“Ngươi thực sự nghĩ như vậy?” Sở Ly U bị biểu tình dửng dưng cùng lời nói dứt khoát của Triệu Tình Lam làm cho khiếp sợ, nàng ta nói những lời này cứ như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình vậy, đó là hôn sự của nàng ta, không phải của người khác. Nàng nói hủy là hủy sao? Vậy có khác nào mấy trò đùa hắn vẫn diễn? Hắn có thể nói từ hôn với nàng nhưng nàng nói từ hôn với hắn thì thật bất bình thường.
Sở Ly U nhìn Triệu Tình Lam như thể nàng là chuyện gì lạ lùng lắm, trong lòng cũng bắt đầu suy đoán, phải chăng nữ nhân này gần đây chịu quá nhiều kích thích cho nên thần trí bất thường, đổi tính thành như vậy?
“Mặc dù Triệu Tình Lam ta chỉ là một nữ tử, nhưng lời nói ra rồi quyết không nuốt lại. Từ nay về sau, Triệu Tình Lam sẽ không dây dưa làm xấu mặt Thế tử nữa. Nhưng những lời nói hôm nay của Thế tử, không biết cữu cữu ta nghe thấy thì sẽ cảm thấy thế nào?” Triệu Tình Lam nhẹ nhàng nói, Sở Ly U quả thật quá mức hoang đường, tại sao lại có thể nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ hắn không biết, Vũ Bình là đích nữ con vợ cả của Khánh quốc công phủ? Sao có thể trở thành hồi môn cho người khác? Hắn coi nàng là nha hoàn chắc? Hắn vẫn cho nhà hắn là thế tử Thân vương phủ thì người khác không thể động vào sao?
Đừng nói là Triệu Tình Lam, ngay cả những người khác cũng bị Sở Ly U làm cho chấn kinh. Cho dù hắn là Thế tử, nữ nhi gia đình bình thường cũng không muốn phải gả cho một nam nhân vô sỉ như vậy, huống chi là tiểu thư, biểu tiểu thư Khánh quốc công phủ. Phỏng chừng họ cũng chẳng thèm để ý thể diện của hắn, nói luôn người từ hôn là Triệu Tình Lam chứ không phải Dục thân vương phủ bọn họ.
“Phải đấy, Sở thế tử, Triệu tiểu thư cũng đã nói rất rõ ràng, nàng muốn lui hôn với ngươi. Ngươi còn nói như vậy, chẳng lẽ là cảm thấy không cam lòng từ hôn sao?” Sở Bác Niên nói. Lee:Qu y?Dd oon
Sở Bác Niên vốn đi theo Triệu Tình Lam đến đây, nghe rõ ràng mọi chuyện từ đầu, hắn cảm thấy một đấng mày râu như Sở Ly U mà lại đi khi dễ mấy tiểu nữ tử thì chẳng phải chuyện hay ho gì cho nên mới tiến lên nói. Hắn vẫn cho rằng người hắn gặp mấy hôm trước là tiểu thư Sầm gia, đến giờ mới biết đó lại là tiểu thư Triệu gia, chỉ có điều hôm nay nàng bị ủy khuất như vậy, cũng thật khiến hắn cảm thấy cảm động. Trong thời gian này nàng hẳn chịu vô số tủi nhục, nhưng hôm nay vẫn có thể bình tĩnh như vậy, quả thật không phải điều người thường có thể làm được. Cũng may hôn sự giữa nàng và Sở Ly U đã không còn, hắn sẽ cầu xin phụ mẫu cầu thân cho mình, người khác không biết quý trọng nàng thì để hắn quý trọng.
Sau khi nói những lời đó với Sở Ly U, Sở Bác Niên quay sang nói chuyện với Triệu Tình Lam, nhưng nàng căn bản không chú ý đến hắn, dường như không biết hắn là ai, khiến cho hắn cảm thấy có chút nản lòng. Ngay sau đó hắn lại nghe thấy một âm thanh bên cạnh vang lên.
“Sở huynh, những lời ngươi nói quả thật rất quá đáng, không nói đến những lời trước đó của ngươi đã khiến cho người khác chịu bao đả kích, khó chịu, chỉ mấy lời ngươi vừa nói thôi cũng đã khiến người khác tổn thương rồi. Dù sao ngươi cùng là nam nhân, nói ra những lời như vậy cũng nên xin lỗi hai vị Triệu tiểu thư và Sầm tiểu thư.” Ninh Mặc Hiên vốn đi cùng Sở Ly U, cũng không thể nói hắn quá mức được mà chỉ có thể khuyên bảo, thế nhưng Sở Ly U lại cố tình không muốn nghe khuyên bảo.
Hắn vốn đi chung với Ninh Mặc Hiên nên không tiện nói lại, chỉ liếc nhìn Sở Bác Niên đang đứng trước cầu thang, cảm thấy không vừa mắt cho nên nói: “Đây không phải Thế tử Lan thân vương phủ sao? Giờ lại rảnh rỗi đến đây quản chuyện này? Ta thấy ngươi quá rảnh rỗi rồi đó!”
Lại nói Sở Bác Niên và Sở Ly U vốn là thân thích, nhưng bao năm nay lại không thể hòa thuận, cho nên cũng không mấy quan tâm đến sự tình của nhau. Chỉ là Sở Ly U có chút không hiểu tại sao hôm nay Sở Bác Niên lại tự nhiên xen vào chuyện này. Hắn cũng không nghĩ hắn là ai? Không phải chỉ là họ hàng gần của đương kim Hoàng thượng sao? Có thể so với tước vị võng thế do tổ tiên chiến công hiển hách của hắn gây dựng chắc? Thời điểm hắn nói chuyện hắn ta có thể xen vào sao?
“Lộ bất bình hữu nhân sạn, không nói đến đây đều là mấy vị thiên kim tiểu thư, dù là nữ nhi gia đình bình thường, Sở huynh cũng không thể tùy tiện khi dễ bọn họ. Nếu Sở Bác Niên ta không nhìn thấy thì thôi đi, nhưng đã nhìn thấy ta cũng không thể không nói gì, Sở huynh nghe cũng được mà không nghe cũng được, những điều nên nói ta đều đã nói. Cũng theo lời Ninh thế tử, Sở huynh vẫn nên xin lỗi mấy vị tiểu thư này đi.”
“Ninh thế tử nói vậy không đúng rồi, nói gì đi nữa Sở huynh cũng là Thế tử Dục thân vương phủ, làm gì có chuyện phải xin lỗi mấy tiểu nữ tử cơ chứ.” Bên cạnh có người cố tình châm dầu vào lửa, khiến Sở Ly U hả hê mấy phần. Dd/le/qu:y/don
Hắn chính là Thế tử Dục thân vương phủ, thương lai chính là Dục thân vương, chỉ có người khác nịnh nọt hắn chứ làm gì có chuyện hắn nịnh nọt, xin lỗi người khác?
“Sở Bác Niên, ngươi đừng gọi ta là Sở huynh, quan hệ giữa chúng ta còn chưa quen thuộc đến vậy, cũng không cần tùy ý lôi kéo làm quen. Ngươi không ngại phiền không có nghĩa người khác không ngại.” Mấy năm nay hắn vẫn luôn ghen ghét, đố kỵ Sở Bác Niên nên lời nói không hề có chút khách khí.
“Nếu đã như vậy, mọi chuyện nên nói ta đều đã nói, sau này có người nào nhắc lại chuyện hôm nay, hy vọng ngươi vẫn còn nhớ được những lời ta nói, đến lúc đó cũng đừng hối hận.” Sở Bác Niên thản nhiên nói.
“Sở huynh, nếu như hôm nay ngươi không nói xin lỗi Triệu tiểu thư trước mặt mọi người thì ta sẽ coi như không biết Sở thế tử ngươi.” Ninh Mặc Hiên nghiêm túc nói: “Về sau, dù là ta hay Ninh quốc công phủ cũng không dám với cao đến Dục thân vương phủ.”
Nếu người này là người như vậy, mọi chuyện hắn cũng đã hiểu rõ, không cần thiết ở lại đây diễn trò dương dương tự đắc với hắn ta nữa, vẫn nên tranh thủ dịp này kết thúc mọi chuyện mới phải. Dù sao hắn cũng vì thành toàn tâm nguyện của Triệu Tình Lam nên mới cố ý tạo quan hệ với Dục thân vương phủ.
“Ninh huynh, không lẽ ngươi coi trọng nữ nhân này nên mới bảo vệ nàng như vậy?” Bên cạnh lại có người xen vào: “Chuyện như vậy, Sở huynh trước nay đều hào phóng, Ninh huynh muốn gì cứ nói thẳng, cần gì phải lòng vòng trở mặt như vậy?”
Ninh Mặc Hiên nghe những lời này càng cảm thấy vô lý, rốt cuộc nhịn không được, nhưng lại cố kỵ nơi này vẫn còn mấy nữ nhân, nói nhiều sẽ chỉ càng làm tổn thương bọn họ, cho nên quay sang nói với mấy người Triệu Tình Lam: Lee^q uyyDoo^nn “Các vị tiểu thư, cho phép tại hạ được tiễn các vị về phủ.”
“Sở thể tử!” Vũ Dung khẽ khom người hành lễ, sau đó nói: “Những lời thế tử nói hôm nay, sau khi trở về ta sẽ truyền đạt đến gia phụ, xin lỗi vì mấy nữ nhân chúng ta không thể cho ngài câu trả lời chắc chắn.”
Hết chương !