Nhưng Triệu Tình Lam đâu thể nói ra những lời như vậy, cho nên vội vàng cười nói: “Tổ mẫu nói đúng lắm, đều là tại Lam nhi kém cỏi, nếu không cũng không cần phải để Tam muội chịu tủi thân như vậy.”
Nói đến chuyện này, trong lòng Chu thị và Triệu Tĩnh Nguyên vẫn có chút tiếc nuối, dù sao thê và thiếp có sự khác biệt lớn, nếu Triệu Tình Lam chưa từ hôn thì sẽ là chính thê. Nhưng trong hoàn cảnh đó, Tình Lam làm vậy cũng có thể hiểu được. Thôi, có lẽ tất cả đều là số mạng, người nên gả đến Dục thân vương phủ là Triệu Tình Yên chứ không phải Triệu Tình Lam, giờ có trách ai cũng vô dụng.
“Được rồi, Lam nhi, chuyện cũng đã qua, ngươi không cần tự trách. Ngược lại, ta còn có chuyện lo lắng hơn, giờ ngươi là nữ nhi đã hủy hôn, sau này còn theo phụ thân ngươi đi nhận chức, không biết còn có cơ hội tìm cho ngươi một hôn sự tốt hay không?” Chu thị nhìn Triệu Tình Lam nói. diendan
Một khi đã đến địa phương kia thì làm gì có gia đình tốt lành gì, nhiều nhất cũng chỉ là thổ tài chủ, mặc dù Triệu Tình Lam không xinh đẹp khiến người người yêu thích như Triệu Tình Yên nhưng cũng là một nữ tử tốt, chẳng lẽ cứ như vậy bị lãng quên ở cái địa phương đó? Chu thị đối với chuyện này có chút không thoải mái. Triệu Tình Lam dù sao cũng là hài tử Triệu gia nuôi mười mấy năm, cứ để lãng phí vô dụng như vậy sao có thể cam tâm?
“Tổ mẫu không cần phải gấp, con nghĩ nếu Dục thân vương phủ đã đồng ý hỗ trợ thì chỉ cần một, hai năm sau là phụ thân có thể trở về Kinh thành, đến lúc đó lại bàn tiếp chuyện hôn sự của Lam nhi cũng không vội.” Triệu Tình Lam cười nói.
Chuyện cả đời của nàng không thể để cho tổ mẫu làm chủ được, trong mắt bà, hạnh phúc của cháu gái không quan trọng bằng lợi ích của Triệu gia, nếu vậy cả đời nàng chẳng phải đều sẽ bị hủy? Nhưng lúc này nàng cũng không thể tự làm chủ chuyện chung thân đại sự của mình, xem ra vẫn nên có một vài biện pháp tìm kiếm cho mình một chỗ dựa thì hơn.
Chu thị nghe xong cũng cảm thấy có lý, hiện tại quả thật không phải thời điểm tốt để tìm kiếm hôn sự cho Tình Lam, giờ tuổi con bé còn chưa quá lớn, qua hai năm nữa tìm một gia đình môn đăng hộ đối cho nó vẫn kịp, đến lúc đó Nguyên nhi làm quan lớn sẽ có nhiều lựa chọn tốt hơn, chuyện hôn sự của mấy đứa cháu khác cũng dễ dàng hơn.
Triệu Tình Yên ngồi ở trong phòng, nghe được nha hoàn bên cạnh Chu thị chúc mừng mới biết hôn sự giữa nàng và Dục thân vương phủ đã được định ra. Triệu Tình Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại thấy có chút không cam tâm, tại sao Triệu Tình Lam có thể làm Thế tử phi mà đến lượt nàng lại chỉ có thể làm thiếp thất, mặc dù nàng tin tưởng trong tương lai bản thân nàng có thể leo lên được vị trí cao hơn nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Đã ngộ của chính thê và thiếp thất khác nhau cũng không phải chỉ ở một hai điểm.
“Tam tiểu thư, lão thái quân ban thưởng cho ngài một bộ trang sức san hô đỏ ạ.” Triệu Tình Yên đang có chút không vui lại nghe thấy nha đầu bên ngoài nói.
Lão thái quân ban thưởng trang sức san hô đỏ cho nàng? Bộ trang sức đó nàng đã từng thấy qua, hình như là đồ cưới ban đầu của lão thái quân, là đồ cực tốt, mấy năm nay vẫn được lão thái quân coi như bảo bối, sao giờ lại ban thưởng cho nàng? Chẳng lẽ bởi bây giờ nàng và Dục thân vương phủ có quan hệ? Tương lai Triệu gia còn muốn dựa vào nàng? Nghĩ đến những thứ này Triệu Tình Yên không khỏi đắc ý, dù chỉ là một thiếp thất nho nhỏ nhưng trước mắt xem như là cũng được. Giờ vị trí của nàng và Triệu Tình Lam đã đổi, xem xem sau này nàng ta dựa vào cái gì mà đấu với nàng, dựa vào cái gì để mà ra vẻ phách lối.
Nghĩ tới điều này, Triệu Tình Yên vội vàng đứng lên cho người mời nha đầu bên người Chu thị vào, còn mỉm cười nhường chỗ khiến cho nha đầu kia cảm thấy thụ sủng nhượng kinh. Dien&dannLeWydon Vị Tam tiểu thư này trước giờ vẫn không phải người tốt gì, đối với hạ nhân các nàng lại càng chán ghét, sao hôm nay lại tự nhiên khách khí như vậy?
Đãi ngộ của những nha hoàn bên người Chu thị so với hạ nhân khác trong phủ là rất cao, nhưng dù sao cũng chỉ là người ở, do vậy dù là được Triệu Tình Yên cho phép nhưng ở trước mặt chủ tử sao dám ngồi, chỉ dám từ chối rồi đặt khay đang bê trên tay lên bàn sau đó vén lớp vải đỏ phía trên ra cho Triệu Tình Yên nhìn.
Triệu Tình Yên chẳng qua là nhất thời vui vẻ nên mới khách khí như vậy, thấy nàng ta không ngồi xuống cũng không miễn cưỡng, lập tức quay sang nhìn kỹ bộ trang sức san đô đỏ đang phát ra ánh sáng lung linh. Quả nhiên là tổ mẫu có nhiều đồ tốt, chẳng qua là không cho tỷ muội các nàng thôi, nếu không phải xảy ra nhiều chuyện như vậy, mấy thứ đồ này sao có thể đến tay nàng, chỉ sợ cuối cùng đều vào tay tiểu tiện nhân Triệu Tình Lam kia.
Đối với bộ trang sức này, Triệu Tình Yên yêu thích đến không nỡ rời tay, đồ tốt như vậy làm gì có nữ nhân nào không thích? Nhưng cái quan trọng nhất vẫn là ý nghĩa đằng sau nó, lão thái quân cho nàng bộ trang sức này chứng tỏ tại thời điểm hiện tại trong lòng lão thái quân nàng còn trọng yếu hơn so với Triệu Tình Lam, điều này sao có thể không khiến nàng đắc trí đây?
“Cúc Thanh, trang điểm cho ta, ta muốn mang theo bộ trang sức này đi tạ ơn tổ mẫu.” Triệu Tình Yên suy nghĩ chút rồi cười nói.
Nếu nàng đoán không nhầm, lần này tổ mẫu chỉ ban thưởng cho một mình nàng, đã vậy nàng mang đồ đi khoe khoang một chút, khiến cho các nàng ghen tỵ với cuộc sống tương lai của nàng, xem bọn họ còn có thể làm gì. Nghĩ đến đây, Triệu Tình Yên như cảm thấy được cuộc sống vinh hoa phú quý, cao cao tại thượng ngay trước mắt.
Tiểu nha đầu tên Cúc Thanh vội vàng tiến lên giúp đỡ Triệu Tình Yên trang điểm, thay đổi y phục sau đó mới theo nàng ta đi về phía viện của Chu thị, trên đường đi lại gặp được hai tỷ muội Triệu Tình Tuyết và Triệu Tình Mân cũng đang trên đường đi đến chỗ Chu thị.
Triệu Tình Tuyết đứng thứ tư trong nhà, năm nay mười hai tuổi, mẹ đẻ là Trương di nương. Triệu Tình Mân là nữ nhi nhỏ tuổi nhất Triệu gia, do Liễu di nương sinh ra, năm nay mới mười tuổi. Hai người này vì mẫu thân không có địa vị gì, cũng không được phụ thân sủng ái nên ít được biết đến. Trong ngày thường nếu gặp phải các tỷ muội khác cũng là đi đường vòng, sợ chọc phải chuyện gì làm liên lụy đến bản thân và di nương. L[e]q/u;ydon
Bởi vì dạo này Triệu gia liên tục gặp biến cố nên hai tỷ muội này mặc dù muốn tránh cũng không thể không ra ngoài do vậy mới hẹn nhau cùng đi thỉnh an Chu thị.
Hết chương !