“Không ...” Doãn Thiên Lương nói. Nhìn sợ mắt lớn ra.
Lăng Tiễn Tuyết lại bay đi. Doãn Thiên Lương bò lên giường suy nghĩ về Hoắc Lũng Nguyệt và Nghiễm vương, nhìn thấy cũng rất cố gắng rồi ...
Lúc nửa đêm ngủ đang ngon giấc, Doãn Thiên Lương bị một tiếng sấm đánh thức, giương mắt nhìn, tia chớp ở ngoài cửa sổ giương nanh múa vuốt, hạt mưa rơi xuống gõ vào cửa sổ, một chút tiết tấu cũng không có. Doãn Thiên Lương lật người lôi kéo chăn: “Ồn như thế ngủ sao được ...”
Quá nửa đêm Doãn Thiên Lương bị tiếng sấm đánh thức làm cho lúc ngủ lúc tỉnh, tỉnh dậy thấy trong phòng tối đen, nghe một chút tiếng mưa ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa ngừng, lại quấn quấn chăn: “Một đêm này thật là dài, trời còn chưa có sáng ...”
Hình như có người cười, hơn nữa tiếng cười kia dường như rất quen thuộc.
Lật người hướng ra ngoài nhìn một chút, Lục Quân Tắc đang ngồi ở bên cạnh bàn vòng cánh tay nhìn về phía giường. Thần kia, có thể đừng dọa người như thế có được hay không?
“Quận vương, ngài trở về khi nào?” Doãn Thiên Lương hỏi. Gả cho cái người tới vô ảnh đi vô tung.
“Trời sáng thì trở về, đáng tiếc Oh a nàng chiếm cả cái giường, vi phu không có cách nào ngủ.” Lục Quân Tắc vừa nói vừa đi về phía giường.
“Trời sáng? Trời đã sáng?” Vì sao không ai gọi nàng rời giường?
“Sáng một canh giờ, điểm tâm cũng ăn rồi. Bất quá Oh a giống như tối hôm qua tắm gặp lạnh cho nên vi phu liền không cho người gọi nàng.” Lục Quân Tắc nói, rất tự nhiên nằm vào chỗ Doãn Thiên Lương nhường cho, cũng rất tự nhiên lôi cái chăn của Doãn Thiên Lương qua.
Lại có thể không gọi tôi dậy ăn cơm? Vậy nếu đi trên đường tôi đói bụng thì gặm bánh xe à? Làm người không nên quá mức ...
“Lúc nào thì lên đường?” Doãn Thiên Lương hỏi, tốt nhất phòng bếp còn dư chút cơm thừa canh cặn để cho nàng có thể điền bụng.
“Ngày mai.” Cánh tay Lục Quân Tắc duỗi một cái lại đem nàng ôm vào trong ngực: “Oh a, vi phu lừa nàng, trời còn chưa sáng, ngủ tiếp đi.”
Rất muốn chửi thề một tiếng “TMD” ...
Tiếng gió, tiếng mưa rơi, tiếng hít thở, nhiều tiếng lọt vào tai, chuyên tâm làm chuyện của một đứa trẻ thôi.
Bất quá, được Lục Quân Tắc ôm ngủ ở trong tiếng mưa rơi vẫn có chỗ tốt, tương đối ấm áp, dĩ nhiên, cánh tay như cái kìm kia có thể buông lỏng chút thì tốt.
Lục Quân Tắc, Lục Nhân Giáp, Lục Điêu Thuyền ... mỗi cái tên đều không hơn kém. Để tay chạm vào lồng ngực Lục Quân Tắc, cách y phục cảm giác được nhịp tim vững vàng, nếu như nàng cùng anh ta chế tạo ra đứa nhỏ thì sẽ giống ai nhiều hơn?
Giống ai nhiều hơn đều không tránh thoát được muốn làm gì kia ... Đều do người đẹp mẹ chồng không có gì lại ám chỉ cho nàng chuyện sinh con, làm cho bây giờ nàng vừa nhìn thấy Lục Quân Tắc là sẽ nghĩ đến đứa trẻ, thua thiệt Lục Quân Tắc không có thuật đọc tâm nếu không nhất định sẽ buồn cười nàng không dằn nổi làm nữ lưu manh.
Nói đến lưu manh cũng nhớ tới Nghiễm vương của phiên bang, nghĩ tới Nghiễm vương lại nghĩ tới “món ăn trong nồi” ... ngắm Lục Quân Tắc một cái, đến, nàng là một nồi cải trắng, đến đến đến ... Lục Quân Tắc chính là người ngồi uống rượu cầm chiếc đũa, chờ món ăn nhắm rượu đâu.
Trong đầu liền hiện ra cảnh tượng Lục Quân Tắc đứng ở bên cạnh lò cầm chiếc đũa lần lượt gẩy gẩy món ăn...
Không biết có phải hay không muốn nghĩ đề tài đó hỏi như thế nào, muốn bỏ vốn phải như thế nào, dù sao Doãn Thiên Lương không ngủ được, đẩy đẩy Lục Quân Tắc lại đẩy không được, gọi anh ta hai tiếng lại không tỉnh, rõ ràng không để cho nàng rời giường.
Thật vất vả, trong cảm nghĩ có thể phải dài qua một thế kỉ thì bên ngoài có người đập cửa, là nha hoàn Hương Châu, nói bữa trưa đã chuẩn bị tốt.
Doãn Thiên Lương nắm chặt tay, ức chế mình xúc động đánh Lục Quân Tắc hai bạt tai. Lục Quân Tắc ôn hòa đáp một tiếng làm cho các nàng một lát nữa đi vào hầu hạ, mình cũng không nhấc thân chỉ cúi đầu nhìn Doãn Thiên Lương.
“Oh a đỏ mặt, có phải tối qua gặp lạnh hay không?” Lục Quân Tắc hỏi.
Tôi đây là giận đến khí huyết dâng trào.
“Quận vương vừa nãy không phải nói trời còn chưa sáng sao?” Thật muốn xé nát anh ta đem nhai chậm nuốt từ từ đến hết.
“Ha ha, không phải mới vừa rồi nói lừa gạt nàng sao?” Lục Quân Tắc cười nói.
Ách, vi phu lừa nàng trời còn chưa sáng ... thì ra ở giữa không có đánh dấu cách, vi phu lừa nàng nói trời còn chưa sáng ... không có dấu cách nàng tức giận cái gì a?
Doãn Thiên Lương hít sâu một cái, tảng đá chết, anh chờ đấy cho tôi.
“Mặt Oh a càng đỏ hơn, vi phu xem một chút có phải nóng lên hay không?” Lục Quân Tắc nói qua liền một vẻ vô cùng lo lắng đem tay phủ lên trán nàng trong chốc lát: “Hình như là hơi nóng.”
Tỉnh táo một chút, nàng là cái nồi rau cải trắng, không thể bùng nổ thành cây su hào.
“Quận vương, tại sao ngài gạt ta?” Doãn Thiên Lương hỏi. Lừa gạt người ngốc chẳng lẽ anh có cảm giác thành công? Đánh chết.
Lục Quân Tắc lại nhíu mày, chốc lát nói: “Ôm Oh a rất thoải mái, giúp đi vào giấc ngủ.”
Giúp đi vào giấc ngủ giống như uống thuốc ngủ đó hả