Triệu Tình Lam không tin Lộ di nương chỉ dùng lợi ích để thu mua Tử Nguyệt, mà không dùng thủ đoạn uy hiếp, nếu Tử Nguyệt có thể bởi vì sợ nàng mà nói thật, đợi lát nữa chưa chắc cũng sẽ không bởi vì Lộ di nương uy hiếp mà lại nói dối. Cho nên đề phòng Tử Nguyệt phản cung là hết sức quan trọng, nàng phải canh phòng nghiêm ngặt chặt đứt một điểm này, nếu không đến lúc đó không riêng gì không thể cứu mẫu thân, ngay cả nàng cũng hoàn toàn cùng đường.
"Tiểu thư, Tử Nguyệt nhất định sẽ nói thật." Lúc này dáng người yểu điệu của Tử Nguyệt còn có chút run rẩy.
"Ngươi có thể nói thật là tốt rồi, hôm nay ngươi thấy thủ đoạn của ta, tin tưởng ngươi cũng hiểu." Triệu Tình Lam lạnh lùng nói xong, chỉ đi ra bên ngoài.
Tử Nguyệt vội vâng vâng dạ dạ ở phía sau rồi đi ra ngoài theo, làm sao còn dám nói thêm cái gì, ngược lại Lộ di nương nói rồi, nếu như nàng ta dám nói bậy, nhất định sẽ bán nàng ta tới thanh lâu, mặc dù nàng ta không nguyện ý trải qua như vậy, nhưng so với sống không bằng chết cùng tiểu thư bên này mà nói, quả thật không tính là cái gì.
Đi tới bên ngoài, Triệu Tình Lam nhỏ giọng nói một câu với Thúy Vũ, Thúy Vũ rời khỏi mấy người Triệu Tình Lam đi tới bên kia.
"Hồng Linh, ngươi nhìn kỹ tiện nhân này cho ta, đừng để cho nàng ta có sơ xuất trên đường." Bởi vì Thúy Vũ đi rồi, Triệu Tình Lam nói với một nha đầu khác bên cạnh.
Tuổi nha đầu này ít hơn Thúy Vũ một chút, chỉ mặc một bộ xiêm y màu đỏ, thoạt nhìn cả người rất linh hoạt. Nàng là một nha đầu đứng sau Thúy Vũ bên cạnh Triệu Tình Lam, đi theo Triệu Tình Lam cũng mấy năm.
Triệu Tình Lam vốn cho rằng không ai có thể giúp đỡ mình, không ngờ bên cạnh nàng vẫn còn mấy người có thể tin được, xem ra khi mẫu thân an bài vẫn an bài không ít người đáng tin cậy cho mình, chỉ có điều làm sao bên cạnh mẫu thân lại không có mấy người như vậy, ngược lại Tử Nguyệt là tiện nhân như vậy. Bán chủ cầu vinh, thật sự vô cùng đáng ghét.
Dọc theo đường đi rất yên lặng, cũng không gặp ai nữa, cho nên Triệu Tình Lam coi như an toàn đến Xuân Huy Đường của lão thái quân Triệu gia.
"Lão thái quân, tiểu thư tới." Trong phòng chính của Xuân Huy Đường, lão thái thái Vạn An Hầu phủ Chu thị đang nhức đầu ngồi ở ghế trên, nha đầu sau lưng thận trọng xoa bóp cái trán hai lần cho bà.
Nha đầu Vân Xuyến thận trọng nói dứt lời, thấy lão thái thái không nói lời nào, cho nên len lén ngẩng đầu nhìn Chu thị cau mày một chút.
Cũng khó trách lão thái thái rồi, trong phủ xảy ra chuyện như vậy, từ sau khi lão thái thái trở về vẫn luôn không nói một câu, hôm nay không khí Xuân Huy Đường này cũng cực kỳ nặng nề, cho dù bọn nha đầu hi hi ha ha trong ngày thường cũng trầm ngâm đứng nghiêm, không dám nói thêm một câu, e sợ liên lụy lửa giận của lão thái thái.
Chỉ là lúc này tiểu thư vốn nên ẩn núp trong viện của chính mình bỗng nhiên chạy tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ nàng không biết bây giờ lão thái thái không muốn gặp nàng sao? Gặp được nàng tự nhiên có thể nghĩ đến phu nhân, nghĩ tới phu nhân, sợ là lửa giận của lão thái thái càng sâu rồi.
"Tình Lam bái kiến tổ mẫu! Xin thỉnh an tổ mẫu!" Lúc này Triệu Tình Lam đã đi vào rồi, dĩ nhiên cũng cảm thấy không khí trong viện nặng nề. Nếu là kiếp trước e rằng Triệu Tình Lam đã sợ rồi, không dám nói hơn một câu.
Nhưng giờ này ngày này Triệu Tình Lam không còn là Triệu Tình Lam được mẫu thân bảo vệ nghiêm ngặt, nhát gan sợ phiền phức trước kia rồi, cho nên dù đối mặt với khó khăn lớn đến mức nào thì nàng cũng phải dũng cảm đối mặt.
"Cháu đến làm cái gì? Không phải nói cháu rơi hồ, không nghỉ ngơi trong viện của mình, sao lại chạy đến nơi này của ta rồi hả?" Đối với Triệu Tình Lam, Chu thị không thể nói rõ là thích hay không thích.
Cháu gái này của bà rất ưu tú, cầm kỳ thư họa không gì không biết, dù ở trong quý tộc cũng hết sức nổi danh tài nữ, rất nhiều vương phi phu nhân cũng xem trọng cháu gái này của bà. Cũng bởi vì nàng cái gì cũng tốt, cho nên mới bị Dục Thân Vương Phủ quyết định từ sớm, thế nhưng đứa bé cũng không thân cận với bà, mặc dù bà là lão thái quân của Hầu phủ, nhưng cũng là tổ mẫu bình thường, luôn hi vọng cháu gái có thể chăm sóc ở dưới đầu gối mình mới phải.
"Tạ ơn nãi nãi quan tâm, Tình Lam không sao, lúc này đều tốt." Triệu Tình Lam rất cung kính nói, nhưng trong lời nói lại đổi hai chữ tổ mẫu thành nãi nãi.
Triệu Tình Lam còn nhớ rõ kiếp trước khi xuất giá, tổ mẫu đã từng nói với nàng, bà cũng chỉ là một nãi nãi bình thường, hy vọng có thể nói vài lời riêng tư với cháu gái của mình, bây giờ nàng đánh ra lá bài này chắc sẽ không sai.
Chu thị nghe Triệu Tình Lam gọi, tự nhiên mở mắt ra nhìn người trước mắt một chút. Từ nhỏ đến lớn đứa nhỏ này gọi bà là tổ mẫu, sao hôm nay đâm đầu xuống hồ một lần lại gọi bà là nãi nãi rồi.
"Dù cảm thấy không có chuyện gì, cũng nên nằm nghỉ ngơi thật tốt mới đúng. Nếu cháu bị bệnh gì thì cũng không phải việc tốt." Chỉ tiếc đứa nhỏ này rồi, làm sao lại có một mẫu thân như vậy.
"Nãi nãi, chỉ vì Tình Lam nghe được một chuyện, cho nên không thể không tự mình đến tìm nãi nãi nói rõ ràng, cầu xin nãi nãi làm chủ cho Tình Lam." Tình Lam vừa nói vừa dùng dáng vẻ sắp khóc, cộng thêm vừa mới rơi xuống nước, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lúc này xem ra ngược lại càng thêm có cảm giác đẹp đẽ động lòng người. Cho dù Chu thị nhìn thấy, cũng không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Cháu nghe được chuyện gì? Hay có người khi dễ cháu?" Mẫu thân của nàng làm ra chuyện như vậy, làm nữ nhi tự nhiên không thể tốt hơn, bản thân bà cũng chỉ lo tức giận, quên mất quan tâm nàng, không khỏi khiến cho hạ nhân có kiến thức hạn hẹp cảm thấy đứa nhỏ này dễ ức hiếp rồi.
"Nãi nãi, hôm nay sau khi cháu tỉnh lại, liền nhìn thấy nha đầu Nguyệt này quỳ ở trước giường cháu, vì vậy Tình Lam liền hỏi nàng vì sao, nhưng Tử Nguyệt nói. . . . . ." Triệu Tình Lam dừng lại một chút, nói tiếp: "Hãy để cho Tử Nguyệt tự nói với nãi nãi đi."
Chu thị có chút ngạc nhiên rồi, rốt cuộc là chuyện gì, khiến cháu gái mặc dù nhu nhược nhưng luôn luôn có gì nói đó muốn nói lại thôi.
Tử Nguyệt ngẩng đầu liền thấy rõ ràng cảnh cáo nghiêm khắc trong mắt tiểu thư, cho nên vội cúi đầu nói: "Lão thái quân thứ tội, nô tỳ có tội!" Không nói chuyện ngược lại liên tục dập đầu mấy cái.
"Ngươi có tội gì, cứ nói đi, nể tình ngươi tự nhận tội, có thể bỏ qua tất nhiên sẽ bỏ qua cho ngươi, dù không thể bỏ qua cũng sẽ cân nhắc xử lý nhẹ." Chu thị biết có thể ầm ĩ đến trước mặt bà, vậy dĩ nhiên không phải chuyện nhỏ.
Lúc này Tử Nguyệt mới nói lại lời trước đó đã nói với Triệu Tình Lam một lần nữa, sau khi nói xong vẫn còn nói tiếp: "Nô tỳ vốn không biết là thuốc gì, trong lúc nhất thời bị ích lợi che mờ nên cũng đồng ý, nhưng hôm nay nghe được phu nhân xảy ra chuyện như vậy, nô tỳ sợ rồi. Trước kia phu nhân đối tốt với nô tỳ, cho nên nghĩ tới nghĩ lui liền đến chỗ tiểu thư nhận tội. Người ta nói đói chết là chuyện nhỏ thất tiết là chuyện lớn, nô tỳ không thể để cho phu nhân gánh chịu tiếng xấu như vậy, chỉ cầu lão thái thái có thể khoan dung nô tỳ một ít."
Hiện tại Tử Nguyệt chỉ thể ký thác hi vọng sống vào trên người Chu thị, cho nên vừa nói chuyện vừa liều mạng dập đầu.
"Ngươi nói thật sao?" Sao Chu thị có thể tin tưởng trong phủ sẽ xảy ra chuyện như vậy ngay ở dưới mí mắt mình, một tiện thiếp nho nhỏ cũng dám mưu hại đương gia chủ mẫu như vậy.
"Những lời nô tỳ nói đều là sự thật, nếu như lão thái quân không tin tưởng có thể tìm Tiểu Nguyên tới hỏi, có phải hôm qua nhìn thấy Lưu ma ma tìm nô tỳ hay không? Còn có đôi vòng mà nô tỳ nhận lúc ấy đến bây giờ vẫn còn ở dưới gối nô tỳ." Tử Nguyệt vội dập đầu nói.