ ra cổ tay của hắn.

Quả nhiên, ống tay áo dài này che phủ cổ tay bị băng bằng một lớp lụa trắng, mà lớp lụa trắng kia cũng sũng nước trà, hắn vội vàng muốn kéo ống tay áo xuống, nhưng mắt Vương Gia sắc lại, trầm giọng hỏi: “Đường Nhi, cổ tay ngươi bị thương khi nào?”

Lãnh Hoa Đường líu ríu nói: “Không có bị thương vì cái gì, chỉ là ngày ấy cưỡi ngựa bị cọ rách chút da.” Nhưng lại đau đến cắn chặt hàm răng, lời nói này nghe giống như đang hút không khí, Vương Gia thấy thế liền đi nhanh tới, ôm cổ tay của hắn, loáng vài cái liền hủy đi lớp băng gạc quấn trên tay, lộ ra vết thương đỏ miệng chuẩn xác, xem xét liền biết là dùng đao cắt, hơn nữa, đúng tại mạch cổ tay.

Truyện Chữ Hay