Cẩm Nương trong lòng còn vui sướng nữa kìa, nha đầu Xuân Hồng kia rõ ràng là hận mình, người của Vân Nương dạy ra thật là lợi hại, đầu tiên đã đem Xuân Hồng ép đến chết, chết đi chết đi, chết rồi là tốt nhất, tuy trong lòng nghĩ thế nhưng trên mặt lại mang vẻ buồn bã, đối với tam thái thái nói: “Ai, nàng là do mẫu thân của ta tặng, vốn nghĩ tới đưa nàng cho Tam thúc thì sẽ có ngày sung sướng làm sao lại. . . . . . Ta quả thật có lỗi với mẫu thân a.”
Tam thái thái nghe xong thì càng ngượng ngùng, ngập ngừng đối với Cẩm Nương nói: “Cái kia. . . . . . Nếu không. . . . . . Ai. . . . . .”
“Không sao, tam thẩm, người đã đưa cho ngài rồi, thì dĩ nhiên sinh tử là do ngài quyết định, chỉ trách nàng số mệnh không tốt, không thể trách được người nào, ta. . . . . . Ta chỉ là sợ. . . . . .” Cẩm Nương nhanh chóng nói lời an ủi tam thái thái.
Tam thái thái nghe xong trong lòng thấy rất an ủi, vợ của Đình nhi thật đúng là hiểu chuyện, tuy nhiên trong lòng vẫn bất an, vì vậy nhất thời liền muốn đối xử tốt với Cẩm Nương, bèn nhích thân gần sát Cẩm Nương nói: “Vợ của Tiểu Đình, ngươi không có việc gì thì đi sang chỗ tam thẩm ngồi một chút đi, tam thẩm có chuyện muốn nói với ngươi, ai, Tiểu Đình cũng là hài tử đáng thương, sau này, hai người các ngươi, nên cẩn thận một chút đó.”
Cẩm Nương nghe xong thì ánh mắt sáng lên, xem ra, tam thái thái cũng có biết một ít chuyện , nếu như có thể từ trong miệng nàng moi ra chút ít chân tướng thì . . . . . .
Vừa nghĩ như thế, Cẩm Nương liền nhanh chóng đứng dậy thi lễ một cái cho tam thái thái, nói: “Cẩm Nương quả thật cũng không quá hiểu chuyện, vốn nên sớm đi qua bái phỏng tam thẩm mới phải, tam thẩm ngài ngàn vạn lần đừng trách ta mới tốt.”
Tam thái thái luôn miệng trả lời không không, rồi lại nóng lòng chuyện trong phủ, nên thi lễ một cái với Vương Phi xong, thì vội vã đi.
Cẩm Nương từ chỗ Vương Phi cáo từ xong, thì trên đường đẩy Lãnh Hoa Đình đi ở trở về phòng, gió lạnh ù ù, thổi trúng nhánh cây làm nó rung động phát ra thanh âm kẽo kẹt, mắt thấy ngày tết sắp đến, mà trong vườn quang cảnh vẫn cây khô hoa héo, chỉ có hoa sơn trà là sớm như khuôn mặt tươi cười của một đứa trẻ, chập chờn theo gió đông, làm cho người ta nhìn thấy mà thư thái.
Cẩm Nương tâm tình rất tốt, hôm nay trải qua một trận kế sách, cuối cùng đã đem Lưu di nương đánh ột trận, coi như là tan đi cơn tức trước đó vài ngày.
Lãnh Hoa Đình tựa hồ biết nàng tâm tình không tệ, nên vừa đi vừa tiện tay hái một đóa hoa sơn trà đưa cho Cẩm Nương, Cẩm Nương thấy vậy trong lòng ấm áp, nghĩ tới ở kiếp trước, nàng sống hai mươi mấy năm cũng không có người tặng hoa cho nàng. . . . . .
Hơi cúi người, Cẩm Nương thấp đầu xuống một chút, muốn hắn giúp mình cắm ở tóc mai, nhưng ai biết hắn đem bàn tay, dò dò mái tóc nàng búi đàng hoàng bay tán loạn bảy tám phần, “Xấu đã xấu rồi, còn muốn cài hoa làm gì, thật ngốc, không biết hoa này cài lên sẽ giống như bà mai sao?”
Cẩm Nương một lòng vui sướng liền bị hắn dội một gáo nước lạnh, bĩu miệng đem mắt trừng hắn, tức giận đoạt lấy đóa hoa sơn trà kia, một tay thuận tiện cắm ở trên búi tóc của hắn, sẳng giọng: “Này thì bà mai nè.”
Vừa nhấc mắt, ánh sáng mùa đông phản chiếu trên gương mặt tuấn mỹ bất phàm của hắn, giống như vừa thoa lên một lớp phấn vàng, rực rỡ chói mắt, mà đóa hoa sơn trà xinh đẹp kia ở dưới dung nhan kiều diễm của hắn cũng ảm nhiên thất sắc, quả thật đúng với câu người so với hoa càng thêm xinh đẹp chói mắt.
Không phục cũng không được, trước gương mặt như thế, ngay cả hoa cũng thất sắc, huống chi là mình, nghĩ tới hắn nói giống bà mai, đột nhiên nàng không giữ hình tượng mà phá lên cười, chỉ vào Lãnh Hoa Đình nói: “Tướng công, nếu như chàng đi làm bà mai, ta tin tưởng một hôn sự cũng sẽ không xong.”
Lãnh Hoa Đình nhìn nàng cười đến cong người, trong mắt cười theo, thì đã biết nàng sẽ không nói ra lời hữu ích gì, vì vậy liền nghiên đầu liếc nhìn nàng: “Nga, vì sao? Là lo lắng cho tài ăn nói của tướng công nàng là ta đây không tốt hả?”
Cẩm Nương cười lắc đầu, duỗi một ngón tay lắc lắc ở trước mắt hắn “Cũng không phải, cũng không phải, nếu chàng đi làm mai, nhà trai đâu có cưới được vợ, gia đình nhà gái đón con rể tới nhà, mà thấy bộ dáng yêu nghiệt này của chàng, thì làm gì còn để ý người khác, ai nha nha, chàng chính là hồng nhan họa thủy, họa thủy a.”
Vừa nói vừa làm bộ bỏ chạy, nhưng đâu có nhanh bằng hắn, cước bộ mới nhấc lên, đã bị hắn một tay kéo vào trong ngực, tay còn lại nhấc lên, đã bấm vào cái eo của nàng.
“Nga, ta là họa thủy? Tốt, xem ta như thế nào gây họa cho tiểu nha đầu không biết sống chết như nàng.” Hai tay nhắm vào chỗ ngứa trên người Cẩm Nương mà chọc, Cẩm Nương đâu có chịu nổi kỹ thuật chuyên nghiệp này của hắn, nên thân thể lập tức tựu mềm nhũn, cười đến run rẩy hết cả người, trong miệng oa oa kêu loạn, và cầu xin tha thứ: “Tướng công, tha ta đi, dù họa thủy ta cũng thích a, tai họa ta đi, tai họa ta đi, ha hả, không nên a, ta sai lầm rồi, chàng không phải là họa thủy, là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ.”
Hai người đang ra sức đùa giỡn, Lãnh Hoa Hiên cầm một gói đồ chạy đến, rất xa đã nghe thấy tiếng cười nơi này, gương mặt tuấn tú ôn hòa trong sáng của hắn mang theo nụ cười: “Nhị ca, các ngươi chơi thật vui vẻ nha.”
Cẩm Nương lập tức từ trên người Lãnh Hoa Đình đứng lên, không được tự nhiên mà vuốt ve mái tóc bị Lãnh Hoa Đình dò rối, Lãnh Hoa Đình cũng tiện tay giúp nàng kéo vạt áo lại, trên mặt hơi có chút khó chịu, nên không có đáp lời của Lãnh Hoa Hiên.
Lãnh Hoa Hiên thấy vậy nụ cười liền có chút cứng ngắt, nhưng vẫn đi đến gần nói: “Hôm kia đã nói sẽ đưa thêm thuốc tới, vừa lúc hôm nay đã chuẩn bị xong, nên tự đưa tới cho nhị ca, không biết chân của nhị ca có khá hơn chút nào không.”
Lãnh Hoa Đình giương mắt nhìn gói giấy trong tay của hắn, nhưng vẫn lạnh lùng bộ dạng xa cách người ngoài ngàn dặm, Cẩm Nương nhìn thấy cũng có chút băn khoăn, cười đối với Lãnh Hoa Hiên nói: “Đa tạ Tam đệ rồi, chân của Nhị ca ngươi vẫn như vậy, hôm kia Nương cầm thuốc đi Thái y viện cho họ xem thử, nói là hữu dụng, nhưng tác dụng không lớn lắm, đã khiến Tam đệ phí tâm rồi.”
Lãnh Hoa Hiên vừa nghe, trên mặt đã lộ ra một tia khốn hoặc, nhìn thuốc trong tay nói: “Tác dụng không lớn sao? Nhưng mà, bọn họ nói là rất hữu dụng a.”
“Bọn họ là ai?” Lãnh Hoa Đình đột nhiên lạnh lùng hỏi.
Lãnh Hoa Hiên nghe thấy thì ngẩn ra, há miệng, rồi lại do dự , không có tiếp tục nói nữa, Lãnh Hoa Đình liền không them nhìn, vừa kéo ống tay áo Cẩm Nương, vừa đối với nàng quát: “Lạnh muốn chết, mau chút đưa ta trở về, nàng muốn chết rét ta sao?”
Cẩm Nương không thể làm gì khác hơn là đẩy hắn đi trở về. Gương mặt tuấn tú của Lãnh Hoa Hiên liền lộ ra vẻ xấu hổ , run rẩy ngây ngốc một hồi, rồi đuổi theo, “Nhị ca, nhị ca, ngươi thử một chút a, tiểu Hiên thật không có ý xấu, thật sự ta đã cố ý vì ngươi tìm được thuốc, hôm kia không phải là vẫn còn tốt sao? Làm sao hôm nay lại không thích tiểu Hiên nữa.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền bảo Cẩm Nương dừng lại, nhàn nhạt quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lãnh Hoa Hiên nói: “Ngươi có ý xấu hay không ta không biết, nhưng ta hiện tại chán ngươi, ngươi về đi.”
Lãnh Hoa Hiên nghe lại càng thương tâm, vành mắt cũng muốn đỏ, Cẩm Nương thấy vậy thì chịu không được, liền cười khuyên nhủ: “Không thể trách nhị ca ngươi, thuốc này đúng là được kiểm nghiệm qua, ở đại bộ phận thành phần đều tốt, những vị thuốc này đối với chứng bệnh của nhị ca ngươi quả thật có tác dụng, nhưng mà. . . . . . Bên trong còn tăng thêm một vị thuốc không bình thường, vừa vặn sẽ thay đổi hoàn toàn dược tính, hơn nữa sẽ làm cho bệnh tình nhị ca ngươi càng tăng thêm, Tam đệ, ta vốn không muốn nói, nhưng thấy ngươi có một chân thành, chắc cũng là bị người khác lợi dụng, nên hảo ý của ngươi chúng ta nhận, còn thuốc, thì ngươi lấy về đi.”
Lãnh Hoa Hiên nghe xong thì hai mắt đỏ ngầu, trợn thật lớn, không thể tin nói: “Thật sao? Chị dâu nói là sự thật? Thì ra là. . . . . . Ta lại bị lừa.”
Hắn không tiếp tục đối mặt với Lãnh Hoa Đình nữa, thân thể cứng ngắt xoay người sang chỗ khác, ngẩn ngơ đi trở về .
Cẩm Nương thấy vậy thì thở dài, có lẽ hắn thật sự không biết, hiện tại trở về, có thể sẽ đi tìm người cho hắn thuốc mà tính sổ hay không, ánh mắt sáng lên, nàng liền bám vào bên tai Lãnh Hoa Đình nói: “Tướng công, chàng nói xem hắn sẽ đi làm gì? Chúng ta có cần đi theo xem một chút hay không?”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền liếc nàng một cái, chọc vào trán nàng: “Nàng biết công phu sao, nàng có thể theo sau mà không bị hắn phát hiện à?”
Cẩm Nương nghe xong thì khựng lại, cũng phải, sao mình có thể làm chuyện theo dõi kia được, Lãnh Hoa Hiên tuy bề ngoài như người đọc sách, nhưng chỉ sợ cũng có luyện qua võ công a, nghĩ vậy không khỏi chán nản đẩy Lãnh Hoa Đình đi trở về, nhưng trong lòng vẫn nghĩ có nên cho Lãnh Khiêm đi điều tra điều tra cho ra lẽ không.
Ai ngờ vừa tới trước tiểu viện không xa, vì tránh bậc thềm chân nàng bị cỏ khô trượt một cái, nàng để xe lăn tuột khỏi tay, ổn định lại thân mình, thì xe lăn đã rỗng tuếch, tướng công nhà mình đã không thấy bóng dáng.
Nàng thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, đột nhiên liền lo lắng , xe lăn còn ở đây, một hồi không biết chân của hắn có thể đứng được không, nếu là. . . . . . Ai a, có cần để cho Lãnh Khiêm mang xe lăn đi theo hay không, không đúng, mang xe lăn đi không phải sẽ bại lộ chuyện của tướng công sao? A, tại sao mình lại không có công phu a, nếu có thể cùng hắn đi với nhau, bắt được cái kẻ xấu xa nhất, đem người nọ ột trận quyền đấm cước đá, thành thành đầu heo. . . . . . Ha ha ha, sảng khoái a.
Đầy bụng tâm sự đi trở về nhà, thì thấy Tú cô đang cầm lấy danh sách ở trong phòng lo lắng đi tới đi lui, Cẩm Nương vừa nhìn thấy đã chìm mặt, Tứ nhi thì cái gì cũng không nói, chỉ giúp nàng đem xe lăn đẩy đi cất kỹ.
Phong nhi nhìn thấy xe lăn trở về, nhưng không thấy bóng người thiếu gia đâu, thì nhất thời tìm kiếm, Cẩm Nương lập tức giải thích: “A Khiêm cõng tướng công đi phòng luyện công rồi, nhất thời nửa khắc chắc sẽ không trở lại.”
Trong nhà mấy người họ mới để xuống nghi ngờ, Tứ nhi theo Cẩm Nương cùng nhau đi ra ngoài , dĩ nhiên nàng cũng biết thiếu gia đi nơi nào, chẳng qua hiện tại nàng đã học được trầm ổn im lặng, có chút chuyện cho dù thấy được, thì cũng làm như không nhìn thấy, chỉ cần Thiếu phu nhân tốt, nàng cũng sẽ tốt theo, những thứ khác, không phải là chuyện nàng nên quản.
Lúc này, trong viện một tiểu nha đầu tam đẳng khóc thút thít chạy vào, cũng bất chấp hành lễ, vừa vào cửa liền quỳ gối trên mặt đất: “Thiếu phu nhân, không xong rồi, Ngọc nhi cô nương. . . . . . Ngọc nhi cô nương nàng biến mất rồi.”
Cẩm Nương nghe được cả kinh, Ngọc nhi làm sao lại biến mất? Nàng cố ý vu tội ăn trộm cho nàng ta chính là muốn giữ lại nàng ấy mà câu cá lớn , chẳng lẽ. . . . . . Người kia đem nàng ta diệt khẩu rồi, hoặc là. . . . . bắt đi rồi?
Cẩm Nương trầm mặt hỏi tiểu nha đầu kia, “Chuyện khi nào?”
Tiểu nha đầu kia đã sớm bị làm cho sợ đến sắc mặt tái nhợt rồi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Cẩm Nương, chỉ gục trên mặt đất hướng về phía mặt đất nói: “Hồi Thiếu phu nhân, hôm nay buổi sáng vẫn còn, nô tỳ mang cơm đến cho nàng, nhưng trở lại đã không thấy tăm hơi, nô tỳ lập tức cứ tới đây báo với Thiếu phu nhân.”
Cẩm Nương liền đứng lên, vội vã đi tới phòng của Ngọc nhi, thấy trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, tất cả dụng cụ đều xếp đặt có trật tự, cũng không thấy có dấu vết đánh nhau hoặc giãy dụa, thì lòng càng thêm nghi ngờ, chẳng lẽ nàng ta cảm thấy lộ chân tướng, cho nên đào tẩu?
Không đúng, tướng công nói đã phái người coi chừng rồi, nàng lại bị thương, tất nhiên là chạy không thoát, sợ là bị người nọ bắt đi rồi, nhưng mà vì sao không dứt khoát giết diệt khẩu thế?
Trở lại trong nhà, Cẩm Nương đem chuyện này suy nghĩ kỹ một lần, nhưng vẫn không có gì là đầu mối, nên chỉ một mình ngồi ở trong nhà ngẩn người, nhất thời lại rất lo lắng việc Lãnh Hoa Đình đi dò thăm tin tức, nàng vẫn cảm thấy không yên lòng, liền đứng lên, tìm hai cái bao tay nàng vừa làm xong, còn có một áo choàng đan len, mang theo Tứ nhi đi đến Đông phủ.
Lúc này bởi vì đột ngột tới, nên cũng không ai ở Viên môn đón đợi, bất quá, bà Tử giữ cửa đã sớm nhận biết Cẩm Nương, nên vừa thấy Cẩm Nương tới đây, liền kính cẩn mở cửa, và cũng sai một người đi đằng trước báo tin.
Cẩm Nương một đường vừa đi, vừa một đường tính toán, xem phải tới nơi nào mới có thể thấy Lãnh Hoa Hiên, mình là một nữ nhân trong nhà, cũng không thể vừa tới liền nói muốn gặp chú em chồng.
Rất nhanh thì Yên nhi đã ra đón, Cẩm Nương đầu óc chuyển động, nói với Yên nhi: “Yên nhi, tỷ tỷ nhà ngươi hôm nay tốt không?”
Yên nhi vừa nghe, thần sắc liền ảm đạm, ánh mắt hồng hồng như sắp khóc, Cẩm Nương vội nói: “Chớ khóc, không phải nói là đến Phật đường theo lão phu nhân sao? Nơi đó hẳn thích hợp để tĩnh dưỡng , đối với thai nhi cũng có ích.”
Yên nhi nghe thấy liền thương tâm, nức nở đối với Cẩm Nương nói: “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ cũng biết lời này không nên nói, lần trước nô tỳ thật sự muốn để ngài thu nhận gia tỷ của nô tỳ qua đó a, gia tỷ còn như nữa, sợ là. . . . . . Sợ là thật sẽ chết mất.”
Cẩm Nương nghe thì có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Lão phu nhân lẽ ra sẽ không làm gì Tố Cầm mới đúng, lão nhân gia tin Phật, tất nhiên là mềm lòng , ngươi hãy nghĩ thoáng một chút đi.”
Yên nhi nghe liền hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, trong phủ này, trừ Nhị thiếu phu nhân ngài ra, thì có người chủ tử nào chịu chứa chấp người như gia tỷ vậy, ngại sẽ làm ô uế Phật tổ, ngày đó khi đưa đi qua, đã bị lão phu nhân sai người đánh đuổi, trở lại đây thái thái chúng ta vì tức nàng hôm kia ở trong viện náo loạn, liền tức giận đem nàng nhốt lại trong nhà, không cho phép nàng đi ra ngoài, mắt thấy bụng của tỷ sắp sinh rồi, vừa không chịu để cho. . . . . . Thu phòng, lại không chịu tìm cho nàng người tương xứng, như vậy không phải là đem nàng ép chết sao?”
Cẩm Nương nghe lời này thì đã hiểu, nếu trong bụng của Tố Cầm đích thực dã chủng, vậy thì Nhị thái thái hoàn toàn có thể đem nàng đánh chết hoặc bán đi, để ở trong viện không sợ làm dơ bẩn danh dự gia đình mình sao, nếu là chủ tử trong viện, thì nên đối xử tử tế với Tố Cầm mới đúng, làm sao lại đối với nàng tàn nhẫn lạnh lùng như thế? Chẳng lẻ, Nhị thái thái muốn để cho Tố Cầm sinh hạ hài tử kia xong, sau đó. . . . . .
Vừa nghĩ như thế, Cẩm Nương rất quan tâm hỏi: “Ta xem Tam thiếu gia rất là quan tâm tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi không đi tìm Tam thiếu gia cầu trợ?”
Lời này vừa nói ra, trong mắt Yên nhi liền lộ ra vẻ phức tạp, vừa có thống khổ, lại có quyến luyến, còn có một chút u oán, Cẩm Nương từ ngày thứ nhất thấy Yên nhi liền phát hiện Yên nhi đối với Lãnh Hoa Hiên có chút tình cảm, cũng phải, thiếu gia anh tuấn ôn hòa , nha đầu thì nhanh nhạy vừa hoạt bát, giữa hai người sinh ra tình ý cũng không lại, chẳng qua là. . . . . .
“Thiếu gia hắn. . . . . . Hắn cũng không có cách nào , nàng. . . . . . Gia tỷ không có nghe lời của hắn, nếu là. . . . . . Nếu là chịu bỏ cái thai, chưa chừng, thiếu gia vẫn sẽ đối với nàng tốt giống như trước kia.” Thật lâu, Yên nhi mới nức nỡ nói.
Cẩm Nương cuối cùng cũng nghe rõ, vậy chuyện này chính là chuyện ở phía sau Tiểu Trúc Lâm rồi, nàng đã nghe nam nhân kia nói, bảo Tố Cầm phá bỏ bào thai trong bụng, Tố Cầm vẫn không chịu, thì ra nam nhân kia quả nhiên là. . . . . .
Hừ, nếu như vậy, không bằng mình cũng động động tay chân, để cho Đông phủ này càng loạn càng tốt.
Nghĩ như thế, Cẩm Nương liền thở dài, rất là đồng tình đối với Yên nhi nói: “Ai, từ xưa nữ nhi đều không có mệnh tốt bằng nam tử, Yên nhi, ngươi cũng đừng khổ sở nữa, cố gắng chiếu cố tỷ tỷ của ngươi đàng hoàng, ngày đó ta cũng nhìn ra được, Tam thiếu gia cũng rất quan tâm tỷ tỷ ngươi, ta cũng vậy, không thể giúp cho ngươi nhiều, ở đây có mười lượng bạc, ngươi cầm đi mua chút ít thuốc bổ cho gia tỷ cố gắng mà dưỡng tốt thân thể, nếu như số của nàng tốt tốt, nhất cử sinh được bé trai, vậy thì cảnh ngộ sợ sẽ cãi thiện nhiều.”
Tố Cầm từ lần trước náo loạn một trận, đã làm cho Nhị thái thái căm tức, lại không có bản lãnh đến được viện của Cẩm Nương, thì bà ta càng hận thêm nàng ấy, bất đắc dĩ trong bụng của nàng ấy có đứa bé, nên nhất thời hạ không ra tay ác độc được, chỉ có thể nén giận, nhưng chi phí sinh hoạt ăn mặc đối với Tố Cầm cũng rất là hà khắc, mỗi ngày chỉ chuẩn bị chút cơm tàn canh lạnh cho nàng, Tố Cầm hôm nay đã gầy đến không còn hình người nữa rồi, Yên nhi nhìn thấy chỉ có thể than thở, bao nhiêu bạc của mình cũng đã sớm lấy ra xài hết rồi, nhưng vẫn không giúp được tỷ tỷ cái gì, chỉ là muối bỏ biển thôi, hiện tại Nhị thiếu phu nhân lại thưởng nàng mười lượng bạc, một số tiền lớn như vậy, nói sao mà nàng không mừng rỡ, nhưng đồng thời lại có chút ít ngại ngùng, chần chờ hồi lâu cũng không có đưa tay ra.
Cẩm Nương liền kéo tay nàng, đem bạc đặt ở trong tay nàng, nói: “Đi mua một ít hạt sen cho nàng chưng uống, rất bổ, cũng không phải là quá đắt, ăn sẽ được nhiều một chút, nga, mua một chút thịt heo đi, nếu đem hạt sen chưng với thịt heo, ăn sẽ bổ thân thể a, nàng hiện tại đang có mang đó, cái bụng là cần … bổ nhất.”
Yên nhi nghe xong nước mắt đã rơi xuống, Nhị thiếu phu nhân thật là tâm địa Bồ Tát, hạt sen thịt đều có giá rẻ, mười lượng bạc có thể ăn được rất lâu, thiên ân vạn tạ mà nhận lấy xong, Cẩm Nương lại đem khăn cho nàng, “Mau lau nước mắt đi, một hồi Nhị thẩm Tử nhìn thấy sẽ không tốt.”
Yên nhi run run nhận lấy, đối với Cẩm Nương có thêm mấy phần cảm kích.
Nhị thái thái đang ngồi ở trong nhà viết thơ, thì có tiểu nha đầu báo lại nói Nhị thiếu phu nhân tới, khiến nàng có chút kinh ngạc, hôm kia ở trong Dụ Thân vương phủ, mình là người đứng đầu trong việc chế nhạo nàng ta, hiện tại sao lại muốn tới thăm mình chứ?
Đặt bút xuống, Nhị thái thái lau tay sạch sẽ, ngồi ở nhà chính chờ Cẩm Nương, Yên nhi giúp Cẩm Nương vén rèm, Cẩm Nương cười dài nhìn vào phòng.
Thi lễ cho Nhị thái thái một cái rồi nói: “Đã sớm nói phải hai cái bao tay thêu cho Nhị thẩm Tử, nhưng vẫn bận rộn mãi không có thời gian ra ngoài, hôm nay cuối cùng cũng xong công việc, nên vội vàng mang sang đây, mong rằng Nhị thẩm Tử không nên chê trách.”
Nhị thái thái nghe được thì sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Cẩm Nương, cái bao tay kia của Cẩm Nương tuy nói không phải là rất đắt tiền, nhưng là vật hiếm lạ, các phu nhân cả kinh thành này cộng lại cũng không tới vài đôi, nàng nguyên cũng muốn được Cẩm Nương tặng, nhưng nhìn tứ thái thái ở trước mặt Cẩm Nương gợi ý chuyện này, mà nàng ta cũng không có mở miệng ưng thuận, không nghĩ tới, hôm nay Cẩm Nương lại chủ động đưa tới cửa ình, sợ là có việc muốn nhờ vả rồi.
Cẩm Nương cười tươi cầm lấy bao vải trắng trên tay Tứ nhi, tự mình mở ra, trước tiên là cầm áo choàng lên, mở ra cho Nhị thái thái nhìn, Nhị thái thái đầu tiên là khó hiểu, trong mắt lộ ra ý không giải thích được, Cẩm Nương liền tự mình choàng lên trên vai cho Nhị thái thái xem, Nhị thái thái vừa xem thì không chớp mắt.
Cẩm Nương là dùng lông cừu trắng viền tơ màu tím, bốn phía đều có viền bông, mà trên bong lại có đính thêm hạt châu, cả áo choàng nhìn qua, vừa xinh đẹp lại vừa lộ vẻ cao quý, lấy tay sờ lên, mềm mại nhẵn mịn, rất là thoải mái.
Cẩm Nương cầm đưa cho Nhị thái thái nói: “Cái này chỉ có Nhị thẩm Tử mới có nga, Cẩm Nương chỉ làm thử có một cái thôi, chủ yếu là lông cừu rất khó tìm, còn lông thỏ vừa ngâm nước thì bị hỏng, không tốt giống như lông cừu, Nhị thẩm Tử thích không?”
Nhị thái thái cầm lấy kia áo choàng rồi thì không chịu để xuống, bận rộn trả lời thích, rồi bảo người thu xếp dâng trà cho Cẩm Nương, sắc mặt nhiệt tình hơn nhiều so với lúc Cẩm Nương mới vừa vào trong nhà.
Uống xong một tuần trà, Nhị thái thái liền cười hỏi: “Hôm nay là đặc biệt mang đồ tới cho ta sao? Trời rất lạnh đó, sao không sai người mang tới, còn tự mình chạy tới, không sợ gị đông lạnh sao.”
Cẩm Nương nghe liền biết nàng đang thử dò xét mục đích chân chính của mình đến đây, nên thuận thế cười nói: “Ai, thật đúng là có việc muốn cùng nói với Nhị thẩm Tử, quả thật trong lòng ta ái náy, cảm thấy có lỗi Nhị thẩm Tử quá.”
Lời nói này của Cẩm Nương không đầu không đuôi, Nhị thái thái liền ở trong lòng đem chuyện mấy ngày qua dò xét lại một lần, cũng không có phát hiện Cẩm Nương đã làm gì có lỗi cùng nàng, chẳng qua là, sáng sớm hôm nay nàng nghe nói Lưu di nương bị đánh, còn bị nhốt vào phòng tối, tự nhiên chuyện này Cẩm Nương sẽ không thoát khỏi liên quan, vì vậy nàng vừa thấy Cẩm Nương, liền có mấy phần đề phòng, hiện tại thấy nàng ấy vừa tặng đồ, lại vừa nói xin lỗi, thì trong lòng thì càng thêm chột dạ, chẳng lẻ thật sự đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết sao?
Cả cười nói: “Đều là người một nhà, nói lời kia làm gì, như thế thật xa cách.”
Cẩm Nương nghe liền nói cám ơn: “Ta biết Nhị thẩm Tử là người rất hiểu lý lẽ mà, bất quá, Cẩm Nương cũng không yên lòng được, chuyện này vẫn nên sớm nói cùng Nhị thẩm Tử mới tốt, một là nói xin lỗi, hai nha, cũng là để cho Nhị thẩm Tử có sự chuẩn bị.”
Nhị thái thái nghe liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Cẩm Nương, Cẩm Nương bưng trà lên, hớp từng miếng một, bộ dạng có chút lo sợ bất an, làm như đã lấy hết dũng khí ra nói: “Chuyện này vốn cũng không phải là đại sự gì, chẳng qua đại tỷ của ta, trước đó vài ngày có tặng mấy người cho Tam thúc, xin Tam thúc cho hùn một phần ở cửa hàng thành Đông kia, ai, ngài hôm qua cũng nhìn thấy rồi đó, Đại tỷ của ta ở nhà chồng sống cũng không tốt lắm, bà bà cùng tỷ phu không quá quan tâm và chào đón nàng, điều này cũng không trách được người khác, chỉ trách tâm tính của nàng không được tốt, nhưng cũng bởi vì như vậy, nên tiền bạc bị thắt chặt, mà nàng thì quen tiêu xài lớn, cho nên, mới suy nghĩ ra cách này.” Nói tới đây, Cẩm Nương dừng lại nhấp một chút trà rồi Nhị thái thái một cái.
Quả nhiên thấy mặt nàng lộ vẻ trầm tư, ánh mắt cũng trở nên sắc bén chút ít, vẻ mặt Cẩm Nương càng thêm lo sợ rồi nói tiếp: “Nàng vốn cầu xin ta, nhưng vì ta mới vào phủ bao lâu a, cũng không có bản lãnh cho nàng hùn vốn, nên ta khuyên nàng đừng có nghĩ nữa, vì cửa hàng ở thành Đông kia có không ít người phú quý hùn vốn. Nhưng nàng không chịu nghe, không ngờ lại nghĩ tới biện pháp thuyết phục được Tam thúc, hôm qua Tam thúc đi đến viện của Cẩm Nương nói, Cẩm Nương mới biết được, Tam thúc thật sự đã cho nàng lấy một cổ phần. . . . . . Chẳng qua là. . . . . . cổ phần này là ở trong tay Đại cữu của ngài, này. . . . . . thật ra thì không nên thế a, vì vậy ta nhanh chóng nói cùng Tam thúc đừng làm như thế, nhưng tính tình của Tam thúc ngài cũng biết rồi, Đại tỷ của ta đã tặng hai mỹ thiếu nữ xinh đẹp cho hắn. . . . . . Lại cho người mời hắn đi Thanh Lâu kia chơi hai ngày, tự nhiên là. . . . . .”
Câu nói kế tiếp không cần Cẩm Nương nhiều lời, Nhị thái thái tự nhiên là hiểu, nàng chỉ nghe được một nửa, thì mặt đã tái rồi, tay bưng trà vì giận mà có chút run rẩy, bất quá, nàng từ trước đến giờ là người bảo trì bình thản , vì thế mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng chỉ mắng một câu: “Cái Lão Tam khốn kiếp kia, làm việc vốn không suy nghĩ, buổi sáng hôm nay còn nghe nói hắn đã đổi trướng phòng tiên sinh rồi, Cẩm Nương ngươi cũng vậy, những chuyện này ngươi dính líu tới hắn làm gì, bị hắn hù dọa một chút, đã theo giúp hắn nói chuyện, xem đi, một ít bạc mà đại tỷ ngươi quăng vào kia sợ sẽ không được mấy tháng là bị hắn chơi bời sạch.”
Cẩm Nương liền mang bộ dạng biết vâng lời nghe dạy bảo, có chút ủy khuất cùng đau lòng, vẻ mặt này khiến cho Nhị thái thái muốn mắng lại mắng không được, mà Cẩm Nương vừa mở miệng liền nói xin lỗi, còn tặng đồ , có câu nói, ức hiếp người nhu nhược, không nên mắng người biết lỗi (TT: ta edit câu này theo cách hiểu của ta, vì theo bản convert thì không biết phải edit làm sao cả -_-‘), hơn nữa, chuyện này cũng không trách Cẩm Nương được, nàng ấy cũng đã khuyên hai bên rồi, nên không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi nói: “Thôi bỏ đi, chuyện này đến đây coi như hết, trách ngươi cũng vô dụng, hiếm khi ngươi có lòng đưa đồ tốt như vậy cho ta, ta trước phải đáp lễ cho ngươi mới đúng.”
Vừa nói, cũng không gọi người, mà tự mình đi vào trong phòng, Cẩm Nương vội vã ở phía sau nói: “Nhị thẩm Tử, ngài đừng khách khí rồi, không cần đáp lễ , ta là tiểu bối, vốn nên hiếu kính với thím a.”
Nhị thẩm Tử quay đầu bộ dạng giận nàng một cái, nói: “Chỉ cho ngươi hiếu kính, mà không cho ta thương ngươi hả.” Vừa nói vừa vén rèm.
Cẩm Nương trong lòng liền hiếu kỳ, Nhị thẩm Tử làm sao mà có lòng tốt muốn tặng đồ ình chứ?
Đang suy nghĩ, thì Nhị thái thái từ trong phòng đi ra ngoài, cầm trong tay một hộp phấn thơi, đi tới bên cạnh Cẩm Nương ngồi xuống, mở ra hộp phấn thơm cho Cẩm Nương xem, cái hộp kia vừa mở ra, một mùi thơm ngát thấm vào ruột gan lan tỏa, Cẩm Nương không nhịn được mà hít thật sâu một hơi, có mùi bạc hà mát mẻ, có mùi hoa sen thơm mát, còn có mùi lá dâu thơm ngào ngạt, làm cho người ta hít phải liền sảng khoái dễ chịu, Cẩm Nương vừa thấy liền thích.
Nhị thái thái nhặt một khối trà hương đối với Cẩm Nương nói: “Đây là đồ từ trong Cung mang ra, tên là Tang Liên bạc hà, là bí chế đó, rất tốt cho đầu óc và nâng cao tinh thần, còn có thể đuổi trùng, lấy một mảnh đặt ở trong phòng là tốt nhất. Lúc trước ta được bốn hộp, đã tặng một hộp cho Mai Nhi, hộp này đưa cho ngươi, không thể cứ tay không mà trở về được.”
Cẩm Nương nghe vội vàng cười nhận lấy, nói cám ơn Nhị thái thái, lại hỏi: “Hiên đệ đâu rồi, tại sao không gặp hắn? Chắc đã đi học rồi à?”
Nhị thái thái nghe mặt liền vừa trầm xuống, nói: “Ai biết hắn đang làm cái chuyện gì, sáng sớm cũng không biết đã chạy đi đâu, vừa trở về liền một mình trốn ở trong thư phòng, ai cũng không chịu gặp, ai, thật là con lớn rồi thì không nghe lời mẹ mà.”
Cẩm Nương nghe lời này đã hiểu, xem ra, Lãnh Hoa Hiện đã không có đi đến nơi khác mà trực tiếp về đích phủ, chẳng qua là. . . . . . Không biết thư phòng của hắn ở nơi nào đây, nhưng nàng lại không thể hỏi Nhị thái thái, cũng không biết tướng công đã điều tra được gì không, chân của hắn còn không có hoàn toàn khỏi, có thể đi trên đường hay không a, nhất thời trong lòng lo lắng, liền cùng Nhị thái thái lại nói mấy câu xong, liền cáo từ.
Nhị thái thái đem nàng đưa ra cửa, còn cố ý muốn đưa xa một chút, Cẩm Nương vội nói: “Nhị thẩm Tử ngài mau dừng bước, bên ngoài lạnh lẻo lắm, ta tự mình trở về là được.”
Nhị thái thái cũng không kiên trì nữa, đưa ra phòng ngoài xong thì trở vào phòng.
Cẩm Nương đưa mắt nhìn thấy Yên nhi đang lau chùi đồ đạt ở phòng ngoài, thì nhanh chóng cười hỏi: “Gia đình của Yên nhi đều ở trong Đông phủ à?”
Yên nhi đối với Cẩm Nương rất là cảm kích, nên vội dừng lại chuyện đang làm và trả lời: “Dạ đúng vậy, gia đình nô tỳ đều ở trong phủ, trong nhà còn có cha nương cùng ca ca, Cha làm quản sự nương thì làm ở phòng bếp nhỏ của Nhị thái thái, ca ca là người hầu ở cổng trong, Nhị thiếu phu nhân hiện tại ngài muốn đi về sao? Nô tỳ tiễn ngài một đoạn đường.”
Cẩm Nương chính là có ý đó, nên cười cười nói: “Có làm chậm trễ việc của ngươi không?”
“Sẽ không , chuyện này cũng không có gấp, một hồi nô tỳ trở lại làm là được, sẽ không hỏng việc.” Yên nhi vội vàng nói, như sợ Cẩm Nương không cho nàng tiễn vậy.
Cẩm Nương liền đi theo Yên nhi ra khỏi phòng, nhìn chung quanh sân này một lần, thuận miệng hỏi: “Tam thiếu gia Các ngươi ngày thường ở nơi nào đọc sách a, ta lúc trước có xem chưa xong một quyển 《 Đại Cẩm du chí 》, nhưng lại đánh mất quyển sách kia, hiện tại muốn xem tiếp nên không biết Tam thiếu gia các ngươi có không nữa.”
Yên nhi nghe liền có chút khó xử, lặng yên một hồi mới nói: ” Thư phòng của Tam thiếu gia không có ở trong nội viện này, quẹo trái phía trước, rồi qua cái rừng trúc kia nữa mới phải, Nhị thiếu phu nhân muốn đi sao? Hiện tại hình như Tam thiếu gia đang ở đó.”
Cẩm Nương nghe vội nói: “Không được, không được, đợi lần sau hắn qua phủ của ta, bảo tướng công đòi hắn là được.” Chê cười, chị dâu vào Thư phòng của em chồng, để cho người ác ý biết, còn không lấy nước bọt mà dìm nước chết nàng sao, nàng bất quá chỉ muốn biết phương hướng thôi, cùng lắm thì chỉ muốn nhìn thêm chút ít địa thế nữa, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an , vì sợ Lãnh Hoa Đình xảy ra chuyện gì.
Yên nhi trực tiếp đem Cẩm Nương đưa ra khỏi vườn, Cẩm Nương liền hướng Yên nhi nói: “A, Yên nhi, ta đã nói cho ngươi biết rồi, có nhiều thứ không thể ăn chung với nhau được, nói thí dụ như: củ ấu thì không thể xào cùng thịt heo, ăn sẽ bị đau bụng, ba ba thì không thể ăn cùng rau dền sẽ bị trúng độc, nên cần phải nhớ, đừng cho tỷ tỷ của ngươi sai ăn đồ a.” Yên nhi nghe vội vàng gật đầu, đối với Cẩm Nương càng thêm kính phục cùng cảm kích. Cẩm Nương lại nói chút ít phương pháp chưng súp bổ, sau đó liền trở về viện.
Vừa hồi phủ, đã thấy Lãnh Hoa Đình ngồi ở phòng ngoài từ lâu, gương mặt lạnh lùng giống như từ trong hầm băng bước ra, Cẩm Nương không nhìn kỹ sắc mặt của hắn, liền cao hứng nhào tới trước mặt hắn, trên dưới xem xét một lần, trừ sắc mặt đen như đáy nồi ra, còn lại mọi chuyện đều tốt, nên lòng liền buông lỏng, lướt qua hắn đi vào trong phòng.
Nhưng còn không có bước được nửa bước, liền bị hắn níu lấy, kéo một cái khiến nàng lảo đảo, té ngửa ở trong ngực của hắn, hắn đưa tay lên nắm lấy lỗ mũi của nàng, cắn răng nói: “Ngươi càng ngày càng to gan, ta vừa … không …ở nhà, ngươi đã đi dạo loạn, đang yên lành ngươi chạy sang Đông phủ làm cái gì, không biết rằng nơi đó không có một người tốt sao.” Thấy nàng nghẹn miệng không thở được, lại sợ nàng nín hỏng, liền nới lỏng cái mũi của nàng quay sang nhéo lỗ tai nàng.
Cẩm Nương cũng bất chấp Tứ nhi có ở đây, chờ hắn buông lỏng tay liền ra sức rướn người về phía trước, rồi cực kỳ nhanh hôn một cái lên trên mặt hắn, tuy chỉ nhè nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đây cũng là nàng lần đầu tiên chủ động hôn hắn, đôi môi mềm mại lành lạnh chạm lên mặt, khiến hắn liền cảm thấy cả người có một trận tê dại, mặt lập tức cứng đờ, mà tim thì đập thình thịch, khiến mặt cũng đỏ theo, trước mặt hạ nhân mà nàng cũng dám làm trò như vậy. . . . . . Bất quá. . . . . . Trong lòng hắn bỗng có chút ngọt ngào, giống như uống mật đường vậy. . . . . . đâu còn ra sức nhéo tai nàng nữa, hơn nữa còn cúi thấp đầu không dám nhìn lại nàng, đỏ mặt đến giống như người bị nhéo lỗ tai là hắn vậy.
Cẩm Nương ranh mãnh cười, nhìn sắc mặt vốn lãnh nhược băng sương mà lúc này thì như đánh má hồng trên làn da trắng mịn kiều diễm ướt át, rõ ràng cũng rất muốn, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang một bộ dạng xấu hổ e sợ, thấy vậy trong lòng nàng cũng rất đắc ý, vì cuối cùng cũng có lúc để ình trêu cợt được hắn một trận, mà không để cho người này hoàn hồn, một hồi hắn mà phục hồi tinh thần lại là mình sẽ không có kết quả tốt.
Cho nên nàng giảo hoạt từ trên người hắn tuột xuống, lôi tay của hắn nói: “Tướng công, chàng luyện công xong rồi à, mệt không, chúng ta đi vào nhà đi.”
Lãnh Hoa Đình vẫn ngượng ngùng địa cúi đầu, trên mặt cố ý giả ra mấy phần nghiêm túc, nhưng khóe miệng nhếch lên đã tiết lộ sự ngọt ngào trong lòng của hắn, Cẩm Nương nhìn hắn với sắc đẹp mê người như vậy thì không chớp mắt được, nên vừa đẩy xe lăn vừa than thở: “Yêu nghiệt nha, yêu nghiệt.”
Miệng thì nói thế còn trong lòng lại càng đắc ý yêu nghiệt này là thuộc về nàng nha.
Đến trong nhà, Cẩm Nương vội vàng hỏi hắn: “Thăm dò được cái gì không?”
Lãnh Hoa Đình nghe nàng hỏi đến chánh sự, mới thì hít một hơi thật sâu phục hồi tinh thần lại, bất đắc dĩ đối với nàng nhún nhún vai: “Hắn đâu có đi hỏi người khác, ta đi theo hắn vẫn trở về Đông phủ, một mình hắn vào thư phòng rồi thì không đi ra ngoài nữa, ta thấy Nhị thúc trở lại một lần, ở trong thư phòng dường như cùng hắn cãi vả mấy câu, ta ở cách khá xa, nên không có nghe rõ, có thể trong chuyện này Nhị thúc cũng biết một chút, một kẻ ngu ngốc như Tam thúc kia còn có thể nhìn ra, thì người khôn khéo như Nhị thúc càng không cần phải nói.”
Cẩm Nương vừa nghe đã nhíu lông mày, hỏi: “Tướng công, chàng nói xem có phải là Nhị thúc cấu kết với bọn họ hại chàng hay không, ta cuối cùng vẫn cảm thấy cả nhà bọn họ là lạ .”
Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng hoài nghi, đối với Cẩm Nương nói: “Nhị thúc cũng giống như đại ca, không có luyện võ , hơn nữa, hắn từ nhỏ đã chăm chỉ đi học, nếu hắn muốn hại ta, quả thật không có động cơ. . . . . . Chỉ là bọn hắn quả thật cùng tên kia đi lại quá gần. . . . . . Chuyện này, ta còn phải điều tra thêm rồi hãy nói.”
Cẩm Nương liền nói đến chuyện Ngọc nhi mất tích: “. . . . . . Tướng công, Ngọc nhi tuy là người hạ độc hại chàng, nhưng chỉ làm theo lệnh, hiện tại chủ tử sau lưng nàng vẫn không có tìm được, bây giờ lại đột nhiên mất tích. . . . . . Bọn họ sẽ không đem nàng diệt khẩu chứ.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong không hề kinh ngạc, đem nàng kéo vào lồng ngực của mình, dán bên tai nàng nói: “Nàng biết nàng ta là nhân chứng, ta cũng biết nên đã cố đem nàng bảo vệ, chờ tương lai, một ngày nào đó nhờ nàng ta làm chứng để khiến mọi chuyện sáng tỏ, để đoạt lại những thứ ta đã mất, chẳng những nàng, còn cả Đại cữu huynh của Lưu di nương, cũng bị ta ta đem dấu đi, yên tâm đi, không chết được .”
Cẩm Nương nghe xong thì hai mắt trợn thật lớn, nháy chớp một hồi lâu mới nói: “Tướng công, chàng suy nghĩ thật chu đáo.”
Một chiêu này thật đúng là inh, không chỉ không cho biết nhân chứng còn sống, hơn nữa còn làm cho đối phương luống cuống tay chân, hai người kia tất nhiên cũng là người tham dự trực tiếp, nên hôm nay người ở sau lưng biết bọn họ xảy ra chuyện, dĩ nhiên sẽ đến, hoặc là diệt khẩu chấm dứt hậu hoạn, hoặc là ngăn miệng bọn hắn bằng sự khống chế của mình, nhưng hôm nay họ đột nhiên mất tích. . . . . . Sẽ làm cho bọn họ nhanh chóng lộ ra chân tướng hơn, xem ra, sợ là tướng công đã sớm trù tính mọi chuyện.
Cẩm Nương vừa nghĩ như thế, liền vui vẻ, hai mắt sáng trông suốt nhìn hắn, một bộ dạng sùng bái ngưỡng mộ, thấy vậy Lãnh Hoa Đình lại thẹn đỏ mặt, khẽ cúi thấp đầu. . . . . .
Cẩm Nương liền duỗi tay ra nắm lỗ tai của hắn, ranh mãnh cười nói: “Tướng công, mới vừa rồi chàng. . . . . . thẹn thùng hả?”
Lãnh Hoa Đình nghe được thì khựng lại, thẹn quá thành giận bắt được tay nàng, liền chọc ngứa nàng, Cẩm Nương lập tức vứt bỏ giáp mà đầu hàng, cầu xin tha thứ nói: “Tướng công. . . . . . Đừng, ta nói sai rồi, ta sợ ngứa lắm.”
Đang giãy dụa, thì hộp hương phấn Nhị thái thái đưa cho nàng liền rơi ra ngoài, Lãnh Hoa Đình tay mắt lanh lẹ chụp được, đưa lên mũi ngửi xong, liền nhíu lông mày, hỏi: “Ở đâu ra?”
Cẩm Nương đưa tay đoạt lại, vội vàng đối với hắn nói: “Chàng đừng ngửi lung tung, đây là Nhị thẩm Tử cho ta, nhưng ai biết bên trong có bỏ thêm thứ đặc biệt gì không, hiện tại chúng ta đối với những thứ tự động đưa đến, phải một mực cẩn thận chút ít mới tốt.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi nàng nói: “Coi như nàngcơ trí, biết đồ đạc của bà ta không thể tùy tiện cầm, một hồi để cho Tú cô đưa đi dược phòng kiểm nghiệm, nếu như có thứ đồ gì không tốt bỏ ở bên trong, ta cũng sẽ cố gắng giữ lại, tương lai nó sẽ là chứng cớ. Hừ, bọn họ hôm nay càng muốn hại chúng ta, thì lại càng nói rõ bọn họ đang chột dạ.”
Cẩm Nương nghe xong cũng là rất tán thành, lại nôn nóng hôm nay mình đi đến phủ Nhị thái thái bố trí một thế cục, cũng không biết lúc nào sẽ thấy hiệu quả. . . . . .
“Tướng công a, sáng mai sai người đi mời Hiên đệ tới đây cùng chơi với chàng nhé.” Cẩm Nương đột nhiên đối với Lãnh Hoa Đình nói.
Lãnh Hoa Đình vừa nghe liền chìm mặt nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ta không thích hắn, mới không muốn hắn đến đây đâu.”
“Tướng công, mời hắn tới đi nha, ngày hôm đó không phải chàng cùng hắn chơi thật vui vẻ đấy sao? Hiện tại sao lại thay đổi chủ ý?” Cẩm Nương nũng nịu cầu xin hắn.
Hắn nghe thấy sắc mặt càng thêm đen, hai tay nhấc lên, đồng thời kéo lấy hai lỗ tai nàng, oang oang nói: “Có phải nàng đã coi trọng hắn rồi hay không? Ừ, ta nghe người ta nói, nàng khen hắn giống như trích tiên mà, là nàng muốn gặp hắn, đúng không, hừ, ta sẽ không đi tìm hắn đâu, hắn mà đến một lần ta sẽ đuổi một lần.”
Cẩm Nương làm sao cũng không còn nghĩ đến hắn sẽ vì chuyện này mà ghen, không khỏi dở khóc dở cười, nàng bất quá chỉ muốn Lãnh Hoa Hiên tới đây, sau đó ở trước mặt hắn quạt thêm vài quạt cho lửa cháy lớn hơn mà thôi. . . . . . nam nhân này tự nhiên lại tức giận lên.
“Ai nha, trong thiên hạ này có ai tuyệt mỹ bằng tướng công của Cẩm Nương đâu, dù đi ngàn dặm cũng mới tìm được một mỹ nhân, a, nhìn chàng nhiều rồi, thì khiếu thẩm mỹ của ta cũng cao lắm a, nên nhìn xem ai cũng không thuận mắt a, không vừa mắt.” Tuy là giận hắn hẹp hòi, nhưng tim lại thấy ngọt, vì biết trong lòng hắn có nàng, quan tâm nàng, đây chính là hạnh phúc của nàng, người nam nhân nào cũng sẽ không là thập toàn thập mỹ, nàng thích hắn ở trước mình cãi vã nho nhỏ, rồi bị nàng đùa bỡn, khi đó hắn thật là khả ái muốn chết luôn, không nghĩ tới kiếp trước nàng không có từng yêu thương qua, nhưng kiếp này lại gặp phải một cực phẩm yêu nghiệt tiểu chính thái như vậy, còn đối với mình hết lòng hết dạ, khiến trái tim nhỏ của nàng đắc ý, đồng thời lại bị hạnh phúc bao phủ tràn đầy .
Hai người đang ở trong nhà chơi đùa , thì Tú cô tiến vào, lắp bắp thật là tốt hồi lâu mới nói với Cẩm Nương: “Mấy nha đầu kia đều ở trong viện đợi nhiều canh giờ rồi, Thiếu phu nhân, bây giờ người rỗi rãnh chưa?”
Cẩm Nương nghe liền ở trong lòng thở dài, đứng lên nói: “Được rồi, ngươi cầm theo danh sách cho ta xem, ta đi qua đó nhìn một cái.”
Lãnh Hoa Đình biết nàng có việc muốn, nên cũng không cản nàng, tự mình cầm một quyển sách nằm nghiên để xem.
Cẩm Nương đi theo Tú cô ra khỏi phòng, đến vừa khách sãnh, thì nhìn thấy mười mấy tiểu nha đầu đứng thành một hàng dài, lớn thì đã mười ba mười bốn tuổi, nhỏ chỉ mới mười một mười hai tuổi, rất đúng tuổi để học quy củ học lễ nghi, Trương ma ma đang nói chuyện với các nàng, vừa thấy Cẩm Nương tới, thì nhanh chóng đi lên thỉnh an, mười mấy nha đầu kia cũng nhất tề hành phúc lễ cho Cẩm Nương, có thể nhìn ra được, đều đã được huấn luyện qua.
Cẩm Nương cầm danh sách nhìn xem, thấy các nàng quả nhiên đều có gia đình làm ở trong vương phủ, toàn bộ cũng là nữ nhi gia thế trong sạch, vừa thấy liền không khỏi cũng thả lỏng lòng, để xuống danh sách đối với Trương ma ma nói: “Từng người từng người đến gần cho ta xem đi, cách khá xa, nhìn không rõ lắm, chủ yếu là hỏi mấy câu, xem có cơ trí một chút không.”
Trương ma ma nghe vội vàng cười đồng ý, tiện tay chỉ một người cao gầy đi đến, nha đầu kia bộ dạng hào phóng khí độ, lớn lên cũng coi như thanh tú, mặc dù không phải là rất đẹp, nhưng ánh mắt thì sáng và trông suốt, bị điểm tên đi ra ngoài, nhưng không bối rối, cũng không vui mừng, chỉ thong dong thẳng bước đi tới đây, lễ một cái cho Cẩm Nương thi rồi nói: “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ tên Thanh Ngọc, nương làm việc ở trong viện của Vương Phi, phụ thân là quản sự cổng trong, nô tỳ biết thêu may, còn biết nấu chút ít thức ăn trong phòng bếp, thân thể cũng khoẻ mạnh, vốn là tiểu nha đầu trong nhà Trần di nương, sau khi Trần di nương chết đi, nô tỳ cũng không có đi nơi khác, vẫn một mực ở lại nơi đó.”