Thứ Nữ Công Lược

chương 617: lửa giận (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Dao Dao Beta: Tiểu Tuyền “Hai người các con ngay bây giờ đi viết cho tổ mẫu một tờ giấy cam đoan. Bảo đảm sau này sẽ theo tiên sinh học tập, không bao giờ … phạm sai lầm như vậy nữa! ” Thập Nhất Nương nghiêm nghị nhìn Từ Tự Truân và Từ Tự Giới.

Hai người biết điều một chút gật đầu kêu “Vâng”, rồi xoay người định đi thư phòng viết giấy cam đoan.

Đi được tới cửa, lại bị Thập Nhất Nương gọi lại: “Trở lại. Ta còn có lời muốn hỏi!”

Hai tiểu tử lập tức bước nhanh đi tới trước mặt nàng, xuôi tay đứng thẳng đợi, một kiểu chờ đợi bị xử trí.

Thập Nhất Nương liền chầm chậm uống mấy ngụm trà, lúc này mới nói: “Phổ khúc ‘Hàn diêu kí’ này rất quý sao?”

Nên nói đều nói, nên gánh chịu cũng phải gánh chịu mới đúng. Nhương ngoại tất tiên an nội (muốn dẹp bên ngoài trước phải trị bên trong). Đến lúc đó mà không trả lại được phổ khúc này phải hướng giải thíchvới Vương Doãn cũng rất phiền toái.

Từ Tự Truân lộ ra vẻ có chút lo lắng bất an: “Bản phổ khúc “Hàn diêu kí” đầy đủ, con là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, kêu Trúc Hương đi vào: “Ngươi bây giờ đi ngõ Cung Huyền, nhờ cữu gia bất kể thế nào cũng giúp đỡ mượn bản “Hàn diêu kí” đầy đủ, nói ta cần dùng gấp.”

Hàn Lâm viện có rất nhiều người cũng là diễn viên nghiệp dư, mới có thể tìm một quyển.

“Mẫu thân!” Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cùng ngẩng đầu. Ánh mắt hai người bởi vì kích động mà sáng trong, lóng lánh như sao mai.

Thập Nhất Nương nghiêm mặt: “Nói cho các con biết, đừng tưởng rằng chuyện này cứ như vậy xong. Từ hôm nay trở đi, hai người các con mang “Ấu học” chép mười lần cho ta, suy nghĩ thật kĩ xem lúc Triệu tiên sinh cho các con học cuốn này đã nói gì……..”

Lời của nàng vẫn còn chưa xong, hai người đã gật đầu lia lịa, vui sướng trên mặt che không hết.

“Các con cũng không cần cao hứng quá sớm.” Thập Nhất Nương trầm mặt như cũ, “Có mượn được hay không là hai chuyện khác nhau. Các con hiện tại nhanh đi viết giấy cam đoan, chúng ta sớm một chút đi chỗ tổ mẫu nhận sai.”

Hai người nhất tề thưa “vâng”, khóe miệng hàm chứa nụ cười ra khỏi nội thất.

Cách rèm, Thập Nhất Nương nghe được tiếng Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cười rất nhỏ nhưng vui sướng.

Khóe miệng Thập Nhất Nương cũng khẽ cong lên.

Nàng ngồi ở nội thất đợi giấy cam đoan của hai đứa trẻ.

Thần sắc nhóm Bích loa từ hoảng sợ thành nhẹ nhõm hơn.

Cẩn ca nhi ngồi đó, con ngươiquay lòng vòng. Đè tâm xuống ăn khối điểm tâm rồi cũng ngồi không yên.

“Mẹ, con đi xem các ca ca viết giấy cam đoan xong chưa!” Vừa nói, vừa xuống giường, chạy nhanh như chớp.

Thập Nhất Nương bật cười.Tiện đà nụ cười dần dần rút đi, suy tư đến chuyện Từ Tự Giới.

Trước cứ để yên như vậy!

Qua hai tháng nữa đến lễ mừng năm mới rồi, đến lúc đó cho Từ Tự Giới lạy bài vị Đông thị, có một số việc cũng có thể dần dần nhìn thẳng.

Nghĩ tới đây, nàng nhẹ nhàng mà thở dài.

Từ trước đến nay nàng luôn che chở hắn, có chút chuyện nên làm nàng làm như không biết, nên mọi người cũng không tốt bắt bẻ trước mặt nàng, giả câm vờ điếc theo. Hiện tại đến lúc cần mở thì ngược lại không biết nên nói thế nào cho xong.

Cũng may Từ Lệnh Nghi giúp đỡ ra chủ ý.

Tâm tư dần bình tĩnh xuống, nàng uống mấy ngụm trà.

Cẩn ca nhi “Bịch bịch bịch ” chạy vào.

“Mẹ, mẹ, mẹ.” Bé bò lên giường, ôm cổ Thập Nhất Nương nhỏ giọng nói, “Con nói cho ngài biết, Tứ ca cùng Ngũ Ca không biết viết giấy cam đoan!” Một bộ dạng đi mật báo, “Ngồi ở chỗ đó rầu rĩ!”

Giấy cam đoan...... Là thứ đồ ở thời đại kia của nàng, để cho Từ Tự Truân và Từ Tự Giới viết giấy cam đoan, đúng là có chút khó khăn cho bọn họ. Chẳng qua, để cho bọn họ bị hành hạ đi. Lớn như vậy rồi, chuyện gì cũng phải người lớn ra mặt, sau này sẽ dễ dàng buông xuôi.

Thập Nhất Nương cười vỗ vỗ mông nhi tử: “Đi, tìm quyển sách, chúng ta chơi trò bảo bảo tìm chữ’.”

Cẩn ca nhi cao hứng trở lại, lớn tiếng nói câu “Dạ”, rồi xuống giường tìm bản “ấu học”, ngồi vào trong ngực mẫu thân.

Thập Nhất Nương tiện tay lật ra một tờ, chỉ chữ “bát” trong “Tuần thị huynh đệ, đắc bát long chi giai dự”. Cẩn ca nhi lập tức chỉ xuống một câu “Hà Đông bá trọng, hữu tam phượng chi mĩ danh” chữ “tam”, sau đó lớn tiếng đọc lên. Thập Nhất Nương lại chỉ vào “Chu công đại nghĩa lai thân” chữ “Đại”, Cẩn ca nhi chỉ chữ “thân” đọc ra...... Hai người một đường lật đi xuống, nhận được ba mươi mấy chữ, Cẩn ca nhi lại có chút ngồi không yên: “Mẹ, con đi xem một chút hai ca ca viết xong giấy cam đoan chưa?”

Bé ở trong ngực Thập Nhất Nương chuyển tới chuyển đi.

Nhận biết chữ như vậy dù sao cũng có chút khô khan, hài tử lại là loại ngồi không yên.

“Tốt!” Thập Nhất Nương cười buông sách xuống.

Cẩn ca nhi chạy đi thư phòng Từ Tự Truân. Chỉ chốc lát liền trở lại nói cho Thập Nhất Nương biết: “Tứ ca sai Vương Thụ đi tìm Triệu tiên sinh. Để cho hắn hỏi Triệu tiên sinh, giấy cam đoan viết như thế nào!”

Có áp lực thì có động lực, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới rốt cục bắt đầu nghĩ biện pháp khác.

Thập Nhất Nương cười gật đầu, hôn một chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử: “Chúng ta tiếp tục chơi trò bảo bảo tìm chữnhé?”

Cẩn ca nhi gật đầu.

Hai mẹ con lại tiếp tục nhận chữ.

Cho đến gần đầu giờ dậu, Cẩn ca nhi chơi chán trò bảo bảo tìm chữ, cũng chơi chán lật dây thừng, ném bao cát, nhảy bách tác, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới lúc này mới khoan thai tới chậm, giao hai phần văn miễn cưỡng được cho là lưu loát “Giấy cam đoan”.

Nói xin lỗi quý ở thành ý. Nói vậy Thái phu nhân cũng sẽ không truy cứu gắt.

Thập Nhất Nương mang theo bọn nhỏ đi chỗ Thái phu nhân.

Thái phu nhân nhìn giấy cam đoan nhẹ nhàng mà thở dài, chỉ nói câu”Sau này đừng như thế nữa”, liền cho bọn nha hoàn bưng đường hoa quế, hạch đào tô bọn nhỏ thích ăn nhất lên.

Từ Tự Truân thở phào nhẹ nhõm, giúp Cẩn ca nhi chọn miếng hạch đào tô nhiều mè.

Từ Tự Giới thì ngồi ở một bên ghế thái sư, thần sắc có chút hoảng hốt ngồi ăn tuyết hoa phiến, không giống như lúc trước, ăn một khối bánh bao trắng bình thường cũng cười híp mắt như đang ăn sơn hào hải vị, hết sức chăm chú.

Thập Nhất Nương ở trong lòng ngầm thở dài.

Trưởng thành, luôn đòi hỏi trả giá thật nhiều.

Nếu như hắn vì vậy mà có thể hiểu biết hơn chút, đó cũng là đáng giá.

Nghĩ đến khách sảnh còn có một đống lớn chuyện, Thập Nhất Nương ngồi một hồi liền đứng dậy cáo từ.

Thái phu nhân giữ mấy hài tử hầu hạ dưới gối.

Chờ khi Thập Nhất Nương hết bận, đã là giờ lên đèn.

Bởi vì báo cáo quá dài, nên ma ma quản sự cũng không có ăn cơm mà vội vã đem chuyện hôm nay nên làm làm xong. Nội viện Từ phủ đèn dầu sáng rỡ, nha hoàn, bà tử bước đi đều có vẻ vội vã.

Từ Lệnh Nghi nhìn có chút kỳ quái.

Thập Nhất Nương làm việc luôn luôn chậm rãi, làm sao đến lúc này người trong nội viện vẫn còn đang bận rộn.

Gã sai vặt Đăng Hoa bên cạnh nhìn sắc mặt hắn, vội vàng thấp giọng nói: “Phu nhân xế chiều đầu giờ dậu mới bắt đầu chỉ thị, chúng nô tài đều vội vàng dọn dẹp trang trí tốt cho ngày mai.”

Chuyện phu nhân lướt qua Hầu gia đem quản sự ngoại viện đánh đã sớm truyền khắp cả nhà trên dưới. Dù sao đây cũng là chuyện vượt quá giới hạn. Kế tiếp sẽ thế nào, ai cũng không nói trước được. Mọi ánh mắt đều ngó chừng Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương. Nên giọng nói Đăng Hoa vì vậy mà không chỉ có trầm thấp, mà còn có thêm mấy phần dè dặt.

Mặc dù là chuyện Cẩn ca nhi đột nhiên xảy ra, nhưng Thập Nhất Nương cũng không phải loại người làm việc tùy ý, chỉ biết có mình mà không xem đại cục. Biết rõ ràng việc ngày hôm nay rất nhiều, làm sao lại để đến giờ dậu mới chỉ thị các ma ma?

Từ Lệnh Nghi càng cảm thấy kỳ quái.

Đợi vào phòng, nhìn thấy Thập Nhất Nương đang ăn cơm. Trên kháng bàn chỉ bày bốn, năm đĩa nhỏ, bên cạnh cũng không có người hầu hạ, lộ vẻ có chút vắng lạnh.

“Hầu gia sao về sớm như vậy?” Nàng xuống giường hầu hạ Từ Lệnh Nghi thay quần áo, “Ăn cơm chưa? Thất tỷ phu bọn họ đều đi rồi à?”

“Ăn qua.” Từ Lệnh Nghi ý bảo nàng tiếp tục ăn cơm, để cho Thu Vũ gọi tiểu nha hoàn đi vào giúp hắn thay quần áo, “Thiệu Lão thái gia cuối tháng đại thọ bảy mươi, Trọng Nhiên ngày mai sẽ phải trở về. Chu An Bình và Chấn Hưng hẹn đi nhà Kim hàn lâm bái phỏng —— một môn sinh của Kim hàn lâm thăng làm tri phủ Tuyền Châu. Chúng ta liền giải tán”. Một bên nói một bên đi tịnh thất, đợi thay xong quần áo đi ra, lại nhìn thấy Thập Nhất Nương bưng chén ngồi ở đó ngẩn người.

Nghe được động tĩnh, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười: “Hầu gia có muốn ăn thêm chút hay không!”

“Không cần!” Từ Lệnh Nghi ngồi xuống bên kháng, cầm tách trà tiểu nha hoàn dâng lên uống một ngụm, “Một mình nàng dùng đi!”

Thập Nhất Nương “À” một tiếng, không có nói gì nữa, thấp đầu ăn cơm.

Trong phòng một mảnh trầm mặc.

Từ Lệnh Nghi rất là buồn bực.

Buổi sáng hôm nay Thập Nhất Nương dùng thủ đoạn lôi đình xử trí những ngoại viện quản sự kia, mặc dù có nguyên nhân, nhưng dù sao cũng có chút không ổn. Lấy tính tình của nàng, khi gặp mình hẳn phải giải thích một phen mới đúng, làm sao lại có một bộ dạng không yên lòng như thế?

Hắn lại nghĩ tới tình cảnh mình mới gặp vừa rồi… Chẳng lẽ trong chuyện này còn có cái gì mà mình chưa biết?

Từ Lệnh Nghi không khỏi tinh tế đánh giá Thập Nhất Nương.

Búi tóc có chút rời rạc, có vài sợi tóc không nghe lời rơi bên má nàng, mí mắt buông thõng, đáy mắt cóquầng thâm nhạt, thần sắc vì vậy mà lộ chút vẻ mỏi mệt.

“Thập Nhất Nương!” Hắn không khỏi hạ thấp thanh âm, đưa tay giúp nàng vén sợi tóc bên má ra sau tai, “Sao vậy?”

Thập Nhất Nương ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ có chút mê mang, dưới ánh đèn lờ mờ, có vẻ đẹp thật mỏng manh.

“Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?” Từ Lệnh Nghi nhẹ giọng nói, “Ta xem nàng có vẻ mệt chết đi!”

Thập Nhất Nương đang suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.

Không phải là ở nhà ca diễn, cũng không phải là chạy đi len lén nghe hí, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới chẳng qua là ở trong phòng chép phổ khúc, Cát Cân đã nhanh chóng đem chuyện này nói cho Thái phu nhân biết. Thái phu nhân không chỉ lập tức tự mình đến Đạm Bạc trai, hơn nữa còn đem Từ Tự Truân và Từ Tự Giới hai ngươi đều khiển trách một trận……. Cát cân làm sao biết Thái phu nhân chú ý những chuyện này? Hiển nhiên là đã được Thái phu nhân dặn dò……… Mà Từ Tự Truân mặc dù không bài xích nghe hí, nhưng cũng chưa tới thích. Ý Thái phu nhân bên kia không phải là Từ Tự Truân, mà là Từ Tự Giới……….Đã nhiều năm như vậy, Thái phu nhân đối với Từ Tự Giới chỉ cho là thêm đôi đũa, không nói thích, cũng chưa tới chán ghét. Bình thường phát thưởng cũng không thiếu của hắn một phần, nhưng cũng không quá chú ý………Là từ khi nào thì bắt đầu, ánh mắt của Thái phu nhân đã đặt trên người Từ Tự Giới? Là từ lần rượu mừng đầy tháng trưởng tôn của Tam phu nhân sao? Hay là từ sau khi Từ Tự Giới phụng bồi mấy vị phu nhân nghe hí?

Nàng mang theo bọn nhỏ đi nhận sai, Thái phu nhân mặc dù hời hợt bỏ qua rồi, nhưng trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào? Sau này có thể tìm những cớ khác xử trí Từ Tự Giới không?

Thập Nhất Nương có chút không nắm bắt được.

Chợt nghe được Từ Lệnh Nghi gọi nàng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi con ngươi chứa đựng ân cần.

Chỉ lo nghĩ chuyện của mình đã đem Từ Lệnh Nghi quên mất!

Thập Nhất Nương áy náy cười cười.

Truyện Chữ Hay