Thứ Nữ Công Lược

chương 599: sủng ái (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thu Beta: Hạ Thập Nhất Nương nghe vậy kinh hãi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trong mấy đứa nhỏ đến làm khách, lớn nhất mười bốn tuổi, nhỏ nhất chỉ tám tuổi, đều xuất thân danh môn vọng tộc, là hậu bối gia tộc dày công dạy dỗ, không chỉ nhận được sự dạy dỗ tốt đẹp, hơn nữa cùng với bậc cha chú làm quan ngụ cư ở Yên Kinh, mưa dầm thấm đất, so với trẻ con bình thường càng có kiến thức hơn, ngay cả khi Từ Lệnh Nghi nhắc tới, cũng phải tán dương một tiếng. Tam nhân hành, tất hữu ngã sư*. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Thập Nhất Nương khuyến khích Từ Tự Truân kết giao với các thiếu gia đó, hy vọng Từ Tự Truân có thể từ trên người những tiểu thiếu gia kia học được ưu điểm làm người làm việc. Dựa vào sự tu dưỡng của các thiếu gia đó, đến nhà người khác làm khách, dù có chỗ nào không thoải mái, theo lý cũng sẽ không làm ầm ỹ mới đúng. Huống hồ gần đây Từ Tự Truân hay bảo vệ Từ Tự Giới, nếu quả thực xảy ra chuyện gì đó, Từ Tự Truân không thể nào ngồi nhìn không để ý tới.

(*)Tam nhân hành, tất hữu ngã sư三人行, 必有我师: đây là một câu nói nổi tiếng của TQ, gần như ai cũng biết, xuất từ “Luận Ngữ- Thuật nhi”. Nguyên văn là: “Khổng tử viết Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên. Trạch kỳ thiện giả nhi tòng chi, kỳ bất thiện giả nhi cải chi.” Nghĩa là: Khổng Tử nói: mấy người đồng hành, trong đó nhất định có thể lấy một người làm thầy của ta, ta chọn mặt tốt của hắn, hướng về phía hắn để học tập, thấy mặt không tốt của hắn, thì so với chính mình để sửa lại khuyết điểm của mình.” Theo Baike.baidu.com

Nghĩ tới đây, mặt của nàng không khỏi lộ vẻ sợ hãi.

“Vừa bắt đầu, vẫn là rất tốt.” Trúc Hương nói. “Mọi người vừa nói vừa cười. Trác công tử còn mượn đàn của Tứ thiếu gia gảy một khúc đàn. Ngũ thiếu gia nghe thấy thế, lại lấy sáo trúc ra hợp tấu với vị Trác công tử kia nửa khúc sau…..”

Không đợi Trúc Hương nói xong, sắc mặt Thập Nhất Nương đã hơi trầm xuống, nói: “Là Trác thiếu gia mời Ngũ thiếu gia hợp tấu, hay là Ngũ thiếu gia tự mình cùng với Trác công tử hợp tấu?”

“Là Ngũ thiếu gia tự mình lấy sáo trúc ra hợp tấu với Trác công tử.” Trúc Hương nói xong, sắc mặt đã khẽ biến. Sau đó như có điều suy nghĩ mà nói: “Nhưng sau đó, Vương thiếu gia ngẫu hứng làm một bức họa. Đậu công tử nhìn thấy, nói có họa không thơ, như có trà ngon mà không có nước suối, không khỏi khiến cho người tiếc nuối, liền chủ động thỉnh anh* dẫn đầu làm bài thơ. Ai ngờ lúc thu bút lại rơi giọt mực ở trên giấy Tuyên Thành.”

(*)Thỉnh anh请缨: thỉnh ~ xin; anh ~ dây thừng trói người è Thỉnh cầu cho hắn một sợi dây dài,. Hán Chung Quân 漢終軍 tâu xin vua Hán mang dây tơ dài sang trói vua Nam Việt đem về trị tội, vì thế sau này gọi sự đi tòng quân là thỉnh anh.

Hay còn nói chủ động xin đi giết giặc.

Ý muốn nói đảm đương chuyện quan trọng.

(theo Baike.baidu.com)

Sắc mặt của Thập Nhất Nương dần dần trở nên ngưng trọng.

“Đậu công tử thét lên một tiếng kinh hãi, khuôn mặt tràn đầy xấu hổ mà chắp tay ôm quyền thở dài xin thất lễ. Mấy vị công tử mặc dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng đều cười trêu ghẹo Đậu công tử chủ quan mất Kinh Châu (1). Trác công tử lại nghĩ ra cách cứu chữa, nói là giọt mực đó rơi ở dưới lá sen, không bằng vẽ ra hai đuôi cá vàng, ngược lại có thể tạo ra hiệu quả họa long điểm tình (2). Vương công tử nghe được tiến lên quan sát, Đậu công tử lại nói là (tai) họa là do mình gây nên, tự nhiên là do mình thu dọn tàn cục. Sau đó cầm một tờ danh thiếp ra, cầu Ngũ thiếu gia giúp đỡ, sai một người đi tới Đa Bảo Các, bảo sư phó của Đa Bảo Các lập tức dán rồi đưa tới đây. Vương thiếu gia nghe được có chút mắc cỡ, nói vụng về vẽ một bức, sao dám phiền sư phó của Đa Bảo Các giúp dán lại. Đậu công tử nói, huynh thế nào cũng phải cho ta một cơ hội lấy công chuộc tội mới được. Tứ thiếu gia thấy thế, liền cười gọi Vương Thụ, sai Vương Thụ cầm đi. Đậu công tử nghe thấy vậy thì mặt lộ ra vẻ khó xử, hỏi Vương Thụ biết Đa Bảo Các đi như thế nào không? Ngũ thiếu gia liền chủ động nhận bức tranh, nói: Vẫn là tự mình đi một chuyến mới tốt.” Để tránh Vương Thụ chậm trễ thời gian.

(1)Chủ quan mất Kinh Châu大意失荆州: là điển cố nói về thời Tam Quốc, danh tướng Quan Vũ mất đi ba quận của Kinh Châu (Nam quận, Vũ Lăng, Linh Lăng). Khi Quan Vũ xuất binh đánh địa khu Tương Phàn của Tào Tháo, Tôn Quyền phái Lữ Mông thừa cơ đánh lén ba quận của Kinh Châu (Nam quận, Vũ Lăng, Linh Lăng), khiến cho ba quận bị thất thủ. Chủ quan mất Kinh Châu, hiện ví von bởi vì lơ là sơ suất, mà làm cho thất bại hoặc tạo thành tổn thất, có ý chỉ sơ ý chủ quan, kiêu ngạo khinh địch.(Theo baike.baidu.com) – editor đã lược bớt.

(2)Họa long điểm tinh画龙点晴: vẽ rồng điểm mắt; làm nổi bật nét chính (ví với việc thêm vài câu quan trọng ở phần then chốt trong bài văn hoặc bài nói làm nội dung phong phú sinh động hơn. Do tích Trương Tang Do vẽ bốn con rồng nhưng không vẽ mắt, vì lo rằng nếu vẽ mắt thì rồng sẽ bay mất. Mọi người không tin. Nhưng khi Trương lấy bút điểm mắt cho một con rồng thì sấm sét nổi lên, bức vách lung lay và con rồng có mắt bay vút lên, ba con kia vẫn ở yên chỗ cũ) (Theo QT Vivien)

“Cho nên, mọi người liền nghe theo, để Ngũ thiếu gia đi đưa tranh?” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói.

“Tứ thiếu gia muốn ngăn, Ngũ thiếu gia lại nói, dù sao mình (Giới ca) cũng nhàn rỗi không có việc để làm. Đa Bảo Các gần đây tự xưng là thanh quý, để cho Vương Thụ đi, quả thực có chút không thích hợp. Không bằng để mình sai một quản sự cầm đi.” Trúc Hương nói, “Cũng mặc kệ Tứ thiếu gia nói như thế nào, Ngũ thiếu gia xoay người rời đi. Đem tranh đưa cho Bạch tổng quản, nhưng không có trở về thủy tạ Thùy Luân, mà là một mình trở về viện của mình. Nô ty hỏi Hỉ Nhi, Hỉ Nhi nói, Ngũ thiếu gia trở về trong phòng liền đóng cửa, nói trời nóng nực, hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Có người tới, thì cản lại. Còn phân phó, bức tranh kia dán xong rồi, thì lập tức nói với Ngũ thiếu gia một tiếng, Ngũ thiếu gia cũng kịp thời mà đưa đến thủy tạ Thùy Luân. Nếu như chậm chạp, để cho người khác hiểu lầm người của Từ gia không biết phục vụ là không tốt!”

Thập Nhất Nương nghe xong, hồi lâu sau mới nói: “Chuyện này ngươi cũng đừng ồn ào, chúng ta trước cứ xem kỹ rồi hẵng nói.”

Trúc Hương cung kính lên tiếng trả lời, sau bữa tối tới bẩm nàng: “Tranh cầm về rồi. Ngũ thiếu gia lập tức đưa tới thủy tạ Thùy Luân. Đậu thiếu gia cảm ơn Ngũ thiếu gia, còn nói, không ngờ Ngũ thiếu gia làm việc thỏa đáng như vậy, về sau lại có việc vặt như vậy, còn phải thỉnh giáo Ngũ thiếu gia nhiều hơn, mong Ngũ thiếu gia đừng từ chối mới phải.”

Thập Nhất Nương nhíu mày: “Ngũ thiếu gia nói như thế nào?”

“Ngũ thiếu gia chỉ cười.” Trúc Hương thấy thần sắc của Giới ca hơi u ám, “Sau đó giúp truyền bữa tối, truyền dâng trà, tiễn khách…..”

Đang nói, có tiểu nha hoàn tới bẩm: “Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia đã tới!”

Thập Nhất Nương dùng ánh mắt sai khiến với Trúc Hương, ra hiệu nàng đừng nói nữa, đứng dậy đi hài.

Từ Lệnh Nghi ôm Cẩn ca nhi ngồi ở trên giường lớn gần cửa sổ của gian tây, dạy Cẩn ca nhi vẽ con gà con, thấy Từ Tự Truân và Từ Tự Giới tới, Cẩn ca nhi đang cầm bút liền từ trong ngực Từ Lệnh Nghi nhảy dựng lên, cao giọng gọi “Tứ ca”, “Ngũ ca”, bộ dáng muốn xuống giường. Từ Lệnh Nghi liền ấn bờ vai Cẩn ca nhi, “Vẽ xong một nét này đi con”, sau đó ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn hai đứa con trai đang cung kính đứng ở trước mặt mình: “Khách về hết rồi?”

Cẩn ca nhi lại ấm ức ngồi yên trong ngực Từ Lệnh Nghi, cúi đầu tiếp tục vẽ phác họa bức tranh vừa nãy.

Từ Tự Truân vội nói: “Về hết rồi ạ. Đậu Tịnh còn mời chúng con qua mấy ngày nữa tới nhà huynh ấy làm khách.”

Con ngươi Từ Lệnh Nghi lộ ra sự tán đồng mà “Ừ” một tiếng, nói: “Trời nóng bức, đọc sách cũng không tĩnh tâm được. Nhân cơ hội này cùng bằng hữu đi lại nhiều hơn một chút cũng tốt….”

“Phụ thân, con vẽ xong rồi!” Lời của Từ Lệnh Nghi còn chưa nói xong, Cẩn ca nhi đã lại đứng lên. Động tác của Cẩn ca nhi nhanh nhẹn thần tốc, Từ Lệnh Nghi lại không có chú ý, nếu không phải là Từ Lệnh Nghi phản ứng nhanh, lập tức giương cao cằm thì đầu của Cẩn ca nhi đã đập vào cằm của Từ Lệnh Nghi mất rồi.

Từ Lệnh Nghi cười vỗ vỗ cái mông cậu con trai, nhìn lại bức tranh trên kháng bàn.

Vốn là cần ba nét bút dài, một nét bút ngắn mà vẽ ra chân con gà con, Cẩn ca nhi lại lười nhác, dùng bút ở trên bức tranh chấm xuống một đống mực.

Từ Lệnh Nghi không khỏi bật cười: “Đây là chân của gà con sao?”

“Vâng ạ!” Ánh mắt của Cẩn ca nhi nghiêm túc nhìn phụ thân, dùng ngón tay mập mạp chỉ vào đống mực, “Con gà con dẫm vào vũng bùn rồi, chính là dạng này. Nếu như phụ thân không tin, có thể hỏi Tiểu Mao. Hoa Cẩm của nhà chúng ta dẫm vào vũng bùn, cũng là như vậy đấy!”

Hoa Cẩm là một con gà cảnh mà Cẩn ca nhi nuôi.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến vô tội của con trai, Từ Lệnh Nghi nhịn không được bật cười ha ha.

Tiếng cười tràn đầy vui vẻ không thể nhầm được.

Từ Tự Truân và Từ Tự Giới không khỏi mở to mắt nhìn Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi lúc này mới giật mình nhận ra mình thất thố.

Hắn từ từ thu lại nụ cười.

Cẩn ca nhi đã kéo ống tay áo của Từ Lệnh Nghi, “Phụ thân, phụ thân, con vẽ xong rồi, con có thể xuống giường được chưa?” Uốn éo cái thân thể nhỏ bé, khuôn mặt mong chờ mà nhìn phụ thân.

Tâm Từ Lệnh Nghi đã mềm nhũn rồi, nào dám cự tuyệt con. Xoa đầu Cẩn ca nhi: “Con muốn làm gì?”

“Con muốn đi xem giun của con, xem bọn chúng lớn lên chưa?” Từ Lệnh Nghi cười bế Cẩn ca nhi đặt ở trên mặt đất: “Để A Kim dẫn con đi. Trời tối rồi, đừng một mình chạy loạn khắp nơi, như lần trước đập đầu gối xuống đất.”

Cẩn ca nhi “Vâng” một tiếng giống như có lệ, lập tức chạy đi không thấy bóng người.

Từ Tự Truân lại không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài song cửa sổ.

Ráng màu ngũ sắc cả trời, rực rỡ như khoác tơ lụa trải đầy bầu trời, khiến trong phòng đều ánh hồng.

Đây coi là muộn sao?

Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Truân ca đã nhìn thấy Thập Nhất Nương cười từ trong phòng đi ra.

“Cẩn ca nhi lại chạy đi chỗ nào rồi?” Trong giọng nói mang theo vài phần cưng chiều.

“Đi xem giun mà con nuôi rồi!” Từ Lệnh Nghi cười.

“Hầu gia thật là.” Chân mày Thập Nhất Nương hơi hơi chau lại. Ngữ khí nói chuyện mang theo hương vị vài phần hờn dỗi, “Lập tức phải đi vấn an Thái phu nhân rồi, đùa nghịch rồi một thân bùn một thân đất, lại phải tắm rửa nửa ngày, đến trễ mất.”

Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng, xem như cam chịu sự trách móc của Thập Nhất Nương.

Đang ở trước mặt bọn nhỏ, Thập Nhất Nương mất tự nhiên không thể nói nhiều. Nàng phân phó cho Trúc Hương đi tìm Cẩn ca nhi về, sau đó cười hỏi Từ Tự Truân và Từ Tự Giới: “Sao rồi? Hôm nay mở tiệc chiêu đãi có đông vui không?”

“Rất đông vui nhộn nhịp ạ!” Bình thường thích líu ra líu ríu với nàng nhất, lúc này Từ Tự Truân lại nói ngắn gọn, lộ ra có chút hứng thú tẻ nhạt, “Mọi người chơi đùa đến độ rất hưng phấn.”

Thập Nhất Nương liền nhìn về phía Từ Tự Giới.

Từ Tự Giới vội nói: “Học vấn của Đậu công tử rất cao, đối đãi với mọi người cũng rất ôn hòa, điềm đạm…” Giọng nói so với bình thường hơi cao, giống như đang che giấu điều gì đó.

Trong lòng Thập Nhất Nương tựa như gương sáng, nhớ đến Từ Lệnh Nghi vẫn còn ngồi ở một bên, không có hỏi nữa, cười căn dặn hai con: “Chờ Cẩn ca nhi rửa tay xong rồi, chúng ta đi cho Thái phu nhân vấn an.” Sau đó xoay người ra cửa, tự mình kéo Cẩn ca nhi về, chỉnh đốn một phen, rồi đi tới chỗ Thái phu nhân.

Thái phu nhân cũng rất quan tâm tới buổi tiệc lần này, cười nhẹ nhàng mà kéo Từ Tự Truân tới hỏi.

Từ Tự Truân kể tường tận cho Thái phu nhân nghe, Từ Tự Giới thì trầm mặc ngồi ở một bên.

Sáng hôm sau, Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới đi vấn an Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương giữ Từ Tự Giới lại nói chuyện: “Sao hôm qua lại đột nhiên trở về sân viện của mình?”

Nàng đi thẳng vào vấn đề khiến cho mặt mũi Từ Tự Giới đỏ bừng, Giới ca nhi luôn luôn đối với Thập Nhất Nương có hỏi ắt sẽ trả lời, lại khiến cậu cúi đầu đáp: “Nhóm người Đậu công tử đều rất thông minh….cũng rất lợi hại…. Nói đều là những chuyện con chưa từng nghe nói qua. Mọi người nói đều là những thứ con không biết…. Xảy ra lỗi, cầm danh thiếp đi Đa Bảo Các, người ta lập tức phái sư phó kỹ nghệ cao nhất giúp đỡ sửa mái nhà dột, bổ sung những thiếu sót, một chút tu bổ cũng nhìn không ra….” Âm thanh càng lúc càng nhỏ, trong giọng nói lộ ra mấy phần mất tự nhiên.

Thập Nhất Nương không khỏi thở dài.

Mình cũng biết đích thứ* có sự khác biệt, nhưng chưa từng nghĩ đến, ở trong thế giới của trẻ con cũng lại phân biệt rõ ràng như vậy.

(*)Đích thứ có khác: Con đích (con của chồng và vợ chính thức), con thứ (con của chồng với thiếp)

Hiện thực rất tàn khốc. Có một số việc, là do mình nghĩ quá đơn giản rồi.

Thập Nhất Nương lâm vào trầm tư.

Từ Tự Giới có chút thương tâm.

Tứ ca nói bằng hữu của ca ca đều rất dễ gần, nhưng ở trong mắt của mình đã nhìn thấy, vẫn cảm thấy không đúng.

Mọi người nhìn thấy mình, đều rất khách khí mà gật đầu, đối đãi không giống với Tứ ca, ở trên vai vỗ một cái, dùng lời nói dân dã trêu ghẹo Tứ ca, nhìn như lỗ mãng, nhưng đâu đó cũng thấy lộ ra mấy phần thân mật. Mình rất hâm mộ, cũng muốn thân thiết với họ giống như Tứ ca vậy. Lúc họ nói chuyện, mình cũng cố gắng hết sức hòa nhịp, nhìn thấy Trác công tử đánh đàn, mình lại nhớ tới tất cả mọi người đều khen mình thổi sáo hay, nên đã lấy sáo ra hợp tấu cùng Trác công tử…… nhưng mình càng lấy lòng họ, ánh mắt của họ nhìn mình lại càng ngày càng lạnh nhạt. Mình càng muốn thể hiện sở trường của bản thân, họ càng lãnh đạm hờ hững với mình, thậm chí khi mình vừa mở miệng nói chuyện, họ lập tức dừng lại. Nhận ra bản thân đang nói chuyện một mình, tiếng nói của mình ở trong nhà thủy tạ yên ắng lại lộ cao chót vót như vậy, khiến cho mình cảm thấy rất xấu hổ……… Sau đó, Đậu công tử thậm chí còn coi mình giống như tên sai vặt mà hô tới quát đi………..

Mình đã tận tâm lấy lòng họ rồi, sao họ vẫn còn không thích mình vậy?

Nhìn thấy mẫu thân không nói một lời mà ngồi ở chỗ đó, Từ Tự Giới lập tức đem sự không thoải mái trong lòng mình đè xuống.

“Mẫu thân.” Giới ca rón rén tiến lên, “Con sẽ cố gắng chăm chỉ. Đi theo Triệu tiên sinh học vẽ tranh, học làm thơ, về sau có cùng Tứ ca đi ra ngoài, người khác cũng sẽ không cười con nữa!”

Thập Nhất Nương nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giới ca nhi, trong lòng đau xót.

Có một số việc, không phải là học vẽ tranh, học làm thơ là có thể giải quyết được.

Sự tôn kính và tiếp nhận của người khác, cũng không phải là dựa vào lấy lòng và phụ họa theo là có thể thực hiện được.

Nhưng mà, nếu như Giới ca nhi có thể giống với Từ Tự Dụ, dựa vào phẩm hạnh và năng lực của chính mình, vì mình mà tranh thủ một chỗ ngồi, cũng không phải là chuyện xấu!

Nàng cười vươn tay ra: “Đây chính là Giới ca nhi của chúng ta nói đấy nhé, chúng ta vỗ tay để thề nào!”

Từ Tự Giới cười rộ lên, vỗ tay ba lần với Thập Nhất Nương: “Mẫu thân yên tâm, sau này con nhất định sẽ nỗ lực học tập.”

Truyện Chữ Hay