“Ta không sợ bị chê cười đấy! Triệu Tĩnh Nguyên chàng đường đường là một Huyện thái gia vậy mà lại lừa gạt ta…… sao ta phải sợ người khác chê cười cơ chứ? Triệu Tĩnh Nguyên, trước kia chàng nói mẫu thân chàng quản chặt, không thể nạp thiếp, nhưng hôm nay thì sao? Sao tự nhiên lại thu một người vào cửa? Giờ chàng có người mới, thấy ta chướng mắt rồi chứ gì? Ai bảo ban đầu mắt chàng mù, ba cầu bốn thỉnh, không có việc gì lại bò lên giường ta? Hôm nay chàng có muốn thoát ta cũng không để cho chàng thoát.” Lúc này, Vân Tụ không còn một chút dáng vẻ phong tình vạn chủng như khi ở trên giường, hai tay chống nạnh nói.
Triệu Tĩnh Nguyên cũng không ngờ nổi nữ nhân phong tình vạn chủng trước kia hiện giờ lại có cái dạng này. Tại sao trước kia hắn lại cảm thấy nàng phong tình vạn chủng, mềm mại như nước cơ chứ? Xem ra hắn quả thực không có mắt nhìn người, aizzz, Vân Tụ không phải người dễ chọc, giờ hắn đã dính vào, phải làm gì đây?
Xảo Nguyên nghe được tiếng nói chuyện của hai người, nước mắt không kìm được mà rơi xuống như mưa, khổ sở trong lòng sắp không chịu nổi nữa.
“Vân Tụ, nể mặt ta, đừng có tiếp tục làm loạn nữa được không? Đợi ngày khác ta sẽ giải thích cho nàng sau.” Triệu Tĩnh Nguyên không thể không nhỏ giọng cầu khẩn.
“Chàng có mặt mũi sao? Nếu chàng có thì đã không làm như vậy, chàng đã không cần, việc gì ta phải nể mặt chàng? Đợi ngày khác giải thích cho ta? Chàng nói “ngày khác” là bao lâu, ta còn phải đợi bao lâu hả, giờ chàng thu người mới, còn muốn giải thích cái gì nữa? Chàng muốn giải thích, vậy thì giải thích luôn đi, ta sẽ không náo loạn nữa.” Đương nhiên là Vân Tụ không chịu rút lui, tức giận nói với Triệu Tĩnh Nguyên.
“Vân Tụ, hôm nay ta có việc cấp bách, không thể giải thích với nàng được, để ngày khác nhé, ngày khác ta nhất định sẽ giải thích với nàng, được không?”
Chu thị ở một bên không nhìn tiếp được nữa: “Cái nữ nhân hạ tiện không biết xấu hổ này từ đâu tới, ở trước cổng huyện nha ầm ĩ cái gì, còn không bảo nha dịch đuổi nàng ta đi? Còn muốn giải thích cái gì cơ chứ? Đúng là quá mơ mộng rồi.”
Chu thị chỉ cảm thấy hiện giờ mặt mũi của bà đều đã bị cái nữ nhân này ném đi hết rồi. Tại sao Nguyên nhi lại có thể dính vào một nữ nhân hạ tiện không biết xấu hổ như vậy chứ? Trước kia Lộ thị mặc dù có chút làm ra vẻ ta đây, thỉnh thoảng cũng gây ầm ĩ, nhưng so với nữ nhân này còn tốt hơn nhiều lần. Mắt nhìn nữ nhân của nhi tử bà càng ngày càng chả ra sao, đến nữ nhân như vậy mà cũng có thể dây dưa không rõ.
Để một nữ tử thanh lâu làm cho nhục nhã như vậy trước mặt bao người mà nó vẫn còn có thể nhẫn nại, thật đúng là thứ không có tiền đồ. Sau này còn mặt mũi nào mà quỳ trước liệt tổ liệt tông Triệu gia cơ chứ? Nó có thể mềm yếu vô năng nhưng bà không thể giống nó, để cho cái nữ nhân này cưỡi lên đầu lên cổ được. L[e]q/u;ydon
Cho dù là người luôn cho nhi tử mình là nhất như Chu thị, thì những biểu hiện hôm nay của Triệu Tĩnh Nguyên cũng đã khiến cho bà cảm thấy thất vọng vô cùng. Để những chuyện này truyền đi, thì sau này nó còn mặt mũi nào mà làm quan trên triều nữa? Mà không chỉ có nó, ngay cả mặt mũi của liệt tổ liệt tông Triệu gia cũng mất hết rồi. Nếu như các vị tổ tiên Triệu gia ở dưới suối vàng mà biết được chắc cũng cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, chỉ ước gì không có đứa con cháu như nó. Chu thị nghĩ đến đây cũng cảm thấy tức đến muốn ngất.
“Tới đi, các ngươi cứ cho người đến đánh ta đi, đánh chết là tốt nhất, ta sẽ chẳng dây dưa với các ngươi được nữa, chỉ sợ các ngươi không dám thôi.” Vân Tụ nghe Chu thị nói vậy cũng chỉ mỉa mai một tiếng, coi thường nhìn Chu thị, thì ra đây chính là mẫu thân của Triệu Tĩnh Nguyên, xem ra có vẻ là một người lợi hại, nhưng có lợi hại hơn nữa thì cũng không bằng nàng.
“Ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian biến nhanh nhanh một chút, đến từ đâu thì về đó đi, nếu không thì chắc chắn sẽ phải chịu nỗi đau thể xác, đừng nghĩ ta không dám, đánh một nữ nhân như ngươi đối với ta chẳng là gì cả.” Chu thị lạnh lùng nói.
“Các ngươi nói một chút coi, trên đời này còn có thiên lý sao? Chẳng lẽ chỉ vì Triệu Tĩnh Nguyên là Huyện thái gia mà ta vô duyên vô cớ phải chịu vũ nhục? Mặc dù ta là nữ tử thanh lâu, nhưng dẫu gì cũng kiếm ăn một cách đứng đắn, dựa vào bản thân mình mà sống, đường đường chính chính, không ảnh hưởng đến ai. Nhưng hiện giờ thì sao? Cả đời này của ta đã bị Triệu Tĩnh Nguyên làm hỏng, hắn không cho ta một cái danh phận thì chớ, lại còn để mẫu thân hắn đánh ta.” Vân Tụ vừa nói vừa khóc, khiến cho không ít người ở đây cảm thấy nàng đáng thương, vất vả như vậy chẳng phải chỉ để có thể gả vào Triệu gia, có được một danh phận sao? Nữ nhân nha, người nào cũng chỉ mong muốn có vậy. Nhưng e rằng vị Triệu đại nhân này chẳng qua chỉ muốn chơi đùa nàng ta một chút, trong lòng vẫn còn xem thường nàng ta là nữ tử thanh lâu. Die nn da n lqdon
“Vân Tụ, nàng đừng làm loạn nữa, ta có nói đánh nàng đâu, mẫu thân cũng chỉ giận quá mà hù dọa nàng vậy thôi. Giờ nàng trở về trước đi được không, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói?” Triệu Tĩnh Nguyên thực sự đau đầu, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể nhẹ giọng cầu xin.
“Ta không muốn về, hôm nay ta đã đến đây chính là quyết ý muốn vào cửa Triệu gia nhà chàng đó.” Đương nhiên Vân Tụ không dễ dàng thương lượng như vậy, chỉ hung dữ nói.
Triệu Tĩnh Nguyên biết Vân Tụ muốn gả vào Triệu gia, nhưng Chu thị không cho phép thì sao hắn có thể đón nàng ta vào cửa được, nếu không phải vì vậy, hắn đã sớm đồng ý đón nàng ta vào cửa để nàng ta hầu hạ rồi. Dù sao thì vẻ dịu dàng ôn nhu của nàng ta cũng khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, rất hài lòng. Vì vậy Triệu Tĩnh Nguyên nhìn về phía mẫu thân, hy vọng mẫu thân hắn sẽ không quá so đo với Vân Tụ.
“Ta tuyệt đối không chấp nhận để một nữ nhân xuất thân thanh lâu, hơn nữa còn là một người đàn bà chanh chua đanh đá vào cửa Triệu gia, hai người các ngươi chết tâm đi.” Chu thị nhìn chằm chằm vào Triệu Tĩnh Nguyên, nói.
Triệu Tĩnh Nguyên cảm thấy thật đau đầu, một bên là mẫu thân kiên quyết không đồng ý, một bên là Vân Tụ lằng nhằng không tha, hắn phải làm sao đây? Phải làm sao mới có thể khiến cho Vân Tụ không tiếp tục làm khó, mẫu thân không tức giận? Xem chừng chuyện không đơn giản, hiện giờ mẫu thân hắn đã tức đến tái mặt rồi.
“Không cho ta vào cửa thì các ngươi đánh chết ta rồi khiêng đi, bằng không hôm nay ta nhất định phải vào.” Die,n da,nLe:Quy;don Vân Tụ dứt khoát nói, vẻ quyết tâm trên khuôn mặt khiến cho người khác hiểu được nàng không hề nói chơi, mà thực sự nghĩ như vậy.
“Người đâu, lôi nữ nhân chanh chua không biết xấu hổ này sang một bên, để tân di nương vào cửa!” Chu thị không định tiếp tục lằng nhằng với những người trước cửa, quay về phía đám người hỷ nương đang đứng một bên, nói.
“Khoan đã, hôm nay nàng ta muốn vào cửa, trừ khi dẫm lên thi thể hai mẫu tử ta, bằng không ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đi vào.” Làm gì có chuyện Vân Tụ chịu để cho bọn họ thuận lợi làm xong chuyện vui này, nàng ta đứng chắn ngang trước cửa, nói.
Cỗ kiệu của Xảo Nguyên vốn đang nâng lên, cuối cùng lại bị hạ xuống, dù sao thì làm gì có ai dám dẫm lên người khác mà đi, huống hồ Vân Tụ mới nói cái gì, mẫu tử nàng ta?
Chu thị nghe được rõ ràng những lời của Vân Tụ, Triệu Tĩnh Nguyên cũng nghe được, mẫu tử bọn họ đều sợ ngây người, hai mẫu tử? Không lẽ Vân Tụ đang mang thai? Nếu quả thật là mang thai thì phiền phức lớn rồi, Vân Tụ không thể vào cửa, nhưng dù sao đứa nhỏ cũng là người Triệu gia. Không lẽ để cho con cháu Triệu gia lưu lạc bên ngoài?
Người kinh ngạc nhất chính là Xảo Nguyên, nữ nhân này có thai, hơn nữa lão gia còn yêu thích nàng ta, như vậy nàng vào cửa còn ý nghĩa gì nữa? Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng không muốn vào cửa thì cũng làm gì được? Chẳng lẽ còn có thể nổi giận đùng đùng rời khỏi Triệu gia sao? Xảo Nguyên vừa nghĩ đã cảm thấy cuộc sống sau này của nàng thật đau khổ.