Trong phòng chính của đông sương phòng, mặc dù nha hoàn, bà tử đứng san sát nhau, nhưng tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Thập Nhất Nương ngồi ở bên giường Cẩn ca nhi.
“Đau ở đâu?” Trong nét mặt nàng khó giấu được lo lắng, giọng nói lại vẫn ôn nhu, trấn định giống như bình thường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc của Cẩn ca nhi mang theo nước mắt, trề môi chỉ vào chân: “Đau ở đây!”
Thập Nhất Nương vuốt ống quần của nó.
Cẩn ca nhi kêu to lên: “Mẹ, đau quá! Đau quá!”
Thập Nhất Nương lo lắng trong lòng, động tác lại càng nhẹ nhàng hơn, vuốt ống quần hắn đến đùi.
Làn da trắng nõn mịn màng, ngay cả dấu vết thật nhỏ cũng không có.
Không phải ngoại thương…
Thập Nhất Nương nghĩ đến hai ngày nay Cẩn ca nhi đi theo Bàng sư phụ học đứng tấn.
Chẳng lẽ là đột nhiên tăng khối lượng vận động khiến cho cơ bắp đau buốt?
Nàng nhẹ nhàng mà đụng đụng vào đùi Cẩn ca nhi: “Là đau hay là nhức mỏi?”
Cẩn ca nhi không trả lời được.
Bóng dáng Từ Lệnh Nghi xen lẫn trong gió lạnh xông vào.
“Tổn thương ở đâu? Mời đại phu chưa vậy? Bây giờ có còn đau không?” Tốc độ hắn nói rất nhanh, nhưng từ ngữ rõ ràng, giọng nói trầm thấp, mơ hồ lộ ra mấy phần uy nghiêm. Vừa nói, vừa ngồi xuống trên ghế con đệm gấm ở bên cạnh giường.Con mắt đánh giá đùi của Cẩn ca nhi, miệng lại phân phó Hồng Văn mang vẻ mặt hoảng sợ đang đứng ở một bên: “Gọi Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Võ tới đây.”
Hồng Văn lên tiếng mà đi.
“Đã sai người đi mời đại phu rồi!” Thập Nhất Nương vội vàng nói, “Không đụng thì không đau, đụng một cái sẽ đau. Hầu gia, người xem, có phải là do đứng tấn không?”
Bản thân Từ Lệnh Nghi là người tập võ, có lẽ có thường thức trên phương diện này đi!
“Chắc có lẽ không!” Vẻ mặt của Từ Lệnh Nghi rất nghiêm trọng, ánh mắt nhìn nhi tử lại lộ ra lo lắng, bại lộ tâm tình của hắn vào giờ phút này, “Bàng sư phụ đã từng dạy hài tử so với Cẩn ca nhi còn nhỏ hơn. Có kinh nghiệm.” Đang nói chuyện, Hồng Văn đã dẫn theo Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Vũ tiến đến.
Hai người hiển nhiên đã biết rõ chuyện gì xảy ra cũng lộ ra lo lắng. Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương đều ở đây, sau khi hai người đã hành lễ xong, cũng có chút thất lễ là kiễng kiễng chân nhìn Cẩn ca nhi.
“Lục thiếu gia la hét chân đau.” Từ Lệnh Nghi nhàn nhạt mà nhìn hai người, sự nghiêm nghị của người trên khiến cho hai người nơm nớp lo sợ, “Lục thiếu gia có từng ngã hay đụng phải đâu không?”
Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Vũ nghĩ nghĩ, Lưu Nhị Vũ nói: “Ngày nào tiểu nhân cũng đi theo Lục thiếu gia, hai ngày này Lục thiếu gia không phải là ở Tú Mộc Viện thì chính là ở trong chính phòng của phu nhân, đâu cũng không có đi…” Giọng nói hơi hơi mang theo chút run rẩy.
Có một cái đầu nhỏ từ rèm cửa thăm dò ở bên trong, lại rất nhanh đã rụt trở về.
“Như thế nào?” Bên ngoài rèm cửa Trường An nhỏ giọng hỏi đệ đệ.
Trường Thuận dùng tiếng non nớt của trẻ con nói: “Lục thiếu gia không khóc nữa rồi. Hầu gia và phu nhân đều ngồi ở bên cạnh nhìn xem Lục thiếu gia.”
Không khóc, vậy thì không đau!
Trường An thở dài một hơi.
Hắn hắt nước vào thể diện của Lục thiếu gia, mặc dù phu nhân nói hắn làm đúng, còn để cho hắn và đệ đệ tiến vào phủ, nhưng tổ phụ vẫn còn có chút lo lắng Lục thiếu gia sẽ nhìn hắn không thuận mắt,. Không ngờ mặc dù Lục thiếu gia đối xử với hắn không thân thiết giống như Hoàng Tiểu Mao, Lưu Nhị Vũ, nhưng cũng không có xoi mói châm biếm hắn.
Trường An nghĩ nghĩ, dắt tay đệ đệ chuẩn bị đi ra ngoài, lại phát hiện trên tay của đệ đệ nắm chặt một viên kẹo đường.
Trường Thuận nói với ca ca: “Ăn xong kẹo, sẽ không đau nữa!”
Trường An cười cười.
Lục thiếu gia đối xử với Trường Thuận rất không tồi.
Lại nói, Lục thiếu gia còn là một người rất không tệ.
Hắn khen ngợi đệ đệ:: “Trường Thuận thực ngoan!”
Có gã sai vặt chạy vào: “Nhanh bẩm Hầu gia cùng phu nhân, Lưu Y Chính của Thái y viện đến rồi!”
Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh vén rèm tiến vào.
Nha hoàn, bà tử đều tránh sang phía sau tấm bình phong, Thập Nhất Nương đứng dậy đứng ở bên cạnh giường, nhường chỗ để thái y bắt mạch cho Cẩn ca nhi,
Lưu Y Chính không khỏi liếc Từ Lệnh Nghi một cái. Thấy vẻ mặt hắn như thường, vội thu lại tâm tư bắt mạch cho Cẩn ca nhi.
“Mạch của Lục thiếu gia trầm ổn hữu lực…” Sau một hồi lâu, Lưu Y Chính trầm ngâm nói, “Không có chỗ nào không ổn. Nếu không thì, mời Tạ thái y tới xem, hắn am hiểu xem bệnh của trẻ nhỏ.”
Từ Lệnh Nghi lập tức bảo người đi truyền Tạ thái y. Tạ thái y xem cả buổi, cũng cảm thấy mạch rất bình thường, nhìn sắc mặt u ám của Từ Lệnh Nghi, hắn đề cử Ngô thái y. Ngô thái y đề cử Lỗ thái y… Đại phu của Thái y viện ra ra vào vào giống như nước chảy.
Thập Nhất Nương ngồi ở trước giường Cẩn ca nhi, cùng Cẩn ca nhi cười cười nói nói, trong nội tâm lại như nước sôi trào, ùng ục ùng ục bốc hơi nóng, kiếp trước biết bệnh bạch cầu gì đó, viêm tủy, tất cả đều nghĩ tới, chỉ hận cái thời đại này sao không có siêu âm, lại hận chính mình trước kia sao lại không học y…
Thái phu nhân và Nhị phu nhân nghe được tin tức, một trước một sau đi tới.
Trông thấy Cẩn ca nhi bình thường vui vẻ, giờ nằm ở trên giường, ngồi ở bên cạnh giường mà nước mắt cứ rơi xuống.
Nhị phu nhân thấy Thập Nhất Nương mất hồn mất vía, liền kéo tay Hạng thị mà cẩn thận hỏi thăm.
Biết rõ nguyên nhân do mấy vị thái y đều chẩn không ra bệnh, Nhị phu nhân bắt mạch cho Cẩn ca nhi.
“Thế nào?” Vẻ mặt Thái phu nhân lộ ra sự mong mỏi mà nhìn Nhị phu nhân.
“Mạch tượng trầm ổn hữu lực…” Nhị phu nhân do dự nói, “Giống như không có vấn đề gì…”
Thái phu nhân nghe xong, lập tức đứng lên, cao giọng gọi Đỗ ma ma: “Nhanh, giúp ta chuẩn bị triều phục. Ta muốn vào cung đi. Xem Hoàng hậu nương nương có biện pháp gì không?”
“Mấy vị thái y đều nói không có việc gì!” Từ Lệnh Nghi vội nói, “Để cho nó nằm thêm một ngày, nhìn kỹ hẵng nói. Ngài cũng đừng để cho Hoàng hậu nương nương cũng lo lắng theo!”
“Sợ chính là sợ bệnh bất thình lình.” Thái phu nhân nghĩ đến con thứ hai qua đời, “Các con cũng không thể mặc kệ nó.” Cố ý muốn vào cung.
Sân ca nhi đi Tú Mộc Viện, lúc này mới biết Cẩn ca nhi bị bệnh.
Hắn đi thăm Cẩn ca nhi. Vừa mới vào sân nhỏ, Ngũ phu nhân cũng ôm Thành ca nhi tới thăm bệnh. Hắn đi theo sau lưng ngũ phu nhân vào phòng.
Thái phu nhân cùng mấy người tụ lại cùng một chỗ, nhỏ giọng thảo luận về bệnh của Cẩn ca nhi, Sân ca nhi thì ghé vào bên giường nói chuyện với Cẩn ca nhi.
“Vậy hôm nay ca không thể ngồi trên ngựa rồi hả?”
Cẩn ca nhi uể oải gật gật đầu: “Đùi của ta khẽ động là đau.”
“Vậy có lẽ đệ đã đuổi qua huynh rồi!” Sân ca nhi có chút đắc ý nho nhỏ, “Ngày hôm qua huynh đứng tấn được năm nén hương, hôm qua ta đứng được hai nén, hôm nay lại đứng thêm hai nén, ngày mai lại ngồi đứng thêm hai nén…” Hắn nghiêm túc tính toán trên đầu ngón tay, “vậy so với huynh nhiều hơn một nén hương rồi!” Cao giọng mà la hét.
Cẩn ca nhi trừng mắt nhìn hắn, không cam lòng nói: “Đệ chờ đó. Ta khỏe rồi, mỗi ngày đứng sáu nén hương, một ngày đã có thể vượt qua đệ!”
Sự tranh chấp của hai đứa nhỏ lập tức dẫn tới sự chú ý của người lớn.
“Sân ca nhi!” Thập Nhất Nương ngồi xổm xuống trước mặt Cẩn ca nhi, “Con vừa mới nói cái gì?” Đáy mắt của nàng lộ ra vài phần chờ đợi, vẻ mặt bởi vậy mà lộ ra có chút tha thiết, “Con đứng tấn hai nén hương, Cẩn ca nhi đứng tấn năm nén hương…”
Sắc mặt của Sân ca nhi ửng đỏ, có chút e sợ mà nhìn Ngũ phu nhân một cái. Thấy Ngũ phu nhân một bộ chăm chú nghe lời hắn nói, lúc này hắn mới thẹn thùng nói: “Con đứng tấn được ít nhất… Lục ca đứng tấn được tối đa… so với thời gian quy định của sư phụ, còn đứng tấn được nhiều hơn thời gian hai nén hương!”
“Thật sự!” như có hy vọng sau khi tuyệt vọng, trong lòng Thập Nhất Nương mơ hồ có một phần hi vọng, nàng hỏi Cẩn ca nhi, “Ngày hôm qua con đứng tấn được rất lâu?”
Cẩn ca nhi gật đầu, lớn tiếng nói: “Thời gian con đứng so với Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Vũ còn nhiều hơn một nén hương.”
Từ Lệnh Nghi cũng kịp phản ứng, hắn không cẩn cẩn thận thận giống như vừa nãy nữa, mà là không quan tâm Cẩn ca nhi kêu đau, xoa xoa bắp chân của hắn, qua một hồi lâu mới buông tay, thản nhiên nói: “Con thử xem, xem chân còn có thể cử động được hay không?”
Cẩn ca nhi bán tín bán nghi mà duỗi chân.
“Không có đau như vừa nãy nữa rồi!” Vẻ mặt hắn lộ ra kinh hỉ, “Nương, không có đau như vừa nãy nữa.” Lại nhìn Thái phu nhân, “Tổ mẫu!”
Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Thái phu nhân kéo tay của Cẩn ca nhi, vô cùng vui mừng.
Nó quá nhỏ, lại là sơ học, đứng trung bình tấn quá lâu, không chỉ không có tác dụng cường thân kiện thể, hơn nữa sẽ làm cơ thể bị tổn thương.
“Quả thực là làm loạn!” Mặt Từ Lệnh Nghi trầm xuống, kêu Hoàng Tiểu Mao cùng Lưu Nhị Vũ tiến đến, “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Hai người thấp đầu: “Bàng sư phụ không cho, nhưng Lục thiếu gia nhất định đứng không đồng ý…”
Thái phu nhân nghĩ tới vị Bàng sư phụ này là đại cô gia giới thiệu tới, mặc dù bà muốn nói lại thôi, nhưng trên mặt lại lộ ra vài phần không cho là đúng.
Thập Nhất Nương đắm chìm trong sự vui mừng con trai không có việc gì, đâu có chú ý tới những chuyện này. Ôm Cẩn ca nhi hôn rồi lại hôn: “Con cái đứa nhỏ này. Ai có thể ăn một hơi rồi thành béo. Phải từ từ sẽ đến mới được. Sau này phải nghe lời của sư phụ, không thể tự chủ trương. Bây giờ biết lợi hại chưa!”
Cẩn ca nhi trốn vào trong ngực Thập Nhấy Nương.
Từ Lệnh Nghi giúp nhi tử xoa đùi.
“Không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi!” Thập Nhất Nương chỉ sinh ra một mình nó, nếu như có chuyện không hay xảy ra, vậy thì tốt như thế nào. Ngũ phu nhân nhẹ nhàng thở ra, “Ta còn bảo người mang tin để cho Ngũ gia trở về nhà một chuyến. Vậy bây giờ chúng ta cũng an tâm rồi.” Sau đó phân phó nha hoàn sai gã sai vặt đi báo tin cho Từ Lệnh Khoan, tránh cho Từ Lệnh Khoan lo lắng.
Hạng thị vội bưng trà nóng cho Thập Nhất Nương: “Mẹ chồng, ngài uống ngụm trà nóng!” Lại đỡ nàng ngồi xuống trên cái ghế con ở bên cạnh.
Từ Tự Truân nghe tin chạy tới.
Thấy Từ Lệnh Nghi đang xoa đùi giúp Cẩn ca nhi, hắn cung kính mà đứng ở một bên.
Thập Nhất Nương uống trà, cảm giác tốt hơn nhiều. Thấy một mình Từ Tự Truân, còn có chút không thói quen. Nói: “Sao không thấy Giới ca nhi?”
Từ Tự Truân cười nói: “Giữa trưa còn cùng nhau trở về. Con giữ đệ ấy lại ở trong phòng ăn cơm, đệ ấy nói còn có sách chưa học. Ở trong phòng học thuộc lòng, buổi chiều không có đi Song Phù Viện. Con đã cho người đi gọi đệ ấy rồi!”
“Đã đang học thuộc lòng, vậy thì cũng đừng gọi hắn tới!” Thập Nhất Nương vội nói, “Học bài quan trọng hơn! Lập tức đã tới lúc dùng bữa tối rồi!”
Dùng bữa tối xong, Từ Tự Giới phải tới vấn an Thập Nhất Nương.
Cẩn ca nhi đã không phải là bệnh nặng gì, Từ Tự Truân phân phó Bích Loa một tiếng.
Buổi tối Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cùng đi thăm Cẩn ca nhi. Từ Lệnh Nghi không có ở đó, Từ Tự Truân nhìn Cẩn ca nhi rồi ha ha mà cười. Cẩn ca nhi mắc cỡ, đem đầu giấu ở trong ngực Thập Nhất Nương không chịu ra.
Thập Nhất Nương cười sờ sờ nhi tử đầu: “Tốt rồi, tốt rồi. Ngày mai nhớ đi nói lời cám ơn với Tổ mẫu, Nhị bá mẫu và Ngũ thẩm thẩm.”
Cẩn ca nhi rầu rĩ mà “Vâng” một tiếng.
Từ Tự Truân còn muốn trêu chọc hắn hai câu, thì Từ Lệnh Nghi và Từ Lệnh Khoan nói chuyện đi vào: “Đổi sư phụ, lại phái người tới chỗ Bàng sư phụ nghe ngóng,xác định nguyên nhân. Đến lúc đó thì lại càng không dám dạy dỗ trẻ con nữa. Không bằng nói chuyện với Bàng sư phụ thật tốt. Hắn biết rõ tâm ý của ta, cũng biết rõ làm như thế nào để quản Cẩn ca nhi rồi…”
Lực chú ý của Từ Lệnh Khoan đã phóng tới trên người Cẩn ca nhi, loạn xạ mà gật đầu với ca ca, cười gọi Cẩn ca nhi: “Ôi, Cẩn ca nhi của chúng ta còn thẹn thùng đây này!”
So với Từ Lệnh Nghi, hắn thân thiết lại thoải mái, bọn nhỏ đều thích hắn.
Cẩn ca nhi quay đầu, rầu rĩ mà hô một tiếng “Ngũ thúc!”
“Làm sao rồi? Chân còn đau không?” Từ Lệnh Khoan nửa ngồi ở trước giường nhìn Cẩn ca nhi, “Khỏe rồi, Ngũ thúc dẫn con đi chèo thuyền nhé!”
Ánh mắt Cẩn ca nhi sáng lên, nhưng rất nhanh ánh mắt đã buồn bã, nhẹ nhàng mà lắc đầu: “Con khỏe rồi phải đi đứng tấn. Bằng không sẽ đuổi không kịp Hoàng Tiểu Mao và Vương Nhị võ rồi!”