Ra khỏi cửa chính sảnh, Nguyễn Thu Linh đi một mình ở trên đường, lần này đến nàng cũng không có mang tỳ nữ theo, Nguyễn thị cũng không có lòng tốt đến mức cho người tiễn nàng trở về.
Đi thẳng tới trước cầu nhỏ bằng ngọc bạch hán, Nguyễn Thu Linh không khỏi dừng lại nghỉ chân. Dưới chân cầu là một cái ao, có đầy hoa thủy tiên. Lúc này thủy tiên đã nở hoa, nàng đưa mắt đi, chỉ thấy giữa một mảnh sóng xanh lấm tấm từng đóa từng đóa hoa vàng nhạt.
Nguyễn Thu Linh si ngốc nhìn cả ao cảnh đẹp này, trong mắt mang theo kinh ngạc cùng tán thưởng, hoa thủy tiên này lại nở ra màu vàng nhạt, sợ là chỉ có Tĩnh Vương phủ mới tìm được giống hoa quý hiếm như vậy.
Ánh mặt trời ban trưa chiếu lên trên mặt ao, biến hoa thủy tiên sắc vàng nhạt kia càng tăng thêm một phần xinh đẹp. Làm cho người ta không khỏi yêu thích.
Nếu là có thể ở lại nơi này, cả phủ này đều là kỳ hoa dị thảo, cảnh quan nơi nơi đều đẹp không sao tả xiết, cuộc sống phú quý xa xỉ sẽ thành thứ nàng cũng có thể hưởng thụ.
Nguyễn Thu Linh nghĩ đến trong lòng sinh ra cảm giác chờ mong, xong rồi lại thấy luyến tiếc.
Nàng đến Vương phủ hai lần, chỉ thấy Tĩnh Vương Thế tử một lần, ngay cả góc áo cũng chưa có thể gặp được. Nói gì tới chuyện khiến hắn động tâm, nạp nàng làm thiếp nha.
Nghỉ chân ở bên ao nước, Nguyễn Thu Linh nhìn chính mình trên mặt ao, tinh tế đoan trang, mặc dù nàng không có dung nhan tuyệt thế như Tĩnh Vương Thế tử phi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại thanh nhã cũng là một phen phong tình khác.
Mẫu thân nói, nam nhân thích nhất dáng vẻ khiến người khác muốn yêu thương như nàng. Nhưng vì sao Thế tử lại luôn không chịu liếc nhìn nàng thêm một cái nha.
Đang lúc nàng cắn môi nhíu mày, đột nhiên thấy bên kia cầu, một thân ảnh bạch sắc chậm rãi đi tới. Rõ ràng thân ngân bạch là Bách Lí Dung Cẩn.
Nguyễn Thu Linh chỉ cảm thấy nhịp thở của bản thân trong nháy mắt thả chậm hơn rất nhiều, sợ thêm một chút lực thì người trước mắt sẽ biến mất không thấy.
Bách Lí Dung Cẩn lững thững đi ở trên cầu, mới vừa có tỳ nữ báo lại, nói tiểu thiếp của nhị đệ trượt chân ở Thanh Lan viên đến nỗi sinh non, cũng không biết có dọa đến Ngưng Nhi hay không.
Hắn chỉ lo suy nghĩ về việc trong viện, không chú ý tới Nguyễn Thu Linh đang đứng si ngốc nhìn hắn.
Thẳng đến lúc Bách Lí Dung Cẩn sắp đi xuống cầu rời xa, Nguyễn Thu Linh mới phục hồi tinh thần, cuống quít gọi hắn lại:
“Thế tử, xin dừng bước.”
Nghe được tiếng la, Bách Lí Dung Cẩn theo bản năng khẽ nhíu, thoáng xoay người quay đầu. Trong mắt nhìn Nguyễn Thu Linh mang theo một chút nghi hoặc.
“Ngươi là…?”
Hắn không nhớ rõ mình?
Nguyễn Thu Linh nhất thời chỉ cảm thấy đau lòng một trận, giọng nói không khỏi mang theo một chút bi thương nói:
“Thế tử không nhận biết ta sao, ta là Nguyễn Thu Linh, Tam tiểu thư Nguyễn phủ.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy chỉ nhàn nhạt gật đầu, nói:
“Nguyễn Tam tiểu thư có việc?”
Dáng người Nguyễn Thu Linh lả lướt bước từng bước một đến gần Bách Lí Dung Cẩn, trong mắt mang theo sự si mê thoáng hiện, trong lời nói mang theo xót thương:
“Thu Linh có một chuyện muốn mong Thế tử đáp ứng.”
Bách Lí Dung Cẩn không dấu vết lui về sau, mi tâm hơi nhíu nhìn Nguyễn Thu Linh không đáp lời.
Hành động này lại bị Nguyễn Thu Linh tâm tồn ao ước hiểu lầm thành Bách Lí Dung Cẩn cam chịu, thần sắc nàng bi thương, ngữ điệu đẹp đẽ mà cô đơn:
“Thế tử có điều không biết, cuộc sống của ta cùng với mẫu thân ta ở trong phủ không tốt, phu nhân ghen tị, luôn coi chúng ta là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, ta cũng chỉ là thứ nữ, chỉ có một mình thân mẫu yêu thương, chuyện hôn nhân đại sự lại bị phu nhân nắm ở trong tay.”
Nói đến đây, Nguyễn Thu Linh lại ngước mắt thâm tình nhìn Bách Lí Dung Cẩn một cái, sắc mặt ửng đỏ mang theo vô hạn thẹn thùng nói:
“Cùng với ngày sau bị phu nhân hôn phối lung tung, ta, ta nguyện ý nhập phủ làm thiếp cho Thế tử.”
Bách Lí Dung Cẩn chỉ cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, đang muốn cự tuyệt rời đi, không ngờ ở xa xa lại truyền đến một tiếng khẽ:
“Tiểu tiện nhân ngươi giỏi a, cũng dám lén quyến rũ biểu ca.”
Chỉ thấy Nghênh Điềm Công Chúa trợn tròn mắt lên, vội chạy tới nới này, đưa tay túm lấy tóc Nguyễn Thu Linh. Đau đến nàng quát to ra tiếng, nước mắt chảy ròng.
Đại Hoàng tử phi Nguyễn Ngọc Linh lúc này đang mang theo một nhóm tỳ nữ đứng ở bên cạnh, vẫn chưa ra tay ngăn trở chuyện đang diễn ra. Các nàng vừa đi đến bên này, liền nghe thấy Nguyễn Thu Linh này thâm tình thông báo một phen. Tính tình tiểu cô này của nàng nàng quá hiểu, nếu không để cho nàng ta tiến lên xả giận, khẳng định là không thuận theo làm loạn lên.
Lại nói, mắt Nguyễn Ngọc Linh mang bất mãn cùng châm chọc nhìn Nguyễn Thu Linh bị túm tóc, tiểu chân này cũng dám ngầm nói bậy mẫu thân nàng, chờ trở về phủ, lúc đó ả liền biết. Liền dáng vẻ này của ả, còn tưởng vào Tĩnh Vương phủ hưởng phúc, quả thực là nằm mơ.
Dáng vẻ Nghênh Điềm Công Chúa như nữ nhân đanh đá bá đạo, lực trên tay cũng không nhỏ, kéo đến Nguyễn Thu Linh đau đớn không thôi, trong lòng nàng sợ hãi hướng Bách Lí Dung Cẩn xin giúp đỡ:
“Thế tử, cứu ta.”
Không ngờ Nghênh Điềm Công Chúa vừa nghe lời này, động tác trên tay càng độc ác hơn, một đôi mắt hạnh càng tàn nhẫn trừng Nguyễn Thu Linh mặt, mở miệng mắng:
“Tiểu tiện nhân nhà ngươi, biểu ca là ngươi có thể gọi sao, bày ra dáng vẻ hồ ly tinh cho ai xem a. Để coi hôm nay ta sẽ hảo hảo dạy dỗ tiểu tiện nhân không biết liêm sỉ ngươi như thế nào.”
Dứt lời đưa tay cào mặt Nguyễn Thu Linh, từng cái từng cái tát đánh lên, dùng sức thật lớn, khiến hai gò má nàng không bao lâu liền sưng đỏ lên.
Bách Lí Dung Cẩn nhíu mày nhìn trò khôi hài trước mắt, âm thanh lạnh lùng nói:
“Công Chúa, đủ.”
Quả thực là một đám nữ nhân điên, đang êm đẹp lại ở trong này náo loạn.
Nghênh Điềm Công Chúa nghe vậy nhất thời oan ức bất mãn nhìn Bách Lí Dung Cẩn nói:
“Biểu ca, chàng sao lại nói chuyện giúp tiện nhân này.”
Nói xong càng quay đầu hung tợn trừng Nguyễn Thu Linh khóc như hoa lê trong mưa.
Tiện nhân này, lại dám ở trước mặt biểu ca giả vờ đáng thương.
Nghĩ đến đây, Nghênh Điềm Công Chúa không khỏi xuống tay ác hơn, hết bấm lại nhéo Nguyễn Thu Linh, còn thường thường tát một cái lên mặt nàng.
Cho ngươi giả vờ đáng thương, xem Bản công chúa không rạch nát khuôn mặt này của ngươi.
Nguyễn Thu Linh bị đánh đau đớn cực kỹ, không cần nhìn cũng biết trên mặt nàng chắc chắn là sưng đỏ một mảnh, khó coi đến cực điểm.
Tục ngữ nói tượng đất cũng có ba phần thổ tính. Cuối cùng ở lúc móng tay Nghênh Điềm Công Chúa rạch mặt Nguyễn Thu Linh, nàng không nhịn được đưa tay đáp lễ, móng tay thon dài nhuộm hoa thủy tiên đỏ rạch trên mặt Nghênh Điềm Công Chúa một vết máu.
Hành động này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Nghênh Điềm Công Chúa như nổi điên túm lấy Nguyễn Thu Linh, miệng kêu gào:
“Tiện nhân, ngươi đi tìm chết đi.”
Bên này động tĩnh quá lớn, dẫn tới thị nữ thị vệ trong phủ, ngay cả Tam Hoàng tử Tiêu Cảnh Uyên vốn tính đi nghỉ ngơi cũng được Thanh Vũ đẩy tới đây.
Nhìn thấy Hoàng muội của mình lại như một nữ nhân chanh chua đánh nhau với người khác, nhất thời liền tức giận đến phẫn nộ quát:
“Nghênh Điềm, ngươi đây là đang làm cái gì, còn không mau dừng tay cho ta.”
Nghênh Điềm Công Chúa bị Tiêu Cảnh Uyên vừa quát như vậy, quay đầu nhìn thấy người tới là ai, vội vàng theo bản năng đưa tay đẩy Nguyễn Thu Linh ra.
Không ngờ Nguyễn Thu Linh bởi vì bị đánh đến liên tiếp lui về phía sau, nhất thời không quan sát, đột nhiên bị đẩy như vậy thân mình nhất thời sai lệch, ngã vào trong ao đầy thủy tiên.
Nhóm tỳ nữ cuống quít tiến lên, ba chân bốn cẳng tính toán nâng người lên.
Đợi phu thê Tĩnh Vương gia nghe chuyện mang theo Hạ Thính Ngưng tới, Nguyễn Thu Linh vừa khéo được người cứu từ trong ao lên.
Một gương mặt đang tốt đẹp lại bị sưng thành đầu heo không nói, trên đó còn có không ít vết máu, vừa thấy liền biết bị móng tay cào ra.
Tĩnh Vương gia nhìn thì tức giận không thôi.
Hết người này tới người khác đều coi Tĩnh Vương phủ thành cái gì, làm ầm ĩ thành cái dạng này.
Hạ Thính Ngưng nhìn dáng vẻ Nguyễn Thu Linh cũng không khỏi táp lưỡi.
Lại đánh người ta thành như vậy, Nghênh Điềm Công Chúa này thật là đủ mãnh liệt mạnh mẽ.
Bởi vì Nguyễn Thu Linh ngã vào ao hôn mê bất tỉnh, Hạ Thính Ngưng đành phải căn dặn nhóm tỳ nữ:
“Mau đưa Nguyễn Tam tiểu thư đến sương phòng, mời phủ y chẩn trị.”
Nhóm tỳ nữ vội vàng lên tiếng trả lời làm theo.
Mặt Tiêu Cảnh Uyên âm trầm, tức giận nói với Nghênh Điềm Công Chúa:
“Ngươi xem dáng vẻ hiện tại của ngươi, còn giống Công Chúa một quốc gia sao. Quả thực còn không bằng cô nương ở thôn hương dã. Đến tận Tĩnh Vương phủ làm chuyện mất mặt, ai cho ngươi lá gan này.”
Nghênh Điềm Công Chúa bị mắng đến cảm thấy run lên, cắn môi nói:
“Ai mướn ả tiện nhân kia quyến rũ biểu ca, muội nhất thời tức không chịu nổi ….”
“Ngươi câm miệng cho ta, cử chỉ thô , thật sự là muốn cho ma ma trong cung hảo hảo dạy ngươi quy củ.”
Tiêu Cảnh Uyên trầm giọng quát.
Nghênh Điềm Công Chúa buông đầu xuống không dám nói lời nào.
Phụ hoàng hướng đến sủng ái Tam Hoàng huynh, dù nàng có thô bạo cũng không dám ở trước mặt hắn lỗ .
Lúc này Nguyễn Ngọc Linh cũng là hối hận không ngừng, không ngờ chuyện làm lớn như vậy, lại đưa cả Tam Hoàng tử tới.
Nàng vốn chỉ muốn để Nghênh Điềm dạy dỗ Nguyễn Thu Linh một chút, lúc hồi phủ đưa người theo là được, như vậy cho dù Tĩnh Vương phủ biết việc này, cũng sẽ không bất mãn quá lớn.
Mà lúc này chuyện náo lớn, vậy lại thành chuyện khác.
Nguyễn Ngọc Linh không khỏi đau đầu, nàng cũng không ngờ Nghênh Điềm ra tay ác độc như vậy, còn đẩy người vào trong ao.
Mắt lạnh đảo qua Nguyễn Ngọc Linh cùng Nghênh Điềm Công Chúa, âm thanh Tiêu Cảnh Uyên lạnh lùng:
“Còn không hồi cung đi, sau này lại tính sổ với ngươi. Đại Hoàng tẩu, ngươi ngẫm lại lúc trở về nên giải thích thế nào với Đại Hoàng huynh đi.”
Nguyễn Ngọc Linh nghe vậy nhất thời lạnh run, vội vàng mang theo Nghênh Điềm Công Chúa dẹp đường hồi phủ.
Đợi hai người đi rồi, Tiêu Cảnh Uyên mới nói với Tĩnh Vương gia:
“Dượng, để người chê cười.”
Tĩnh Vương gia phất phất tay nói:
“Thôi thôi, đi thôi.”
May mắn Nghênh Điềm Công Chúa này không phải thân ngoại sinh nữ nhà Nhã Tố, bằng không ông cũng ói đến chết.
Hạ Thính Ngưng đi đến bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn, do hắn nắm tay đi thẳng một đường theo phía sau phu thê Tĩnh Vương gia về tới sương phòng.
Vừa đi vào, liền thấy khuôn mặt phủ y tươi cười trong suốt chào đón nói:
“Chúc mừng Vương gia Vương phi, Nhị phu nhân có thai.”
Mọi người nghe vậy đồng thời sửng sốt.
Nguyễn thị có thai?
Tĩnh Vương gia lấy lại tinh thần nói:
“Tịch đại phu, lời này là thật?”
Nhị nhi tức này vào phủ cũng hơn một năm, chưa từng có tin vui truyền ra, hiện thời ở lúc quan trọng này lại có?
Phủ y gật đầu thật mạnh nói:
“Đây là đương nhiên, đã được khoảng nửa tháng.”
Hạ Thính Ngưng hơi hơi nhíu mày, Nguyễn thị này chẳng lẽ thật sự là cầu bồ tát quá nhiều, vận may đến liên tiếp. Hài tử Quý thị không còn, nàng vừa khéo lại có.
Tóm lại là việc vui, Tĩnh Vương gia thoải mái nói:
“Vậy là tốt rồi.”
Nói xong lại nói với Tĩnh Vương phi:
“Để trù phòng về sau mỗi ngày cho nhị nhi tức thêm vào món đồ ăn, hoài thai luôn cần bổ bổ.”
Tĩnh Vương phi nghe vậy tất nhiên là gật đầu đáp ứng.
Vừa vặn, lúc này Bách Lí Trần Hiên ôm Nguyễn thị từ phòng trong đi ra, mặt mây đen tan rã, ý cười treo lên:
“Phụ vương, con mang Ngân Linh hồi Quỳ viên nghỉ ngơi, đại phu nói nàng mới vừa rồi động khí, giường nơi này nàng ngủ không quen.”
Lúc nói chuyện, trong giọng nói để lộ ra vui sướng khó có thể che giấu.
Tuy rằng Nhu Nhi vừa mất hài tử, cũng không ngờ Ngân Linh đã có. Nếu sinh ra là nam hài, đó sẽ là trưởng tử của hắn. Hơn nữa có hài tử, Phụ vương ít nhiều cũng sẽ một lần nữa chú ý tới hắn.
Mà lúc này cả người Nguyễn thị đều lâng lâng, nhìn cái gì cũng cảm thấy thuận mắt. Nàng mong lâu như vậy, ông trời có mắt, cuối cùng đã đợi được hài tử này đến.
Tĩnh Vương gia hơi gật đầu nói:
“Ừm, vậy mau hồi Quỳ viên hảo hảo nghỉ ngơi. Muốn ăn cái để cho trù phòng làm.”
Bách Lí Trần Hiên vui mừng mang theo Nguyễn thị trở về Quỳ viên.
Hạ Thính Ngưng khẽ nhíu mày.
Vui mừng như vậy, ngay cả Quý di nương vừa bị mất hài tử cũng đã quên.
“Phụ vương, Quý di nương mất hài tử, rất là thương thân, có phải cũng nên để trù phòng mỗi ngày hầm thuốc bồi bổ hay không.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ giọng mở miệng nói.
Tĩnh Vương gia trầm ngâm gật gật đầu:
“Ừ, cũng là con nghĩ chu toàn, liền làm như vậy.”
Tuy rằng hài tử mất, nhưng Quý thị này nói như thế nào cũng vì Bách Lí gia khai chi tán diệp, có cống hiến. Chi phí ăn mặc thêm một chút, coi như là bồi thường cho nó.
Chỉ chốc lát, phủ y đến để chẩn trị cho Nguyễn Thu Linh quay lại báo.
Nguyễn Thu Linh đã thức tỉnh, cũng thoa thuốc, chỉ cần hảo hảo dưỡng một tháng liền không còn trở ngại.
Tĩnh Vương gia không kiên nhẫn việc trong phủ thêm phiền toái, bàn tay to vung lên, liền để cho người ta đưa Nguyễn Thu Linh về Thừa tướng phủ.
Việc này cũng coi như kết thúc.
Mọi người ào ào tán đi, chỉ để lại vài tỳ nữ ở trong sương phòng chiếu cố Quý di nương sinh non.
Lúc này Hoán Tô đang ở phòng trong, nhìn Quý di nương hoảng hốt vô thần, an ủi:
“Tiểu thư, ngươi đừng khổ sở. Hiện tại dưỡng hảo thân mình quan trọng hơn, hài tử về sau lại có.”
Mắt Quý di nương chứa ánh độc, một tay xoa bụng, cực kỳ hận nói:
“Nguyễn thị tiện nhân kia, một chén trà nhỏ lại hại hài tử của ta không còn.”
Đây là nàng thật vất vả mới chờ được, còn chưa kịp vui mừng, đã bị Nguyễn thị tiễn đi.
Trong lòng Hoán Tô cũng tiếc hận, nhưng vẫn nói:
“Tiểu thư, ngươi đừng thương tâm. Vẫn là ngẫm lại kế tiếp nên làm sao bây giờ, phu nhân ả đã có hài tử.”
Quý di nương cắn răng nói:
“Rõ ràng phía trước luôn luôn thuận lợi không thể để nàng hoài được, làm sao có thể đột nhiên hoài.”
Nếu không là Nguyễn thị này đột nhiên có hài tử, nàng còn có thể lợi dụng chuyện sinh non này khiến phu quân càng chán ghét Nguyễn thị, yêu thương nàng gấp bội.
Hoán Tô đến sát hơn một chút, nhỏ giọng nói:
“Có phải là phu nhân phát hiện cái gì, không tiếp tục ăn cà rốt kia hay không?”
Quý di nương chịu đựng đau đớn trên người, đột nhiên nở ra một nụ cười cực kỳ mị hoặc:
“Chuyện để ngươi đi làm, ngươi đã làm tốt?”
“Vâng, cả Quỳ viên lẫn Thanh Lan viên đều đã làm thỏa đáng.”
Hoán Tô gật đầu đáp, lại không khỏi nhớ tới cài hoa văn chuồn chuồn đính ngọc bích bị nàng giấu ở trong lòng.
Quý di nương nghe vậy nham hiểm nở nụ cười.
Để cho tiện nhân Nguyễn thị kia mấy ngày đắc ý, nàng ngược lại muốn nhìn hài tử của ả có thể giữ được tới khi nào.
Tay nhỏ bé vỗ về bụng nhè nhẹ, Quý di nương thì thào.
Hài tử, mẫu thân nhất định sẽ báo thù cho con.
Nàng muốn cho đời này của Nguyễn thị cũng sinh không được hài tử.