Vào hè, mọi nơi ở Thanh Lan viên lộ ra nắng hè chói chang, mạnh mẽ cùng lười nhác.
Trời sáng tinh mơ, Tĩnh Vương phi liền phái người đưa một chén thuốc bổ lớn làm từ lộc thai.
Lúc này Hạ Thính Ngưng đang hai tròng mắt hơi mở nhìn chằm chằm chén canh kia.
Tỳ nữ nhẹ nhàng nhấc nắp chén, hương hỗn hợp dược liệu nồng đậm bay thẳng vào mũi.
Tỳ nữ cung kính mở nắp đổ nước ra, hai tay nâng chén đến trước mặt Hạ Thính Ngưng nói:
“Thế tử phi, Vương phi dặn dò, người phải ăn hết chung thuốc bổ này.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy khóe mắt giật giật.
Sáng tinh mơ, muốn béo ngậy như vậy hay không nha. Bữa sáng nàng còn chưa có ăn, ăn xong chén này còn dùng nổi bữa sáng sao.
Dưới ánh mắt tha thiết chờ đợi của tỳ nữ, Hạ Thính Ngưng không biết làm sao bưng chén ngọc lên uống một ngụm, hơi hơi nhíu nhíu mày.
Có chút mặn, cũng có chút tanh.
Hạ Thính Ngưng rõ ràng tự cỗ vũ tinh thần một hơi uống hết. Thật quá béo.
Tỳ nữ thấy chén ngọc không còn, lại vội vàng tha thiết lấp đầy.
Uống liên tục mấy chén canh bổ, Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy buồn nôn một trận, bụng trướng thật sự, phất phất tay để nhóm tỳ nữ mang đồ bỏ chạy. Bữa sáng này nàng chắc chắn là ăn không nổi.
“Lục Vu, mau ngâm trà đến.”
Tiễn nhóm tỳ nữ đi, Hạ Thính Ngưng vội vàng gọi.
Lục Vu nghe vậy vội pha chén trà xanh đưa lại, Hạ Thính Ngưng nâng chén trà lên uống liền vài hớp, cuối cùng là giải được một chút béo ngậy.
Trời ạ, nếu mỗi ngày đều uống một chén béo ngậy như vậy, sao nàng chịu được.
Cổ đại này muốn mang thai cũng thật phiền toái, chẳng lẽ muốn nàng giải thích với bà bà về cái gì gọi là “thời kỳ an toàn” và “thời kỳ nguy hiểm” không cần thiết phải ăn lộc thai nữa sao?
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhẹ vỗ ngực, nói với Lục Vu:
“Đi lấy chút hoa quả lại.”
Nàng cứ cảm thấy trong bụng còn quá ngấy.
Lục Vu vội gật gật đầu, đi nhanh ra cửa phòng.
Nhưng là Lục Vu vừa ra thì Vãn Ngọc liền vào, mặt thanh tú bị kéo dài ra, tức giận khó mà ổn định được nói:
“Tiểu thư, người không biết, Nhị thiếu phu nhân cũng quá khó hầu hạ. Ỷ vào mình hoài thai, một hồi muốn ăn này, một hồi muốn ăn kia. Mới sáng tinh mơ, trù phòng bên kia không biết đưa bao nhiêu mâm đồ ăn đến Quỳ viên, ép buộc tới người ngã ngựa đổ. Lúc này cho người đi đến chỗ chúng ta, nói là muốn lấy chút thuốc bổ lần trước trong cung ban thưởng.”
Thuốc bổ này đều bổ thân mình cho Thế tử, nàng ta cũng có lá gan dám muốn.
Hạ Thính Ngưng khẽ ấn ngực, khẽ nhíu mày nói:
“Nói không có, cho người nói với nàng, muốn ăn cái gì người ở trù phòng sẽ làm cho nàng. Muốn thuốc bổ của Dung Cẩn, để cho nàng sai người đi qua chỗ Phụ vương mà đòi.”
Nàng cũng không tin lúc này Nguyễn thị còn dám đi vuốt râu hùm.
Vãn Ngọc nghe vậy cười tủm tỉm lên tiếng, đang muốn xoay người đi ra cửa đáp lời ma ma của Quỳ viên kia. Hạ Thính Ngưng lại gọi nàng lại nói:
“Đợi chút, ngươi thuận tiện lại đi trù phòng một chuyến, dặn dò Tôn ma ma, phàm là thức ăn đưa đến Quỳ viên, phân lượng đều giảm một nửa cho ta.”
Dù sao nàng ta cũng ăn không hết nhiều như vậy, chỉ là muốn ép buộc người mà thôi, đỡ phải lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
Vãn Ngọc nghe xong càng vui mừng, cười đến mặt tròn tròn ra ngoài làm việc.
Lúc này, Lục Vu cũng bưng dưa hấu được cắt thành từng khối nhỏ đến, đưa tay lấy mâm đựng trái cây trên khay đặt tới trước mặt Hạ Thính Ngưng.
Hạ Thính Ngưng cầm tăm vào một khối dưa hấu đưa vào trong miệng. Tăm trong tay nàng được gọi là dương chi, vốn làm từ ngọc, chỉ là nàng thấy quá mức xa xỉ, nên cho người đổi thành làm từ trúc. Bằng không ăn khối dưa hấu cũng phải sử dụng cây tăm quý trọng như vậy, nàng thật đúng là không quá thói quen. Lỡ làm gãy thì làm sao bây giờ.
Hơn nữa trúc chế thành cây tăm này nguyên liệu vô cùng tốt, thành phẩm oánh nhuận trắng noãn, không nhìn kỹ thật đúng sẽ cho rằng là làm bằng bạch ngọc.
Ăn liên tục hai khối dưa hấu ngọt lành nhiều nước, Hạ Thính Ngưng cuối cùng cảm thấy trong bụng không còn béo ngậy nữa.
Lục Vu đứng ở bên cạnh nhẹ giọng nói:
“Tiểu thư, muốn để trù phòng truyền lệnh hay không?”
“Không cần.”
Hạ Thính Ngưng liên tục xua tay nói.
Chén canh kia vào bụng, hiện tại sao nàng còn nuốt trôi đồ ăn sáng. Thật sự phải nghĩ cách chấm dứt chén canh bổ mỗi ngày này.
Bách Lí Dung Cẩn hạ triều hồi phủ, vừa về đến Thanh Lan viên, cảnh nhìn thấy là dáng vẻ Hạ Thính Ngưng lười nhác tựa vào tháp.
Tiêu Cảnh Uyên cũng đi theo đến Vương phủ, tò mò nhìn thoáng qua Hạ Thính Ngưng, kêu lên:
“Biểu tẩu.”
Hạ Thính Ngưng lấy lại tinh thần, ngước mắt lườm Tiêu Cảnh Uyên một cái, nói:
“Biểu đệ đến.”
Theo sau lại bỏ thêm một câu:
“Ngồi đi, ta cho hạ nhân đi truyền bữa.”
Tiêu Cảnh Uyên có chút kinh dị, nhìn phía Bách Lí Dung Cẩn nói:
“Biểu ca, biểu tẩu đây là như thế nào?”
Dáng vẻ không muốn quan tâm, hình như hắn cũng không có làm sai gì nha.
Bách Lí Dung Cẩn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe Lục Vu nhỏ giọng đi tới nói:
“Sáng sớm Vương phi phái người đưa canh bổ tới, tiểu thư đây là ăn đến no căng, ngấy không muộn động nha.”
“Canh bổ?”
Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi híp mi nói.
Vãn Ngọc tiếp tục nhỏ giọng giải thích:
“Dùng lộc thai hầm thành, Vương phi là muốn sớm ngày ôm tôn tử.”
Chỉ là khổ tiểu thư nhà nàng muốn uống hết một chén lớn béo ngậy như vậy.
Nói xong liền vội vàng đi trù phòng truyền bữa.
Tiêu Cảnh Uyên nghe xong lực bất tòng tâm cười nói:
“Trong phủ liên tiếp có người có thai, cũng khó trách dì sốt ruột.”
Bách Lí Dung Cẩn cười nhẹ không nói, hắn biết suy nghĩ của Ngưng Nhi, muốn chậm một thời gian lại có hài tử. Hắn mặc dù cũng muốn, nhưng vẫn nguyện ý tôn trọng ý nghĩ của Ngưng Nhi.
Lúc này Hạ Thính Ngưng đã từ trên tháp xuống, đi đến bên bàn ngồi xuống. Tay nâng cằm nhấp ngụm nước trà.
Đôi mắt thanh nhuận Bách Lí Dung Cẩn nhìn nàng ấm áp nói:
“Mấy ngày nay có sứ giả vào kinh, dượng thật sự bận, sắp tới sẽ không có thời gian triệu kiến nàng.”
Sứ giả vào kinh?
Hạ Thính Ngưng nghe vậy hơi hơi nghiêng đầu.
Lần trước từng nói sứ giả muốn đến, chỉ là không biết vì sao lại chậm một đoạn thời gian. Hiện tại cuối cùng cũng tới?
Tiêu Cảnh Uyên cũng nói tiếp:
“Lần sứ giả tới này có chút quan trọng, Phụ hoàng rất là coi trọng. Chúng ta là người một nhà, lúc nào gặp nói việc nhà cũng được.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy liền nhẹ gật đầu.
Cũng tốt, dù sao nàng cũng không phải vội vàng muốn đi gặp Hoàng Đế.
Nhóm tỳ nữ bưng đồ ăn sáng tới, Bách Lí Dung Cẩn cùng Tiêu Cảnh Uyên đều nhấc đũa dùng.
Buổi sáng Hạ Thính Ngưng bị một chén canh phá hư khẩu vị, chỉ ít ỏi ăn mấy miếng điểm tâm Bách Lí Dung Cẩn gắp cho nàng.
Vừa dùng bữa đến một nửa, liền có tỳ nữ đến truyền, nói là Tĩnh Vương gia để Hạ Thính Ngưng đi qua đại sảnh một chuyến.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy đang muốn đặt xuống chiếc đũa cùng đi, lại bị Hạ Thính Ngưng ngăn lại:
“Chàng cùng biểu đệ tiếp tục dùng bữa, chỉ là một chút việc nhỏ thôi. Ta đi rồi sẽ trở lại.”
Không cần nghĩ nàng đều biết đến, chắc chắn là Nguyễn thị không đầu óc kia lại bắt đầu làm ầm ĩ.
Hạ Thính Ngưng theo tỳ nữ đến truyền lời đi đến đại sảnh, vừa vặn liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm Nguyễn thị khóc sướt mướt nói:
“Nhi tức cũng không hiểu sao lòng đại tẩu lại độc ác như vậy, lại giảm phân lượng thức ăn của nhi tức. Đây không phải là muốn để gài tử trong bụng nhi tức đói chết sao. Đại tẩu tự mình không thể sinh, ghen tị nhi tức, liền muốn dùng cách này hại nhi tử của con. Phụ vương, người phải làm chủ cho tôn nhi của người nha.”
Hạ Thính Ngưng nghe được khóe môi nhếch lên:
Bản sự nói bừa của Nguyễn thị này thật đúng không nhỏ, khi nào thì nàng thành không thể sinh? Đến cùng là ai vào phủ hơn một năm cũng chưa từng hoài. Giờ lại chụp loạn mũ cho nàng.
Tĩnh Vương gia bị phiền đến mày nhăn, ông là một quân nhân múa đao đánh thương, không thể chịu được nhất chính là dáng vẻ nữ nhân khóc sướt mướt, lải nhải. Cố tình nhị nhi tức này lại hoài thai, hét lại không thể hét, sợ nàng đứng không vững liền ngã xuống đất đánh mất hài tử.
Hạ Thính Ngưng chỉ xem như không nghe thấy ma âm của Nguyễn thị đang khóc kể, bước vào trong sảnh lập tức cấp đi đến trước mặt Tĩnh Vương gia hành lễ:
“Phụ vương.”
Tĩnh Vương gia gật gật đầu, giương tay nói:
“Đứng lên đi.”
Theo sau lại ngước mắt nhìn Hạ Thính Ngưng, hỏi:
“Hiên tức phụ nói con giảm phân lượng thức ăn của nó, có chuyện này hay không.”
Hạ Thính Ngưng mỉm cười đáp:
“Hồi Phụ vương, có, là nhi tức mệnh Tôn ma ma làm như vậy.”
“Phụ vương, người nghe một chút, đại tẩu nàng là thừa nhận, người cần phải làm chủ cho nhi tức a.”
Tĩnh Vương gia còn chưa tới kịp mở miệng, liền nghe Nguyễn thị lại kêu khóc một trận.
“Được rồi, Bản vương còn chưa hỏi xong đâu, giống dáng vẻ gì.”
Tĩnh Vương gia một hơi, nhất thời liền trầm giọng quát Nguyễn thị một câu.
Nguyễn thị nghe vậy sợ tới mức miệng ngậm lại, vội thu hồi thanh âm.
Tĩnh Vương gia xoa xoa mi tâm nói:
“Con nói một chút đi, đây là vì sao?”
Miệng Hạ Thính Ngưng tươi cười như trước, bình tĩnh nói:
“Hồi Phụ vương, nhị đệ muội vừa sáng tinh mơ khẩu vị mở lớn, sai sử trù phòng làm cho nàng mấy chục món làm đồ ăn sáng. Nhi tức nghĩ, nhị đệ muội đã có dựng trong người, muốn ăn cái gì trù phòng tất nhiên là phải làm theo như vậy. Nhưng là bởi vì thức ăn rất nhiều, theo lệ thường đưa qua thì nhị đệ muội chắc chắn là dùng không hết nhiều như vậy, nhi tức liền làm chủ giảm nửa phân lượng, vừa thỏa mãn lòng muốn ăn uống của nhị đệ muội, cũng sẽ không lãng phí nguyên liệu nấu ăn.”
Tĩnh Vương gia nghe vậy hơi gật gật đầu.
Đã là như vậy, cũng không có gì.
Nhưng lúc này Nguyễn thị cũng là gào to:
“Chút nguyên liệu nấu ăn như vậy ngươi cũng muốn so đo. Trong ngày thường sao không thấy ngươi giảm lượng thức ăn trong viện của ngươi. Hiện tại ta hoài thai, là nữ nhân có mang, phải thêm đồ ăn cho ta mới đúng. Ngươi khen ngược, giảm của ta, ngươi không phải có ý định muốn cho mẫu tử chúng ta đói chết sao.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy xoay người nhân tiện nói:
“Nhị đệ muội, muội nói gì vậy. Trong phủ khi nào thì không thêm đồ ăn cho muội. Ấn quy củ, chi phí thứ tử trong phủ mỗi bữa chín món ăn, riêng đồ ăn sáng của muội đã gấp mấy lần, càng miễn bàn là canh bổ hầm liên tục. Nhị đệ muội như thực sựu ăn không đủ, chỉ cần trên bàn của muội một mâm hết thì ta liền lập tức bổ sung một mâm khác cho muội ăn.”
Có bản lĩnh ngươi liền ăn hết không dư thừa một chút cho ta.
“Ngươi….”
Nguyễn thị nghe vậy nhất thời tức giận đến mức lấy tay chỉ thẳng vào Hạ Thính Ngưng.
Thứ nữ chết tiệt này, rõ ràng là cố tình làm khó dễ, nàng chưa từng thấy ở gia đình nào trên bàn cơm lại có mâm hết sạch.
Hạ Thính Ngưng lườm ngón tay Nguyễn thị chỉ vào nàng, thản nhiên nói:
“Nhị đệ muội, chú ý quy củ, hành vi này của muội là cực kì vô lễ.”
Nguyễn thị giận đến đôi mắt trừng thẳng, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn một cơn tức, thiếu chút nữa liền không thở nổi.
Tĩnh Vương gia đau đầu phất phất tay nói:
“Được rồi, Cẩn tức phụ làm không sai. Mấy chục món ăn sao còn chưa đủ cho ngươi ăn. Không có chuyện gì cũng đừng cố ý tìm việc, Bản vương bận rộn công vụ, chút việc nhỏ ấy liền ma ma chít chít, không có chút khí độ nào.”
Nói xong liền đứng dậy chắp tay sau lưng đi rồi. Ông làm gì rảnh rỗi tới mức ngồi nghe nhị nhi tức nói nhảm.
Tĩnh Vương gia vừa đi, Hạ Thính Ngưng cũng cười híp mắt với Nguyễn thị, xoay người liền trở về Thanh Lan viên. Chỉ để lại một mình Nguyễn thị đứng ở tại chỗ, tức giận đến giơ chân, lại cố kị thai nhi trong bụng, cuối cùng cũng chỉ có thể ném mạnh cái chén để hết giận.