Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Tuyền
“Bọn họ ngay cả người bên cạnh cũng quản thúc không được thì còn có thể làm gì?” Thập Nhất Nương thần sắc lạnh lùng, “Ngươi đi làm theo lời của ta là được.” Thái độ rất kiên quyết.
Bạch tổng quản không dám do dự, lập tức lui xuống, tự mình đi xin chỉ thị của Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi đang cùng Chu An Bình, Thiệu Trọng Nhiên nói chuyện, lúc bị Bạch tổng quản mời ra cũng có chút kinh ngạc, sau khi nghe được chuyện đã xảy ra, vẻ mặt hắn dần dần có chút nghiêm lại.
“Nếu phu nhân dặn dò rồi, và cũng không phải là liên quan đến sự vụ ngoại viện, ngươi cứ đem người giao cho phu nhân xử trí là được!”
Bạch tổng quản âm thầm giật mình, cúi đầu đáp “Dạ”, chỉ qua thời gian một khắc đồng hồ, liền tra rõ những gã sai vặt này có quan hệ với kẻ nào, toàn bộ trói đến trước cửa thuỳ hoa, các quản sự ngồi sập gụ nhỏ, còn bọn sai vặt thì bị đè xuống đất, xếp thành một hàng, chiếu theo Thập Nhất Nương căn dặn mà đánh bản tử.
Ngoài cửa thuỳ hoa, âm thanh “bùm bùm” vang lên hết lần này đến lần khác.
Trong mấy quản sự, có người xấu hổ không chịu nổi không dám tiếng, có người tức giận không dứt la hét muốn gặp Hầu gia, còn có người kêu ầm ĩ “Ngươi tính đem chúng ta đều đánh chết hết sao?”
Bọn sai vặt trước còn lạnh run, đánh cũng không dám lên tiếng, khi thấy có quản sự kêu la, có mấy người lên tiếng khóc lớn lên, còn có người la”Ta oan uổng”.
Trước cửa thuỳ hoa ngươi mắng ta gào thét, đem mọi người trong cả Từ phủ kinh động rồi, hoặc phái tiểu nha hoàn dò hỏi, hoặc xa xa ẩn núp rình coi.
Thập Nhất Nương lúc này mới gọi Tống ma ma đến, chỉ vào hai ma ma trực hôm đó: “Người như vậy dùng không được. Hiện tại đem các nàng đưa ra phủ đi.” Vừa nói vừa lạnh lùng cười một tiếng, “Nếu các ngươi đã không làm theo lời của ta, ta cũng không cần phải cố giữ thể diện cho các ngươi.”
Các nàng cả đời ở Vĩnh Bình Hầu phủ làm người hầu, mắt thấy có thể được quan vinh về dưỡng lão. Hiện tại bị đuổi ra phủ thì mặt mũi để đâu bây giờ, cuộc sống sau này làm sao qua?
Hai bà tử kia không nghĩ tới chút đường sống Thập Nhất Nương cũng không giữ, nghe vậy liền bò tới trước mặt Thập Nhất Nương dập đầu: “Phu nhân, là chúng ta đầu bị mỡ che, không biết sâu cạn, làm ra chuyện lầm lỗi này. Van xin ngài nể tình chúng ta từng hầu hạ Thái phu nhân, tha chúng ta lần này. Sau này sẽ làm trâu làm ngựa tận tâm tận lực hầu hạ ngài cùng Lục thiếu gia... ”
Thập Nhất Nương không đợi các nàng nói xong, đã hướng Tống ma ma phất phất tay, ý bảo bà mau chóng đem hai người mang đi.
“Nếu là hầu hạ qua Thái phu nhân, thì càng nên biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Có thể thấy được các ngươi không phải là bị mỡ che đầu óc mà là ỷ vào đã hầu hạ qua Thái phu nhân, liền cuồng vọng, căn bản không đem lời dặn dò của ta để ở trong lòng, không đem hai vị thiếu gia để vào trong mắt. Ta hẳn phải thay Thái phu nhân cố gắng giáo huấn các ngươi một chút.”
Đang lúc nói chuyện thì Tống ma ma đã cùng mấy bà tử thô sử đi vào. Đợi lời của Thập Nhất Nương vừa xong, mấy người họ ùa lên, lập tức đem hai bà tử lôi ra ngoài.
Trong phủ gần như nổ tung.
“Nàng đây là muốn làm gì?” chân mày Nhị phu nhân cau lại, “Lướt qua Hầu gia xử trí quản sự ngoại viện, sau này chẳng phải nội, ngoại viện chẳng phân biệt được rồi sao? Những quản sự kia sẽ nghe lời à? Uy nghiêm của Hầu gia ở đâu?”
Ngũ phu nhân lại là cười lớn lên.
“Đánh thật tốt! Mấy ác nô này, chỉ biết nịnh bợ, lấy lòng, ngay cả an nguy của chủ tử cũng không để ý.” Nàng vừa nói liền “Di” một tiếng, nói, “Nhưng cứ như vậy, chỉ sợ nàng cùng các quản sự ngoại viện sẽ có vết rạn. Ta không nghĩ tới lần này Thập Nhất Nương làm việc lỗ mãng như vậy.” Vừa nói, ánh mắt vừa xoay chuyển, lại nói, “Mọi việc có tốt có xấu. Thừa dịp con trai, con dâu lại mặt, dùng quản sự ngoại viện lập uy, còn huyên náo cả nhà đều biết, chờ con dâu trở lại, muốn không biết điều cũng không thể. Sau này thấy mẹ chồng, thì con dâu làm việc gì tự nhiên cũng suy nghĩ nhiều hơn.”
Thất Nương phân phó tiểu nha hoàn giúp Kế ca nhi lau mặt xoa tay, cười nói: “Thập Nhất muội không có nhiều tâm tư như ngươi nói đâu? Đây cũng là chuyện ngẫu nhiên thôi. Làm mẫu thân, người nào mà gặp phải chuyện như vậy chỉ sợ đều tức giận đến khó nhịn.”
“Cũng phải.” Ngũ phu nhân cười, hỏi Thạch ma ma, “Sân ca nhi đâu? Lại chạy đi đâu rồi?”
Thạch ma ma cười nói: “Nói là đi tìm Lục thiếu gia chơi!”
Ngũ phu nhân nói: “Đi tìm hắn trở về. Không nhìn thấy Kế ca nhi ở chỗ này sao?”
Thạch ma ma dạ một tiếng.
Nhưng Thất Nương lại ngăn cản: “Kế ca nhi nhát gan, chính là thả ra cũng không dám chạy khắp nơi. Để hắn ngồi ở chỗ này nghe chúng ta nói chuyện là được.”
Ngũ phu nhân không khỏi cảm thán: “Cũng là Kế ca nhi nhà của ngươi nghe lời. Không giống hai đứa nhà chúng ta, một thì cả ngày chơi đến không thấy bóng dáng, một không thấy ta liền khóc.”
“Nếu không sao lại nói Gia Nương thương yêu ấu tử đây!”
Ngũ phu nhân cười khanh khách, tự mình giúp Thành ca nhi đang ngoan ngoãn ngồi một bên ăn điểm tâm lau tay, cùng Thất Nương vừa nói chuyện nhà, vừa chờ tiểu nha hoàn phái đi sang bên kia xem náo nhiệt về báo tin.
Thái phu nhân có chút lo lắng.
Ngồi trên giường gạch gần cửa sổ nhìn cây long não vẫn xanh tươi như cũ ở ngoài phòng một hồi lâu cũng không nói gì, vẻ mặt lộ ra vẻ tối tăm không rõ.
Đỗ ma ma rón rén đem chung trà hình Ma Cô hiến thọ đặt ở trước mặt Thái phu nhân, thấp giọng cười nói: “Ngài không phải đã nói Tứ phu nhân làm việc có chừng mực sao? Phu nhân biết nặng nhẹ mà. Ngài hãy yên tâm!”
hình ảnh trên chén trà không rõ lắm nên mời mọi người nhìn hình bên để tưởng tượng thêm.
Thái phu nhân thở dài, nâng chung trà lên nhấp một hớp trà nóng, sắc mặt khẽ buông lỏng, “Nàng như vậy, sau này quản sự ngoại viện ai dám lại gần Cẩn ca nhi.....” Giọng nói khẽ ngừng, lại nói, “Nhưng như vậy cũng tốt, tránh cho đứa trẻ đang tốt đẹp lại bị những kẻ có dụng ý khác xúi bẩy thành dạng chẳng ra sao.” Lời tuy nói như vậy, nhưng nghĩ đến Cẩn ca nhi hoạt bát khả ái, đáy mắt lão nhân gia mơ hồ lộ ra mấy phần thẫn thờ.
Cái vấn đề này quá nhạy cảm.
Đỗ ma ma không có lên tiếng.
Có tiểu nha hoàn cách rèm bẩm: “Thái phu nhân, Cát Cân cầu kiến!”
Thái phu nhân cùng Đỗ ma ma sửng sốt.
* * * * * *
Tiếng rầm rĩ kêu cha gọi mẹ trước cửa thuỳ hoa truyền khắp chánh viện. Nha hoàn, bà tử nơm nớp lo sợ, ra ngoài cũng không dám thở mạnh.
Trúc Hương sắc mặt nghiêm nghị xuyên qua con đường đá xanh ở chính viện, yên lặng đứng ở dưới mái hiên cửa thuỳ hoa.
Nàng lạnh lùng nhìn đám quản sự và mấy gã sai vặt bị đánh đến da tróc thịt bong, cao giọng nói: “Phu nhân sai ta tới hỏi các ngươi. Gã sai vặt ngoại viện xông vào chính phòng, cãi lời Ngũ thiếu gia, xúi giục Lục thiếu gia chơi pháo, phu nhân có từng oan uổng các ngươi?”
Bất kể là người bị đánh hay là người đánh, đối với sự xuất hiện đột nhiên của nàng đều cảm thấy rất là kinh ngạc, lăng lăng nhìn Trúc Hương mặc y phục hoa lệ màu đỏ của hoa hồng có thiên viền vàng, tiếng la khóc như bị đao cắt đột nhiên ngừng lại, trong trời đất im lặng phảng phất như có thể nghe thấy được âm thanh của hơi thở.
Lập tức có quản sự phục hồi tinh thần lại, biện bạch: “Ngày đó rối loạn ồn ào, chúng ta không khỏi có sai lầm......”
Trúc Hương lập tức cắt đứt lời quản sự kia: “Loạn? Chúng ta làm việc trong phủ, cho tới bây giờ đều phân công rõ ràng, tại sao nói loạn? Chẳng lẽ còn có chuyện gì phu nhân không biết?”
Lời quản sự kia chưa kịp nói cứ như vậy bị đọng lại ở khóe miệng.
Nếu như thừa nhận lúc ấy làm việc không trật tự, đầu mâu sẽ nhắm thẳng vào Bạch tổng quản. Lấy thân phận địa vị của Bạch tổng quản, Hầu gia dĩ nhiên sẽ không làm gì ông ta, nhưng bọn họ lại khó nói —— bọn họ sở dĩ làm ầm ĩ như vậy, chính là hi vọng Bạch tổng quản nể tình bọn hắn thường ngày đối với Bạch tổng quản cung kính có thêm có thể ở trước mặt Hầu gia, phu nhân nói đôi lời hữu ích.
Lập tức có quản sự trợn mắt nhìn quản sự kia một cái, bổ cứu lại: “Cô nương, chúng ta không phải là ý tứ này. Lúc ấy thật sự là bận quá......”
Trúc Hương phất phất tay, ý bảo hắn không nên nói thêm nữa, thần sắc lạnh nhạt nói: “Nhị thiếu gia thành thân, trong phủ ai không loay hoay xoay quanh. Làm sao gã sai vặt cạnh các ngươi lại xông vào chánh viện mà không thấy gã sai vặt bên cạnh những người khác xông vào chánh viện đây? Phu nhân chẳng qua sai ta tới hỏi các vị quản sự, các vị khóc kêu trời gọi đất, thật sự cảm thấy oan uổng sao?”
Các quản sự nhất thời cứng họng.
Ánh mắt Trúc Hương lại rơi vào người đang đánh: “Phu nhân nói rồi, phàm là khóc rống không nghỉ, thậm chí lĩnh bản tử cũng không biết sai ở nơi nào. Lại thêm hai mươi bản!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều biến sắc.
Có quản sự không nhịn được nói: “Cô nương, chúng ta là quản sự có uy tính danh dự.....”
“Có uy tín danh dự?” Trúc Hương nhẹ giọng, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, “Có uy tín danh dự đó cũng là phần thưởng của chủ tử! Không có chủ cất nhắc, không biết mặt của ngươi ở nơi đâu!” Sau đó chỉ cái quản sự mới nói chuyện: “Lại thêm hai mươi bản.” Trong giọng nói ẩn chứa hờ hững, cư cao lâm hạ (từ cao nhìn xuống), khiến cho có người rùng mình một cái.
Người đánh người bận rộn cúi đầu đáp “Dạ”.
Tiếng tấm ván gỗ rộng xé không khí nện xuống, phát ra âm thanh trầm muộn “Bốp bốp”, không còn những âm khác vang lên.
Trúc Hương xoay người, thẳng bước đi vào phòng khách, lúc này nàng mới cảm giác được sau lưng có tầng mồ hôi thật mỏng.
Thập Nhất Nương ngồi xếp bằng trên kháng gần cửa sổ, đang nhìn Cẩn ca nhi ở một bên vẽ tranh gà con. Nghe được động tĩnh, ánh mắt vẫn như cũ dừng lại ở trên giấy Trừng Tâm trắng tuyết, cũng không có ngẩng đầu.
“Không kêu rầm rĩ rồi?” Giọng nói không chỉ có bình thản, hơn nữa còn mang theo chút thờ ơ
Trúc Hương khom người đáp vâng.
Cẩn ca nhi nghe vậy ngẩng đầu nhìn mẫu thân, trong mắt phượng thật to lóe ra vẻ tò mò: “Nương, nếu là bọn họ ở chỗ này ồn ào, có phải còn muốn thêm bản tử hay không?”
“Đúng vậy!” Thập Nhất Nương cười xoa xoa đầu nhi tử, “Không cần vội vã ra quyết định, nhưng nếu đã như ra quyết định, bất kể gặp phải khó khăn gì, cũng phải kiên trì.” Sau đó chỉ bức tranh của con, “Tựa như con mới vừa rồi, không biết vẽ tranh tốt ở chỗ nào. Nhưng quyết định vẽ con gà con thì phải đem nó vẽ xong, không thể chỉ vẽ thân thể cùng đầu con gà con, rồi bởi vì có những chuyện khác mà không vẽ chân con gà con nữa.”
Cẩn ca nhi suy nghĩ một chút, cái hiểu cái không gật gật đầu: “Con sẽ đem con gà con vẽ xong.” Cúi đầu cẩn thận thêm mấy nét, vẽ đầy đủ con gà con.
Có tiểu nha hoàn hết sức lo sợ bước vào: “Phu nhân, Hỉ nhi cầu kiến!”
Bởi vì Từ Tự Dụ thành thân nên Triệu tiên sinh thả Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới mười ngày. Buổi sáng khi Từ Tự Giới tới vấn an Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương hỏi tới, hắn bảo hôm nay xế chiều sẽ tới chỗ Từ Tự Truân luyện chữ to.
Lúc này, Hỉ nhi hẳn phải ở bên cạnh hầu hạ Từ Tự Giới mới đúng, không biết là vì chuyện gì mà tìm nàng?
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi rồi chầm chập nói “Để cho nàng đi vào”.
“Phu nhân!” sắc mặt Hỉ nhi có chút tái nhợt, nói chuyện cũng có chút lắp bắp, “Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia gây họa rồi.”
Thập Nhất Nương kinh ngạc.
Trong mấy hài tử, tâm tính Từ Tự Giới chất phác nhất, có ăn có uống liền thỏa mãn, gặp phải người đối với hắn lãnh đạm hoặc là xa cách, cũng không quá để ở trong lòng. Không giống Từ Tự Dụ ở trong lòng đắn đo trăm mối như vậy, cũng không giống Từ Tự Truân nhạy cảm tinh tế như vậy, càng sẽ không giống như Cẩn ca nhi cố chấp bá đạo như vậy, vì vậy rất ít cùng người ta nổi lên xung đột.
Hắn gây họa?
Hắn có thể gây cái họa gì?