Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

chương 146

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

edit..Lam Thiên..

Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời thanh tỉnh lại, chống một tay lên giường đứng dậy. Mày liễu khẽ nhíu, tình địch giết tới cửa? không phải hôm nay đại hoàng tử phi tới trả thù nàng chứ?

Lục Vu có chút khẩn trương nói “Tiểu thư, làm sao bây giờ? Chúng ta gặp hay là không gặp?” Rõ ràng nhân gia tới cửa là không có hảo tâm.

Hạ Thính Ngưng vươn tay khẽ vuốt sợi tóc hơi rối, nói “Đương nhiên là gặp, hiện tại các nàng đã tới Thanh Lan Viên sao?” Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nàng cũng muốn nhìn hai người này có thể làm ra cái dạng gì.

Lục Vu gật đầu đáp “Vâng, đang ngồi trong đại sảnh, Vãn Ngọc ở bên kia hầu hạ.” Cũng không biết có bị làm khó dễ hay không.

“Giúp ta rửa mặt chải đầu thay y phục.” Dứt lời, Hạ Thính Ngưng hướng đám tỳ nữ đang quạt khẽ phất phất tay, người sau lập tức tay chân lanh lẹ thu thập này nọ thối lui ra khỏi phòng.

Lục Vu bước lên phía trước nâng Hạ Thính Ngưng dậy, chải đầu, trang điểm thay y phục thỏa đáng.

Sau đó Hạ Thính Ngưng liền mang theo Lục Vu một đường đi tới đại sảnh.

Lúc này, Nguyễn Ngọc Linh và Nghênh Điềm công chúa ngồi ở trong đại sảnh chờ đã sớm không còn kiên nhẫn.

Nguyễn Ngọc Linh nhẫn nại tốt, chỉ chuyên tâm phẩm trà không nói chuyện. Nhưng Nghênh Điềm công chúa ngồi ở chủ vị lại phiền lòng khó nhịn, ở một ít đại trường hợp người ta còn cố kỵ nàng là công chúa hoàng gia mà sẽ cho nàng mặt mũi, thế nào cũng sẽ tạm thời thu liễm tính tình lại một chút.

Nhưng tới Tĩnh vương phủ này liền bất đồng, bốn phía chỉ có tỳ nữ cùng hoàng tẩu của nàng.

Nghênh Điềm công chúa nhịn không được liền liếc mắt nhìn Vãn Ngọc nói “Tại sao Hạ Thính Ngưng còn chưa đến, nàng một cái thứ nữ tứ phẩm quan gia nho nhỏ mà cũng dám để bản công chúa chờ nàng, nàng có biết cái gì gọi là tôn ti hay không.”

Vãn Ngọc vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời liền nổi giận, vốn định phản bác vài câu, nhưng lo lắng đến không thể cấp tiểu thư chọc phiền toái, liền chỉ có thể cứng rắn trả lời “Hồi bẩm công chúa, thế tử phi của chúng ta lúc này đang ngủ trưa, đứng dậy trang điểm tổng yếu cần mất một chút thời gian nên chậm trễ công chúa.”

Lời này Vãn Ngọc nói vô cùng không thoải mái, rõ ràng chính là các ngươi không mời mà tự đến quấy rầy tiểu thư nhà ta nghỉ ngơi, nói chuyện còn không khách khí như vậy, tiểu thư nhà ta cho dù là thứ nữ thì thế nào, thế tử còn không phải như thường dùng đại kiệu tám người khiêng đem tiểu thư nghênh vào cửa ngày ngày sủng ái hay sao. Ngươi một cái công chúa bị cự hôn giáp mặt thì có cái gì tốt mà ra vẻ.

Nghênh Điềm công chúa vừa nghe thấy ba chữ thế tử phi thì trong lòng liền cùng không thoải mái. Danh hiệu Tĩnh vương thế tử phi này vốn nên thuộc về nàng, nàng hiện tại căn bản không muốn nghe người khác xưng hô Hạ Thính Ngưng như vậy. Mỗi lần kêu như vậy, trong lòng nàng liền khó chịu một phần.

Nghĩ vậy, Nghênh Điềm công chúa chỉ có thể tiếp tục trừng mắt nhìn Vãn Ngọc, hung ác nói “Nếu đã biết chậm trễ bản công chúa, còn không nhanh chóng gọi Hạ Thính Ngưng lăn lại đây.”

Vãn Ngọc nghe vậy nhất thời vô cùng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm lên phẫn nộ nói “Còn thỉnh công chúa nói cẩn thận một chút, thế tử phi của chúng ta là do thế tử cưới hỏi đàng hoàng, dùng đại kiệu tám người nâng đưa vào phủ, mặc dù phẩm cấp thấp hơn so với ngài nhưng công chúa cũng không thể hô thẳng tục danh của thế tử phi chúng ta càng không thể vũ nhục thế tử phi của chúng ta.”

Nghênh Điềm công chúa nghe xong liền tức giận chỉ vào Vãn Ngọc mắng “Tốt, ngươi một cái tiện tì cũng dám không có tôn ti giáo huấn bản công chúa. Người tới đem tiện tì này lôi xuống đánh chết.”

Vài tỳ nữ do Nghênh Điềm công chúa mang đến nghe vậy lập tức liền tiến lên muốn đem Vãn Ngọc lôi đi ra ngoài.

Lúc này, ngoài cửa truyền tới một thanh âm của nữ tử “Dừng tay.”

Nguyễn Ngọc Linh và Nghênh Điềm công chúa ngước mắt nhìn lại, liền nhìn thấy Hạ thính Ngưng mặc một thân la quần lụa mỏng mang theo tỳ nữ từ ngoài cửa đi vào.

Một đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng nhìn chằm chằm tỳ nữ đang chế trụ Vãn Ngọc nói “Còn không buông nàng ra, nơi này là Tĩnh vương phủ, từ lúc nào thì đến lượt các ngươi giương oai.”

Bị đôi mắt lạnh như băng của Hạ Thính Ngưng nhìn tới, vài cái tỳ nữ không khỏi ào ào buông lỏng cánh tay đang giữ Vãn Ngọc ra.

Nghênh Điềm công chúa thấy thế, tức giận vỗ bàn nói “Hạ Thính Ngưng, ngươi đây là có ý tứ gì, tỳ nữ này của ngươi không có tôn ti dĩ hạ phạm thượng, bản công chúa còn không thể giáo huấn.”

Ánh mắt của Hạ Thính Ngưng thẳng tắp chống lại ánh mắt của Nghênh Điềm công chúa nói “Tỳ nữ của ta luôn làm có quy củ, chỉ là thời điểm nói chuyện có chút thẳng thắn. Công chúa, phải biết rằng lời thật thì khó nghe. Ngài không thích nghe cũng là chuyện không còn cách nào khác, đợi công chúa hồi phủ, để hạ nhân nói vài lời tốt cho ngài nghe là được. Còn có, ngài tuy rằng là kim chi ngọc diệp, thân phận tôn quý nhưng ta cũng đường đường là Tĩnh vương thế tử phi, ngài gọi thẳng tục danh của ta như vậy tựa hồ có chút mất thân phận đi.”

Nghênh Điềm công chúa nghe vậy liền đứng lên, hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng “Ngươi đây là muốn đuổi bản công chúa đi? Hạ Thính Ngưng, ta nói cho ngươi biết, hôm nay bản công chúa chẳng những không đi mà tiện tì này bản công chúa cũng nhất định phải xử tử nàng.”

Hạ Thính Ngưng tiến lên một bước đem Vãn Ngọc bảo vệ phía sau, lạnh mặt nói “Chỉ sợ không thể như công chúa mong muốn, nếu như ngài còn cố tình gây sự như vậy, bản thế tử phi đành phải cho người đi mời bà bà của ta tới đây chủ trì công đạo, công chúa là muốn để lão nhân gia nàng nhìn tác phong làm việc ngang ngược này của ngài sao?”

Lời này trực tiếp đánh trúng tử huyệt của Nghênh Điềm công chúa khiến nàng nhất thời sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, nếu như để lại ấn tượng không tốt trong lòng Tĩnh vương phi, về sau nàng muốn gả vào Tĩnh vương phủ không phải càng thêm khó khăn sao. Có bà bà nào sẽ thích một người con dâu ngang ngược, mẫu phi luôn dặn dò nàng, phải thu liễm tính tình một chút miễn cho để người ta bắt được nhược điểm hạ xuống một cái thanh danh không tốt.

Nghĩ vậy, Nghênh Điềm công chúa nhất thời liền an tĩnh lại ngồi trở về vị trí, nhưng một đôi mắt hạnh vẫn hung ác trừng mắt nhìn Hạ Thính Ngưng, chỉ là không tiếp tục làm ra hành động khác.

Hạ Thính Ngưng thấy thế liền yên lòng, đối với ánh mắt hung ác kia lại một chút cũng làm như không thấy, muốn trừng thì trừng đi, nếu có thể trừng khiến chính mình mất đi một khối thịt liền tính nàng có bản sự.

Lạnh nhạt ngồi vào chủ vị, lúc này Hạ Thính Ngưng mới không mặn không nhạt hỏi “Không biết đại hoàng tử phi và công chúa điện hạ đường xa mà đến là có gì chỉ giáo?”

Thời điểm nói lời này, Hạ Thính Ngưng liền hướng Nguyễn Ngọc Linh hỏi, nếu không phải do đối phương dẫn đường, Nghênh Điềm công chúa làm sao lại đi vào đại môn của Tĩnh vương phủ. Từ lúc vừa rồi nàng vẫn luôn ngồi ở bên cạnh xem diễn, quả nhiên là vội dẫn người tới khiến nàng ngột ngạt.

Nguyễn Ngọc Linh nghe vậy liền ngước mắt nhìn phía Hạ Thính Ngưng, ung dung đoan trang khẽ cười nói “Bản cung cùng nhị muội kia của ta đã nhiều ngày không gặp thật có chút tưởng niệm. Liền tính toán qua phủ một chút, nghĩ tới ngày hôm trước cùng thế tử phi trò chuyện với nhau thật vui nên trước hết vòng đi ngang qua đến bái phỏng, thế tử phi sẽ không phải không chào đón chứ.”

Trò chuyện với nhau thật vui? Trải qua chuyện ngày hôm trước, người này sợ là ngay cả ăn nàng tâm cũng đều có. Lấy cớ xinh đẹp như vậy, nếu là thật sự nhớ Nguyễn thị, tỷ muội tâm sự, mang theo Nghênh Điềm công chúa đi cùng làm cái gì.

Ánh mắt Hạ Thính Ngưng lạnh nhạt, nhẹ nhàng câu môi cười xinh đẹp động lòng người nói “Tất nhiên là sẽ không.”

Nguyễn Ngọc Linh bị tươi cười này làm cả kinh, nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng ám hận nói, mấy ngày không thấy, đúng là càng xem càng tốt.

Trong lúc Hạ Thính Ngưng và Nguyễn Ngọc Linh đang ôn hòa nói chuyện, đại sảnh liền truyền đến tiếng chuông đinh đang thanh thúy, Nguyễn Ngân Linh sắc mặt không tốt mang theo Nguyễn Thu Linh một thân phấn ý đi đến. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit..Lam Thiên..

Sau khi nhìn thấy mọi người trong đại sảnh, Nguyễn Ngân Linh trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Nguyễn Ngọc Linh nói “Đại tỷ, sao tỷ lại tới đây?”

Nguyễn Ngọc Linh cũng nhìn nhị muội cùng Nguyễn Thu Linh đi theo phía sau nàng nghi hoặc nỏi “Nhị muội, muội thế nào lại tới đây?” Còn mang theo Nguyễn Thu Linh này.

Nhị muội chán ghét Hạ Thính Ngưng như vậy, lẽ ra hẳn là sẽ không chủ động đến Thanh Lan Viên mới đúng.

Nguyễn Ngân Linh theo bản năng mở miệng nói “Là nương nàng...”, nói được một nửa, đột nhiên liền lấy lại tinh thần im miệng.

Nguyễn Ngọc Linh vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn Ngân Linh, kéo nàng qua nhỏ giọng nói “Nhị muội, ngươi mang theo nàng tới đây làm cái gì, là muốn cấp tỷ tỷ ta ngột ngạt hay sao.”

Phụ thân muốn cho Thu Linh làm thiếp của Tĩnh vương thế tử nàng không phải không biết, nhưng lúc này Nghênh Điềm công chúa đang ở đây, nếu để nàng biết, còn không chịu được mà làm ầm ĩ đến lật trời.

“Cái này không liên quan đến ta, là nương muốn ta đem người đi qua, bản thân ta cũng không nguyện ý.” Nguyễn Ngân Linh vẻ mặt ủy khuất nói.

Nguyễn Ngọc Linh nghe vậy liền vội vàng phân phó nói “Vậy ngươi nhanh đem nàng mang về trước.” Nhưng đừng làm hỏng chuyện tốt của nàng.

Mắt thấy tỷ muội Nguyễn thị hai người nhỏ giọng nói thầm, Hạ Thính Ngưng ung dung, cười nhạt nhìn Nguyễn Thu Linh nói “Đây là nguyễn tam tiểu thư đi, nhưng là đã lâu không thấy.”

Nguyễn Thu Linh vừa nghe thấy Hạ Thính Ngưng gọi nàng liền bước lên phía trước hành lễ nói “Thu Linh bái kiến thế tử phi.”

“Miễn lễ, ngồi đi.” Hạ Thính Ngưng mỉm cười nói.

Vẻ mặt Nguyễn Thu Linh mang theo tươi cười đang muốn ngồi xuống, lại một phen bị Nguyễn Ngân Linh đi tới giữ chặt nói “Không cần, chúng ta phải đi về.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy, trên mặt càng thêm tươi cười nói “Điều này sao có thể, nhị đệ muội cùng nguyễn tam tiểu thư vừa mới đi qua, thế nào liền muốn về luôn đây.”

Nguyễn Ngân Linh vừa thấy Hạ Thính Ngưng liền tức giận không có chỗ phát tiết, ngạnh cổ nói “Ta muốn đi thì đi, ngươi quản được sao.”

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nhíu mày, chậm rãi nói “Một khi đã như vậy, kia nhị đệ muội đi thong thả, ta sẽ không giữ. Chỉ là nguyễn tam tiểu thư thật vất vả đi qua một chuyến, bản thế tử phi muốn lưu lại nàng ngồi đây một hồi.”

“Không được.” Nguyễn Ngân Linh vội vàng lớn tiếng nói “Nàng phải theo ta cùng đi.”

“Phải không?” Hạ Thính Ngưng mỉm cười nhìn về phía Nguyễn Thu Linh nói

“Nguyễn tam tiểu thư, không biết ngươi có nguyện ý lưu lại đây một chút hay không”

Nguyễn Thu Linh vội vàng đáp “Thế tử phi tướng yêu, sao có thể không theo.” Dứt lời liền tránh thoát cánh tay của Nguyễn Ngân Linh ngồi xuống.

Nguyễn Ngân Linh thấy thế nhất thời bị tức đến nổi trận lôi đình, hận không thể một phen bóp chết Nguyễn Thu Linh, thứ nữ đáng chết, thế nhưng cũng dám phản bác lời của nàng.

Hạ Thính Ngưng vui vẻ đối với Nguyễn Ngân Linh nói “Nhị đệ muội, ngươi xem, nhân gia người ta nguyện ý lưu lại. Ngươi nếu còn muốn đi, ta đây cũng không ngăn trở.”

Nguyễn Ngân Linh bị nghẹn muốn chết, hận không thể một phát đâm chết Hạ Thính Ngưng làm tiêu tan cơn tức trong lòng.

Vẫn là Nguyễn Ngọc Linh tùy cơ ứng tốt vội lôi kéo nàng cùng nhau ngồi xuống.

Nghênh Điềm công chúa nhìn xem hết sức kỳ quái, kéo Nguyễn Ngọc Linh qua hỏi “Hoàng tẩu, các ngươi vừa rồi nói cái gì.”.

Nguyễn Ngọc Linh vội cười giải thích nói “Không có gì, nhị muội của ta mang theo thứ nữ nhà mẹ đẻ tới, ta không muốn gặp nàng, liền muốn để cho nhị muội đem người mang về.”

“Nha.” Nghênh Điềm công chúa giật mình gật gật đầu. Tức giận nhìn thoáng qua Nguyễn Thu Linh, lại là một cái thứ nữ.

Bên này, Hạ Thính Ngưng lại cười vui vẻ đối với Nguyễn Thu Linh nói “Thế nào? Nhị đệ muội không đi?”

Lời này của Hạ Thính Ngưng nhất thời lại khiến Nguyễn Ngân Linh dâng lên tức giận, ngước mắt hung ác trừng mắt nhìn nàng một cái, đột nhiên lại giống nhớ tới cái gì, khóe miệng liền kéo ra châm chọc nói “Đại tẩu, nghe nói ngày hôm trước tẩu không cố kỵ thân phân, thế nhưng mang theo khất cái lắc lư ở trên đường lớn. Thứ nữ chính là thứ nữ, làm việc đều không biết chừng mực.”

Nói xong liền hung ác trừng mắt Nguyễn Thu Linh, vẻ mặt chán ghét.

Hạ Thính Ngưng nghe xong cũng không tức giận, chỉ là bưng trà lên khẽ nhấp một hớp, sau đó mới thản nhiên nói “Nhị đệ muội, nói cũng không thể nói như vậy, nhân gia là một đứa nhỏ không cha không mẹ đã đủ đáng thương, vì sống mà lưu lạc đầu đường xó chợ làm ăn mày này cũng là chuyện không thể làm gì khác. con người sinh ra bản thân lại không thể lựa chọn cha mẹ cho chính mình, bọn họ nếu cũng giống như nhị đệ muội có một phụ thân làm thừa tướng thì như thế nào lại rơi vào cảnh phải ăn xin mà sống, nhị đệ muội chuyện mà không thấy thắt lưng đau sao?.”

Nguyễn Ngân Linh nghe vậy liền trả lời một cách đầy mỉa mai “Đó là số mệnh của bọn họ, ít đem ta cùng khất cái đê tiện này kéo chung một chỗ, trong kinh thành này cũng liền chỉ có mình ngươi tự mình hạ thân phận cùng khất cái trộn lẫn một chỗ.”

Hạ Thính Ngưng ngước mắt khẽ lườm Nguyễn Ngân Linh một cái, đặt mạnh chén trà nói “Nhị đệ muội nói chuyện cần phải chú ý đúng mực, phải biết rằng họa là từ miệng mà ra. Ngươi bất lưu khẩu đức như vậy thì cho dù có bái lạy quan âm bồ tát nhiều đi nữa cũng sẽ không có phúc báo.” Xứng đáng không thể mang thai đứa nhỏ.

Không thể có thai vẫn luôn là vết thương trí mạng của Nguyễn Ngân Linh, hiện tại nghe Hạ Thính Ngưng nói như vậy, nhất thời tức giận đến nhảy dựng lên. Chỉ vào Hạ Thính Ngưng nổi giận mắng “Ngươi đố thứ nữ đê tiện, cũng dám nguyền rủa ta hoài không được đứa nhỏ.”

Hơn một năm nay nàng uống không ít thuốc bổ, cái gì bí phương sinh con cũng đều đã thử qua, còn ngày ngày thờ phụng Quan Âm Tống Tử, nhưng vẫn không thể như nguyện hoài được đứa nhỏ, bụng một chút động tĩnh cũng đều không có.

Cái này luôn là vết sẹo ở trong lòng nàng, lúc này bị người nói ra như vậy, nhất thời khiến nàng đau đến phát giận.

Hạ Thính Ngưng lạnh mặt nhìn Nguyễn Ngân Linh, thản nhiên nói “Nhị đệ muội, nói chuyện phải cẩn thận một chút, chỉ bằng những lời này của ngươi ta liền có thể khiến nương cấm chừng ngươi.”

Nguyễn Ngọc Linh cũng bước lên phía trước giữ chặt muội muội của chính mình nói “Tốt lắm, nhị muội. Ngươi chớ náo loạn.” Muội muội này thế nào lại thiếu kiên nhẫn như vậy, chỉ hai ba câu liền tức giận, đều là do nương nuông chiều nàng.

Nguyễn Ngân Linh tức giận vung tay áo, ống tay áo rỗng rãi nhất thời liền vung đến chén trà trong tay Nguyễn Thu Linh, chèn trà bị đánh nghiêng rơi xuống, Nguyễn Thu Linh vội vàng đứng lên vỗ vỗ y phục, mà nước trà nóng trong chén trà cũng bắn lên tay Nguyễn Ngân Linh.

Nguyễn Ngân Linh hận đến mức cầm lấy chén trà trên bàn, nâng tay liền hắt vào mặt Nguyễn Thu Linh, tức giận nói “Ngay cả ngươi cũng dám đối nghịch với ta.”

Nguyễn Thu Linh cả kinh vội vàng nghiêng người tránh đi, nếu như bị nước trà nóng như vậy hắt trúng, nàng nhất thời còn không bị hủy dung sao.

Nước trà nóng bỏng rơi xuống đất, cũng may Nguyễn Thu Linh tránh được kịp thời, cũng không bị hắt đến, Nguyễn Ngọc Linh thấy thế liền tức giận quát “ Nhị muội, ngươi càng lúc càng vô lý” Thế nào lại dưỡng thành tính tình không có đầu óc như vậy.

Mà lúc này, quý thị sau khi nghe thấy tỳ nữ đến bẩm báo liền mang theo người chạy tới Thanh Lan Viên.

Đi đến đại sảnh nhìn thấy mọi người bên trong náo loạn, bên môi nàng liền gợi lên một chút tươi cười, nghiêng đầu đối với Cán Tô bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền mang theo vài cái tỳ nữ bước khác bước nhanh vào đại sảnh.

Trên mặt mang theo tươi cười, chân thành đi đến chỗ mọi người.

Chỉ là, nàng lại không chú ý tới nước trà bị đổ ở trên nên đá cẩm thạch, thời điểm đang muốn đi qua hành lễ, không ngờ dưới chân đột nhiên trượt ngã. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit..Lam Thiên..

Mọi người đều không kịp phản ứng, tỳ nữ của quý thị vội vàng tiến lên muốn nâng dậy. Chỉ là, lúc nhìn thấy tình cảnh trên mặt đất, không khỏi ‘thất kinh hét lên một tiếng

Truyện Chữ Hay