Thứ Nữ

chương 154

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoàng thượng nghe thấy đôi mắt sáng lên, thân thiết cầm tay Lưu phi nói: “Vậy là như thế nào? Hay là trong lòng ái phi đã có tính toán trước rồi?”

Được hoàng thượng thân mật cầm bàn tay nhỏ bé của mình, gương mặt thanh lệ của Lưu phi lại lộ ra một tia thẹn thùng giống như cô gái nhỏ, hoàng thượng nhìn trong lòng cảm thấy chấn động, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn trong lòng bàn tay của Lưu phi, sắc mặt Lưu phi càng trở nên hồng, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ, hờn dỗi nhìn hoàng thượng liếc mắt một cái nói: “Hoàng thượng. . . . . .”

Hoàng thượng cười dùng bàn tay kia vỗ vỗ tay nàng nói: “Ái phi còn không chịu nói cho trẫm biết, làm sao để trừng trị tên Lãnh Hoa Đình, hôm nay đứa cháu kia đã làm trẫm tức giận đến bẽ mặt.”

Lưu phi nghe xong trong mắt lộ ra một tia châm chọc, cười nói: “Hoàng thượng làm sao có thể quên Diệp cô nương năm đó, chẳng phải là tổ mẫu của Giản Thân vương sao ?”

Hoàng thượng nghe xong ánh mắt như đông cứng lại, càng trở nên sâu thẳm hơn, giống như đang nhớ lại một vài chuyện xưa, khẩu khí không khỏi than nhỏ nói: “Thánh tổ gia làm như vậy. . . . . . Hiệu quả không tốt lắm, năm đó do không để cho Diệp cô nương đem những bản lĩnh của nàng truyền lại cho hậu nhân, ngược lại càng khiến cho Đại Cẩm … như thế này nhiều năm qua, thiếu chút nữa đã đánh mất đi trụ cột trị quốc, phương pháp này. . . . . .”

“Hoàng thượng, năm đó thánh tổ gia chỉ là do nghĩ không được chu toàn, khiến cho Diệp cô nương. . . . . . Hoàng thượng có thể tiếp nhận giáo huấn, đem kế hoạch này thiết kế lại cẩn thận một chút là được, nếu có thể làm cho Tôn Cẩm Nương hoàn toàn cam tâm tình nguyện vì triều đình mà góp sức, lại lệ thuộc trực tiếp vào hoàng gia, thì những việc hoàng thượng đang băn khoăn sẽ nhanh chóng tan thành mây khói thôi.”

Lưu phi chậm rãi tiến sát vào trong lòng của hoàng thượng, rõ ràng nói ra những lời nói lộ ra sự âm độc, nhưng lại cứ như là đang chiếu theo lẽ thường tình mà nói ra, thanh âm mềm mại ngọt ngào, giống như một đóa diễm lệ đang dâng trào trở thành một đóa hoa thuốc phiện, hoàng thượng yêu thương nhẹ nhàng vỗ về lên mái tóc của nàng, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười âm lãnh, ôn nhu nói: “Trẫm quốc sự bận rộn, ái phi từ trước đến nay đều túc trí đa mưu như vậy, không bằng chuyện này nên để ái phi giúp trẫm hiến kế đi?”

Lưu phi từ trong lòng hoàng thượng đứng thẳng lên, nghiêm túc mà đứng trước mặt hoàng thượng liền thi lễ nói: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Nói đến sau khi Lãnh Hoa Đình từ trong triều đình rời đi,cũng không có trực tiếp hồi phủ, mà là cùng thái tử đi vào Tông Nhân phủ, Lãnh Hoa Đường bị ép vào Tông Nhân phủ, bắt đầu tiếp nhận thẩm tra xử lí, lúc thái tử cùng Lãnh Hoa Đình đi đến đó, Dụ Thân vương cũng đang xuống ngựa, Lãnh Hoa Đình vừa thấy, châm chọc nhìn Dụ Thân vương liếc mắt một cái, liền đi vào.

Dụ Thân vương tiến lên cúi chào thái tử, thái tử thở dài nói: “Vương thúc, đáng như vậy sao?”

Dụ Thân vương nghe vậy ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến thành ấm ức, cười gượng nói: “Thần cũng chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, điện hạ cũng biết, thần cùng Giản Thân vương từ trước đến nay đều bất hòa, hiện giờ chỉ muốn đến xem gia đình của bọn họ bị bêu xấu như thế nào, dĩ nhiên thần phải tham gia chứ.”

Thái tử nghe xong lắc lắc đầu, không nói gì nữa, dẫn đầu đi vào.

Lãnh Hoa Đường bị nha dịch kìm hãm quỳ gối trên chánh đường, Quan thẩm tra là Cung Thân vương hiền lành, nhìn thấy một vị lão gia bước ra, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, ở trong triều đình cùng hoàng thất, Cung Thân vương danh vọng rất cao, nhưng do ông bình thường rất ít tự mình ra mặt làm việc, nhưng mà sự kiện lần này có quan hệ rất lớn, liên quan đến vấn đề huyết thống vương thế tử của hoàng tộc, cũng chính là quan hệ đến danh dự của hoàng thất, cho nên, ông không thể không tự mình ra mặt thụ lí vụ án này.

Mọi người đi vào bên trong, lẫn nhau thi lễ, Lãnh Hoa Đình vừa nâng đôi mắt lên, dĩ nhiên đã nhìn thấy Giản Thân vương đang ngồi ở trên ghế, trong lòng cảm thấy chua xót, tất nhiên chuyện này đã làm cho lòng của phụ vương vô cùng khổ sở, chuyện này quả thật là một đả kích lớn đối với phụ vương, một người con mình đã nuôi nấng suốt hai mươi mấy năm, vài năm gần đây cũng đã tiếp nhận ngôi vị thế tử, vậy mà trở thành một cầm thú, hơn nữa, lại là nghiệt chủng của người khác, điều này làm cho thể diện của một người nam nhân phải để đâu?

Hắn vốn tưởng rằng, Giản Thân vương đã tránh hồi phủ, không nghĩ tới, vẫn đi đến đây, hơn nữa, so với chính mình còn đến sớm hơn, phụ vương, so với ngày xưa kiên cường dũng cảm hơn rất nhiều.

Lãnh Hoa Đường quỳ gối ở giữa chánh đường, đầu cũng ngẩng cao lên, hắn nhìn kỹ Giản Thân vương, nhìn vẻ mặt không thay đổi của ông đang ngồi ở trên vị trí chủ trì, liền cười lạnh nói: “Phụ vương, người tới đây là sợ Tông Nhân phủ xử phạt nhẹ nhi tử sao? Cho dù không phải thân sinh của người thì thế nào? Ta cũng đã kêu người là phụ vương hai mươi mấy năm qua, dù không có huyết mạch tương liên, nhưng hai mươi mấy năm qua, cũng luôn tồn tại một phần thân tình chứ? Người thật có thể trơ mắt nhìn nhi tử của mình chịu cực hình sao? Lương tâm của người có thể yên ổn sao?”

Giản Thân vương trong mắt hàm chứa một tia thống khổ, Lãnh Hoa Đường nói đúng, đừng nói là người, ngay cả khi nuôi một con chó, thì việc nuôi nấng hai mươi năm ấy cũng đã là một phần thân tình, huống chi, năm đó chính mình đã nhận hắn là con trai của mình, cũng đã trả giá không ít tâm huyết.

Ông nhớ rất rõ lúc Hoa Đường một tuổi bắt đầu tập nói, mở miệng câu đầu tiên đó chính là kêu phụ thân, nhưng bản thân của ông lúc đó vẫn còn oán hận mẫu tử hai người, đã ra lệnh không cho hắn kêu mình là phụ thân, chỉ có thể kêu phụ vương, lúc đó Lãnh Hoa Đường tuổi còn nhỏ đã sợ tới mức khóc lớn lên, vẻ mặt ủy khuất thương tâm, ánh mắt còn xuất hiện sự khó hiểu.

Sau khi Hoa Đường ba tuổi, tiểu Đình một tuổi, bản thân ông muốn tiểu Đình kêu ông là phụ thân, nhưng tiểu Đình làm sao cũng không chịu kêu, Hoa Đường ba tuổi đứng bên cạnh giương miệng, quả thật rất kiên nhẫn dạy tiểu Đình: “Tiểu Đình, đi theo ca ca học nha, kêu cha. . . . . . Cha.”

Lại một lần nữa được dạy dỗ, nhưng tiểu Đình chỉ cảm thấy chơi cùng người này rất tốt, đặc biệt giữ lấy khuôn mặt béo mập của Hoa Đường, lúc ấy, rõ ràng chính ông đã nhìn thấy tiểu Đường quay sang nhìn, chờ mong được gọi ông là phụ thân, nhưng mình lại chưa bao giờ đáp lại hắn, thể xác và tinh thần toàn bộ đều đặt trên người của tiểu Đình, vốn ngay từ đầu cũng không để ý đến Lãnh Hoa Đường, cho nên khi đó trong lòng của tiểu Đường chắc là rất oán giận.

Sau này, tiểu Đình ngày càng lớn lên, chính mình đi đến Giang Nam để họp thường lệ đều mang theo những đồ vật tốt cho tiểu Đình, tuy rằng cũng sẽ cho Hoa Đường một chút, nhưng so với tiểu Đình, hắn chỉ nhận được một ít.

Hơn nữa, chính mình rất ít đến phòng của Lưu di nương, nếu Hoa Đường muốn gặp mình, cũng phải chờ mỗi ngày đến lúc thỉnh an, mới có cơ hội gặp được, sau khi gặp mặt, ông cũng không hỏi đến tình hình học tập của hắn, rất ít quan tâm cuộc sống của hắn, cho nên đã dẫn đến hắn nhìn Hoa Đình với ánh mắt ghen ghét, nhưng bản thân ông lại không biết, biết rõ hắn cùng với lão nhị có quan hệ, cũng lười trông nom . . . . . . Làm cho tính cách của hắn càng ngày càng sai lệch.

Có lẽ, năm đó bản thân ông có thể dồn một chút tâm huyết trên người Hoa Đường, có thể công bình đối đãi với hai đứa con, thì hắn sẽ không trở thành một con người mất hết lí trí như bây giờ.

Nghĩ đến đây, Giản Thân vương thống khổ nhắm mắt lại, quay đầu đi, không hề nhìn đến Lãnh Hoa Đường.

Lãnh Hoa Đường châm chọc cười nói: “Trong lòng phụ vương cũng biết xấu hổ sao? Năm đó người cũng không biết ta không phải là con trai ruột của người, nhưng khi ta còn là con trai ruột của người người đã từng nuôi dưỡng ta sao? Người chẳng qua chỉ coi ta là một nỗi sỉ nhục, người cho là đã phản bội vương Phi, là chính ta đã khiến cho người không thể ngẩng cao đầu trước vương phi, cho nên, khi ta còn là con trai ruột của người người cũng chưa từng yêu thương ta? Tình cảm của người đối với ta chính là oán giận đi, ta là loại tiện chủng không nên sinh ra đúng không? Ha ha ha!”

Hắn càng nói, càng trở nên kích động, quỳ dưới đất đi đến trước Giản Thân vương, Giản Thân vương rốt cục thở dài một tiếng nói: “Đối với việc nuôi dưỡng ngươi, ta quả thật đã làm cho ngươi chịu thiệt thòi, nhưng mà cho dù ta không chăm sóc ngươi, nhưng cũng vẫn cho ngươi ăn mặc, cũng từng dạy dỗ người làm người, sau khi tiểu Đình bị ám hại, lại đem ngôi vị thế tử truyền lại cho ngươi, nhưng ngươi đã làm gì? Ngay cả ta ngươi cũng hạ độc thủ, có ý muốn giết chết ta sao? Nếu không phải ta có nội lực thâm hậu, chỉ sợ đã sớm chết dưới độc châm của ngươi rồi.”

“Là người, là người bức ta xuống tay, ngươi luôn mồm phế ngôi vị thế tử của ta, dựa vào cái gì? Ta thật vất vả đạt được ngôi vị này, người thế nhưng muốn dễ dàng cướp đi, ta hận người, hận người, hiện tại cuối cùng ta hối hận lúc ấy sao lại sinh ra một tia không đành lòng, không nỡ giết chết người, ta còn hi vọng muốn gọi người một tiếng phụ than, hi vọng người cũng sẽ đáp ứng ta, cũng sẽ ôm ta một cái, giống như lúc trước người đã từng làm với tiểu Đình. Cho nên, ta dùng không đủ độc, hiện tại mới biết được, hẳn là nên lấy mạng của người mới phải, như vậy, ta mới có thể chính thức đón nhận ngôi vị Giản Thân vương, làm một Giản Thân vương chân thực rồi, ha ha ha, chỉ vì một chút không đành lòng, Nhị thúc đã từng nói với ta, ta còn chưa đủ ngoan độc.”

Lãnh Hoa Đường nghe xong như một người mất hết lí trí hét lớn lên với Giản Thân vương, vẻ mặt rất dữ tợn, cố gắng muốn tới gần Giản Thân vương, nhưng chỉ nhìn thấy được trong mắt của Giản Thân vương một tia áy náy cùng không đành lòng, nước mắt lại rơi như mưa, liều mạng mà mặc kệ, nếu như bên cạnh hắn lúc này có bức tường, e rằng đâm về phía bức tường.

“Ngươi nói phụ thân đối đãi ngươi không tốt, ngươi liền hận phụ thân, vậy ta đã làm gì ngươi? Ta chưa từng bạc đãi ngươi? Ngươi lại là đối đãi với ta như thế nào? Ngươi rõ ràng là vì tư lợi của bản thân, lợi dụng huân tâm, làm những việc táng tận lương tâm, tự làm bậy, không thể sống, hiện giờ không tìm được nguyên nhân ình, còn muốn đem những sai lầm đó đổ lên người khác, ngươi thật sự là heo chó cũng không bằng.”

Lãnh Hoa Đình thật sự nhìn không được bộ dạng hiện giờ của Lãnh Hoa Đường, hắn vẫn còn đang suy nghĩ biện pháp thúc giục tình cảm của Giản Thân vương, chậm rãi đến gần hắn, lạnh lùng nói.

Lãnh Hoa Đường nghe được tiếng bước chân, liền theo bản năng quay đầu lại, lập tức bị người trước mắt làm cho ngơ ngẩn, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lãnh Hoa Đình, hai mắt sưng phù trừng mắt lên, cứng họng nói: “Tiểu Đình. . . . . . Ngươi. . . . . . Chân của ngươi không sao?”

“Đúng vậy a, tốt lắm, ngươi không phải thất vọng đi?” Lãnh Hoa Đình đến gần bên cạnh hắn, châm chọc nhìn hắn: “Ngươi không phải là mong chân ta cả đời đều tàn tật sao? Có phải hay không rất hối hận, năm đó không có trực tiếp hạ độc dược giết chết ta?”

Lãnh Hoa Đường thực nghe xong nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra, trong mắt thế nhưng hiện lên một tia nhu tình, trên mặt lộ ra một tia vui mừng cười nói: “Tiểu Đình, ngươi cũng không biết năm đó ta tha cho ngươi một mạng sao? Nếu không có ta dốc sức kiên trì, ngươi quả thật đã sớm qua đời, đại ca. . . . . . quả thật rất thương ngươi.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong giận dữ, nhấc chân liền đá hắn ngã lăn ra, trách mắng: “Ngươi tên súc sinh này. Tự tay hạ độc giết hại huynh đệ của mình, còn có mặt mũi nói là ngươi thả cho ta một mạng sống sao? Sau cuộc sống bảy năm trên xe lăn, mỗi tháng kịch độc phát tác chẳng khác nào là tra tấn đối với ta, đều là do ngươi làm hại, ngươi thế nhưng còn dám nói ngươi. . . . . . Thương ta sao?”

Lãnh Hoa Đường bị đá nằm ngửa trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm Lãnh Hoa Đình, ánh mắt kia nếu như bình thường tàn ác như những con sói đói khát, thị huyết, lại càng giống như đang nhìn xem những món ngon mĩ vị, đáy mắt không dấu nỗi sự khát vọng, Lãnh Hoa Đình nhìn thấy trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn, lại một cước đá vào bên hông của Lãnh Hoa Đường.

Lãnh Hoa Đường không chịu nổi một đá này, nhanh chóng ho lên, khóe miệng chảy xuống một tia máu, hắn không nghĩ rằng sự việc diễn ra như vậy, vẫn nhìn chằm chằm vào Lãnh Hoa Đình, há miệng, trong miệng máu tươi cùng nước bọt hòa lẫn vào nhau phốc một tiếng phun ra ngoài, “Tiểu Đình, đại ca. . . . . . Thật sự cho tới bây giờ không muốn hại ngươi, nhưng mà, tại sao cuộc sống của ngươi lại tốt đẹp như vậy? Vì cái gì ngươi lại là con trai ruột của vương phi, mà ta chỉ là một tên tiện chủng của ngoại thất chứ? Vì cái gì phụ vương chỉ thích ngươi, còn đối với ta người lại chưa bao giờ liếc mắt một cái, đây đều do sai lầm của ngươi, ngươi thật sự rất tốt, ngươi như là một áng mây xinh đẹp trên bầu trời, đứng ở trước mặt ngươi, ta như một đám bùn đen xấu xí khó coi như vậy, là chính ngươi bức ta làm như vậy, đây đều là lỗi của ngươi, lỗi lầm của phụ vương, là lỗi lầm của vận mệnh mà thôi. Ta đã tha cho ngươi mạng sống, đã là một sự nhân từ lớn nhất, tiểu Đình, ngươi nợ ta một ân tình, là do ta đã cứu mạng của ngươi.”

Còn có suy luận vô sỉ như vậy sao? Bởi vì chính mình không đủ xuất sắc, liền phải phá hủy tất cả mọi thứ tốt hơn so với hắn sao, Lãnh Hoa Đình rốt cuộc khó có thể tiếp tục mà nghe nữa, nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, nhắm thẳng vào yết hầu của Lãnh Hoa Đường, quả thật muốn tự tay giết chết tên súc sinh này mới tốt nhất.

Nhưng kiếm của Lãnh Hoa Đình vừa kéo ra, liền bị một người chăn lại: “Vương điệt, đây vẫn là Tông Nhân phủ, cho dù hắn phạm phải tội lớn, cũng nên chờ Tông Nhân phủ thẩm tra xong, ấn luật pháp mà xử phạt, cho nên ngươi không có quyền giết hắn.” Dụ Thân vương lạnh lùng nói xong, đem trường kiếm ở cổ tay, tung một cái hướng về phía Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình bên môi hàm chứa một tia mỉa mai, cười lạnh nói: “Vương thúc thật đúng là thể hiện tấm lòng của phụ thân, một tên súc sinh như vậy, người còn muốn thu dưỡng sao?”

Dụ Thân vương nghe xong cứng lại, trên mặt lập tức lộ ra một tia phức tạp, thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Nói xong, theo bản năng nhìn về phía thái tử đang ngồi ở vị trí quan xử án giả vờ ngủ, đành ngượng ngùng trở về chỗ ngồi của chính mình, nhưng lại nói với Cung Thân vương: “Vương thúc, người nên thẩm án.”

Cung Thân vương mở to đôi mắt ngủ như không ngủ: “Nga” một tiếng nói: “A, thái tử điện hạ cũng tới, điện hạ ngồi ở đây, có điện hạ ở đây, cựu thần làm sao tùy tiện mà lắm lời cho được, cựu thần vẫn nên thối lui đứng sau thì hơn.”

Lời này nhìn như hồ đồ, kì thực là đang mắng Dụ Thân vương xen vào việc của người khác, Dụ Thân vương nghe thấy sắc mặt càng ngày càng không tốt, hắn hiện tại dù không thích Lãnh Hoa Đường, nhưng tên tiểu tử này có thể là con của hắn, cho nên, trong lòng hắn cũng tồn tại sự thương hại, suy nghĩ qua nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm một phụ thân đối với hắn, sự tình tới lúc này, nếu có thể cứu hắn, thuận tiện nắm giữ hơi sức, nhưng hắn vốn không muốn vạch trần mối quan hệ đó, hắn đâu muốn gây bất lợi cho người kia, cho nên, Lãnh Hoa Đình mới vừa rồi nói như vậy cho nên làm cho hắn trong lòng hắn rất tức giận, rồi lại phát tác không được.

Hiện giờ lại bị Cung Thân vương châm chọc như vậy, lại càng như đổ dầu vào lửa, trừng mắt nhìn lão vương gia liếc mắt một cái nói: “Vương thúc, người không cần cậy già mà lên mặt đi, thái tử điện hạ đến đây chỉ để nghe xử, người mới là người chủ trì thẩm tra, mau mau thẩm tra xong đi, bổn vương cũng không muốn xem một nhà bọn hắn diễn vở kịch đau khổ đâu.”

Thái tử nghe vậy nhướng mày, nói với Cung Thân vương: “Vương thúc nói đúng, thúc gia xin mời tra thẩm, ta chỉ cần ở bên cạnh xem xét là được rồi.”

Vì thế Cung Thân vương liền chiếu theo trình tự mà bắt đầu thẩm án, mỗi lần hỏi một việc, Lãnh Hoa Đường đều phủ nhân, chính là hắn mới vừa rồi chính mồm thừa nhận hạ độc với vương gia cùng Lãnh Hoa Đình, hắn cũng lật lọng không thừa nhận, chỉ nói muốn có chứng cớ chứng thực, sau lại, thái tử đành bất đắc dĩ, đành cho người ta thỉnh Tôn Ngọc Nương đi ra chính đường làm chứng.

Ngọc Nương được người đỡ vào đại đường, đỡ cái bụng đang mang thai đi ra, chậm rãi từ từ đi đến giữa chính đường, Cung Thân vương thấy nàng thân mình không tiện, liền miễn lễ cho nàng, ra lệnh cho người đem ghế dựa cho Ngọc Nương.

Lãnh Hoa Đường từ khi nhìn thấy Ngọc Nương cười đi vào liền trừng mắt nhìn nàng, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống nàng, Tôn Ngọc Nương vừa nhìn thấy ánh mắt như quỷ hồn đến từ địa ngục của hắn, liền sợ tới mức co rúm lại một trận, đành tiến lại ghế dựa không dám ngẩng đầu.

Thái tử điện hạ thấy không khỏi lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia thuơng hại, ôn hòa hỏi han:”Tối hôm qua tướng công nhà ngươi là muốn ngươi đưa thức ăn có thuốc độc ẹ chồng ngươi có đúng hay không?”

Ngọc Nương nghe được khẽ ngẩng đầu, chuyển mắt nhìn thoáng qua Lãnh Hoa Đình đang ngồi ở một bên, lại thấp đầu nói: “Hồi bẩm điện hạ, tối hôm qua tướng công đúng là ra lệnh cho thần phụ đưa đồ cho Lưu di nương ăn, nhưng mà thần phụ đối tướng công cũng không yên tâm, liền dùng ngân trâm thử qua trước, phát hiện đồ ăn kia có thuốc độc, thần phụ không hạ độc đối với Lưu di nương.”

“Tiện nhân, ngươi giá họa cho ta.” Lãnh Hoa Đường vừa nghe, liền nổi giận mắng.

Ngọc Nương khóe miệng mang theo một tia cười lạnh nói: “Tướng công, ngươi hẳn là cũng nhìn thấy, là thiếp cố ý đem bát tổ yến kia đánh rơi ở trong phòng của Lưu di nương, hiện giờ, sợ là đem cho chuột thử cũng sẽ chết, đại nhân nếu không tin, có thể đi đến hậu viện của Giản Thân vương mà xem xét, tiểu phụ nhân cũng không dám vọng ngôn nửa câu.”

“Tiện nhân, lòng của ngươi đúng là ngoan độc, ngươi mang thai con ta, thế nhưng còn hãm hại ta, ngươi không sợ sau khi sinh con ra sẽ không có phụ thân sao?” Lãnh Hoa Đường nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngọc Nương vừa nghe, nước mắt đều rơi xuống, liền khóc thút thít xoay người, nói với Lãnh Hoa Đình: “Nhị thúc, người cũng đã nghe thấy, đại ca của người nếu bị xử phạt theo khuôn phép, thì mẫu tử ta đây sẽ thành cô nhi quả phụ, về sau, mẫu tử của ta đành phải nhờ vào nhị thúc rồi.”

Nàng khóc rất thương tâm, nói xong tình ý chân thật, làm cho tất cả mọi người đều cảm động, cảm phục ột người nữ tử trí tuệ như thế này, lại vì vận mệnh của nàng mà cảm thấy thương xót, nói như thế nào cũng là gặp người không tốt, còn trẻ như vậy đã phải thủ tiết, quả thật rất đáng thương a.

Cung Thân vương lau khóe mắt, nói với Ngọc Nương: “Hài tử đáng thương, Giản Thân vương không phải là người ác độc, chắc hẳn sẽ thu nhận hai mẹ con ngươi, cũng sẽ đối đãi tốt với hai người.”

Nói xong rồi hướng về phía Lãnh Hoa Đình nói: “Tiểu Đình a, Hoa Đường tuy là đáng giận, nhưng hai người tẩu tẩu của nhà ngươi cũng là vô tội, về sau, cuộc sống của các nàng, thật sự cần ngươi phải chiếu cố đi, cũng may ngươi Giản Thân vương phủ từ trước đến nay giàu có, nuôi dưỡng thêm vài người cũng không thành vấn đề, ai, đều là chuyện của hoàng gia, làm sao lại trở thành tình trạng như vậy chứ?”

Lãnh Hoa Đình nhìn cũng không nhìn Ngọc Nương liếc mắt một cái, đối với tội lỗi của Lãnh Hoa Đường hiện giờ đều đã có vật chứng đầy đủ, cho dù Ngọc Nương không đến làm nhân chứng cũng không sao cả, hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng nàng ta lấy việc này cho rằng hắn nợ nàng ta một ân tình, nàng ta cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, lúc trước nàng ta đã đối xử với Cẩm Nương như thế nào, tuy là Cẩm Nương không để ý, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng chưa quên đâu.

Hơn nữa, ánh mắt của nữ nhân này nhìn mình cảm thấy vô cùng chán ghét, không khác gì tên súc sinh kia, không khỏi cảm thấy căm tức, hiện giờ lại nghe thấy Cung Thân vương nói như vậy, hắn liền lạnh lùng chắp tay lại nói: “Chỉ cần nàng an phận thủ thường, Giản Thân vương phủ dĩ nhiên sẽ không bạc đãi nàng. Nhưng nếu nàng ấy mang tâm tư khác, cũng chớ trách ta không khách khí, cho dù nàng đáng thương đến mấy, ta cũng không có nghĩa vụ giúp kẻ thù nuôi dưỡng thê nhi hay là lão vương gia muốn tiểu Đình nuôi dưỡng một tên nghiệt tử, tương lai giống như phụ thân của hắn hãm hại ta?”

Nói xong, liền đứng lên, chắp tay trước Cung Thân vương cùng thái tử điện hạ còn có Giản Thân vương nói: “Tiểu Đình trong nhà còn có việc, lúc này sẽ không ảnh hưởng đến lão vương gia xử án, cáo từ.”

Nói xong nhấc chân muốn đi, bên kia Lãnh Hoa Đường giãy dụa quát lên một tiếng với Lãnh Hoa Đình: “Tiểu Đình, nữ nhân này không phải là người tốt, ngươi tốt nhất là nên giết nàng, nhưng vẫn giúp đại ca lưu lại huyết mạch, đứa nhỏ là vô tội.”

Lãnh Hoa Đình lại quay trở về, lạnh lùng nhìn Lãnh Hoa Đường nói: “Ngươi tốt nhất nên chết tâm đi, muốn mượn tay ta báo thù thay cho ngươi sao? Vọng tưởng, nàng là dạng người gì, cùng ta có liên quan sao? Nga, đúng rồi, ngươi không phải đã luyện được một thân võ nghệ sao? Không bằng ngươi hiện tại đi giết nàng đi? Ngươi mới vừa rồi luôn mồm chỉ trích phụ vương đối với ngươi nhẫn tâm, ta xem, phụ vương đối với ngươi quá mức nhân từ, nếu là ta, một đòn đánh gãy gân cốt trên tay chân của ngươi, rồi phế đi công phu của ngươi, đem ngươi quẳng ra bên ngoài, làm cho ngươi giống như một con chó mà sống.”

Nói xong, không để ý đến hắn, nghênh ngang mà đi.

Ngọc Nương nhất thời nhìn thấy đến choáng váng, hắn. . . . . . Hắn thật sự đứng lên, thật sự. . . . . . Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phong thần, trên đời này. . . . . . Còn có nam tử hoàn mỹ so với hắn sao?

Trước mặt thái tử Lãnh Hoa Đường, còn có Dụ Thân vương, Cung Thân vương, ánh mắt của Ngọc Nương dừng trên người của Lãnh Hoa Đình cũng không chịu rời đi, thẳng đến lúc thân ảnh của Lãnh Hoa Đình biến mất ở ngoài cửa, nàng ta vẫn còn vươn cổ ra để tìm kiếm bóng dáng ấy, chỉ kém còn chưa chảy xuống nước miếng.

Dụ Thân vương nhìn thấy nhưng lại lâm vào trầm tư, mà thái tử cũng lắc lắc đầu, rất không hài lòng nhìn về phía Ngọc Nương, đều là con gái của Tôn đại nhân, tại sao nhân phẩm lại kém xa đến vậy, Tôn Ngọc Nương, quả thật cũng không giống như một nữ nhân tốt.

Giản Thân vương chán ghét nhìn Ngọc Nương liếc mắt một cái, quay đầu nói với Lãnh Hoa Đường: “Ngươi nhận tội đi, nếu còn cố chối cãi chỉ làm cho người đời xem thường ngươi, nam tử hán, nên có dũng khí, ngay cả khi chết cũng nên có tôn nghiêm một chút.”

Lãnh Hoa Đường nghe xong cười ha ha lên, sau một lúc lâu mới nói với Giản Thân vương: “Chỉ sợ làm cho phụ vương thất vọng rồi, ta. . . . . . Không dễ dàng chết như vậy.”

Nói xong, liền xoay đầu, âm ngoan oán độc mà nhìn về phía Dụ Thân vương, Lưu di nương đã từng nói qua, Dụ Thân vương có thể là phụ thân của hắn, tuy rằng nhiều năm qua, hắn cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ biểu hiện gì với mình, nhưng mỗi khi hắn nhìn qua đều thấy Dụ Thân vương xuất hiện ánh mắt phức tạp, giống như hận lại giống như thương xót, hình như lại có sự thương hại, hừ, hai mươi mấy năm người này chưa bao giờ thực hiện trách nhiệm của phụ thân, đến lúc này, dù sao cũng nên biểu hiện một chút đi.

Hiện giờ hắn cũng không phải cảm thấy thẹn vì thân phận của mình, chỉ cần không phải con trai của Lãnh nhị, thì chính mình còn hi vọng, dù sao con trai của Dụ Thân vương mới chính là huyết mạch chính tông của hoàng thất, hoàng gia, sẽ không dễ dàng xử tử chính mình.

Giản Thân vương nghe xong lời của hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, hiện giờ thái độ của hoàng thượng đối với Giản Thân vương phủ, rất có thể sẽ bỏ qua cho Lãnh Hoa Đường cũng không chừng, tên súc sinh kia bất cứ chuyện gì cũng có thể làm ra, tiểu Đình mới vừa rồi lúc gần đi rõ ràng đã trách cứ chính mình rất mềm lòng . . . . . .

Ông đột nhiên đứng lên, chậm rãi đến gần Lãnh Hoa Đường, trên mặt lộ ra một tia vui mừng cười, ánh mắt cũng trở nên từ ái lên, cuối người xuống, đem Lãnh Hoa Đường từ trên mặt đất nâng dậy, ôn nhu nói: “Đường nhi, kêu ta một tiếng phụ thân đi, lúc này phụ thân, nhất định sẽ đáp ứng ngươi.”

Lãnh Hoa Đường vừa nghe, nước mắt liền ướt hốc mắt, kinh ngạc nhìn Giản Thân vương, khóe miệng hơi giương lên, sau một lúc lâu mới kêu: “Cha. . . . . . Cha. . . . . . Người. . . . . . Người. . . . . . Thật ác độc.”

Lời nói của hắn, nửa câu đầu thanh âm tràn ngập một loại tình cảm, nhưng nửa câu sau lại trở nên thê lương, làm ọi người ngồi ở đây đều không rõ ràng, cho rằng hắn vẫn oán giận Giản Thân vương, ai cũng không để ý.

Chỉ có tôn Ngọc Nương nhìn thấy trên trán của Lãnh Hoa Đường đổ mồ hôi đầm đìa, mà sắc mặt của hắn giống như xuất hiện một tầng sương giá, yếu ớt mà ngã xuống.

Ngọc Nương khóe miệng liền gợi lên một chút lãnh trào, thừa dịp thái tử cùng Dụ Thân vương còn chưa hoàn hồn, đứng lên, hướng bọn họ cáo từ, như thế, vừa đúng lúc dẫn dắt sự chú ý của bọn họ.

Thái tử làm sao nhìn không ra động tác nhỏ của Giản Thân vương, nhưng mà, hiện giờ hắn đang cột chung một chiếc thuyền với Giản Thân vương phủ, đối với những việc gây bất lợi với Giản Thân vương, đều ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, cho dù thấy được, hắn cũng sẽ không nói gì.

Lãnh Hoa Đường oán hận nhìn Giản Thân vương, hận ý trong lòng của hắn như sắp nổ tung, thật tức giận khi vừa rồi hắn còn nghĩ rằng ông đối với mình vẫn tồn tại một tia thương xót, chính mình rốt cục có thể gọi ông một tiếng phụ thân, không nghĩ tới, ông. . . . . . Thế nhưng thừa dịp chính mình không phòng bị, xuống tay phế đi công lực của mình, lão già đáng chết, kiếp này chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm nỗi đau gấp trăm lần so với ta phải chịu hôm nay.

Lãnh Hoa Đình bỏ lại xe ngựa, cưỡi ngựa mà quay trở về phủ, hắn cảm giác có chút nhớ nhà, rất muốn Cẩm Nương nhìn thấy mình có thể đứng dậy, đứng ở dưới ánh nắng mặt trời, cô gái nhỏ kia, thường thường giống như đang nằm mơ mà hỏi mình:

“Tướng công, chàng chừng nào thì mới chịu nắm tay thiếp đi dạo phố, thiếp muốn cho toàn bộ cô nương tiểu phụ nhân nhìn thấy mà hâm mộ Tôn Cẩm Nương không thôi, thiếp đã gả ột tướng công hoàn mỹ đến như vậy. Thiếp muốn nắm tay chàng, hồi phủ, để cho lão phu nhân cùng mẫu thân của thiếp nhìn thấy, thiếp đã gả ột vị phu quân tốt như thế nào, thiếp càng muốn cho đại phu nhân nhìn xem, tướng công của thiếp không phải là người tàn tật, làm cho bà ấy hối hận lúc trước đã ghét bỏ chàng.”

Cẩm nương từ sau khi có người mời Ngọc Nương đi, ở nhà trong lòng có chút không yên tâm, Dương nhi sau khi bú sữa xong, liền ở trên người nàng càng không ngừng đạp chân, nắm lấy tua bông trên cổ áo của nàng từng cái từng cái tháo xuống, Tú cô nhìn Cẩm Nương không yên lòng, sợ nàng lại không kiên nhẫn Dương nhi, đành phải tự tay ôm lấy Dương nhi đi.

Dương ca cũng không bằng lòng, chu cái miệng phun bong bóng, người này hiện giờ cũng học tức giận, chỉ cần mất hứng một cái, lập tức phun bong bóng với người khác, lại không phun trên người của người khác, mà đem cái cằm mập mạp của mình trở nên ướt át, Tú cô nhìn thấy đành bất đắc dĩ, vội cầm khăn tay lau miệng cho bé, bên cạnh dỗ nói: “Dương nhi nếu ngoan, Tú cô đến, Tú cô sẽ ôm con đi chơi, một hồi nếu chọc giận nương của con, nàng lại muốn đánh con nha.”

Dương ca nhi nghe thấy tựa như đã hiểu, ánh mắt trong trẻo ủy khuất nhìn Cẩm Nương, im lặng mà lên án, nhìn thấy Cẩm Nương không đáp lại bé, hai bàn tay nhỏ bé lập tức nâng gò má của Cẩm Nương lên, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu phun bong bóng của bé, dán sát lên môi của Cẩm Nương.

Cẩm Nương bị bé phun ẩm ướt cả miệng liền hồi thần lại, vừa nhìn thấy nhi tử nhà mình, đang lấy lòng, lại ủy khuất nhìn mình, không khỏi bật cười: “Tú cô, người này làm sao vậy?”

Tú cô không khỏi liếc nàng một cái nói: “Còn không phải ngày thường người đối với bé rất hung dữ sao, cái này là do sợ người không thích bé, nên bé đành phải vuốt mông ngựa đi.”

Cẩm Nương nghe vậy ngẩn ra, còn thật sự nhìn Dương ca nhi, Dương ca nhi tựa hồ như chứng thật lời nói của Tú Cô, lại đem cái miệng ẩm ướt nhỏ nhắn của mình đưa tới, trong lòng của Cẩm Nương như cảm thấy hòa tan, nâng mặt nhi tử nhà mình lên, hôn loạn một trận, miệng cười nói: “Ừ, con so với phụ thân của con còn đáng yêu hơn, phụ thân thối tha của con, đến bây giờ còn chưa trở lại, chúng ta phải lên đường trở về nhà ngoại nha. Nếu không trở về, liền đánh cái mông của phụ thân con.”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Phượng Hỉ giống một trận gió cuốn vào, không kịp thở mà báo tin: “Phu nhân. . . . . . Phu nhân, Nhìn. . . . . . Xem, nhị gia trở về.”

Cẩm Nương nghe xong tức giận liếc nàng một cái nói: “Đã đến giờ tỵ, nếu không trở về, ta liền mang Dương ca nhi hồi phủ, không cần hắn .”

“Không phải, phu nhân, nô tỳ nhìn thấy nhị gia người. . . . . . Người không phải trở về bằng xe lăn.” Phượng Hỉ khó nén kinh hỉ trong lòng, lớn tiếng nói.

“Không phải ngồi trên xe lăn, vậy có người cõng hắn trở về sao?” Cẩm Nương không chút để ý nói, ngược lại nhãn tình sáng lên, ôm lấy Dương ca nhi mãnh liệt hôn một cái, không thể tin được nói: “Con trai, hay là cha của con đã thông suốt, trong đầu của hắn đã bị người khác kích động rồi sao?”

Theo bản năng liền ôm lấy con, bước nhanh ra bên ngoài nghênh đón, quả nhiên liền nhìn thấy dáng người thon dài kia, nam nhân khuynh thành giống như thân trúc lại giống như vầng trăng, đang cười nhẹ nhàng đi về phía nàng, ánh nắng vào đông chiếu lên trên người hắn, giống như một thân tỏa ánh kim, lóe sáng đến loá mắt, cơn gió nhẹ thổi qua, đem trường bào xanh của người kia thổi tung bay lên, bỗng nhiên tóc đen ở bên vai bị gió thổi cuộn lên, giống như làm lộ ra ánh sáng lung linh, làm cho hắn giống như thiên tiên giáng trần.

Không biết bất giác, đôi mắt của Cẩm Nương trở nên ướt át, ảo tưởng qua không ít lần, hắn đường đường chính chính mà đứng trước mặt nàng, đứng trước mặt người khác, nhưng mọi chuyện vẫn như bọt nước, hiện giờ, hắn thật sự đứng lên, thân hình cao ngất kia đang chậm rãi đi về phía nàng, lại làm cho nàng cảm thấy mọi chuyện dường như không đúng, nhu nhu ánh mắt, nói với Tú cô cũng đang sững sờ ở một bên: “Tú cô, người xem người kia? Hắn. . . . . . Thật là nhị gia sao?”

Tú cô cầm tay áo lau khóe mắt, gật đầu mạnh nói: “Đúng, đúng, thật là nhị gia, phu nhân, người . . . . . . Khổ tẫn cam lai, nhị gia người, chân của người hẳn là đã tốt rồi.”

Khổ tẫn cam lai:Thời kỳ cực khổ đã qua (苦尽甘来)

Cẩm Nương còn muốn nói cái gì đó, Dương ca nhi trong lòng ngực cũng không ngừng đạp cái chân mập mạp của mình, một đôi tay nhỏ bé chụp vỗ vỗ, miệng y y nha nha, cả người giống như muốn tự mình từ trong ngực của Cẩm Nương đi ra.

Tú cô thoáng chốc liền đem Dương ca nhi đang huyên náo trong lòng Cẩm Nương bồng ra, dỗ bé nói: “Cha của con cùng mẫu thân có chuyện muốn nói, không được nháo, tiểu bảo bảo.”

Cẩm Nương đứng ở cạnh cửa vẫn không nhúc nhích, đang mỉm cười nhìn người kia dần dần đến gần mình, Lãnh Hoa Đình cũng mỉm cười nhìn về phía Cẩm Nương đang đứng ở cửa, sinh qua hài tử càng làm cho nàng trở nên nở nang mềm mại, vẻ đẹp của nàng, không xinh đẹp, nhưng lại càng giống như một loại rượu, thời gian đã lâu nhưng vẫn giống như ngày vừa mới tân hôn, hương thơm bốn phía, trầm tĩnh thanh nhã, chỉ cần một chút cũng thành nghiện, làm người ta rốt cuộc không thể mở mắt, không bỏ xuống được chén rượu, đó là bảo vật trong lòng hắn ,là tim của hắn, cũng là linh hồn của hắn.

Càng đến gần nàng, tim của hắn càng đập nhanh lợi hại, rõ ràng rất muốn nhìn thấy bộ dạng của nàng khi thấy được bản thân hắn đứng thẳng dưới ánh nắng của mặt trời, nhưng khi thật sự đứng trước mặt nàng, lại nảy sinh một chút hoảng sợ, sự sợ hãi này chính là hổ thẹn, để nàng phải chờ lâu như vậy mới thực hiện được.

“Nương tử, ta đã trở về.” Hắn hàm chứa cười, thản nhiên nói ra.

“Tướng công, chàng đã trở lại.” Nàng cũng hàm chứa cười, thản nhiên trả lời.

Sau đó, hắn vươn một bàn tay, đem bàn tay mềm mại của nàng để vào lòng bàn tay của hắn: “Nương tử, đi, ta mang nàng đi dạo phố. Sau đó sẽ hồi tướng quân phủ.”

Nàng mỉm cười nhìn hắn, theo hắn chậm rãi đi xuống thềm đá, đi đến đình viện bên trong, vai sát vai, tay nắm ta, đi về phía ngoại viện.

Giờ khắc này, trong lòng của hai người đều tràn đầy hạnh phúc, con đường phía trước còn có thể có gian nan, nhưng cho dù thế nào, lòng của bọn họ sẽ càng siết chặt lại với nhau, chỉ cần vợ chồng đồng lòng, không có gì là không vượt qua được, cho nên, bọn họ tràn đầy tự tin tiến về phía trước, những đau khổ rồi sẽ qua đi, phía trước chính là tiền đồ tươi sáng của bọn họ.

“Oa. . . . . . Oa. . . . . . Nga. . . . . . Nga, y. . . . . . Y.” Vài tiếng khóc rung trời thúc giục hai người bừng tỉnh lại, Cẩm Nương bất đắc dĩ giương miệng lên, nhìn Lãnh Hoa Đình liếc mắt một cái nói: “Xem ra, hôm nay sợ là không thể đi dạo được rồi, chúng ta còn phải hồi phủ, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ tướng công trở về sẽ cùng trở về.”

Vẻ mặt Lãnh Hoa Đình cảm thấy suy sụp, vẫn là vỗ nhẹ lên mặt Cẩm Nương nói: “Ngày còn dài, về sau chờ sau khi tiểu tử kia ngủ, chúng ta sẽ tranh thủ mà đi được không?”

Cẩm Nương vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên, nhỏ giọng nói: “Ừ, tranh thủ đi, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, ai cũng không mang theo, chỉ có hai chúng ta.”

Nói xong, hai người tươi cười giống nhau, tay nắm tay, vai sát vai cùng nhau quay trở về, Dương ca nhi khóc đã sớm trở thành sướt mướt, giương bàn tay nhỏ bé hướng về phía Lãnh Hoa Đình, ánh mắt lại trông mong nhìn Cẩm Nương, Cẩm Nương tức giận xoa đầu của bé nói: “Xú tiểu tử, cha con là của ta, con đừng muốn cướp.”

Một nhà ba người vô cùng cao hứng trở về nhà, trong phòng Phong Nhi cùng Song nhi hai người nhìn thấy Lãnh Hoa Đình ôm Dương ca nhi đi tới, ánh mắt không khỏi cảm thấy choáng váng, Phong Nhi trừng mắt, giương miệng, sau một lúc lâu mới nói: “Trời, gia. . . . . . Cũng thật tuấn.”

Trương ma ma ở một bên cầm khăn lau lệ, nghe xong lời này liền chỉa nhẹ vào trán của nàng, “Tiểu chân, cẩn thận Trần thị vệ nghe được, đem cây trâm đính ước kia thu hồi về.”

Phong Nhi vừa nghe thấy liền đỏ mặt, hờn dỗi kéo lấy tay áo của Trương ma ma nói: “Ma ma, người không nên vậy, không có việc gì liền trêu chọc ta, bộ dạng của nhị gia thật anh tuấn thôi, trước kia khi nhìn người còn ngồi trên xe lăn, chỉ cảm thấy kinh diễm, có điểm. . . . . . Có điểm nam nhân lại có cảm giác như nữ nhân, hiện giờ người đứng lên, lại có khí phách không giống với lúc trước, làm sao còn nhìn thấy được khí chất giống như nữ nhân như trước nữa, rõ ràng chính là một vị nam tử hán vĩ đại.”

Trương ma ma vừa nghe xong liền chọc nàng: “Nói cái gì đó, nhị gia khi nào thì không phải nam tử hán chứ, nha đầu nhà ngươi càng nói càng không có phép tắc, xem ra, quả thật phải tìm người gả đi rồi, suốt ngày cứ khùng khùng điên điên, càng lớn càng muốn chuyển đi rồi.”

Phong Nhi nghe thấy rụt cổ, thè lưỡi, cười nói: “Ta nên đi vào sắp xếp đồ đạc cho Nhị Gia thôi, không để ý tới ma ma nữa.”

Song nhi nghe xong cũng vội theo đi vào, hai người vừa nói vừa ôm vài túi đồ đi ra, cười tủm tỉm đứng ở giữa chánh đường, Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình ôm Dương ca nhi tiến vào chánh đường, liền bị hù hoảng sợ: “Đây là các ngươi làm gì?”

Phong Nhi cúi chào rồi thi lễ nói: “Phu nhân không phải nói phải lên đường sao? Nô tỳ đã đem mọi thứ chuẩn bị tốt, chỉ chờ phu nhân ra lệnh .”

“Nhị gia mới trở về, nên để cho hắn ngồi xuống uống trà cử động thân thể một chút.” Cẩm Nương nghe xong cười nói.

“Lúc này đã là giờ tỵ hai khắc, nếu không trở về, sẽ không thể tham gia vào bữa trưa ở tướng phủ, phu nhân, nhị gia, vẫn nên đi sớm khởi hành thì tốt hơn.” Vẻ mặt Phong Nhi cười quái dị, ánh mắt đều nhanh trở hình trăng khuyết.

“Đúng vậy a, phu nhân, không thể lại trì hoãn, sớm đi thôi, Tôn Tướng Phủ cũng không xa, chúng ta cũng đừng ngồi xe ngựa nữa, chúng ta nên đi thôi, rất nhanh sẽ đến.” Đôi mắt của Song nhi cũng trở nên linh động cười đến giương cung, đem hành trang đặt lên trên vai, ý định là sẽ phải đeo trên lưng trong một thời gian dài .

“Ngồi xe ngựa không phải thoải mái hơn sao? Hai người các ngươi còn mang nhiều đồ như vậy.” Cẩm Nương lại kinh ngạc. “Cũng không biết là ai, suốt ngày suy nghĩ, một ngày kia nếu gia đứng lên, không phải nên lôi kéo gia ra ngoài đi dạo sao, còn nói muốn cho những cô nương cùng các phu nhân khác hâm mộ đến ghen tị đâu, làm sao đến lúc này lại trái ngược như vậy, phỏng chừng là sợ người khác nhìn thấy bộ dạng này của gia, sẽ tranh đoạt đi.” Phong Nhi hừ mũi nói.

“Cũng không phải đâu, phu nhân là nhát gan thôi, nhìn gia giống như thần tiên như vậy, phu nhân tất nhiên là không tự tin, không dám rồi.” Song nhi cũng phụ họa giống như đã hiểu mọi chuyện thì ra như vậy.

“Đừng tưởng là ta không biết, các ngươi đang dùng phép khích tướng, rõ ràng chính là hai nha đầu các ngươi muốn đi ra ngoài khoe khoang, mặc cho ai nếu có thể đi theo một chủ tử như vậy, đều cảm thấy lên mặt đâu, hừ, ta sẽ không trúng kế, ta sẽ ngồi trong xe ngựa mà đi, còn có a, ta sẽ không sợ ai đến thưởng thức hắn, nhị gia nhà ngươi là của ta, ai dám đến thưởng thức, ta sẽ đánh cho đến khi đầu của các nàng nổ tung ra.” Nói xong, hai tay chống nạnh thành hình ấm trà, chỉ chớp mắt, nhìn đến người nào đó vẻ mặt đắc ý, không khỏi càng thấy căm tức, sẵng giọng nói: “Chàng nếu dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thiếp sẽ. . . . . .”

“Không cho nói hai chữ kia , nàng dám nói, ta sẽ trừng phạt nàng.” Lãnh Hoa Đình vừa nghe liền thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn nàng nói.

Cẩm Nương đem hai chữ “ Hưu phu” kia nuốt trở về, cũng không cam lòng nhéo chóp mũi của hắn nói: “Tóm lại, chàng để cho nhiều người liếc mắt thử xem.”

“Trong mắt của ta chỉ có nương tử, với lại trong Đại Cẩm này, người nào so với nương tử của ta xinh đẹp hơn chứ, ở trong mắt ta, nương tử là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.” Lãnh Hoa Đình lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười, ôm Dương ca nhi dỗ Cẩm Nương, Dương ca nhi nhìn thấy mẫu thân đang nhéo mũi phụ thân bé, cũng học theo bắt lấy, cũng đưa bàn tay dính nước miếng ra, toàn bộ nước miếng đều dính trên cái mũi tinh xảo của cha bé.

Một nhà ba người, đi đến thỉnh an vương phi, sau khi nói chuyện, lại mang theo Tú cô, Trương Ma Ma, Phong nhi, Song nhi vài người, vẫn là ngồi xe ngựa tới Tôn tướng phủ, Tôn tướng quân mấy ngày nay thân mình khó chịu lợi hại, vẫn không vào triều, Cẩm Nương cầm một ít dược liệu quay trở về.

Người của Tôn gia đã sớm nghe nói Tứ cô nương hôm nay sẽ hồi phủ, sáng sớm liền ở cổng lớn chờ, cổ đã kéo căng ra, cũng đã đợi vài canh giờ nhưng không thấy xe ngựa của Giản Thân vương phủ, Nhị phu nhân vốn cũng đi đến cổng trước nhìn qua vài lần, nhưng mọi chuyện trong phủ còn phải làm rất nhiều, lại muốn bày ra mấy bàn để chào mừng ngoại tôn trở về, lập tức vội vàng trở về.

Thủ vệ cùng gã sai vặt rất xa đã nhìn thấy xe ngựa của Giản Thân vương phủ đi đến đây, vội vàng chạy vào báo tin, đại tổng quản trước hết ra đón, một vài gã sai vặt thông minh tiến vào cổng báo tin, Lãnh Hoa Đình giúp đỡ Cẩm Nương xuống xe ngựa, bên kia Tú cô cùng Trương ma ma cũng cầm vài món đồ từ xe ngựa khác đi xuống, vừa nhấc mắt, lại nhìn đến còn có một chiếc xe ngựa của Giản Thân vương phủ cũng cùng đã tới, không khỏi kinh ngạc mà nhìn lại.

Chỉ chốc lát sau, quả nhiên thấy Ngọc Nương được hai nha đầu nâng xuống, xuống xe ngựa, Cẩm Nương vừa thấy, vẻ mặt liền trầm xuống, Ngọc Nương là muốn canh trùng giờ khớp đến như vậy sao? Không phải muốn cùng mình trở vể chứ, người này vừa mang thai vừa đang mang tâm tư gì vậy?

Truyện Chữ Hay