Chu thị chỉ gật đầu một cái, nói tiếp: "Các ngươi hầu hạ cho tốt, vừa rồi Ninh thế tử cũng nói, hắn kê một đơn thuốc trước, cho tiểu thư nhà các ngươi uống, đến thời gian này ngày mai hắn sẽ tới chẩn mạch. Hơn nữa Ninh thế tử cũng nói, mặc dù bệnh của Lam Nhi tới đột ngột, cũng nghiêm trọng, nhưng nếu cẩn thận điều dưỡng thì cũng không quá mười mấy hai mươi ngày là có thể khỏi hẳn, các ngươi cần phải phục vụ tốt, nếu Lam Nhi có chuyện gì, bắt các ngươi truy hỏi."
Sau khi Chu thị răn đe một phen, dĩ nhiên mang theo người của mình trở về, Thúy Vũ nhìn Chu thị cũng chưa từng đến xem tiểu thư nhà mình một chút, rốt cuộc trong lòng có ý nghĩ bất bình, nhưng ngược lại cũng không thể nói cái gì, chỉ cung tiễn Chu thị đi ra ngoài.
"Còn tưởng rằng là thật lòng thương yêu tiểu thư nhà ta, hôm nay xem ra cũng chỉ là giả, thấy tiểu thư không thể đến Khánh quốc công phủ nữa, nhìn cũng lười nhìn rồi." Chờ Chu thị đi, lúc này Thúy Vũ mới tức giận bất bình nói.
"Thúy Vũ, các ngươi làm thế nào ở bên trong để Ninh thế tử không nhìn thấu vậy?" Hồng Linh Die nd da nl e q uu ydo n đã sớm nghe nói y thuật của Ninh thế tử xuất thần nhập hóa, tuy nhiên nàng không ngờ sau khi Ninh thế tử đi ra ngoài cũng nói tiểu thư bệnh rất nghiêm trọng. Chẳng lẽ hiện tại năng lực giả vờ của tiểu thư mạnh như vậy?
"Cái gì, chỉ trong chốc lát Ninh thế tử đã nhìn thấu, nhưng tiểu thư và Ninh thế tử thương lượng mới làm cho Ninh thế tử giấu giếm giúp một tay, bằng không ngươi cho rằng Ninh thế tử là ngồi không?" Thúy Vũ trợn mắt nhìn Hồng Linh một cái, chỉ cười nói.
Tiếp đó, Thúy Vũ vừa giúp Triệu Tình Lam dọn dẹp lò sưởi, đồ vật trên giường, vừa nói chuyện đã xảy ra với Hồng Linh, còn Triệu Tình Lam lại chạy tới bàn thật to trước mặt uống hết mấy ngụm nước giải khát. Sau này nàng không bao giờ chịu làm chuyện như vậy nữa, quả thực là tìm khổ.
"Tiểu thư, người yên tâm đi, bắt đầu từ hôm nay người cũng không cần làm khó như vậy, đoán chừng không thể có người đến, Ninh thế tử nói rồi, bệnh này của tiểu thư không thể gặp gió, càng ít người đến gặp thì càng tốt. Nếu không trúng gió thì cũng không tốt lắm."
Nghe lời này, cuối cùng Triệu Tình Lam cũng không còn lo lắng, nếu hắn đã suy tính cho nàng chu toàn như vậy, nàng lại có gì đáng để lo lắng? Hắn nhất định có thể làm tốt công việc khắc phục hậu quả cho mình.
"Đã như vậy, tiểu thư lại ít phải chịu uất ức, nô tì cất những thứ đồ này đi, mặc dù thời tiết không tính là rất nóng, nhưng rốt cuộc cũng không thể làm như vậy." Thúy Vũ bận rộn tay chân thu thập tất cả những thứ bên cạnh Triệu Tình Lam.
Tình Lam nhìn Thúy Vũ cần mẫn như thế, ngược lại trong lòng có chút cảm động, đời trước nàng ép Thúy Vũ rời khỏi mình, nhưng đời này cũng không thể làm như thế nữa. Ngược lại, nàng muốn đối xử với Thúy Vũ tốt hơn, để cho nàng ấy sống vui vẻ qua ngày.
Sau khi sống lại, suy nghĩ bây giờ và trước kia của Triệu Tình Lam đều không giống nhau, hiện tại trong lòng nàng có giới hạn rõ ràng, người tốt đối với nàng, chắc chắn nàng sẽ đối đãi thật tốt, người không tốt đối với nàng, chắc chắn nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Đến buổi chiều, Thúy Vũ tự đi phòng bếp lấy một phần cơm canh cho Triệu Tình Lam, xem ra Chu thị cũng cố ý sắp xếp qua, thức ăn cho Triệu Tình Lam đều rất nhẹ nhàng thanh đạm, còn có cháo gạo lức xanh. Nhìn những thứ này, Triệu Tình Lam lại cảm thấy Chu thị đối xử với nàng cũng chưa chắc là hoàn toàn vô tâm, chỉ do đủ loại nguyên nhân, nên không thể toàn tâm toàn ý giống như người khác trong nhà mà thôi.
Mấy người chủ tớ ăn cơm, suốt đêm không nói chuyện.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên không có ai tới thăm, Triệu Tình Lam cũng lãnh giáo được sự tuyệt tình của phụ thân mình lần nữa, Ninh thế tử chỉ nói nàng không Die nd da nl e q uu ydo n thích hợp ra gió, muốn ít đến người thăm, nhưng phụ thân của nàng biết rất rõ ràng bệnh tình của nàng nguy kịch, lại có thể mặt cũng không lộ. Có lẽ trong lòng của ông ta, nàng hoàn toàn không có thể coi như là nữ nhi của ông ta, nữ nhi của ông ta chỉ có mấy tỷ muội của Triệu Tình Yên.
Nhưng thế cũng tốt, ông ta càng tuyệt tình, nàng mới thật sự không niệm tình vì mẫu thân, Triệu Tình Lam ném toàn bộ không thoải mái trong lòng ra ngoài, có lẽ hôm nay có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặc dù nàng không thể đi ra ngoài, nhưng có một Ninh thế tử có thể đi vào, ngược lại nàng cũng có thể biết tin tức bên ngoài.
Chỉ chờ dùng cơm trưa, kết quả Triệu Tình Lam hơi băn khoăn lo lắng, chỉ liên tục nhìn gương trong phòng, giống như nhìn xem bản thân có mặc thỏa đáng hay không, e sợ thất lễ ở trước mặt Ninh thế tử.
Hai nha đầu Thúy Vũ và Hồng Linh nhìn dáng vẻ tiểu thư nhà mình như vậy, cũng phải bật cười, tâm tư tiểu cô nương của tiểu thư lộ rõ như vậy, nhưng chỉ sợ là cuối cùng ý định lần này của tiểu thư sẽ bị thất bại, tiểu thư cũng hiểu người là nàng dâu chưa qua cửa của Dục Thân Vương Phủ, trừ phi Dục Thân Vương Phủ tới từ hôn, nếu không cả đời của người coi như đã định.
"Các ngươi nhìn xem bộ dạng ta bây giờ có thể gặp người không?" Cuối cùng Triệu Tình Lam cũng vẫn phải hỏi hai nha đầu của mình.
Hai người nhìn thẳng vào mắt cười một tiếng, Hồng Linh chỉ nói: "Tiểu thư người cũng nhìn một buổi sáng rồi, dĩ nhiên không có chỗ nào không thoả đáng."
Lúc này Triệu Tình Lam mới yên tâm, nhưng không khỏi lộ ra khuôn mặt đỏ ửng.
"Thúy Vũ tỷ tỷ, Ninh thế tử tới, hiện tại phải mời tiến vào sao?" Bên ngoài truyền đến tiếng nói thanh thúy của tiểu nha đầu.
Thúy Vũ nghe thế vội đi tới cửa, tự mình mở cửa, nghênh đón Ninh thế tử đi vào.
"Thế tử mời vào."
Đương nhiên Ninh thế tử cũng không nói thêm gì, bước nhanh đi vào, vừa đi vừa nói chuyện: "Đóng kỹ cửa phòng lại, bệnh của tiểu thư nhà ngươi kiêng kỵ nhất chính là trúng gió, mà các ngươi lại phải quản lý tốt cửa sổ."
Thúy Vũ vội trả lời, xem ra Ninh thế tử này là người cẩn thận, lời này cũng chỉ nói cho người bên ngoài nghe được thôi. Mặc dù đều là nha đầu trong viện của mình, nhưng dù sao Die nd da nl e q uu ydo n cũng không thể nói rõ đến tột cùng ai là người đáng tin cậy, người nào lại là người ngoài.
"Triệu Tình Lam gặp qua Ninh thế tử!" Ninh Mặc Hiên mới tới trong phòng, đột nhiên nghe được một giọng nói uyển chuyển vang lên bên tai.
Ninh Mặc Hiên từng nghĩ hai người sẽ gặp mặt như thế nào, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến Triệu Tình Lam sẽ thoải mái hào phóng xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, cho nên Ninh Mặc Hiên chỉ ngẩng đầu cẩn thận dò xét cô gái trước mắt.
Chỉ thấy cô gái trước mắt búi tóc lộ tóc mai, mày ngài nhàn nhạt mắt tràn đầy sức sống, da nhẵn mịn tinh tế như ngọc thạch, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không tô mà đỏ, kiều diễm xinh đẹp, hai sợi tóc bên quai hàm nhẹ nhàng quất vào mặt theo gió tăng thêm mấy phần phong tình đến mê người, đôi mắt sáng ngời chuyển động linh hoạt, có mấy phần nghịch ngợm, mấy phần bướng bỉnh, một bộ váy dài xanh nhạt, eo không đủ một nắm, đẹp không tỳ vết như thế, đẹp ngoài khói lửatrầgian như thế.
Tiểu thư Triệu gia quả nhiên không giống như nhà người ta, khó trách trên dưới Kinh Thành đều là tiếng tán dương.