Thứ Nữ

chương 100

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cẩm Nương vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt nhìn thấy màn này, trong nội tâm không khỏi bi ai một trận, cái mà Vương phi gọi là nhân chứng cùng chứng cớ xác thực cực kỳ vụng về, bất quá là vì hả giận nên cố ý vấy bẩn Lưu di nương mà thôi, không nghĩ tới khôn khéo như Lãnh Hoa Đường nhìn thấy chẳng những không náo động, ngược lại còn khuyên Lưu di nương nhận tội… Hừ, người chân chính có tội chính là hắn a, người này thật sự là tâm như rắn rết a, ngay cả mẹ đẻ của mình mà cũng có thể dùng để gánh tội, đại cữu huynh của Lưu gia đột nhiên mất tích, việc này nhất định là nổi sợ trong lòng hắn a, nếu như có thể nhờ đó mà giải quyết, hắn tự nhiên có thể buông một nửa tâm …

Vương Gia thấy biểu hiện lần này của Lãnh Hoa Đường, cũng liên tiếp lắc đầu, kẻ này tâm địa không tinh khiết a, hắn càng hoài nghi chất độc trên người Tiểu Đình là cùng Lãnh Hoa Đường có liên quan rồi, không khỏi thống khổ thở dài, quay đầu nhìn về phía tiểu nhi tử của mình, Lãnh Hoa Đình cũng đúng lúc nhìn tới, trong mắt phượng xinh đẹp lộ ra một tia hiểu rõ, lại như có sự cổ vũ, Vương Gia liền thở dài, đối với hắn có chút gật đầu.

“Người tới, đem cái nhân chứng khác dẫn tới.” Vương Gia không đợi Lãnh Hoa Đường hoàn hồn, lại cao giọng nói.

Lúc này, hai cái bà tử áp giải một nữ tử mảnh mai đi vào, Lãnh Hoa Đường ngước mắt nhìn lại, thần sắc lập tức đại biến.

Ngay cả Cẩm Nương nhìn cũng chấn động, quay đầu nhìn lại Lãnh Hoa Đình, đã thấy khóe miệng của hắn ngậm tia nghịch ngợm cười, đối với mình nhíu mày, bộ dạng khiến ình tiếp tục xem trò hay.

Người tiến vào, đích thực là Ngọc Nhi mà đột nhiên mất tích nhiều ngày, ngay cả Lưu di nương nhìn thấy, cũng quá sợ hãi, không biết Vương phi là ở nơi nào đem Ngọc nhi tìm trở về, nhất thời sợ hãi nhìn về phía Lãnh Hoa Đường, mặt Lãnh Hoa Đường lúc này cũng không còn chút máu, yên lặng nhìn chằm chằm vào Ngọc nhi, như muốn dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống nàng.

Ngọc nhi thần thái bình tĩnh, mặt không đổi sắc, nàng nhàn nhạt quay đầu lại liếc mắt nhìn Lãnh Hoa Đường cùng Lưu di nương, chậm rãi quỳ xuống, đối với Vương Gia cùng Vương phi dập đầu hành lễ.

“Ngọc nhi, ngươi lại nói, ngươi vì sao vô cớ mất tích.” Vương phi nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nhìn liếc mắt nhìn Lưu di nương trên mặt đất, trong nội tâm cười lạnh, không phải thường xuyên vì mình có một hảo nhi tử mà đắc ý sao? Lúc này cho ngươi cũng tự mình nếm thử thống khổ bị con mình hãm hại a.

Ngọc nhi lệch đầu, liếc nhìn Lãnh Hoa Đình ngồi một bên, cung kính trả lời: “Hồi Vương phi, Ngọc nhi bị người diệt khẩu, may mắn được Lãnh thị vệ cứu giúp mới có thể thoát hiểm, thoát ra bên ngoài, còn sống đến nay.”

Vương phi nghe xong liền nghiêng mắt qua Lãnh Hoa Đường cùng Lưu di nương, quả nhiên sắc mặt hai mẫu tử đồng thời trắng nhợt, nhất là Lãnh Hoa Đường, ngón tay vịn đỡ Lưu di nương đều trắng bệch, xem ra, nội tâm của hắn tất nhiên thật là khẩn trương.

“A, tại sao lại có người muốn diệt khẩu ngươi, ngươi đã làm hỏng việc?” Vương phi không nhanh không chậm mà hỏi thăm.

“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ bị Vương ma ma chọn trúng để phục thị nhị thiếu gia, nhưng Lưu di nương lại tìm nô tỳ, nàng cầm tiền bạc cho nô tỳ, giao nô tỳ mỗi ngày nấu cá chép cho nhị thiếu gia ăn, lại trong chưng cách thủy của nhị thiếu gia bỏ cam thảo, nô tỳ lúc trước không hiểu, về sau xem độc trên người nhị thiếu gia phát ra càng lợi hại, mới hiểu được ý tứ của Lưu di nương.

Về sau, nô tỳ hỏi vòng vèo từ trong miệng một lão bà tử, mới biết cá chép cùng cam thảo ăn chung là có độc, nhị thiếu gia… Ăn cùng hơn sáu năm, độc trên người tự nhiên là ngày càng tích lũy, ngày càng nghiêm trọng ra.” Lúc Ngọc nhi nói chuyện, mí mắt cũng không dám ngướng lên, nàng thật sự là rất sợ hãi Vương Gia cùng Vương phi biết rồi chân tướng này, có thể đem chính mình bầm thây vạn đoạn hay không.

Quả nhiên Vương Gia thiếu chút nữa tự trên mặt ghế té xuống, đau lòng nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Vương phi tuy ầm ĩ muốn trị tội Lưu di nương, nhưng lại không có tìm được tội chứng phù hợp, Đình Nhi đã nói, hắn sẽ cung cấp một căn cứ chính xác mạnh mẽ để vạch tội Lưu di nương, Vương Gia cũng một mực phỏng đoán, Lưu di nương lại đùa giỡn thủ đoạn gì khiến Đình Nhi phát hiện, không nghĩ tới, nàng đúng là dùng biện pháp âm độc như vậy hại Đình Nhi, Đình Nhi đôi chân đã tàn phế, thế tử vị cũng cho Đường Nhi rồi, nàng còn muốn sao nữa? Chẳng lẽ muốn đẩy Đình Nhi vào chỗ chết mới cam tâm sao?

“Ngươi, con đĩ nhỏ kia, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta khi nào sai sử qua ngươi làm loại việc bỉ ổi này, ngươi ăn nói linh tinh cắn người, ta… Đường Nhi, đi, đánh chết cái tiểu tiện nhân vu oan nương kia.” Lưu di nương tuy cũng sợ hãi, nhưng nghĩ mình tuy xác thực là sai sử qua Ngọc nhi, nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào ở trong tay Ngọc nhi, dự đoán nàng cũng không có cầm ra căn cứ chính xác thiết thực nào.

Lãnh Hoa Đường cũng hận Ngọc nhi, lần này nghe xong lời Lưu di nương còn cho là thật đứng dậy hướng Ngọc nhi đá, Vương Gia tay mắt lanh lẹ, lóe lên thân thủ liền ngăn cản hắn, trầm giọng nói : “Trước mặt ta người cũng dám diệt khẩu? Mính Yên chết như thế nào, ngươi không cần phải nói ngươi không biết, hôm nay lập lại chiêu cũ có phải là quá vụng về chút hay không?”

Lãnh Hoa Đường kích động đến mắt đều đỏ, cổ cứng ngắc nói với Vương Gia: “Phụ vương, di nương tuy lợi hại, nhưng lòng dạ cũng không ác độc đến nông nỗi này, nàng động tay động chân trong dược của đệ muội còn nói được đi, dù sao thân thể Mai Nhi vẫn chưa có động tĩnh, nàng làm mẫu thân, sợ hãi nhị đệ có hài tử trước sẽ gấy bất lợi đối với nhi tử, điểm này vẫn có thể nghĩ thông suốt, nhưng Tiểu Đình đã như vậy, đối với nhi tử không có uy hiếp, nàng cần gì phải hại hắn một lần nữa? Tiểu tiện nhân này rõ ràng chính là hắt nước bẩn, nhi tử không đánh chết nàng, như thế nào không phụ lòng di nương đối với nhi tử dưỡng dục? Chẳng lẽ phụ vương hi vọng tử trơ mắt nhìn xem mẹ đẻ một lần nữa bị hãm hại cùng lăng nhục mà giữ im lặng sao? Vậy không phải nhi tử là súc sinh bất trung bất hiếu sao?”

Một phen nói ra những ngôn từ kịch liệt, chính nghĩa lẫm liệt, đem mình quảng cáo rùm beng thành một hiếu tử vì mẫu bất bình, Vương Gia nghe xong cười lạnh một tiếng, đẩy hắn ra nói: “Là thật là giả, vi phụ đều có định đoạt, sự tình còn không có điều tra rõ ràng, ngươi liền muốn đánh chết nàng, rõ ràng e ngại muốn diệt khẩu, ngươi lui qua một bên nghe cho ta, nếu như nàng thật sự là hắt nước bẩn, vi phụ tự nhiên giao cho ngươi.”

Lãnh Hoa Đường nghe xong chỉ phẫn nộ trở lại vị trí của mình, đem Lưu di nương vịn lên, bám trụ eo của nàng, làm cho nàng lệch qua dựa một bên vào đệm thêu trên ghế.

“Ngọc nhi, ngươi có chứng cớ không? Lấy ra cho Lưu di nương xem, cũng khiến cho Lưu di nương tâm phục.” Hôm qua sau khi Ngọc nhi bị ám vệ đưa trở về, Vương phi liền hỏi qua Ngọc nhi, trong tay Ngọc nhi xác thực là không có chứng cứ mạnh mẽ chính xác nào, nhưng nàng tin tưởng những câu của Ngọc nhi là thực, dù sao hôm nay không cắn chết Lãnh Hoa Đường, cắn chết Lưu di nương cũng tốt, không có chứng cớ, chỉ cần làm ra vẻ bên ngoài tổng yếu có thể làm ra hai việc.

Ngọc nhi liền từ trong ngực lấy ra một trang giấy, cùng vài tấm ngân phiếu, hai tay trình lên nói với Vương phi: “Hồi Vương phi, việc này còn có Vương mama cũng có thể làm chứng, năm đó chính là Vương mama dẫn nô tỳ đi gặp Lưu di nương, hơn nữa…” Nói đến đây, Ngọc nhi oán hận quay đầu lại nhìn thoáng qua Lưu di nương, khóe mắt chứa lệ, dừng một chút mới nói: “Ngọc nhi sở dĩ nghe Lưu di nương bài bố, là bởi vì Lưu di nương hạ độc được mãn tính cho ấu đệ nô tỳ, mỗi tháng đều phải được Lưu di nương cho giải dược mới có thể tiếp tục sống, Vương Gia cùng Vương phi nếu không tin, có thể đi đại thông viện đem ấu đệ nô tỳ mang đến, cho đại phu kiểm tra thực hư một phen là biết được.”

Ngọc Bích đem đồ trong tay Ngọc nhi cầm trên bàn, Vương phi cũng không xem, đầu tiên là làm cho người ta đi đem đệ đệ Ngọc nhi mang đến, lại hỏi: “Ngươi nói Vương mama cũng tham dự chuyện này?”

Ngọc nhi vẫn không trả lời, một bên Lưu bà tử liền chọt miệng nói: “Bẩm Vương phi, việc này nô tỳ cũng biết một ít, Lưu di nương thường sai con dâu của Vương ma ma đi tìm Ngọc nhi, muốn biết hết thảy công việc tin tức trong phòng nhị thiếu gia, càng đối với Ngọc nhi hạ lệnh, việc này, ngài có thể truyền Vương Trương thị đến, vừa hỏi liền biết.”

Vương phi nghe xong không khỏi tán thưởng liếc mắt nhìn Lưu bà tử, Lưu bà tử này vẫn rất thông minh, rất có nhãn lực, mình sở dĩ không để cho Vương mama tự mình lên lớp chứng minh Lưu di nương, chính là muốn khiến cho Vương mama phản bội, trở thành con cờ ngầm của mình, cũng không nghĩ đem Vương mama bộc lộ quá nhanh như vậy, mới vừa hỏi, chỉ là thử qua, quả nhiên, Lưu bà tử rất biết điều, lập tức đã nghĩ đến biện pháp khác.

Vương Trương thị này nguyên chính là con gái của tỷ tỷ họ Vương mama, hôm nay biết mẹ đẻ mình thật sự là do Lưu di nương hại chết, liền tập trung tinh thần muốn vì mẹ ruột nàng báo thù, tuy nhiên… Vương phi cũng nhìn ra được nàng có một chút hiệu quả và lợi ích, nhưng lúc này Vương phi là chỉ cần dùng được vào mục đích, tất cả đều kéo tới đây, không đem Lưu di nương một lần giết chết, khó giải mối hận trong lòng nàng.

Vương Trương thị rất nhanh liền bị dẫn lên, vừa vào cửa, liền trung thực, bộ dạng trong lòng run sợ quỳ gối trước đường, hai mắt nhìn đất, nghiêng mắt nhìn cũng không nghiêng mắt liếc người xung quanh, hoàn toàn không giống với bộ dạng ngang ngược càn rỡ ngày hôm trước tại phòng Vương mama.

Lưu di nương mới gặp nàng rất là kinh ngạc, Vương Trương thị vẫn có mối hận giết mẹ đối với Vương phi, hôm nay như thế nào lại đến vì Vương phi làm chứng? Nàng mặc dù không tính là tâm phúc của mình, nhưng rất nhiều chuyện nàng cũng biết được một ít, may mắn mình từ trước đến nay không hoàn toàn tín nhiệm bất luận kẻ nào, làm việc đều lưu lại một tay, bằng không, giống như Vương Trương thị này há mồm đều có thể làm ình chết đến vài lần đi.

“Vương Trương thị, Ngọc nhi nói, Lưu di nương một mực sai khiến ngươi cùng nàng liên lạc, một là thám thính chuyện tình trong phòng nhị thiếu gia, hai là sai khiến Ngọc nhi hành động tiếp theo, đúng không.” Vương phi tỉnh táo hỏi.

Vương Trương thị nghe xong liền khẽ ngẩng đầu, sợ hãi nhìn mắt Vương phi, nghiêng đầu thoáng nhìn, chạm được ánh mắt Lưu di nương này muốn ăn thịt người, sợ tới mức thân thể run lên, rụt cổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hồi Vương phi, đúng là như thế, Lưu di nương mỗi mùng ba đầu tháng liền sai nô tỳ đi trong phòng nhị thiếu gia một chuyến, truyền tin tức đồng thời, cũng đưa bạc cùng giải dược cho Ngọc nhi.”

Kỳ thật, lời của Vương Trương thị cũng không dối trá, xác thực mỗi mùng ba tháng đầu đều là do nàng đi viện Lãnh Hoa Đình liên lạc cùng Ngọc nhi, cho nên, nàng tuy rất sợ hãi, nhưng nói cực kỳ thản nhiên.

Lưu di nương tự nhiên cũng biết lời nàng ấy không sai, nhưng nàng ở đâu có chịu nhận tội, suy yếu vịn Lãnh Hoa Đường, hướng về phía Vương Trương thị quát: “Ngươi chó điên này, ta nuôi ngươi vài chục năm, không nghĩ tới ngươi đúng là xem ta một khi gặp rủi ro liền cắn ngược lại, nói, ngươi thu của người ta bao nhiêu tiền, mà ngươi che dấu lương tâm đến hại ta?”

Vương Trương thị chậm rãi quay đầu lại, thay đổi thay đổi bộ dạng nhát gan vừa rồi, thong dong nói với Lưu di nương: “Chủ tử, ta nhớ đã từng nghe nhị thiếu phu nhân nói qua một câu, nàng nói, người đang làm, trời đang nhìn, ngẩn đầu ba thước có thần linh minh giám, nô tỳ vừa rồi nói nếu như có nửa câu là sai, khiến cho nô tỳ bị trời giáng ngũ lôi oánh chết.”

Những câu nguyền rủa ở thời đại này vẫn là rất nghiêm khắc, cổ nhân thật tín thần linh, không phải thề thốt bình thường, lời Vương Trương thị vừa nói ra, Lãnh Hoa Đường vừa định giúp đỡ Lưu di nương nói chuyện cũng câm miệng, Vương phi nghe xong liền giơ tay đem tờ giấy trên bàn mà Ngọc nhi lúc trước trình lên mở ra, nhìn một lần sau đó đưa cho Vương Gia, Vương Gia sau khi xem xong liền hỏi vương Trương thị, “Ngươi mới vừa nói, mỗi mùng ba đầu tháng sẽ đưa ngân lượng cho Ngọc nhi, vậy bổn vương hỏi ngươi, ngươi mỗi tháng đưa bao nhiêu?”

“Hồi Vương Gia, nô tỳ mỗi tháng đưa năm lượng bạc cho Ngọc nhi.” Vương Gia nghe xong liền đem này tờ giấy ném xuống đất, nói với Lưu di nương nói: “Chính ngươi nhìn xem, bản vương mới vừa rồi cũng không có hỏi qua Ngọc nhi, trực tiếp hỏi Vương Trương thị, bản thân mình cũng nói, Vương Trương thị là chó ngươi nuôi, nhưng lời khai của nàng hôm nay cùng ký lục chỗ Ngọc nhi hoàn toàn phù hợp, Lưu Thanh Dung, ngươi còn có lời nào có thể nói?”

Lưu di nương nhìn cũng không nhìn tờ giấy này, nhẹ giọng hừ lạnh nói: “Vương Gia, muốn gán tội cho người khác, thì còn gì để nói, nếu nàng sớm bị thu mua, nghĩ phải thế nào thông cung đều có thể, hôm nay tội này sợ là ta muốn nhận thức cũng phải nhận, không muốn nhận cũng phải nhận, đúng không.” Nói xong, quay đầu trầm thống không muốn nhìn Lãnh Hoa Đường: “Đường Nhi, nương vô dụng, nương xuất thân không tốt, cho nên mới hại ngươi trước mặt người khác không có mặt mũi, nương… Không thể lại chiếu cố ngươi, nương… Chịu không nổi phần oan khuất này, nương đi trước một bước.”

Nói xong, suy yếu đứng người lên, làm bộ muốn hướng cột trụ đụng vào, Lãnh Hoa Đường tự nhiên là muốn kéo nàng, nhưng động tác lại dừng lại, hắn cũng biết Lưu di nương bất quá là làm bộ, nghĩ dùng tự vận đến tránh một kiếp này, cho nên, hắn muốn đắn đo thời cơ tốt nhất đi cứu Lưu di nương, nói cách khác, phải đợi Lưu di nương đụng vào trụ đứng, nhưng lực chưa hết, lại kéo nàng lại, như vậy hiệu quả sẽ là tốt nhất.

Hoặc là, đem cơ hội cứu người nhường cho Vương Gia, như Vương Gia có thể xem mặt mũi mình đi cứu Lưu di nương, vậy hiệu quả không cần nói đến, chỉ cần trong lòng Vương Gia vẫn là không nỡ mẫu tử mình gặp chuyện không may, một chút vết thương đều là vấn đề nhỏ, lừa bịp cũng tốt, chơi xấu cũng được, chuyện bi ai cầu xin tha thứ đều được, chỉ cần có thể bỏ qua là tốt rồi.

Nhưng làm hắn thất vọng chính là, Vương Gia ngồi ở trên ghế động đậy cũng đều lười xuống, đồng dạng như là đang chờ xem kịch vui, chờ Lưu di nương tự sát, hắn đành phải vội vàng đứng dậy, đi nhanh bước ra ngoài, vạt áo sau lưng lại bị cái gì ôm, mắt thấy Lưu di nương như xông về cột nhà, cúi đầu đụng tới, hắn nóng vội muốn cứu, lại bị vướng lại không đi được, trơ mắt nhìn Lưu di nương đầu rơi máu chảy hôn mê bất tỉnh.

Lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lãnh Hoa Đình cười hì hì nhìn hắn, một đôi mắt phượng đẹp đẽ hồn nhiên sạch sẽ, nụ cười như hoa sơn trà trong ánh mặt trời mùa xuân, xinh đẹp mà chất phác, không mang theo một tia tạp chất, khiến hắn nhất thời nhìn thấy sợ run, đã bao nhiêu năm, Tiểu Đình bao nhiêu năm không có cười như thế đối với chính mình? Vẫn là lúc nhỏ a, nhỏ hơn mình hai tuổi Tiểu Đình thường vụng trộm tìm hắn chơi, cũng nhíu vạt áo hắn như thế…

“Đại ca, vạt áo ngươi treo ở tay vịn xe lăn của ta.” Lãnh Hoa Đình thiên chân vô tà nói, mắt phượng xinh đẹp chớp chớp, giống như hài từ vô tội nhiều năm trước.

Lãnh Hoa Đường nghe thấy hơi chậm lại, bất đắc dĩ đem vạt áo mình tách rời ra, gấp gáp hướng Lưu di nương chạy tới, hăn tinh thông mưu tính ngày xưa nhất thời lại nghĩ không thông, vì sao vừa rồi rõ ràng Tiểu Đình cách mình xa nhiều bước đột nhiên đến bên cạnh mình, còntreo vạt áo mình.

Trán Lưu di nương cái trán đụng bị thương, bất quá cũng không phải rất nghiêm trọng, hơi thở còn nguyên, nàng vốn không phải thật tâm muốn mình chết, tự nhiên sẽ không dùng lực lớn nhất đi đụng, chỉ là nguyên lai tưởng rằng sẽ có người kịp thời cứu giúp không lường trước rơi vào khoảng không, nhất thời vừa đau vừa tức, hôn mê bất tỉnh.

Lãnh Hoa Đường sau dò xét được hơi thở của Lưu di nương còn nghuyên, vội vàng bi thống hô to: “Di nương… Đều là nhi tử hại ngươi a…” Sau đó ôm lấy nàng liền hướng ra phía ngoài phóng đi.

“Đường Nhi, ngươi muốn đi đâu?” Vương phi lạnh lùng gọi Lãnh Hoa Đường lại.

Lãnh Hoa Đường xoay đầu lại, cực kỳ bi thương liếc nhìn Vương phi nói: “Mẫu phi, cho dù di nương phạm sai, nàng cũng nhận được trừng phạt xứng đáng, ngài… Giống như khuyên người phải có lòng khoan dung, buông tha nàng a, nàng… Cũng là người số khổ.”

Vương phi nghe xong chính là cười lạnh, “Khổ mệnh của nàng đều là nàng tự tìm, nếu không phải tham luyến vinh hoa phú quý, không biết tự lượng sức mình thầm nghĩ trèo cành cao, như thế nào lại rơi vào tình trạng như thế, đừng tưởng rằng nàng dùng chiêu tìm chết này có thể miễn chịu tội, nàng độc hại Đình Nhi sáu năm, há có thể để tiện nghi cho nàng, hừ, mưu hại con trai trưởng, chứng cớ vô cùng xác thực, theo như luật Đại cẩm, phải xử như thế nào? Vương Gia, ngươi chính là trông coi hình bộ, hẳn là rõ ràng nhất đi.”

Lãnh Hoa Đường không nghĩ tới Vương phi hôm nay đúng là không buông tha, muốn đưa Lưu di nương vào chỗ chết nếu không là không thể, Lưu di nương hôm nay huyết chảy không ngừng, hắn lại không dám trước mặt Vương Gia lộ công phu điểm huyệt cầm máu cho nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem máu của nàng càng chảy không ngừng, trong nội tâm không khỏi vừa vội vừa đau, ôm Lưu di nương liền vọt tới trước mặt Vương Gia, ùm một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc cầu: “Phụ vương, trước cầm máu cho di nương a, có cái gì, cũng cứu nàng một mạng trước nói sau.”

Một mực ở một bên thờ ơ lạnh nhạt Thượng Quan Mai lúc này cũng áy náy, đứng lên quỳ gối trước mặt Vương Giacầu khẩn: “Thỉnh phụ vương trước cứu di nương a, cho dù muốn định tội, cũng đợi nàng trước tỉnh lại qua lúc này rồi nói sau a.”

Thượng Quan Mai lúc trước chứng kiến Lãnh Hoa Đường để Lưu di nương đứng mũi chịu sào nhận tội, trong nội tâm phát lạnh một hồi, có chút bất tương chính mình ở tại chỗ đã thấy hết thảy sự thật, Lãnh Hoa Đường ngày bình thường vì một lợi ích đùa giỡn chút ít thủ đoạn nhỏ, nàng cảm thấy rất bình thường, bên trong nhà cao cửa rộng, ngươi không lợi hại người, cũng sẽ bị người khác khi dễ, nhưng, hắn đối với mẹ đẻ của mình cũng nhẫn tâm như thế, vốn có thể giả bộ làm ra dáng hiếu tử hiền tôn, nhưng trong nội tâm nàng liền có một cổ chán ghét bay lên, hắn liền ngay cả mẫu thân đều có thể lừa gạt, vậy đối với mình không phải càng dùng hết tâm cơ sao? Ai biết những lời hắn ngày bình thường nói với mình có mấy câu là thật tâm? Chuyện của Tôn Ngọc Nương chẳng lẽ đúng như lời hắn sao?

Trong nội tâm một khi nổi lên nghi ngờ, liền không quan tâm đối phương bằng như trong quá khứ nữa, cho nên, nàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nửa điểm cũng không có ý tứ vì Lưu di nương cùng Lãnh Hoa Đường nói chuyện, lúc này thấy hắn lộ chân tình, quả thật nóng lòng vì Lưu di nương, nàng mới đi theo cầu tình.

Chứng kiến Thượng Quan Mai cũng quỳ xuống, Vương Gia vẫn chậm rãi vươn một ngón tay, điểm lia lịa vài cái, cuối cùng vì Lưu di nương cầm máu, Lãnh Hoa Đường rốt cuộc bất chấp, từ túi trong tay áo túi xuất ra một lọ kim sang dược tốt nhất, đổ vào vết thương Lưu di nương, tiện tay xé quần áo trong của mình, băng bó cho Lưu di nương, Thượng Quan Mai cũng ở một bên giúp một tay.

Vương Gia chứng kiến lọ thuốc trong tay hắn kia ngưng mắt, nhưng chặn miệng, hắn cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ là hoài nghi trong nội tâm càng sâu sắc, loại kim sang dược này, chính là chỉ có lúc luyện võ thường bị thương, người ta mới tùy thời dùng trên thân thể…

Một hồi lâu cuối cùng yên tĩnh, Vương phi cũng không đợi Lãnh Hoa Đường thở một ngụm, hướng Vương Gia nói: “Vương Gia, chuyện Lưu Thanh Dung độc hại con trai trưởng, theo như luật thì làm thế nào?”

Vương Gia liếc nhìn Lãnh Hoa Đường liếc, ung dung nói: “Thiếp thất mưu hại con trai trưởng, loạn côn đánh chết, đây là gia quy, không phải quốc pháp.”

Lãnh Hoa Đường nghe được chấn động, từ trên mặt đất mạnh mẽ đứng lên, đỏ mắt nói: “Phụ vương, nàng chính là mẫu thân của nhi tử.”

Vương phi cả giận nói: “Đình Nhi vẫn là nhi tử thân sinh của ta, lúc các ngươi ra tay hại hắn, có nghĩ qua cảm thụ của ta và phụ vương ngươi không? Tiểu Đình cũng là thân đệ đệ của ngươi, di nương tác quai tác quái ngươi chẳng lẽ nửa điểm cũng không biết? Ngươi hôm nay cũng biết thân nhân bị thương đau đớn hay sao? Có thể tưởng tượng qua một cái mẫu thân nhìn thấy nhi tử của mình rõ ràng khỏe mạnh hoạt bát bởi vì độc mà thống khổ lăn lộn trên giường, lại thống khổ tàn phế hai chân? Lưu di nương ác độc âm tàn như thế, không ngay ngắn trừng trị nàng gia đạo cũng khó có thể an bình, ngươi nếu không nghĩ cùng nhau bị trị tội, vậy hãy lui sang một bên.”

Lãnh Hoa Đường nguyên bản đỏ bừng trong ánh mắt lộ ra lệ quang, hung ác nhìn Vương phi nói: “Bất quá là vài cái nô tỳ thấp hèn làm chứng thôi, mẫu phi, ngươi nếu có thể xuất ra căn cứ chính xác làm cho người tâm phục khẩu phục, nhi tử liền cắn răng chấp nhận, nếu là không thể, nhi tử sẽ không để ngài tiếp tục khi dễ nữa.”

Cẩm Nương cảm thấy việc này ầm ĩ đến nước này coi như là thắng lợi hơn phân nửa, dù sao Lưu di nương quá mức giảo hoạt, trong tay Vương phi sợ là thật không có căn cứ chính xác mạnh mẽ thiết thực chứng minh Lưu di nương ra tay, không có nhân chứng thì khó chứng minh, còn phải có vật chứng, Lãnh Hoa Đường làm việc cũng nhất định là được chân truyền của Lưu di nương, mỗi hành động mỗi bước đi cũng phi thường cẩn thận, nhất định không có để lại chứng cớ chân chính có thể dùng nào, cho nên, hắn mới dám khiêu chiến cùng Vương phi như thế.

“Nương, việc này dù sao cũng phát sinh ở trong vương phủ, di nương lại là mẹ đẻ của đại ca, dù thế nào cũng phải bận tâm mặt mũi đại ca, di nương tuy là hành vi phạm tội ác liệt, hành động của nàng ta đáng hận, nhưng, xem ở tấm lòng son của đại ca đại tẩu, xử phạt nhẹ di nương a.”

Cẩm Nương xem tình thế giằng co, Vương Gia tất nhiên cũng biết nhân chứng cùng vật chứng này có sơ hở, nếu thật muốn phát xét, rất dễ dàng sẽ bị vạch trần, không bằng ọi người một cái bậc thang để xuống, dù sao Lưu di nương hôm nay bị tội cũng không ít, chỉ là, cái tội này toàn bộ để cho Lưu di nương một người gánh chịu, phiến quần áo Lãnh Hoa Đường không dính ẩm ướt, nàng thật có chút không cam lòng a, bất quá, coi như là có một bước thắng lợi, còn lại sau này sẽ làm tốt hơn a.

Vương Gia nghe xong liền tán thưởng liếc nhìn Cẩm Nương, hắn cũng không phải không nỡ để Lưu di nương chết, chỉ là, tại trong lúc này, trong phủ xác thực không thể có huyên náo động tĩnh quá lớn, nếu khiến ngoại nhân biết Vương phi loạn côn đánh chết trắc phi có phẩm cấp, Tông Nhân Phủ cũng hỏi đến, hơn nữa, những chứng cớ kia môt khi bị lật đổ, chuyện này bị làm bẩn, đến lúc đó, Vương phi cũng sẽ lâm vào phiền toái, vẫn là Cẩm Nương biết xem xét thời thế, cực kỳ thông tuệ cơ trí.

“Nương tử, ngươi xem…” Vương Gia nhìn Vương phi nói, hắn hi vọng Vương phi có thể đồng dạng như Cẩm Nương biết xem xét thời cơ là tốt rồi.

Vương phi nghe xong liền tà tà liếc hắn nói: “Tốt lắm, xem mặt mũi Đường Nhi cùng Mai Nhi, giảm nhẹ phạt roi, bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, từ hôm nay trở đi, nàng cùng Vương mama đồng dạng, đi hoán tẩy phòng làm người hầu, phạt nàng tại đó ở nửa năm mới được trở về.”

Vương Gia nghe xong ngưng trệ, hắn không nghĩ tới Vương phi lại nghĩ ra biện pháp như vậy để trị Lưu di nương, Lưu di nương chính là chủ tử đứng đắn, là có phẩm cấp, lại giống như nô tỳ bị phạt đi giặt quần áo toàn bộ phủ, Vương phi cái này cũng… Đùa quá trớn đi, bất quá, chỉ cần nàng xả giận, vui vẻ là tốt rồi, hết thảy tùy nàng a.

Chính là Cẩm Nương nghe xong nầy lệnh phạt này cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, Lưu di nương cho dù chết không được, hẳn cũng sẽ mắc cỡ chết a, cái này giống như đem một người quen ngồi trên mây trực tiếp bắn rơi xuống tầng mười tám địa ngục không có gì khác nhau, tuy nói việc này không chết người, nhưng lại đem tôn nghiêm Lưu di nương gắt gao dẫm nát xuống dưới, Lưu di nương phấn đấu cả đời, sợ là muốn một cái thể diện thân phận, một cuộc sống của người trên vạn người, mà hôm nay, nàng đường đường từ một cái mẹ đẻ của thế tử Vương phủ, thân phận trắc phi của Giản Thân Vương, xuống làm nô tỳ hạ đẳng nhất, cái này nàng làm sao có thể tiếp nhận a.

Lãnh Hoa Đường nghe xong cũng xấu hổ và giận dữ đan xen, phẫn nộ kêu một tiếng: “Mẫu phi, ngài như vậy thật quá mức.”

Lúc Thượng Quan Mai vừa nghe đến, cũng rất muốn cười, nhưng xem thần sắc Lãnh Hoa Đường phẫn nộ vừa thẹn, đành phải cố gắng ngừng lại, thấy hắn đối với Vương phi nổi giận, vội vàng khuyên nhủ: “Tướng công, mẫu phi đã pháp ngoại thi ân, ngươi chẳng lẽ muốn di nương bị loạn côn đánh chết sao?” Nói xong, lại khinh miệt liếc nhìn Lưu di nương nói: “Nói sao, tướng công, ngươi cũng đừng quên, Vương phi mới là mẫu phi của ngươi, nào có đạo lý con đối với mẹ cả la to, vô lễ bất kính, hay là trước hết ôm di nương trở về dưỡng thương mới là đứng đắn .”

Lãnh Hoa Đường không nghĩ tới Thượng Quan Mai cũng dùng giọng điệu như vậy cùng hắn nói chuyện, hơn nữa, hôm nay Thượng Quan Mai căn bản không chịu giúp mình cùng Lưu di nương, một mực mắt lạnh đứng một bên nhìn, điều này làm cho hắn càng thêm tức giận cùng trái tim băng giá, nhưng hắn lại không nghĩ tại trước mặt Vương Gia cùng Vương phi đối với Thượng Quan Mai làm thế nào, trọng yếu nhất là, hôm nay địa vị của hắn trong phủ vẫn không yên ổn, mà hắn trông cậy lớn nhất chính là Thượng Quan Mai, cho nên, hắn chỉ phải nhẫn nhịn nuốt xuống ôm Lưu di nương đứng lên, xoay người đi.

Thượng Quan Mai ngược lại hành lễ cho Vương Gia cùng Vương phi xong mới rời đi.

Đệ đệ Ngọc nhi lúc này mới bị người dẫn đi lên, đứa bé kia nhìn qua bất quá mười một mười hai tuổi, quả nhiên ốm yếu, dáng vẻ kém cỏi, Cẩm Nương thấy liền hỏi Ngọc nhi: “Ngươi không phải nói, mỗi tháng đều có giải dược cho hắn sao, vì sao ăn nhiều năm giải dược như vậy mà một mực không có khỏe hoàn toàn ?”

Ngọc nhi nghe xong vành mắt liền đỏ, đối với Cẩm Nương thi lễ một cái nói: “Nô tỳ cũng đang buồn bực, lẽ ra cho giải dược, mỗi lần mỗi lần ăn,cuối cùng phải tốt lên mới đúng, chính là mỗi lần đến cuối tháng, tiểu đệ nô tỳ sẽ phát lại bệnh giống như lần đầu như vậy, rất dọa người .”

Cẩm Nương vội vàng lại hỏi bệnh trạng lúc đứa bé kia phát bệnh, nghe nàng nói, lại tương tự như lúc Lãnh Hoa Đình phát bệnh, không khỏi lưu lại ấn tượng, hỏi: “Ngươi những ngày này không trong phủ, hắn có dùng qua giải dược?”

Ngọc nhi chính lo lắng việc này, vội hỏi đứa bé kia, đứa bé trai kia nghe xong liền thống khổ lắc đầu nói: “Không có, đau đớn vài ngày, nhưng cuối cùng nhịn cũng qua, tỷ tỷ, nương cùng phụ thân đều lo lắng cho ngươi đã chết, ngươi đi nơi nào?”

Ngọc nhi nghe liền khóc, bên kia Vương Trương thị thấy liền đi tới nói: “Ngọc nhi muội tử, ta đây còn có một ít, không bằng ngươi trước cầm lấy đi cứu gấp a.” Nói xong từ trong ngực xuất ra một ít bao thuốc bột.

Cẩm Nương thấy liền mừng rỡ, hỏi Ngọc nhi, “Hắn lần tiếp theo độc phát tác có bao lâu thời gian?”

“Hồi thiếu phu nhân, hôm nay là mười sáu, lần tiếp theo còn hơn mười ngày a.” Ngọc nhi lau nhẹ nước trong khóe mắt nói ra.

Cẩm Nương liền đem bao thuốc bột này tiếp lấy, đưa Tứ Nhi cầm tờ giấy đến, phân ra một ít ra tờ của mình gói lại.

Ngọc nhi nhìn chính là kinh hãi, nghi ngờ một hồi, đột nhiên nhãn tình sáng lên, đối với Cẩm Nương ùm một cái quỳ xuống: “Tạ thiếu phu nhân! Tạ thiếu phu nhân!”

Cẩm Nương nghe xong cũng không vịn nàng, chỉ nhìn nàng nói: “Ta bất quá chính là làm chuyện mình nên làm mà thôi, hi vọng, ngươi cũng làm chuyện mình nên làm, hôm nay ngươi là người chờ xử tội, đến tột cùng nên xử trí ngươi như thế nào, hẳn là thiếu gia định đoạt, dù sao ngươi hạ độc chính là thiếu gia, tuy nói ngươi cũng là bị người ta uy hiếp bắt buộc, nhưng ngươi hoàn toàn có thể có biện pháp khác giải quyết, nhưng ngươi không có làm. Cho nên, ngươi sau này đừng tạ ơn ta, nên đi cầu thiếu gia.”

Ngọc nhi nghe xong lệ rơi đầy mặt, xấu hổ dị thường, nàng quỳ bò đến bên người Lãnh Hoa Đình, ngẩng đầu si ngốc nhìn Lãnh Hoa Đình, rung giọng nói: “Thiếu gia… Nô tỳ không mặt mũi cầu ngài, nô tỳ đáng chết a.”

Lãnh Hoa Đình nhìn liền nhíu mày, cũng không để ý Ngọc nhi, đối với Cẩm Nương liền rống lên: “Việc đều xong rồi, nàng còn ở chỗ này líu ríu cái gì, trở về phòng đi, không biết cùng nàng nói bao nhiêu lần, đừng để ý tới những thứ người không liên quan đến.” Nói xong đẩy xe lăn đến bên người Cẩm Nương, đem ống tay áo nàng kéo đi, liền muốn ly khai.

Ngọc nhi nghe được càng hổ thẹn, trong mắt một tia đau lòng cùng thất vọng hiện lên, lại leo đến bên người Lãnh Hoa Đình cầu khẩn: “Thiếu gia, hãy để cho nô tỳ hầu hạ ngươi a, nô tỳ hầu hạ dù sao cũng gần sáu năm, luôn so với người khác quen thuộc hơn một ít, nô tỳ sẽ không có hai lòng, tận tâm tận ý hầu hạ ngươi.”

Lãnh Hoa Đình nhìn cũng không nhìn nàng, cũng không cùng Vương Gia cùng Vương phi hành lễ, trực tiếp dắt Cẩm Nương kéo ra bên ngoài, Cẩm Nương bất đắc dĩ, quay đầu hướng Vương Gia cùng Vương phi nói tiếng xin lỗi, thành thật phụ giúp hắn đi ra ngoài.

Ngọc nhi còn quỳ gối khóc, Vương Trương thị thấy chỉ lắc đầu, khẽ hừ một tiếng nói: “Ngươi đều như vậy, còn nẩy lên chút tâm tư không nên có, thiếu gia thiếu phu nhân đó là thiện tâm, bằng không, ngươi sớm chết tám trăm đền tội.”

Vương phi vẫn nhìn nhóm Cẩm Nương nói chuyện, cũng nghe ra được ít gì, liền đối với Ngọc Bích nói: “Sai cái bà tử đến, đem nàng trước hết giam giữ a.”

Cẩm Nương phụ giúp Lãnh Hoa Đình trở về nhà, chuyện trong phòng Vương phi cũng đột phá không sai biệt lắm, nàng liền muốn trước khi Ngọc Nương vào cửa nhanh đi về một chuyến, vừa vào cửa, liền hỏi Tú cô thu thập xong rồi chưa, lại cho Lãnh Khiêm đi chuẩn bị ngựa, Lãnh Hoa Đình lại bỉu môi không chịu thay quần áo, Phong Nhi bất đắc dĩ giật ống tay áo Cẩm Nương chỉ cho Cẩm Nương xem.

Cẩm Nương cũng không biết sao hắn đột nhiên phát giận, khuôn mặt tuấn tú đen trầm trầm, cũng không nói chuyện, mắt phình to trừng trừng nhìn nàng, đành phải đi qua dỗ hắn: “Tướng công, không phải nói hôm nay cùng với ta đi hồi môn sao?Chàng… Không muốn đi sao?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong liền đối với nàng trở mình liếc mắt một cái, nhún nhún cái mũi, vẫn là bỉu môi, lại nhưng không nói lời nào.

“Tướng công không muốn đi a, vậy chàng ở nhà nghỉ ngơi đi, ta đi một mình a, một hồi trở về, mang lật phấn cao nương ta làm cho chàng ăn.” Nói xong, không sao cả vỗ vỗ vai của hắn, xoay người rời đi, trong phòng Vương phi náo loạn một hồi, mắt thấy canh giờ cũng không sớm, nàng muốn nhanh chóng về trước giờ dùng cơm trưa .

Lãnh Hoa Đình thấy vậy càng tức, một tay nắm chặt vạt áo của nàng, một tay đẩy xe lăn kéo đi đến phòng bên trong, Cẩm Nương bị hắn túm được thiếu chút nữa ngã đến trên người hắn, nghiêng thân thể chạm vào gót chân hắn, trong miệng tức giận mắng to: “Ngươi lại phát thần kinh gì, có chuyện từ từ nói sao.”

Đang nói chuyện, Lãnh Hoa Đình đã đem nàng túm vào cửa, tiện tay, đóng cửa, chỉ hai người trong phòng, hắn cũng lười giả bộ, tự trên ghế đứng lên, kéo nàng hướng lên giường đi.

Cẩm Nương không khỏi lại oa oa kêu: “Hôm qua mới đáp ứng qua ta, sẽ không tại giữa ban ngày… Này là cái gì, ngươi là tên khốn kiếp, nói chuyện không tính toán gì hết.”

“Nghĩ hay quá nhỉ.” Hắn một bên mắng một bên kéo lại nói.

Hai tay khóa lại, ôm nàng, đem nàng ném vào giường, tiện tay đem đầu tóc nàng vừa mới búi tốt vò thành một đống rối loạn, xốc làn váy nàng tại mông nàng vỗ một cái.

Đánh cho Cẩm Nương khẽ giật mình, quay đầu lại mạc minh kỳ diệu trừng hắn: “Ngươi… Ngươi đến tột cùng tức giận cái gì nha, ngươi không nói, ta làm sao biết, vô duyên vô cớ đánh ta, lại đánh… Lại đánh ta khóc cho ngươi xem nha.”

Lãnh Hoa Đình cúi người ngăn chặn nàng, duỗi tay vỗ vỗ vào trán nàng trán, “Nàng ngu ngốc, mới vừa rồi còn chứa tâm tư muốn cho Ngọc nhi trở về phải không? Trong mắt nàng rốt cuộc có ta hay không a.”

Cẩm Nương bị hắn mắng không hiểu được, reo lên: “Là ta thấy nàng đáng thương nha, nàng phạm lỗi, nếu là đi chỗ khác, nhân gia tất nhiên là xem không thuận mắt, dù sao hôm nay nàng cũng biết ăn năn, nên không tái phạm mới đúng, dù sao cũng cho nàng một chén cơm ăn…”

Lời còn chưa dứt, trên mông lại trúng một cái đập, Cẩm Nương lắc lắc thân muốn tránh hắn, Lãnh Hoa Đình đem nàng áp sít sao, mắng: “Ta bất kể nàng hối hận hay bất hối, ta chỉ hỏi nàng, trong nội tâm có ta hay không.”

Lời nói này không đầu không đuôi, Cẩm Nương nghe vừa tức lại đỏ mặt, không liên quan đến nhau nha, kéo tay trở về, dùng cách thức đã nghĩ nhéo hắn, thằng nhãi này đáng giận quá, vô duyên vô cớ giận dỗi.

“Nói mau, trong nội tâm có ta hay không, bằng không ta phá giới nha.” Nói xong động thủ cởi vạt áo của nàng.

Cẩm Nương nhìn lên trời càng trễ, nếu như lại cùng hắn ầm ĩm, hôm nay lại đi không được, ngày tết lại đến gần…

“Đương nhiên là có chàng, nào dám không chứa chàng a, thiếu gia của ta.” Nàng tức giận trả lời.

“Vậy nàng còn muốn lấy người đến câu dẫn ta? Nàng không thấy nàng ta đối với ta có tiểu tâm tư sao? Nàng… chính là trong nội tâm nàng không có ta, nàng không quan tâm, đúng không.” Hắn nghe xong liền buông nàng ra, nhưng vành mắt lại ửng hồng, nước mắt mờ mịt muốn rơi xuống, Cẩm Nương nhìn thấy lại càng hoảng sợ, vội vàng nhảy ngồi xuống, nhẹ giọng dỗ: “Ai, cho dù có nhiều tiểu tâm tư đối với chàng đi, ta cũng không thể vì chuyện này mà chặt đứt bát cơm của người ta a, ai bảo chàng trưởng thành là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân đây… A, đừng khóc, đừng khóc, ta sai rồi, lần tới chứng kiến người khác tung đòn quyến rũ đối với chàng, ta trực tiếp đánh tan ngay từ lúc sắp xuất hiện đi, được chưa a.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong lúc này mới nín khóc mỉm cười, trong mắt nào còn nửa điểm lệ ý, mắt phượng yêu mị tà mị nhìn Cẩm Nương, cặp môi đỏ mọng nhẹ nhàng tràn ra nụ cười, dạng như vậy, muốn bao nhiêu yêu nghiệt thì có bấy nhiêu yêu nghiệt, Cẩm Nương thấy nhỏ giọng mắng: “Đều do ngươi, không có việc gì lớn lên có khuôn mặt như vậy làm gì, cố tình câu lòng người ta.”

Nói xong cũng tiện tay nhu mặt của hắn, đưa mặt đào hoa của hắn chen chúc làm một đống, tạo thành cái bánh bao, nhìn hắn mặc ình nắm bắt loạn lên, như hài tử được chỗ tốt liền mặc cho đại nhân đùa, lúc này mới nở nụ cười.

Vừa vội vàng từ trên giường nhảy xuống, giật cây trâm trên đầu mình muốn gọi Tứ Nhi tiến đến, Lãnh Hoa Đình một tay che miệng của nàng, ôn nhu nói: “Nương tử, ta sẽ chải đầu .”

Cẩm Nương nghe được ngẩn ra, đưa cây lược gỗ trong tay cho hắn, tâm tình hắn tốt lắm, đối với nàng liền ôn nhu vô cùng, từng lược xuống, chú ý cẩn thận, sợ làm đau nàng, Cẩm Nương từ trong kính nhìn xem bộ dáng hắn ôn nhu lại chuyên chú, cười khẽ, sẳng giọng: “Lòng dạ hẹp hòi, trong nội tâm của ta tự nhiên là quan tâm, chỉ là, ta tin chàng, tin chàng không phải đồ háo sắc tham ăn, càng tin chàng sẽ không làm chuyện để cho ta thương tâm, cho nên mới…”

Hắn nghe xong tay cầm lược cứng lại tại không trung, khóe mắt lông mày đều là cười, thật lâu mới cúi đầu hôn lên trán của nàng, lại tiếp tục chải đầu cho nàng, nhưng lại oang oang nói: “Tóm lại ta không thích những người này, vừa nhìn thấy con mắt phóng lục quang, ta liền buồn bực, nàng tốt nhất là tăng cường chút cho ta, thấy tâm tư kia không thuần khiết, cũng đừng có dẫn đến, đỡ phải ta lại kêu người ném ra bên ngoài.”

Cẩm Nương liền liếc mắt đối với hắn, thấy hắn làm bộ vừa muốn chu môi đứng thẳng mũi, vội vàng ngoan ngoãn đáp ứng.

Lúc đến Tướng phủ, vừa vặn trước lúc dùng cơm, nhị phu nhân nghe báo, đã sớm nghênh đón tại nhị môn, vừa thấy Cẩm Nương đẩy Lãnh Hoa Đình tới, khóe miệng liền nhẹ nhàng nhếch lên, đi tới kéo tay Cẩm Nương.

Lãnh Hoa Đình giống như quay về như trước, cung kính ưu nhã thi lễ nhị phu nhân một cái, lại ngọt ngào kêu một tiếng nhạc mẫu đại nhân.

Nhị phu nhân nghe được trong nội tâm rất an ủi, trong mắt đều đầy lệ, Cẩm Nương vội vàng vỗ vỗ tay của nàng: “Nương, Hiên ca nhi lớn lên bộ dạng rất được.”

Nhị phu nhân vừa nghe hỏi Hiên ca nhi, trong ánh mắt lấp lánh: “Tốt lắm, hôm nay cũng được nửa tuổi, lớn lên chắc nịch cực kỳ, hôm nay ngươi nhìn hắn coi chừng không nhận ra.”

Cẩm Nương nghe xong liền càng muốn nhanh chút tiến vào, Tú cô gặp hai mẹ con nàng nói chuyện cũng không xê xích gì nhiều, liền đi lên cho nhị phu nhân hành lễ, nhị phu nhân đối với Tú cô rất khách khí, nói vài câu cổ vũ, lại thưởng Tú cô hai mươi hai lạng bạc.

Mấy người rảnh rỗi trò chuyện hướng trong phòng đi, nhị phu nhân gặp Cẩm Nương nóng vội muốn gặp Hiên ca nhi, liền nhỏ giọng bám vào bên tai nàng nói: “Nghe nói… Viên phòng rồi? Nên chúc mừng Tứ tiểu thư.”

Cẩm Nương nghe xong bên tai liền nóng lên, giận liếc Tú cô, việc này tất nhiên là do Tú cô truyền tín trở về, nhị phu nhân cũng thật sự là, đang trước mặt Lãnh Hoa Đình nói cái này, thật xấu hổ chết người.

Nhị phu nhân thấy nàng như vậy biết lời không sai, không khỏi cười ra tiếng, lại giật nàng, lúc này không ngớt lời cũng không đè nặng : “Ngươi nếu thật yêu mến Hiên ca nhi, không bằng chính mình sớm đi sinh một cái đi.”

Cẩm Nương nghe xong còn chưa làm thế nào, Lãnh Hoa Đình lại quay đầu trở về, rất đứng đắn nói với nhị phu nhân: “Thỉnh nhạc mẫu đại nhân yên tâm, tiểu tế nhất định sang năm sẽ mang về cho ngài một cái tiểu ngoại tôn.”

Cẩm Nương nghe xong thiếu chút nữa chui dưới nền đất, nhị phu nhân nghe xong cũng giật mình, lập tức ha ha nở nụ cười, chính là Tú cô ở một bên cũng cầm khăn che miệng, cố nén không có cười ra tiếng.

Cẩm Nương lúng túng thầm nghĩ muốn xé miệng của hắn đi, đã thấy hắn quay đầu, nhíu mày nói với nàng: “Nương tử, nàng nói nha, sang năm chúng ta nhất định sinh một cái.”

Cẩm Nương nghe xong liền thở phì phì ra lửa reo lên: “Vậy tốt lắm, sang năm tướng công tự sinh một mình đi a.”

“Chúng ta cùng cố gắng chung.” Hắn nghe xong lại đứng đắn đáp trả một câu.

Mấy người cười cười nói nói đến trong phòng lão thái thái, cho lão thái thái thấy lễ sau, Cẩm Nương liền dẫn Lãnh Hoa Đình đi nội viện đại phu nhân, đại phu nhân ngược lại không có nằm ở trên giường , lệch người tựa ở một cái ghế nằm lớn, Cố mama đem Cẩm Nương đón đi vào.

Cẩm Nương nhìn xem đại phu nhân trên mặt ghế, thần sắc tiều tụy gầy gò, nguyên bản hai gò má đầy đặn đã hõm sâu vào, làm ánh mắt của nàng càng thêm to lớn muốn lồi ra, gặp Cẩm Nương tiến đến, nàng hơi quay mặt lại, liếc mắt nhìn Cẩm Nương, mang theo tia âm lệ cùng oán hận, thần sắc này càng âm trầm dọa người.

Cẩm Nương nhíu nhíu mày, vẫn tiến lên cung kính thành lễ cho đại phu nhân, đẩy Lãnh Hoa Đình qua, đại phu nhân kỳ thật cũng coi như là lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Hoa Đình, vừa thấy lúc này đã như đui mù, nam tử này quá mức mỹ mạo, trách không được nhị nha đầu tìm cái chết cũng muốn gả cho hắn, cũng không chê hắn là người tàn phế…

Lãnh Hoa Đình chỉ ý tứ chắp tay, coi như là qua loa thành lễ, liền đẩy xe lăn thối lui đến một bên.

Cẩm Nương liền sai Tú cô đưa lên lễ vật mình mang đến, nói ra: “Vừa nghe nói mẫu thân bệnh nặng, Cẩm Nương liền cùng tướng công đến đây, mẫu thân có khỏe chút nào không.”

Bên kia Đỗ mama cười mỉm tiếp quà tặng trong tay Tú cô, nói với Cẩm Nương: “Tứ tiểu thư khách khí, mỗi lần trở về đều mang lễ nặng như vậy.”

Đại phu nhân nghe xong liền liếc mắt trừng nàng, nói với Cẩm Nương: “Đều đã nằm trên giường mấy tháng, tin tức của Giản Thân Vương phủ các ngươi thật đúng là không thông suốt a, tạ ơn ngươi nhớ thương, không chết được.” Nói chuyện vẫn cay nghiệt, là trách Cẩm Nương đã tới chậm.

Cẩm Nương cười cười lơ đễnh, dù sao đến cũng xem qua, lễ nghi thì phải làm, một hồi liền đi là được, quay đầu chứng kiến thần sắc Lãnh Hoa Đình rất khó chịu, liền nói với đại phu nhân: “Mẫu thân nên nghỉ ngơi nhiều một chút, canh giờ cũng không sớm, trong phòng lão thái thái bày cơm, ta phải cùng với tướng công qua bên đó.” Nói xong, đứng dậy muốn đi.

Đang nói, gặp Tôn Vân Nương cùng Tôn Ngọc Nương hai cái đồng thời đi đến.

Cẩm Nương thấy trên mặt Vân Nương dẫn theo ý cười, chính là có chuyện muốn tìm nàng , nàng quả nhiên trở về nhà mẹ đẻ.

Nhưng Tôn Ngọc Nương vừa thấy Lãnh Hoa Đình liền mở mắt lớn, hai mắt rưng rưng, như si như say nhìn hắn.

Lãnh Hoa Đình thấy không khỏi giận dữ, cố nén xúc động muốn đánh người, nắm chặt tay vịn, đầu ngón tay đều có chút trắng bệch, lệch đầu đi, nhắm mắt làm ngơ.

Vân Nương nguyên bản muốn lôi kéo Cẩm Nương nói chuyện, thấy tình hình này, vội vàng kéo Ngọc Nương đi, Ngọc Nương lại sâu kín nói một câu: “Công tử, cuối cùng lại gặp được ngươi.”

Vân Nương nghe xong chỉ lắc đầu, tranh thủ thời gian đem nàng kéo đi, kéo dài tới bên cạnh thân đại phu nhân: “Như thế nào tiến đến cũng không hành lễ cho nương, ta xem ngươi là càng sống càng không có quy củ.”

Tôn Ngọc Nương cũng không để ý nàng, bùm thoáng cái giống như quỳ đến trước mặt đại phu nhân, rơi lệ đầy mặt nói: “Cầu mẫu thân thành toàn.”

Đại phu nhân tức giận tay đang phát run, đang muốn mắng nàng, thì Tôn Ngọc Nương bắt đầu mạnh mẽ dập đầu, giông như muốn dập đầu đến chết đại phu nhân thấy không khỏi nước mắt cũng rơi ra, nói với Cẩm Nương: “Tứ tiểu thư, ngươi… Ngươi có biện pháp cứu nàng, nàng… Nàng đã trúng ma, thật nếu gả đi, chỉ sợ sẽ chết, ngươi… Ngươi tìm cách thành toàn nàng a, dù sao cũng là thân tỷ tỷ của ngươi, nàng gả qua đó cũng có thể chiếu cố ngươi một ít.”

Lời này mặc dù không có nói rõ, nhưng mọi người đều có thể nghe ra ý tứ, Cẩm Nương tức giận đến bùng nổ, thiếu chút nữa phất tay áo bước đi, bên kia Lãnh Hoa Đình ngược lại mở miệng, “Nương tử, ngươi nếu không nghĩ tới ta đem đầu người quái dị này đập bể, vậy thì đi nhanh chút đi.”

Nói xong, đẩy xe lăn tới kéo Cẩm Nương.

Vân Nương đi qua Giản Thân Vương phủ vài lần, chuyện Lãnh Hoa Đình hỉ nộ vô thường, thường xuyên một khi mất hứng sẽ cầm gì đó đánh người nàng cũng nghe nói không ít, lần trước trong nhà còn nghe Lãnh Uyển phàn nàn, nói Lãnh Hoa Đình con mắt vô tôn trưởng, ngay cả đầu nhị thái thái cũng đập bể .

Nàng vội vàng khuyên đại phu nhân: “Mẫu thân mau đừng hồ đồ, gả cho thế tử, muội muội sợ là còn có đường sống, nhiều nhất là đồng dạng giống như ta, sống không vui mà thôi, nhưng người kia, chính là Ma Vương của Giản thân vương phủ, chỉ cần hắn nhìn không vui, sẽ ra tay độc ác đập bể đầu người ta.”

Nói rồi hướng Ngọc nương nói: “Ngươi tỉnh a, đừng tưởng rằng chỉ cần mình thích, liền muốn thứ không nên muốn, đây cũng không phải là như ngươi khi còn bé thích một món trang sức, yêu mến một bộ y phục, muốn là có thể được đi, ngươi cứ như vậy, thì chết không có chỗ chôn. Mấy ngày nữa kiệu hoa tới đón ngươi, ngươi đi bên kia, sống cho tốt, tận lực không cần phải hướng nhị thiếu gia bên kia đi. Cẩm Nương tuy là phúc hậu, sợ cũng quản không được hắn .”

Bộ dạng Lãnh Hoa Đình vừa rồi, Tôn Ngọc Nương cũng thấy, bị hắn ngay trước mặt mắng thành người quái dị, tâm hồn thiếu nữ tan nát đầy đất, ảo tưởng muốn thay đổi gả cho Lãnh Hoa Đình này cuối cùng là triệt phá không ít, nhưng nhất thời vẫn không bỏ xuống được, quay đầu lại còn ngắm trộm cửa ra vào, chỉ thấy màn cửa đung đưa, người kia đã sớm đi xa, trong nội tâm lại cảm thấy buồn bã thê lương, bị Vân Nương nói, đột nhiên trong mắt lại có sáng rọi, có lẽ, hắn cũng không biết mình tốt, Cẩm Nương tiểu tiện chân này có thể được lòng của hắn, dùng dung mạo tài cán của mình, hắn cũng có thể sẽ thích, gả đi, vẫn là trong một phủ, mỗi ngày đều có cơ hội gặp mặt… Cuối cùng cũng có hi vọng.

Vì vậy nàng ngoài dự đoán mọi người gật đầu, nói với đại phu nhân: “Nương, ngài cũng đừng tức giận, ta không ầm ĩ, gả là được.”

Đại phu nhân nghe xong lúc này mới thở dài một hơi, lại để cho Đỗ mama đem đồ Cẩm Nương mang đến mở ra xem, gặp ở trong tất cả đều là dược phẩm quý trọng, liền mở miệng mắng: “Cũng không biết mang chút ít đồ trân quý chút ít đồ trang sức đến, thật sự là keo kiệt, hôm qua tiện nhân nhị phu nhân kia còn đeo cái nhẫn khảm đá mắt mèo ở trước mặt ta khoe khoang, nàng xuất thân nô tỳ, nào có tiền mua cái kia, còn không phải tứ tiểu thư cho? Ngọc Nương, ngươi sau khi gả qua bên đó nên dụ dỗ tướng công nhà ngươi, hắn là thế tử gia đứng đắn, trong tay tất nhiên là so với cái thứ tử càng nhiều, ngươi nhớ nương quan tâm ngươi nhiều như vậy năm, dù sao cũng phải hiếu kính nương mới được.”

Truyện Chữ Hay