"Lão gia, nha đầu này nói bừa, rõ ràng nàng đánh hai ta bạt tai, người ở chỗ này đều nhìn thấy, lão gia không tin có thể hỏi một chút, chính vì vậy, Yên Nhi mới động thủ với tỷ tỷ." Lộ di nương nghe được Triệu Tình Lam lại có thể đổi trắng thay đen như vậy nên vội nói.
Thật đúng là coi thường Triệu Tình Lam này, nàng ta diễn trò còn hoàn hảo hơn so với bà ta, dinendian.lơqid]on nhưng làm khá hơn nữa thì có thể như thế nào? Lòng người mới là quan trọng nhất, chỉ cần lòng lão gia đang ở chỗ bà ta là đủ rồi, bà ta có gì phải sợ hãi?
"Lại có chuyện này?" Triệu Tĩnh Nguyên trừng trừng hạ nhân xung quanh hỏi. Mặc dù trong lòng không tin, nhưng xét thấy nữ nhi của mình nói như vậy, bất kể như thế nào Triệu Tĩnh Nguyên cũng muốn tỏ vẻ.
Kết quả dĩ nhiên là có thể nghĩ ra, người của Lộ di nương bên này đương nhiên nói là tiểu thư đánh Lộ di nương, nhưng người của Triệu Tình Lam bên kia cũng một mực chắc chắn không có, trong khoảng thời gian ngắn làm sao Triệu Tĩnh Nguyên có thể phân biệt ra được rốt cuộc là ai đúng ai sai.
"Phụ thân, nhị tỷ tỷ thật sự đánh di nương!" Triệu Tình Yên thấy phụ thân hình như có chút không tin, cho nên vội nói.
"Phụ thân, sắc mặt Lộ di nương trắng nõn, nếu như Lam Nhi động thủ đánh thật, nhất định phải lưu lại dấu vết, nhưng ngài nhìn kỹ một chút, nơi nào thì có dấu vết rồi hả? Có thể thấy được, nữ nhi không có nói dối. Còn nữa, phụ thân, có lẽ người cũng nghe thấy, ở trước mặt người, Lộ di nương vẫn gọi Lam Nhi là nha đầu, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn có thể biết bình thường nói chuyện thế nào. Có lẽ Yên Nhi cũng muốn bảo vệ Lộ di nương, cho nên mới vu oan cho nữ nhi." Triệu Tình Lam vừa nói vừa nhíu mày nhìn phụ thân, ngược lại hôm nay muốn nhìn một chút, phụ thân muốn phân xử chuyện này thế nào.
Nàng thật sự đánh Lộ di nương, nhưng thời điểm dùng sức cũng cẩn thận một chút, cũng không có đả thương da thịt của Lộ thị, hiện tại thoạt nhìn ngay cả một chút ấn ký màu đỏ cũng không có, làm sao có thể thuyết phục người khác? Nếu không có chứng cớ trực tiếp có thể chứng minh nàng đánh Lộ di nương, phụ thân có thể làm gì nàng?
Triệu Tĩnh Nguyên nhìn hai bên giằng co không xong, nhất là Triệu Tình Lam nói đến Lộ di nương gọi nàng là nha đầu, đây đúng là không hợp quy củ, thế nhưng cũng chỉ là một chuyện nhỏ, cũng không cần thiết đánh nhau, vì vậy cũng không tiện nói gì, vì vậy, không thể làm gì khác hơn là chỉ tay vào chỗ khác: "Chuyện cướp đoạt là chuyện gì xảy ra?"
Lần này, Lộ di nương sợ Triệu Tình Lam lại nói ra lời gây bất lợi cho bà ta, vì vậy không để cho Triệu Tình Lam nói chuyện, chỉ vội vội vàng vàng trả lời: "Lão gia, nô tỳ nghĩ, nếu đây là đồ cưới, đương nhiên là đồ của Hầu phủ, không có đạo lý hôm nay để cho một mình nhị tiểu thư chiếm đoạt. Tỷ muội Yên Nhi cũng nên có phần, còn có nữ nhi của Trương di nương Liễu di nương cũng có phần mới đúng, Trà Trà cũng chỉ muốn lấy cho ba người tỷ muội Yên Nhi một phần, cũng không có ý tứ cướp đoạt, nhưng không biết tại sao nhị tiểu thư lại nói như vậy rồi."
"Lời của Lộ di nương thật buồn cười, cũng không biết trong phủ nào từng có tiền lệ như vậy, lại muốn đoạt đồ cưới của người khác để chuẩn bị cho nữ nhi của mình." Triệu Tình Lam nghe lời này cũng muốn cười, thật là không biết xấu hổ, cái gì cũng có thể nói ra.
"Thì ra là như vậy, hóa ra cũng không có chuyện gì lớn, Trà Trà nàng nói cũng phải, nếu là đồ cưới, tới đây chính là đồ của phu gia, cũng không thể nói tất cả là của mình. Nữ nhi của ta tự nhiên cũng có phần, đúng là không thể để cho một mình Lam Nhi độc hưởng, ta sẽ cho người chia các loại đồ làm sáu phần, mỗi nữ nhi đều có." die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Không nghĩ tới, có người càng không biết xấu hổ ở phía sau, Triệu Tĩnh Nguyên làm phu quân cũng có mặt mũi nói ra lời này, hơn nữa còn là mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, giống như lời nói của hắn có đạo lý như thế.
Nếu như nói trước kia lòng dạ trượng phu của Sầm Mộ Vân thật sự lạnh lùng, như vậy vào lúc này thật sự không thể nhịn được nữa, thậm chí lời như vậy cũng có thể nói ra, đồ cưới của bà, tất cả nữ nhi của hắn đều có phần? Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Một nam nhân bạc tình hẹp hòi như vậy còn có cái gì đáng để bà lưu luyến? Bà cần gì phải chịu uất ức ở trong phủ này nữa? Muốn hận chỉ hận nhiều năm trước bản thân mình bị mù mắt, luôn tin tưởng một người nam nhân như vậy có thể thay đổi được, xem ra hôm nay coi như là nước sông chảy ngược thì hắn cũng không thể quay đầu lại. Tim của hắn sớm đã bị Lộ di nương mê hoặc không phân rõ được thị phi.
"Lời ấy của lão gia sai rồi, đừng nói là cho tới bây giờ vốn không có đạo lý đồ cưới của mình phải cho nữ nhi của người khác, cho dù đã từng có một nhà nào từng có tiền lệ như vậy, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn hôm nay ta cũng tuyệt đối không thể đồng ý." Sầm Mộ Vân tỉnh táo nói.
"Ngươi gả đến Hầu phủ, vật của ngươi tự nhiên cũng là vật của Hầu phủ, huống chi, làm chủ mẫu, những nữ nhi này ai không phải con của ngươi? Chẳng lẽ ngươi không định chia cho họ một phần?" Triệu Tĩnh Nguyên tức giận đùng đùng nói.
"Lão gia thật sự rất nhanh quên, mới một canh giờ trước, đã giáng nô tỳ từ chủ mẫu xuống làm thiếp thất rồi, về sau những nữ nhi này của lão gia, thấy ta cũng chỉ gọi một tiếng di nương mà không phải mẫu thân." Sầm Mộ Vân cười lạnh nói.
"Dù sao mặc kệ như thế nào, hôm nay những thứ đồ này đều do ta phân định. Nhưng dù sao bây giờ vẫn là đồ của Hầu phủ, sao một di nương như ngươi có thể lắm mồm như vậy?" Triệu Tĩnh Nguyên thẹn quá thành giận đâu còn có một chút lý trí nào ở đây.
"Ta làm di nương dĩ nhiên không thể nói thêm cái gì, nhưng nếu như hòa ly thì sao? Có phải chút đồ cưới của ta đây sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Vạn An Hầu phủ hay không?" Khiến tất cả mọi người không nghĩ tới chính là Sầm Mộ Vân rất ít nói chuyện đột nhiên lại nói ra một câu như vậy.
Không cần nói người khác, ngay cả Triệu Tình Lam cũng cảm thấy kinh ngạc, mẫu thân lại có thể nói ra lời như vậy. Vốn tưởng rằng mẫu thân hoàn toàn không bỏ được phụ thân, hôm nay thoạt nhìn vẫn là nàng xem thường mẫu thân, xem ra đại tiểu thư dòng chính của Khánh quốc công phủ vẫn không giống người khác.
Triệu Tĩnh Nguyên không nghĩ tới thê tử luôn luôn nói gì nghe nấy đối với hắn lúc này lại muốn chống đối hắn, không phải chỉ là một ít đồ cưới của nàng ta sao? Đến nỗi như vậy sao? Nàng ta thay đổi keo kiệt như vậy từ lúc nào hả? Hơn nữa hôm nay cũng quá khác thường, chẳng lẽ mẫu tử hai người này đều phản rồi hay sao? dinendian.lơqid]on Nhất định phải làm cho hắn không nể mặt mũi họ ở trước mặt của Trà Trà và Yên Nhi thì các nàng mới cảm thấy tốt hơn sao? Nếu bản thân hắn chịu thiệt trong chuyện này, về sau còn có thể có mặt mũi gì mà sống? Hắn nói có thể chia một phần cho nữ nhi của hắn cũng chỉ vì cho Sầm thị chút mặt mũi, cho dù hắn cho người lấy toàn bộ thì có thể thế nào? Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua vì chuyện nhỏ như vậy liền ầm ĩ hòa ly, chỉ có điều nàng ta quên sao? Muốn hòa ly cũng không phải một mình nàng ta nói là có thể thừa nhận. Cái gọi là hòa ly chính là muốn hai người đều đồng ý.
"Ngươi muốn hòa ly, vậy mặt mũi của Vạn An Hầu phủ ta đặt ở chỗ nào? Vạn An Hầu phủ ta đến nay cũng đã trăm năm, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện chuyện cùng hòa ly, ngươi cũng không ngẫm lại ta có thể đồng ý sao?" Triệu Tĩnh Nguyên quyết định chủ ý, muốn hòa ly cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, cho dù hắn không cần thê tử của mình, có thể hưu thê, tuy nhiên không thể để cho nàng ta đề xuất hòa ly.