Thay y phục, Hạ Thính Ngưng ung dung ngồi trước kính trang điểm. Đưa tay vuốt vuốt sợi tóc, không quên hỏi:
“Bọn Kỳ Nhi sao rồi?”
Tối hôm qua thật là nguy hiểm.
Lúc này Vãn Ngọc bận chọn lựa các loại trang sức, nghe Hạ Thính Ngưng hỏi, vội trả lời:
“Tam thiếu gia cùng Tứ thiếu gia đã ổn, sáng nay còn đứng dậy dùng bữa nha.”
“Phải không, vậy là tốt rồi.”
Hạ Thính Ngưng yên tâm gật gật đầu.
Vãn Ngọc mím môi cười cười, có chút vui vẻ nói:
“Hôm nay tiểu thư muốn mang trang sức nào? Nô tì nhìn trâm cài ngọc bích trân châu này không tệ, hoặc là kẹp khổng tước hiện rõ màu xanh biếc này cũng thật hợp tiểu thư.”
Hạ Thính Ngưng liếc một qua các loại trang sức trên đài, nói:
“Thanh lịch chút là được rồi, trang sức nhiều lắm ngược lại quá nặng nề.”
Vãn Ngọc nghe vậy gật gật đầu, nàng biết xưa nay tiểu thư không thích đầu đầy châu thoa, chọn trâm cài lịch sự tao nhã cao quý vẫn hơn. Nghĩ nghĩ, lại kéo hộc khác của bàn trang điểm, tính tìm loại trang sức nhỏ.
Bàn tay trắng nõn của Hạ Thính Ngưng cầm lược ngọc, nhìn thấy Vãn Ngọc tận tâm tận lực chọn lựa cho nàng, cũng liền cười tùy muội ấy đi.
Không ngờ, Vãn Ngọc đang ra sức tìm kiém đột nhiên nhíu mày khẽ ‘ủa’ một tiếng, lẩm bẩm nói:
“Kỳ quái, cài hoa sao lại thiếu một cái.”
Nàng nhớ rõ ràng là để ở trong mấy cái hộc này nha.
“Sao thế, thiếu đồ?”
Tay Hạ Thính Ngưng dừng một chút, đặt lược ngọc xuống nói.
“Đúng vậy.”
Vãn Ngọc rõ ràng kéo toàn bộ hộc ra nói:
“Tiểu thư, cài hoa này rõ ràng có ba mươi hai cái, mà hiện tại lại thiếu một cái.”
Hạ Thính Ngưng khẽ nhíu nói:
“Mau nhìn xem những châu hoa khác có thiếu hay không.”
Bên trong có không ít là Dung Cẩn tự chọn đưa cho nàng.
Vãn Ngọc nghe vậy vội vàng kéo hộc tủ ở phía khác ra, cẩn thận đếm số lượng rồi nhẹ nhàng thở ra nói:
“Tiểu thư, số châu hoa này không thiếu cái nào. Người xem.”
Hạ Thính Ngưng nhìn qua các loại châu hoa trong hộc, gật gật đầu nói:
“Vậy là được rồi, muội lại cẩn thận tìm xem, có phải cài hoa kia bị bỏ nhầm qua hộc khác hay không.”
Dù sao trang sức của nàng thực sự rất nhiều, nhất thời đặt sai chỗ cũng là chuyện bình thường.
Vãn Ngọc gật gật đầu, kéo hộc tủ ra bắt đầu kiểm tra. Nàng lôi hết các hộc ra tìm một lần, lại vẫn cứ không thấy bóng dáng của cái cài hoa kia.
Vừa vặn lúc này, Lục Vu đẩy cửa phòng trở lại.
Vãn Ngọc vội vàng hướng nàng vẫy tay nói:
“Lục Vu, tỷ tới thật đúng lúc. Cái cài hoa văn chuồn chuồn đính ngọc bích của tiểu thư tỷ có thấy ở đâu không? Ta tìm thế nào cũng không thấy nha.”
Lục Vu nghe vậy vội đi qua, nói:
“Cài hoa văn chuồn chuồn đính ngọc bích? Gần đây tiểu thư không hề dùng tới nó nha. Chẳng lẽ không đặt ở trong hộc đặt cài hoa sao?”
“Ta tìm từ trong ra ngoài mấy lần rồi, vẫn chưa nhìn thấy. Những thứ khác cũng không có thiếu, chỉ thiếu đùng cái cài hoa nay.”
Vãn Ngọc nghiêm mặt nói.
Tìm không thấy cài hoa này, nhưng nó cũng không thể mọc chân rồi tự chạy đi, cho nên là, chắc chắn bị người nào đó thuận tay cầm đi.
Vãn Ngọc căm giận không thôi:
“Đứa vô liêm sỉ có mắt không tròng, lại dám trộm đồ của chủ tử. Xem ta bắt được ngươi không đánh ngươi mấy bản tử là không được.”
Nói đến đây, nàng lại liên miên lải nhải:
“Có thể đi vào phòng này cũng chỉ có mấy người như vậy. Tiểu thư, có nên để nô tỳ mang các nàng đến để hỏi không?”
Cũng không biết là đứa nào ăn gan hùm mật gấu, dám dấu chủ tử. Nếu nàng biết là ai, chắc chắc không nhẹ nhàng bỏ qua.
Tuy rằng Lục Vu cũng đồng ý với ý kiến đồ đã bị trộm đi, nhưng suy nghĩ của nàng lại khác với Vãn Ngọc:
“Cũng không nhất định là mấy tỳ nữ thân cận kia làm, dù sao tiểu thư cũng không thường xuyên ở trong phòng, tỳ nữ thủ bên ngoài dù có cẩn thận cách mấy cũng không tránh khỏi có lúc sai sót. Nói không chừng là tỳ nữ phổ thông của viện nào đó trộm mất.”
Vãn Ngọc vừa nghe, cũng cảm thấy có lý, lập tức tức dâng tận não nói:
“Mặc kệ là ai, thật sự là lá gan che trời, cái cài hoa kia của tiểu thư quý giá biết bao nhiêu. Nàng ta thế mà cũng dám trộm.”
Lục Vu quay đầu nhẹ giọng hỏi Hạ Thính Ngưng:
“Tiểu thư, người thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Hạ Thính Ngưng quét mắt qua hộc cài hoa, thản nhiên nói:
“Trước tiên không cần lộ ra, tránh cho đánh rắng động cỏ. Các muội âm thầm điều tra xem, coi thử là bị ai lấy mất.”
Một cái cài hoa tuy rằng không quan trọng, nhưng là người không ngay thẳng thì không thể giữ lại được.
Vãn Ngọc vẫn giữ khuôn mặt hung dữ như trước, chọn cài hoa khác cho Hạ Thính Ngưng.
Lục Vu mở hộc tủ trên bàn ra, lấy son hộp nói:
“Tiểu thư có muốn trang điểm nhẹ nhàng không?”
Hạ Thính Ngưng khẽ lắc đầu nói:
“Không cần, như vậy là được rồi.”
Nàng xưa nay không thích trang điểm, này lại ở nhà, cũng cần chú ý nhiều như vậy.
Lục Vu nghe vậy cười cười, cũng cất hộp son đi:
Chuẩn bị xong, Hạ Thính Ngưng liền đứng dậy đi Tố viên thăm Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần. Mang theo bữa sáng khai vị ngon miệng.
Hai tiểu gia hỏa nhìn có chút yếu do bệnh, không còn dáng vẻ hoạt bát ngày xưa. Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt khẽ gọi ‘Đại tẩu’.
Hạ Thính Ngưng nhìn mà có chút đau lòng, kiểm tra đi kiểm tra lại xác định bọn họ thực sự đã ổn mới mở thực hộp ra múc cho mỗi người một bát cháo gà xé, dùng chung với mấy món ăn kèm.
Bách Lí Dung Kỳ uống cháo gà xé ngon ơi là ngon, chu chu môi, làm nũng:
“Đại tẩu, Kỳ Nhi không muốn uống thuốc, thuốc kia đắng muốn chết.”
Hạ Thính Ngưng đưa tay gắp thêm món phụ vào trong bát cho hai người, cười cười nói:
“Các đệ ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc. Đại tẩu sẽ cho người đưa mứt sen đến, ăn một viên sẽ không còn đắng nữa. Chờ các đệ khỏi bệnh, đại tẩu đưa các đệ đi Thiêu Khảo trường ở ngoại ô nướng thịt được không?”
“Thật sự?”
Bách Lí Dung Kỳ vừa nghe nhất thời tinh thần phấn chấn.
Bách Lí Dung Thần cũng là đôi mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng.
“Đương nhiên là thật, các đệ ngoan ngoãn uống thuốc, bệnh vừa khỏi, đại tẩu liền mang bọn đệ đi.”
Hạ Thính Ngưng đưa ra hứa hẹn.
“Vâng vâng.”
Hai tiểu gia hỏa liều mạng gật đầu. Lúc này cũng không oán hận thuốc đắng nữa.
Thấy hai người bọn họ ăn xong, tinh thần cũng khôi phục hơn chút, Hạ Thính Ngưng mới thu dọn đồ đạc trở về Thanh Lan viên.
Vừa ngồi trong phòng không bao lâu, Bách Quế liền vào bẩm báo:
“Thế tử phi, mới vừa rồi Thanh thị vệ báo lại, giữa trưa Thế tử có việc, không thể hồi phủ cùng người dùng bữa.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu.
Dung Cẩn sợ là cùng Tiêu Cảnh Uyên đi bận chuyện của viện Phúc Lợi.
Nàng phất phất tay ý bảo Bách Quế đi xuống.
Dùng bữa trưa một mình xong, Hạ Thính Ngưng liền ở trong phòng kiểm tra sổ sách của trù phòng, giết thời gian.
Mặt trời trên cao chậm rãi hạ xuống, chìm vào trong sơn cốc.
Dùng xong bữa tối, Hạ Thính Ngưng liền vào phòng trong tắm rửa.
Mặc một thân trung y xa tanh lên giường khắc hoa. Nàng có chút lười tựa vào giường, khẽ nhắm mắt. Không biết vì sao, một ngày trôi qua mà nàng lại có cảm giác kiệt sức như chạy marathon.
Thật sự là gặp quỷ.
Hạ Thính Ngưng ngáp một cái, lần này càng cảm thấy quá buồn ngủ.
Vãn Ngọc thấy thế, không khỏi nhẹ giọng nói:
“Tiểu thư muốn nghỉ trước?”
“Ừ.”
Hạ Thính Ngưng mang theo giọng mũi đáp một câu.
“Vậy nô tì tắt đèn.”
Hạ Thính Ngưng quá mức buồn ngủ, cũng không quên nói:
“Nhớ để lại một chiếc cho Dung Cẩn.”
Cũng không biết bao giờ hắn mới trở về.
Vãn Ngọc nhẹ nhàng gật đầu đáp.
Buổi chiều Thế tử gặp chuyện quấn thân, cũng không có trở về dùng bữa. Thấy dáng vẻ tiểu thư buồn ngủ đến mức này vẫn còn nhớ rõ để đèn lại cho Thế tử.
Vãn Ngọc vừa nghĩ vừa buông màn xuống, tắt bớt đèn trong phòng, liền nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.
Một đêm ngủ ngon, ngủ đến khi Hạ Thính Ngưng cảm thấy trên mặt có cảm giác ấm áp bao phủ, dường như có cái gì chạm vào. Nàng hơi hơi nhíu mi tránh ra sau, không ngờ thứ kia lại lần nữa tìm được mặt nàng.
Nàng phiền tới mức ngủ không được, mở mắt ra nhìn đến cùng là cái gì phá mộng đẹp của nàng. Không ngờ mở mắt đã thấy đôi mắt mỉm cười Bách Lí Dung Cẩn nằm nghiêng ở bên người nàng, tay thon dài trắng nõn đang nhẹ nhàng vẽ vòng tròn ở trên mặt nàng.
Hạ Thính Ngưng bắt tay hắn nói:
“Chàng đã trở lại?”
Tối hôm qua nàng dường như ngủ thật sâu, không biết hắn trở về từ lúc nào.
Bên môi Bách Lí Dung Cẩn mang theo nụ cười ôn hòa, nói:
“Vừa lâm triều trở về, thấy nàng ngủ thật sâu, mệt sao?”
Đã lâm triều trở về?
Hạ Thính Ngưng nghe vậy lúc này mới chậm chạp phát hiện Bách Lí Dung Cẩn đang mặc thường phục, rõ ràng là đã rửa mặt chải đầu xong.
Nàng lại từ tối hôm qua ngủ đến hiện tại?
Hạ Thính Ngưng nhất thời rối rắm, đẩy đẩy Bách Lí Dung Cẩn nói:
“Ta đứng dậy.”
Bách Lí Dung Cẩn khẽ cười cười, đứng dậy xuống giường, hướng cửa gọi một tiếng.
Vãn Ngọc liền mang theo tỳ nữ bưng dụng cụ rửa mặt tới, hầu hạ Hạ Thính Ngưng súc miệng rửa mặt.
Trả khăn cho Vãn Ngọc, Hạ Thính Ngưng không khỏi nói:
“Sao muội không chịu đánh thức ta.”
Vãn Ngọc cười híp mắt nói:
“Thế tử căn dặn không thể đánh thức người, nô tì lại thấy Thế tử phi ngủ ngon quá, nào dám đánh thức người nha.”
Nói xong liền cho nhóm tỳ nữ bưng đồ đi ra ngoài.
Bách Lí Dung Cẩn hòa nhã nói:
“Mẫu thân đã miễn nàng thỉnh an mỗi ngày, ngươi liền an tâm ngủ thêm một chút, dù sao trong viện cũng không có chuyện gì phải quan tâm.”
Vãn Ngọc nghe vậy cũng thấy đúng là như thế nên gật gật đầu.
Hạ Thính Ngưng không biết làm sao nhấp mím môi, hỏi:
“Hôm qua chàng cùng biểu đệ bận chuyện của viện Phúc Lợi?”
Bách Lí Dung Cẩn đưa tay vuốt áo xa lanh hơi có nếp gấp của nàng, nói:
“Ừ, viện Phúc Lợi đã sắp xây xong, vừa xong liền có thể cho người đăng ký vào ở.”
Hắn nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói:
“Mấy nhóc khất cái mà nàng luôn để ý, biểu đệ sẽ cho người an bày.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy mắt cong cong nói:
“Vậy là tốt rồi. Chờ xây xong, ta liền cho bên thôn trang bắt đầu cung cấp nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày. Xiêm y thì Tuyết Đoán phường cũng đã chuẩn bị tốt.”
“Ừm.”
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu.
“Đúng rồi, buổi chiều hôm qua ta đã sửa sang xong kế hoạch về sòng bạc cùng thanh lâu, đợi lát nữa đưa cho chàng, chàng giúp ta giao cho Hoàng Thượng.”
Hạ Thính Ngưng nháy đôi mắt bổ sung thêm.
Lúc này cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Lục Vu bưng chung sứ vào.
Bách Lí Dung Cẩn nhìn lên, nói:
“Ta đã biết, uống chén canh trước đi, ta căn dặn trù phòng hầm cho nàng.”
Nói xong liền hướng Lục Vu ra hiệu.
Lục Vu vội vàng mở chung ra, múc một chén canh. Đem chén ngọc cho Bách Lí Dung Cẩn.
Bách Lí Dung Cẩn cầm muỗng bạc:
“Mấy ngày gần đây nàng dường như mệt mỏi, ăn chén canh gà ác đi, không phải nói thứ này thật bổ thân mình sao.”
Vừa nói vừa múc muỗng canh đưa tới bên môi Hạ Thính Ngưng.
Hương canh ngấy đập vào mũi, trong chén toàn là nước canh cùng mỡ béo, Hạ Thính Ngưng nhìn canh gà ác, không lý do thấy buồn nôn, nhịn không được nôn khan.