“Cho phụ thân con thể diện rồi!” Thái phu nhân kéo tay của Từ Tự Dụ, trái nhìn phải ngắm, nhìn ngắm trên dưới, nụ cười vui sướng kéo dài từ khóe mắt, đuôi lông mày đến đáy mắt.
Từ Tự Dụ cung kính mà đáp “Vâng”, sự vui sướng cũng biểu lộ cả trong lời nói.
Ngũ phu nhân đang đứng ở một bên, nhìn về phía Thập Nhất Nương kêu gào: “Mời khách, chuyện vui lớn như vậy, nhất định phải mời khách!”
Thập Nhất Nương nhấp môi cười, ánh mắt rơi vào trên người Từ Tự Dụ.
Nàng không sao cả, chẳng qua là Từ Lệnh Nghi đã lên tiếng, nói chỉ là trúng tú tài mà thôi, cũng không phải là đỗ trạng nguyên. Róng trống khua chiêng khắp nơi, tùy tiện bộp chộp, khiến người ta cười nhạo.
Nàng có thể hiểu được lo lắng của Từ Lệnh Nghi.
Đường đi của Từ Tự Dụ sau này còn dài, một chút vui vẻ thích hợp là được rồi, hăng quá hóa dở, nếu như không thể thuận lợi mà thông qua kỳ thi hương và thi hội, ngược lại trở thành trò cười của những người khác.
Từ Tự Dụ đối với cuộc đời sau này của mình vô cùng tỉnh táo. Đây chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, khó khăn thật sự vẫn còn ở phía sau. Đời người xưa nay là vậy, kiên trì tới lúc cuối cùng mới có tư cách cười nhạo, mình bây giờ, còn không có cái loại tư cách này.
Thấy ánh mắt của Thập Nhất Nương rơi vào trên người mình, Dụ ca nhìn về phía Thập Nhất Nương khẽ cười. Cười với Thái phu nhân nói: “Tổ mẫu, bây giờ nói những thứ này vẫn còn sớm. Không bằng chờ con đậu tiến sĩ, đi đến Quỳnh Lâm Yến rồi, mới náo nhiệt một phen!”
Nhị phu nhân ngồi ở bên cạnh Thái phu nhân vui mừng gật đầu, không đợi Thái phu nhân mở miệng, cười nói: “Vinh nhục không sợ hãi, đây mới là bản sắc quân tử. Có thể trúng tú tài, công lao của con mấy năm này không có uổng phí, khổ công như vậy cũng không phải là người vô tích sự, ngay cả chúng ta là trưởng bối, cũng mừng rỡ thay con. Không giúp tổ chức một phen, trong lòng có chút băn khoăn.” Nói xong, cười nhìn về phía Thái phu nhân, “Bằng không, chúng ta mời thân thích trong nhà ăn một bữa cơm? Vừa náo nhiệt một phen, vừa không khoa trương!”
Thái phu nhân nghe được cười ha ha.
“Các con bàn với nhau là được rồi.” Lão nhân gia nói xong, nhìn về phía Ngũ phu nhân, “Dù sao, lễ tròn một tuổi của Sân ca nhi, ta cũng đi theo ăn uống thả cửa một phen.” Lại nhìn về phía Thập Nhất Nương “Bây giờ Dụ ca nhi trúng tú tài, cũng không thiếu được phần của ta.” Sau đó quay sang Nhị phu nhân nói. “Ta đã chừng này tuổi, có thể như vậy, cũng là người có phúc rồi. Ta à, chỉ để ý ăn chán chê cả ngày là được rồi!” Nói xong, cười sờ sờ đầu của Cẩn ca nhi với Sân ca nhi đang vui vẻ đùa giỡn ở một bên, hỏi Cẩn ca nhi: “Cẩn ca nhi, con nói đi, tổ mẫu nói rất đúng, phải không?”
Cẩn ca nhi vốn dĩ không nghe thấy Thái phu nhân đang nói cái gì. Nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Thái phu nhân, vẻ mặt nghi ngờ.
Thái phu nhân càng cười đến vui vẻ.
Ôm Cẩn ca nhi vào trong lòng, hung hăng hôn thơm một cái trên má Cẩn ca nhi.
Sân ca nhi thấy, tập tễnh nhào tới trong ngực thái phu nhân, làm nũng, ôm cổ của Thái phu nhân không buông.
“Ôi ôi!” Thái phu nhân giả vờ giận dỗi, “Tổ mẫu già rồi, lại chịu không được con giày vò như vậy!”
Ngũ phu nhân bước lên phía trước, ôm Sân ca nhi, Sân ca nhi mất hứng, Thái phu nhân lại cầm bánh dỗ bé, tiếng hoan hô cười đùa, trong phòng lại lộ vẻ náo nhiệt hơn.
Thập Nhất Nương liền nói: “Đã như vậy, mời nương chọn lấy một ngày tốt. Chúng ta mời thân thích bằng hữu tới nhà ăn một bữa cơm.” Nàng nghĩ đến vừa nãy, Nhị phu nhân bác bỏ lời của Ngũ phu nhân, sợ Ngũ phu nhân sĩ diện mà cản trở, hỏi Ngũ phu nhân, “Ngũ đệ muội, đệ muội có muốn mời gánh hát gì đó tới biểu diễn tại nhà không?”
Ngũ phu nhân nhìn về phía Thái phu nhân.
“Được đấy!” Thái phu nhân cười nói, “Ta thấy, mời Chu Huệ Đức của gánh hát Đức Âm tới hát “Kim Điêu Ký” cũng hay.”
Mọi người hiển nhiên là nói được, Đỗ ma ma cầm hoàng lịch tới xem ngày, Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân bàn bạc ngày hôm đó mời những ai, trên yến tiệc dùng món gì, hát hí khúc ở đâu. Nhị phu nhân thì hỏi Từ Tự Dụ tình hình bái phỏng phủ doãn, đồng niên những ngày này. Từ Tự Truân và Từ Tự Giới nói thầm nói thì, Hâm tỷ nhi ở một bên chen miệng vào. Cẩn ca nhi với Sân ca nhi chơi ở cùng một chỗ, trong nhà so với lễ mừng năm mới còn ồn ào náo động hơn.Tam gia và Tam phu nhân dẫn theo con trai, con dâu tới đây.
“Nghe nói Dụ ca nhi trúng tú tài.” Tam gia cười đôn hậu, Tam phu nhân nhìn qua có chút ngượng ngùng.
“Bộ văn phòng tứ bảo, đệ đặt ở trong Đa Bảo các, coi như là hạ lễ.” Nói xong, Từ Tự Kiệm giơ một cái hộp vuông được bao ngoài bởi một cái khăn tơ lụa màu xanh ngọc.
“Chúc mừng Nhị ca!” Trong mắt của Kiệm ca có vẻ hâm mộ.
Từ Tự Dụ nhận quà, cười nói cảm ơn.
Từ Tự Kiệm lại la hét muốn Từ Tự Dụ mời khách.
“Thiếu ai thì thiếu, cũng không thiếu được con!” Thái phu nhân thấy vậy cười không ngừng, “Mùng mười tháng tám các con tới đây, mọi người uống rượu nghe hí khúc, ăn mừng vì Nhị ca con!”
“Không tính, không tính.” Từ Tự Kiệm không nghe theo, “Đó là phần của tổ mẫu. Nhị ca tự mình ngỏ ý một phen mới được!”
“Được!” Từ Tự Dụ cười thoải mái, “Đệ muốn nói ngỏ ý như thế nào, ta liền làm như thế!”
Từ Tự Kiệm nghe vậy thì con ngươi xoay vòng.
Kim thị ở bên cạnh thấy vậy quýnh lên, vội len lén kéo ống tay áo của Từ Tự Kiệm.
Tất cả mọi người đều im hơi lặng tiếng để chuẩn bị nghe xem Từ Tự Kiệm nói như thế nào, hiển nhiên là động tác này của nàng đều thấy rõ ràng.
Sắc mặt Tam phu nhân đỏ hồng, nhẹ giọng quát Kim thị: “Con làm cái gì vậy?”
Mặt Từ Tự Kiệm cũng không được tự nhiên, hất ống tay áo, khẽ nói: “Nàng đứng sang một bên đi cho ta!”
Kim thị vừa thẹn lại vừa xấu hổ, mắt rưng rưng mà cúi thấp đầu.
Phương thị bước lên phía trước ôm vai nàng.
Kim thị ngẩng đầu nhìn Phương thị một cái, đáy mắt có một tia cảm kích.
Thái phu nhân nhìn ở trong mắt, khóe miệng nhếch nhẹ, vẫy tay về phía Kim thị: “Đứa trẻ ngoan, tới chỗ tổ mẫu!”
Kim thị có chút do dự, Phương thị lại nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.
Nàng lại do dự đi tới trước mặt Thái phu nhân.
Thái phu nhân lại nắm tay của nàng, nói Từ Tự Kiệm: “Sao? Vợ của con quản không được con? Có phải con đi theo người của Cấm vệ quân, buổi tối đi chầu mặn* đến tận khuya cũng không trở về không?”
*chầu mặn: uống rượu có kỹ nữ hầu.
“Không có, không có ạ!” Từ Tự Kiệm liên tục khoát tay, “Hai ngày trước đồng liêu sinh con trai, con chỉ là uống nhiều hơn hai chén….” Sau đó nhìn Kim thị một cái, “Nàng ấy lại lải nhải không yên!”
Kim thị cúi thấp đầu, lộ ra mấy phần ấm ức, nhưng vẻ mặt vẫn giữ vững trầm mặc.
Thái phu nhân nhìn ở trong mắt, cười nói Kim thị: “Cái này là con không đúng rồi. Đàn ông ở bên ngoài xã giao, uống nhiều vài chén là chuyện thường, con phải tận tình hầu hạ mới đúng, sao có thể lải nhải lắm điều không ngừng đây? Sau này cũng không thể như vậy nữa, còn như vậy, tổ mẫu cũng không vui!”
Kim thị hoảng hốt hướng về phía Thái phu nhân bảo đảm: “….Con nhớ kỹ, sau này cũng không dám nữa!”
Thái phu nhân “Ừ” một tiếng, quay đầu nói chuyện với Tam phu nhân: “…. Mười lăm tháng tám tới sơn trang Lăng Khung ngắm trăng, năm nay thời tiết không tốt, hoa quế không thơm ngào ngạt như những năm trước, thật sự không có ủ được rượu hoa quế, nhưng lại ủ được rượu mơ. Đến lúc đó các con nếm thử.”
Tam phu nhân có chút không hài lòng trả lời “Vâng”.
Kể từ sau khi Từ Tự Kiệm thành thân, ngoại trừ tết âm lịch, đoan ngọ, trung thu, Thái phu nhân cũng không mời mình vào phủ. Ngay cả có chuyện vào phủ, thỉnh thoảng sẽ giữ lại ăn cơm trưa, cũng không giữ lại ăn cơm tối, mình muốn tìm một cái cớ ở lại phủ Vĩnh Bình hầu một đêm cũng không có cơ hội.
Nghĩ tới những thứ này, Tam phu nhân không khỏi âm thầm suy nghĩ.
Xem ra, Thái phu nhân là quyết tâm muốn tách mình ra. Nếu như vậy, mình cũng muốn làm mẹ chồng của người ta. Chi bằng vào dịp mùng một, mười lăm tới đây vấn an là được rồi, cũng đỡ phải giống như bây giờ, sáng sớm hàng ngày, đi qua vài con phố tới trong Hà Hoa Lý, việc trong nhà cũng không thể kịp thời xử trí, đám người hầu nếu có chuyện gì vẫn luôn nói với Phương thị….
Tam phu nhân quyết định chủ ý rồi, trên đường trở về thương lượng với Tam gia.
Không đợi Tam phu nhân nói xong, mặt Tam gia đã trầm xuống: “Đây là lời của một người làm dâu nói sao? Có phải là nàng muốn vợ của Cần ca nhi và vợ của Kiệm ca nhi học theo cái bộ dáng này của nàng không?”
Lời này đã hết sức nặng.
Tam phu nhân không khỏi biến sắc, chột dạ nói: “Thiếp là nghĩ tới vợ của Cần ca nhi đã sắp muốn sinh rồi….”
Sắc mặt của Tam gia hơi dịu lại, nhưng vẫn quát: “Lời như thế không bao giờ được nhắc tới nữa!”
Tam phu nhân vâng vâng dạ dạ, xuống xe ngựa, trong lúc vô tình quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt con trai út mang theo vài phần nịnh nọt, đứng ở bên cạnh thành xe nói chuyện với người ở trong xe.
Tam phu nhân không khỏi chán nản.
Con trai lớn đối với mình bằng mặt nhưng không bằng lòng, con trai út lại ngoài mạnh trong yếu, chuyện trong nhà, không có một chuyện nào làm cho mình hài lòng.
Tam phu nhân không khỏi hô lớn tiếng “Kiệm ca nhi.”
Từ Tự Kiệm giật mình, bỏ rơi Kim thị, ba bước cũng biến thành hai bước mà đến bên người mẫu thân.
“Con đang làm cái gì đó?” Sắc mặt Tam phu nhân tái nhợt, “Vợ của con đâu? Sao vẫn còn chưa xuống xe? Chẳng lẽ đau chân hay sao? Có cần ta phái bà tử đi cõng hay không!”
Lúc nàng nói chuyện, động tác của Kim thị mau lẹ lập tức xuống xe, nghe vậy không khỏi nơm nớp lo sợ, khuôn mặt sợ hãi.
Tam phu nhân hừ lạnh một tiếng, xoay người vào cửa thùy hoa.
Từ Tự Kiệm chán nản nhìn Kim thị một cái, thấp giọng phàn nàn nói: “Nàng nhìn nàng đi, lại làm cho nương tức giận rồi!”
Kim thị rất xấu hổ.
Vừa nãy nếu không phải là nàng nổi tính một tí, sao lại chọc mẹ chồng tức giận, khiến tướng công bị mắng!
Nghĩ tới đây, vành mắt Kim thị không khỏi đỏ lên: “Cũng là thiếp không tốt!”
“Thôi, bỏ đi!” Từ Tự Kiệm nhìn thấy có chút không đành lòng, “Là ta không nên ở trước mặt các thẩm thẩm nói nàng như vậy!” Sau đó thở dài, xoay người đi vào cửa.
Kim thị đứng ở nơi đó, không khỏi dậm chân.
Có người “phì” một tiếng, bật cười.
Kim thị kinh ngạc, quay đầu lại.
Nhìn thấy mặt Phương thị đang cười nhẹ nhàng.
“Cuối cùng tẩu cũng biết cái gì là khẩu thị tâm phi rồi!” Phương thị đùa giỡn nói “Uổng công tẩu lo lắng một đường, còn nghĩ tới khuyên nhủ các người. Ai ngờ hai người đã sớm trong mật thêm dầu rồi.”Nói xong, thở dài một hơi, “Thì ra tất cả đều là tẩu tự mình đa tình, lo lắng vô ích!”
“Đại tẩu!” Kim thị hờn dỗi kéo cánh tay Phương thị, “Sao tẩu có thể trêu ghẹo muội như vậy!”
Phương thị cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt, nhẹ giọng nói: “Đệ muội, tính cách của mẹ chồng là như vậy. Đệ muội đừng để ở trong lòng.” Có phần ý tứ an ủi Kim thị.
“Muội biết!” Kim thị gật đầu, “Cha chồng mất chức quan, trong lòng mẹ chồng không vui. Nhưng muội cũng không để ở trong lòng.” Sau đó cười kéo Phương thị, “Chúng ta nhanh đi vào chính phòng đi! Bằng không, mẹ chồng lại muốn nổi giận rồi!”
Phương thị cười “Ừ” một tiếng, mặc Kim thị dìu tiến vào nội viện.
......
Từ Lệnh Nghi cẩn thận nhìn một lượt danh sách khách mời trên thiệp đỏ thẫm mạ vàng, lúc này mới ngẩng đầu lên: “Nàng xóa thiệp mời Tưởng Vân Phi đi à?”
Thập Nhất Nương buông kim thêu ở trong tay xuống: “Đây là gia yến. Thiếp cảm thấy mời Tưởng Vân Phi có chút không thích hợp.”
Ánh mắt Từ Lệnh Nghi tán thưởng gật gật đầu, đem thiệp đỏ thẫm mạ vàng giao cho Thập Nhất Nương: “Cứ dựa vào cái này mà bố trí đi!”
Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng, vâng lời.
Từ Lệnh Nghi vỗ vỗ cái đệm ở bên cạnh: “Lại đây, ngồi ở đây nói chuyện!”
Thập Nhất Nương ngồi xuống: “Hầu gia có gì dặn dò?”