“Lạc Khắc, Lạc Khắc!”
Trong mờ mịt, dường như Lạc Khắc nghe được tiếng An, lo lắng, bối rối…
“Lạc Khắc, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh——”
Bàn tay lạnh lẽo vỗ lên mặt vài cái, Lạc Khắc mở choàng mắt, đối mặt là một đôi mắt dị sắc giống hệt đang hoảng sợ.
——Là An!
“An, ngươi thế nào!?”
Lạc Khắc vội vàng ôm cổ bầu bạn, tỉ mỉ kiểm tra cậu một lần từ đầu đến chân.
“Ta không sao…” An nghẹn ngào mở miệng, lúc tỉnh lại thấy Lạc Khắc nằm bên cạnh không hề nhúc nhích, quả thực dọa hoảng cậu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nơi này là sao a?
“Nơi này là đâu?”
“Không rõ, bất quá bên ngoài sơn động chính là đại bản doanh của tấn mãnh long.” Lạc Khắc ảo não mở miệng, kể lại chuyện xảy ra cho An nghe.
“Khủng long giống như người? Còn có thể nói chuyện?”
Phản ứng của An giống hệt Lạc Khắc, trừ bỏ khiếp sợ cũng chỉ là khiếp sợ. Cậu cẩn thận quan sát, sơn động này rất giống phòng thí nghiệm của số đại nhân, còn số dụng cụ này thì giống hệt những thứ tộc trưởng Khải Ân sử dụng, những thứ này hẳn là thuộc về một nền văn minh có khoa học kĩ thuật rất phát triển.
“Hậu duệ nhân loại, các ngươi tỉnh.”
Âm thanh cứng nhắc vang lên, một cánh tay kim loại vươn tới, chăm chú nhìn An cùng Lạc Khắc một chút sau đó nhanh chóng co rụt lại.
“Ngươi là ai! Ngươi làm gì An!” Lạc Khắc nghiêng người để An ở sau lưng mình, hắn nhớ rõ trước lúc hắn hôn mê, cái sinh vật kì quái kia đã dùng kim đâm An.
“Ta là người trí năng của tinh cầu Dallas, tên là ‘Hủy Diệt’.” Một con rết kim loại thật lớn chậm rãi đi tới, ánh mắt điện tử màu đỏ hơi lóe sáng.
“Các ngươi là thực nghiệm thể tốt nhất, giống cái mang thai rất trân quý, rất hiếm khi quơ được cơ thể sống.” Mắt điện tử nhìn chằm chằm An, sau đó màn hình ánh sáng nhanh chóng hiện ra số liệu cơ thể An.
Âm thanh Hủy Diệt lạnh như băng, hoàn toàn xem Lạc Khắc và An trở thành không khí, tự thoại nói: “Giống cái từng có dấu hiệu mất đi sinh mệnh, sau khi tiêm thuốc trợ tim thì các trị số cơ thể đang từng bước khôi phục.”
Hủy Diệt vươn một xúc tua, ấn lên một dụng cụ kì lạ, chỉ nghe âm thanh xẹt xẹt từ điện lưu vang lên, một tinh thể đen lơ lửng trên trung tâm không trung sơn động toát ra một làn khói nhẹ.
Là ký ức chi thạch!
An mở to mắt nhìn! Cậu từng thấy loại tinh thể màu đen này trong phòng thí nghiệm của Khải Ân, Khải Ân gọi nó là ‘đá kí ức’, có thể lưu trữ rất nhiều tư liệu!
“Sinh mệnh đặc tính rất tốt, mở ra sóng âm đồng bộ…”
Hủy Diệt bận rộn với mớ máy móc, hoàn toàn không để mắt tới An và Lạc Khắc.
“Hắn rốt cuộc đang nói cái gì?”
Lạc Khắc tránh đi đám xúc tua máy móc, ôm chặt An vào ngực.
“Ta nghe hiểu được đại khái….” Hít sâu một hơi, An nhỏ giọng nói: “Tộc trưởng từng nói, tinh cầu Dallas là mẫu tinh của trùng tộc, cái người trí năng kia chính là… cùng một loại với số đại nhân…”
“Thế, nó chính là ‘Thần Sáng Thế’ của trùng tộc?”
Lạc Khắc có chút mất tự nhiên mở miệng, cái thứ quái dị nhiều chân như con rết này cư nhiên lại giống như số đại nhân?
“Đại khái đi.” An thở gấp: “Lúc rơi vào nước ta nghĩ mình chết chắc rồi, hẳn là tên ‘Hủy Diệt’ này đã tiêm thuốc vào nên ta mới phục hồi lại.”
“Ngươi nói là hắn cứu ngươi?”
“Không phải cứu, chỉ là không cho ta chết thôi.” An lạnh lùng mở miệng: “Ngươi cũng nghe hắn nói rồi đó, chúng ta là vật thí nghiệm, ta mang đứa nhỏ, hắn muốn dùng cơ thể ta làm thí nghiệm.”
“Hắn mơ tưởng!” Lạc Khắc cứ như tạc mao mà rống lên——
“Ai cũng đừng mơ chạm vào ngươi cùng đứa nhỏ!”
Đại khái vì âm thanh của Lạc Khắc thực sự quá lớn, Hủy Diệt vẫn không để ý bọn họ lập tức quay đầu lại, xúc tua bắn ra một tia sáng xanh về phía Lạc Khắc, lập tức làm hắn thay đổi sắc mặt.
“Im lặng, thú nhân, im lặng.”
Bị luồng điện cao thế bắn trúng, trái tim Lạc Khắc trong nháy mắt tê liệt, xương cốt toàn thân răng rắc rung động. Qua một hồi lâu luồng ánh sáng xanh mới chậm rãi tan biết, Lạc Khắc giống như một con mãnh thú thất bại, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn khan. An đau lòng quay chung quanh người hắn, luồng sáng xanh kia cứ như một bức tường vô hình làm cậu không thể tiếp cận Lạc Khắc.
Hủy Diệt hài lòng quay đầu, tiếp tục làm chuyện của mình.
“Chết tiệt!”
Lạc Khắc thất vọng đấm mặt đất, mảnh thủy tinh nhỏ theo động tác của hắn lộ ra ngoài lớp da thú, tàn mát ánh sáng màu trắng mong manh.
Thủy tinh!
Thấy thủy tinh, ánh mắt An sáng ngời. Cậu vội vàng lấy khối thủy tinh hình thoi trong người mình, hợp hai khối lại một chỗ. Ánh sáng tựa hồ sáng hơn một chút, trong bóng tối mà lóe sáng theo một quy luật nào đó.
“Đây là…”
Ánh sáng yếu ớt giống như ngôi sao trong đêm đen, lóe vài cái rồi biến mất không thấy đâu; một lát sau lại xuất hiện, vẫn duy trì tần suất cũ, tựa hồ đang nhắn gửi tin tức nào đó.
An nhớ tới một phương pháp liên lạc Khải Ân từng dạy. Cậu cẩn thận quan sát một hồi, ánh mắt ươn ướt——thủy tinh không ngừng lặp lại một tin nhắn: không cần sợ, ta sẽ tìm được các ngươi.
Tộc trưởng đã biết tình cảnh của bọn họ, tộc trưởng sẽ đến cứu bọn họ!
Tâm tình quá kích động, trong lúc nhất thời an cũng không biết mở miệng thế nào, cậu chỉ có thể nắm chặt mảnh thủy tinh lóe sáng yếu ớt trong tay, biểu tình trên mặt cứ như khóc lại giống như cười.
“Sao vậy? Lúc khóc lúc lại cười.”
“Không có việc gì.” Lắc đầu, An cầm lấy tay Lạc Khắc, ngón tay viết lại tin nhắn Khải Ân gửi lên lòng bàn tay hắn một chút.
“Ngươi nói thật?”
“Ân.”
An dùng sức gật đầu, cậu tin tưởng Khải Ân.
Lạc Khắc hít sâu một hơi, cố nén đau đớn trên người chậm rãi ngồi dậy, ôm An vào lòng.
“Còn phải chờ bao lâu?” Nếu đã biết Khải Ân sẽ tìm được bọn họ, trái tim thấp thỏm của Lạc Khắc cuối cùng cũng rơi xuống. Nơi quỷ quái này ở thêm một phút là thêm dày vò.
Lắc đầu, An vùi mặt vào ngực thú nhân. Khải Ân từng nói hắn đã cải tạo thủy tinh của tộc nhân, nhưng cụ thể là gì An cũng không rõ. Huống chi dù Khải Ân biết được vị trí cụ thể của cậu và Lạc Khắc nhưng sơn cốc này đầy đám tấn mãnh long biến dị, chỉ sợ thú nhân rất khó tiến vào.
An không dám nói cho Lạc Khắc biết tình hình thực tế, chỉ có thể an ủi đối phương rằng Khải Ân sẽ nhanh chóng tìm được bọn họ. Thủ đoạn của Hủy Diệt cậu đã kiến thức qua, cậu không hi vọng Lạc Khắc vì chống đối nó mà bị thương nữa…
Hủy Diệt đến tột cùng muốn làm ‘thí nghiệm’ gì? Có làm tổn thương Lạc Khắc, tổn thương đứa nhỏ của cậu hay không? Rất nhiều ý nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu, làm cơ thể cậu không khỏi run rẩy.
Lạc Khắc cũng không nói gì nữa, hắn không phải kẻ không có đầu óc, hắn biết rõ tình huống của mình và An bây giờ là dữ nhiều lành ít. An luôn suy nghĩ rất sâu xa, trong lòng cậu bây giờ có lẽ đang chịu áp lực tâm lý rất lớn, giờ phút này điều duy nhất hắn có thể làm là cố hết sức làm trách nhiệm của một người bầu bạn, ôm chặt lấy An, dùng ấm áp an ủi cậu.
Thời gian, từng chút từng chút trầm mặc trôi qua.
Không bao lâu sau tấn mãnh long đưa tới một ít thịt tươi. Đói bụng vài ngày An đã sớm mất hết khí lực, nhưng nhìn thấy một đống thịt tươi máu chảy đầm đìa, cậu ghê tởm tới muốn nôn, một chút thèm ăn cũng không có.
Lạc Khắc trầm mặc một hồi, cầm lấy một miếng thịt nhét vào miệng. Ăn thịt sống đối với hắn mà nói cũng không quá khó, mặc kệ tấn mãnh long xuất phát từ mục đích gì mà đưa thức ăn tới, Lạc Khắc cũng không lãng phí.
Hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức để lấy lại sức mạnh!
“Đến, ăn một chút.” Lạc Khắc chọn một khối thịt chân sau khá sạch sẽ đưa tới bên miệng An.
An che miệng cưỡng chế xúc động muốn nôn mửa, từ từ nhắm mắt nhét thịt vào miệng, nuốt trọng, sau đó mới bụm miệng lại không cho mình nôn ra. Giống cái căn bản không quen ăn sống, nhưng vì sống sót An cũng không để ý nhiều đến vậy.
Lạc Khắc nhìn mà đau lòng, ánh mắt hắn lóe lên một chút, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ yên lặng nuốt thức ăn.
Hủy Diệt đi tới bên cạnh, hài lòng gật gật đầu.
Dùng xong bữa tiệt thịt sống đầy máu, hai con tấn mạnh long cường tráng đi vào sơn động. Chúng nó thấp đầu chào Hủy Diệt sau đó một trái một phải cắn bả vai Lạc Khắc kéo ra ngoài.
“Không——” An cảm thấy trái tim mình cứ như bị trúng một quyền, đau đến không thở nổi.
“Giống cái, im lặng một chút.” Âm thanh Hủy Diệt có chút mất kiên nhẫn.
“Không, ngươi muốn làm gì, đừng đụng vào Lạc Khắc!”
An cầm chặt cánh tay thú nhân, không chịu để tấn mãnh long mang người đi.
“Đừng khẩn trương, ta sẽ không sao, ta cam đoan.” Lạc Khắc lắc đầu, nhẹ giọng trấn an bầu bạn kích động. Tiếp đó hắn ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khát máu đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Hủy Diệt.
…
Trơ mắt nhìn Lạc Khắc bị mang đi, tâm lí An giống như có một đám dã thú điên cuồng cào xé, đau đến chết đi sống lại, co rút từng cơn. Đau đớn này không riêng gì tâm lý, ngay cả cơ thể cũng vậy. Lúc An phái hiện đám xúc tua quấn chặt lên người, còn có thứ nhọn hoắt kì quái cắm sâu vào cơ thể, An hoảng sợ tới cực điểm!
Bụng kịch liệt co rút, bé con trong cơ thể vẫn chưa phát dục hoàn toàn cảm giác được nguy cơ, bắt đầu điên cuồng chống cự——trong tình trạng không hề có chất gây tê, An cảm giác mình đau sắp chết đi vậy, cứ như có một lưỡi dao nhỏ luồn lách trong cơ thể, muốn xé rách bụng cậu chui ra!
“Rống——”
Tiếng rống phẫn nộ của thú nhân truyền vào sơn động, làm lồng ngực An run lên. Cậu chưa từng nghe Lạc Khắc phát ra tiếng rống sắc bén như vậy, đồng thời truyền vào lổ tai còn có âm thanh da thịt cắn xé cùng tiếng rống hưng phấn của tấn mãnh long, từng tiếng từng tiếng quanh quẩn bên tai——
Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt trào ra khỏi khóe mắt. Cơ thể mảnh khảnh của An run lên, tình tự phẫn nộ, bi thương, sợ hãi, cố chấp không ngừng bốc lên trong ngực.
Cậu phải nhẫn nại, phải cố chống đỡ, tuyệt đối không thể ngã xuống ở đây!
Trong thống khổ cùng phẫn nộ vùng vẫy vài phút nhưng tựa hồ dài như cả thế kỷ. Hồi lâu sau, Hủy Diệt mới rút đám xúc tua kim châm ra khỏi cơ thể An.”
“Phụ tử cảm ứng rất mãnh liệt, đúng là hiện tượng kì lạ.”
Hủy Diệt tò mò nhìn chằm chằm bụng An hai giây, lúc này mới chịu buông tha, tập trung vào số liệu vừa thu được. Ngoài động thời gian ‘tra tấn’ cũng dừng lại.
Thú nhân hấp hối bị đưa trở lại bên cạnh An. An cố gắng chống đỡ cơ thể đau đớn, run rẩy bò tới, nhìn thảm trạng của Lạc Khắc, nước mắt lập tức trào ra.
Trên người thú nhân không có chỗ da thịt nào lành lặn, khắp nơi đều là máu tươi đầm đìa, da thịt rách bươm, nhìn qua có chút dọa người. An run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng kiểm tra vết thương Lạc Khắc——may mắn, thú nhân đúng lúc bán thú hóa cơ thể, vì thế cũng không thực sự bị tổn thương xương cốt cùng kinh mạch, nhưng đau đớn không thể tránh được.
Lẳng lặng ôm Lạc Khắc ngồi một đêm, An chỉ có thể dựa vào cảm giác phỏng đoán thời gian đã trôi qua bao lâu. Thẳng tới lúc tấn mãnh long lại đưa tới một ít thịt tươi, lúc này An mới kinh hoảng phát giác đã qua một ngày!
Những ngày kế tiếp đối với An và Lạc Khắc hắc ám không khác gì địa ngục.
Thú nhân cùng đứa nhỏ trong bụng An là trọng điểm nghiên cứu của Hủy Diệt, nó bắt Lạc Khắc không ngừng biến hóa giữa hình thú và hình người, mỗi lần như vậy miệng vết thương của Lạc Khắc lại xé rách nghiêm trọng hơn, sống không bằng chết.
Vài ngày sau, thú nhân đã bị tra tấn đến mức không thể biến về hình người, hấp hối quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng hít thở. An cũng khóc đến khàn giọng, ôm lấy đầu cự thú mà chảy nước mắt, nếu không phải niềm tin chống đỡ, chỉ sợ cậu đã sớm hỏng mất.
Vô luận thế nào, Lạc Khắc chết, cậu cũng không sống một mình!
Hi vọng xa vời như ngôi sao xa xôi trên bầu trời, không thể nào vươn tới——
…
‘Tê tê——’ Âm thanh chói tai một lần nữa tra tấn thần kinh đã yếu ớt tới không chịu nỗi của An.
Cậu mờ mịt mở mắt, phát hiện màn hình ánh sáng trong hang động trắng xóa, cánh tay máy móc treo lơ lửng trên đỉnh, mà Hủy Diệt chưa bao giờ rời khỏi phòng thí nghiệm lại không thấy đâu?
Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, An vội lấy vòng cổ thủy tinh trước ngực ra——
Trong phút chốc, thủy tinh tỏa sáng chói mắt, giống như tất cả năng lượng đều tụ tới mảnh thủy tinh, ánh sáng trắng tinh tràn ngập sơn động——
Đại địa đột nhiên chấn động mãnh liệt, trong nhất thời mặt đất rạn nứt, đất rung núi chuyển, thế giới giống như sắp hỏng mất, cả sơn động lung lay sắp đổ!
An theo phản xạ cúi đầu, dùng cơ thể bảo vệ cự thú dưới thân mình, cho dù cơ thể bé xinh của cậu còn chưa che đủ cái đầu cự thú.
Sau vài phút, cơn chấn động dần dịu đi. Sơn động bị hủy hơn phân nửa, chỗ của An được luồng sáng từ thủy tinh tạo thành một lá chắn bảo hộ.
“An——Lạc Khắc——”
Tiếng gọi liên tiếp truyền tới, An ngẩng đầu, ánh mắt ướt át nhìn xuyên qua đống phế tích trước mặt, dừng trên gương mặt quen thuộc vừa xuất hiện.
Thật tốt quá, là Khải Ân, tộc trưởng rốt cuộc đã tới rồi!
Tinh thần căng cứng tới cực điểm rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, khóe miệng cậu hơi mỉm cười, hai tay ôm chặt cự thú dưới thân, chậm rãi nhắm mắt lại…
Ngứa quá. Một cục lông xù, rốt cuộc là cái gì vậy a, cứ củng củng thắt lưng cậu?
Ý thức dần dần thanh tỉnh, An run rẩy một chút, giống như cố giãy ra khỏi trói buộc, cổ giật giật nhìn xuống.
Ánh mắt hơi hé mở, lọt vào tầm mắt là một cục bông trắng trắng tròn tròn——rốt cuộc là cái gì a?
“Ô…”
Cục bông nhỏ củng ngày càng hăng say, không ngừng vùi vào lòng An… hai vành tai lông xù lộ ra, tiếp đó là một cái đầu trắng.
An mở to mắt nhìn, không dám tin vào thứ mình đã nhìn thấy——một tiểu sư tử trắng tinh!
“Ô ô~” Viên bông nhỏ cũng mở to mắt chống lại ánh mắt khiếp sợ của An, tiểu sư tử vui vẻ kêu lên, cái đầu trắng như tuyết dùng sức hướng về phía cằm An mà cọ cọ, đôi mắt thú một thanh một kim trong veo như nước hạnh phúc nheo lại thành một đường cong.
‘Ầm——’
Cửa gỗ mạnh mẽ mở ra, An thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã chìm vào cái ôm quen thuộc.
“Lạc Khắc.” An run rẩy vươn tay, ôm chặt lưng thú nhân.
“Ngươi tỉnh, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại!”
An sau khi được cứu ra cứ hôn mê suốt, bất quá chỉ rơi vào sào huyệt khủng long vài ngày ngắn ngủi nhưng cơ thể cậu gầy yếu khủng khiếp, da thịt trắng nõn dường như chỉ còn da bọc xương.
Lạc Khắc mỗi ngày đều thủ bên cạnh, nhìn cậu đau lòng tới mức không thể chịu nỗi, chỉ biết ôm lấy An, không ngừng gọi tên cậu, so với bất cứ tra tấn nào càng đau đớn hơn.
“Ô ô…”
Cục bông nhỏ bị kẹp giữa hai người, thở không nỗi, phẫn nộ dùng cái miệng còn chưa mọc răng gặm cắn phụ thân. Lạc Khắc cả kinh, vội vàng xách bé con ra, thật cẩn thận đưa tới trước mặt An.
Tiểu sư tử trắng cuộn thành một đoàn, lăn lộn làm nũng trong lòng bàn tay phụ thân.
“Đứa nhỏ…” An thoáng chốc hiểu ra, cái mũi cay xè, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Bé con được phụ thân trấn an thoải, lầm bầm hai tiếng sau đó được đặt nhẹ vào một đôi tay khác. Cảm giác được đôi tay đang ôm mình không ngừng run rẩy, bé con ngẩng đầu, nghi hoặc kêu một tiếng.
“Lạc Khắc!” Tình ý tràn ngập, An rốt cuộc nhịn không được nhào tới ôm chặt cổ thú nhân, dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình, giống như muốn đem mình khảm vào cơ thể đối phương vậy.
Lạc Khắc cúi đầu, ôm An và đứa con vào lòng, cổ họng phát ra tiếng rống khàn khàn, tựa hồ muốn phát tiết hết cảm tình trong lòng mình.
Hai người cứ vậy im lặng ôm lấy nhau.
Thật tốt quá, cực khổ rốt cuộc cũng qua rồi.
An tỉnh lại, tin tức rất nhanh truyền khắp bộ lạc thú nhân. Khải Ân biết An vẫn chưa khỏe hẳn nên lệnh tộc nhân mấy ngày này không cần quấy rầy cậu và Lạc Khắc.
Thẳng tới ngày thứ tư, Khải Ân mới tự mình tới xem An.
“Biết tin ngươi và Lạc Khắc mất tích, ta lập tức mở hệ thống theo dõi từ thủy tinh. Bởi vì có một ít ngoại lực quấy nhiễu, ta không thể tìm ra sớm ngươi, để ngươi phải chịu khổ.”
Khải Ân đau lòng sờ sờ thái dương An, đợi đến lúc Felix giải mã các tín hiệu, loại trừ quấy nhiễu thì An và Lạc Khắc đã trong tình trạng hấp hối.
“Tình huống của ngươi khi đó rất tệ, đứa nhỏ trong bụng cũng có nguy hiểm, ta bất đắc dĩ phải sử dụng phương pháp để bé con này chào đời sớm.”
Nói đên đây Khải Ân cúi đầu, dùng ngón tay trêu chọc tiểu sư tử trắng.
“Bởi vì sinh ra chưa đủ tháng, thân hình bé con này có chút yếu ớt. Bất quá không sao, kế thừa huyết thống cường đại của bậc cha chú, sau này sẽ mạnh mẽ lên thôi.”
“Bảo bảo nó…” An nhìn bé con đang chơi đùa với cái đuôi của mình đến quên cả trời đất, có chút lo lắng mở miệng: “Màu lông của bảo bảo có chút kì quái, sao lại là màu trắng?”
“Lông màu trắng là một hiện tượng đột biến gen hiếm thấy, gia tộc Mục Pháp Sa vốn mang theo loại gen này, bất quá vì huyết thống của ngươi và Lạc Khắc rất gần, xác xuất phát sinh được nâng lên, vì thế mới có nhóc con thần kỳ kia.”
Khải Ân mỉm cười xoa xoa cằm tiểu sư tử, tựa hồ rất thích tiểu thú bảo bảo đặc biệt này.
“Vậy bảo bảo có…. thiếu hụt…”
Nghe thấy nguyên nhân vì mình nên bé con mới khác những biểu thú khác, trong lòng An vô cùng đau đớn.
“Yên tâm đi, trừ bỏ màu lông không giống, nó và đám tiểu thú bảo bảo khác hoàn toàn khỏe mạnh, hoạt bát như nhau.”
“Vậy là tốt rồi…” An thoáng thở phào một hơi, nhưng rất nhanh sắc mặt lại u buồn: “Tộc nhân, nhất định không thích đứa nhỏ này.”
“Chuyện này giao cho ta đi, bọn Uy Tạp Đặc chỉ lo lắng thú tính bảo bảo quá mãnh liệt, không thể khống chế bản thân mà thôi, thực sự bé con này không khác thú nhân bảo bảo khác gì cả.”
“Ta sẽ làm mọi người tiếp nhận đứa nhỏ này, ngươi yên tâm đi.”
An nghe vậy thì chấn động, cảm kích nhìn Khải Ân, hơi gật gật đầu.
Đúng vậy, sao cậu lại quên mất, trên đời này không có chuyện Khải Ân không làm được. Chuyện làm mình run rẩy, thấp thỏm lo lâu, vào tay Khải Ân thì cứ nhẹ nhàng, căn bản không là gì cả. Trên thế giới này không ai giống như Khải Ân, mạnh mẽ, chói mắt, ôn nhu và bao dung.
An cũng không hối hận mình đã lựa chọn Khải Ân làm mục tiêu phấn đấu, cho dù cả đời này cậu cũng không với được độ cao như Khải Ân, nhưng cậu sẽ tự hào rằng mình đã từng tiếp cận đối phương.
“Ta muốn biết…. hết thảy.”
Cơ thể An vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thể lực không nhiều, nói chuyện cũng có chút cố sức. Khải Ân hiểu rõ ý tứ của cậu, nhìn đôi mắt trong suốt kia, hắn hơi trầm mặc một lát sau đó chậm rãi kể lại.
Hết thảy phải nói tới một thiên thạch đã rơi xuống tinh cầu thú nhân.
Trí trùng cao cấp của tinh cầu Dallas vẫn luôn ẩn thân bên trong thiên thạch, cùng phi thuyền rơi xuống tinh cầu thú nhân. Cơ thể trí trùng đã suy yếu đến không chịu nổi, lúc sinh mệnh đến lúc cạn kiệt, nó để lại một số dong trùng cấp thấp và một người máy trí năng tà ác——Hủy Diệt.
Hủy Diệt chỉ nhận được một mệnh lệnh duy nhất, hủy diệt nhân loại! Hơn mười năm trước trận chiến kia đã tiêu diệt tất cả dị hình trùng, nhưng lại để Hủy Diệt trốn dưới mặt đất trốn thoát.
Mất đi dong trùng, Hủy Diệt bắt đầu tìm kiếm phương thức khác để tiêu diệt nhân loại. Nó nhắm vào một sinh vật khác có đủ sức mạnh để chống lại thú nhân——khủng long!
Hủy Diệt chọn lựa tấn mãnh long và bắt đầu tiến hành đào tạo, nó cải tạo gen khủng long, lão khủng long Lạc Khắc từng thấy trong sơn động là thành phẩm duy nhất còn lại của thế hệ khủng long biến dị sau khi trải qua mấy trăm lần thất bại. Khủng long biến dị đời không thể thừa kế ưu điểm của đời , trí lực cũng không bằng, nhưng so với đám tấn mãnh long bình thường, chúng nó đã thông minh, giảo hoạt cùng tàn nhẫn hơn rất nhiều. Đời , đời bắt đầu kế thừa được ưu điểm của đời , tuy vẫn chưa đạt được thành quả ‘người khủng long’ mà Hủy Diệt mong chờ, bất quá cũng đủ tạo thành uy hiếp trí mạng cho thú nhân.
Khủng long biến dị bắt đầu sinh sôi nảy nở với số lượng khủng khiếp, Hủy Diệt lợi dụng thế hệ khống chế tất cả khủng long biến dị, sau đó trong lúc thú nhân lơ là bắt đầu tiến hành hành động.
“Cũng nhờ ngươi phát hiện ra sào huyệt của tấn mạnh long biến dị.” Khải Ân mỉm cười, tiến tới ôm An một chút: “Ngươi cùng Lạc Khắc là những đứa nhỏ rất kiên cường. Tộc nhân rất tự hào vì hai ngươi.”
“Ta kì thật không làm gì cả…”
Bị Khải Ân ôm thân thiết như vậy, An có chút ngượng ngùng.
“Sao lại như vậy, ngươi đã làm được một chuyện rất quan trọng.” Lắc lắc ngón tay, Khải Ân thật cẩn thận lấy ra một viên đá đen lớn cỡ bàn tay: “Ngươi bảo vệ đá ký ức, nhờ những tư liệu bên trong ta mới hiểu rõ được mọi việc.”
An ‘a’ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm viên tinh thạch đen trong tay Khải Ân. Đúng vậy, cậu nhớ rồi, trước lúc sơn động sắp sụp đổ cậu đã vội vàng túm lấy viên tinh thạch này bảo hộ trong ngực. Lúc ấy cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy thứ này rất quan trọng, có lẽ sẽ có ích. Không ngờ lại quan trọng như vậy.
“Tất cả mọi người đều bội phục ngươi và Lạc Khắc, cũng rất cảm kích hai ngươi đã góp cống hiến quan trọng.” Khải Ân trợn mắt, gương mặt hiện ra một tia bướng bỉnh.
“Ta tin rằng sau chuyện này, bọn họ sẽ không phản đối ngươi và Lạc Khắc kết giao nữa.”
An hiểu tất cả đều nhờ Khải Ân trợ giúp sau lưng họ, cậu chỉ thuận tay cầm lấy đá kí ức mà thôi, có công lao gì đâu, nhất định Khải Ân đã nói gì đó với tộc nhân, để tất cả công lao đổ lên đầu mình cùng Lạc Khắc.
Nghĩ vậy, An không khỏi lại càng khâm phục Khải Ân hơn.
Cuối cùng, bởi vì tộc trưởng đại nhân cùng số tuyên bố nên chuyện của An và Lạc Khắc xem như đã xác định. Tộc nhân không còn dùng ánh mắt khác thường nhìn hai người, ngược lại còn rất ngưỡng mộ cùng nhiệt tình.
Nếu xác định tiểu thú bảo bảo sẽ không đánh mất nhân tính, Uy Tạp Đặc cũng không phản đối An và Lạc Khắc lui tới, bất quá mỗi lần nhìn cục bông trắng tinh kia lăn qua lăn lại trước mặt, đuôi chân mày của hắn vẫn hung hăng co rúm vài cái.
Về phần tấn mãnh long, Khải Ân cũng không nói thêm gì với tộc nhân. Bất quá căn cứ theo lời Uy Tạp Đặc, ngay cả Felix ở tít ngoài căn cứ nhân ngư xa xôi cũng xuất động thì đám khủng long biến dị bị diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua hơn một tháng, khủng long biến dị tựa hồ đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thú nhân. An lúc đầu còn lo lắng bọn nó sẽ tổng tấn công bộ lạc thú nhân, bây giờ cũng dần yên tâm. Có Khải Ân ở, tin rằng hắn sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.
Bộ lạc thú nhân quả nhiên không thể không có vị tộc trưởng này.
Ở trên giường nằm hơn một tháng, An cảm giác người mình cũng sắp mọc nấm rồi. Vì thế thừa dịp thời tiết tươi tốt, An quyết định mang bé con ra ngoài đi dạo.
Bé con hiện giờ chỉ có thể duy trì hình thú, Khải ân nói vì bé con này trong cơ thể mẹ bị kinh hách nên khởi động bản năng khẩn cấp, duy trì hình thái thú để tự bảo hộ mình, hơn nữa vì sinh không đủ tháng nên vẫn chưa đủ sức mạnh để biến về hình người.
Lớn lên sẽ tốt hơn đi?
An nghĩ vậy liền ôm lấy tiểu sư tử trắng vào lòng, đi ra ngoài——
“A! An, ngươi có thể xuống giường rồi sao!”
“Cơ thể thế nào?”
“Bé con đáng yêu quá.”
Vừa ra khỏi nhà, An đã bị tộc nhân nhiệt tình thăm hỏi. Cậu mỉm cười gật đầu đáp lại, đi thêm một lát thì phát hiện người bên cạnh ngày càng tụ tập đông hơn.
Đây là sao a?
“Ngô… đáng yêu quá.” Một giống cái độc thân ôm mặt mơ mộng.
“Thật muốn bóp móng vuốt của bé nó một chút a!” Ánh mắt của giống cái độc thân lóe lên ánh sáng gần như là đói khát, không chút chớp mắt nhìn chằm chằm tiểu sư tử trong lòng An.
“A a~ôi trời ơi, đáng yêu quá đi thôi~”
An có chút giật mình, không ngờ bé con này được bộ lạc hoan nghênh như vậy. Cậu cẩn thận đánh giá tiểu sư tử vài lần, bé con này thực nể tình nghiêng đầu ‘ngao ô’ một tiếng, nhất thời lại manh tới mức tim gan mọi người ngứa ngáy.
Kỳ thật chuyện này cũng không quá khó hiểu, tiểu thú trong bộ lạc thú nhân không ít, bất quá phần lớn đều là vài tháng sau khi sinh mới bắt đầu hóa hình thú, điểm này khác hẳn nhóm cha chú. Bậc cha chú bị trùng tộc uy hiếp, không thể không biến hóa từ lúc còn trong cơ thể mẹ, để cơ hội sinh tồn của mình càng lớn hơn.
Vì thế trong bộ lạc hiện tại rất hiếm khi thấy bảo bảo mới sinh ra đã có bộ dáng ấu thú béo tròn xinh xắn như vậy.
An hào phóng dâng tiểu sư tử trắng ra, đối mặt với ánh mắt u oán của đứa con, An cũng thực bất đắc dĩ. Không có cách nào, nếu không giao tiểu sư tử thì cậu nhất định không thoát thân được, giống cái đều là sinh vật tràn đầy tình thương của mẹ, đành phải ủy khuất bảo bảo thỏa mãn họ rồi.
Đi một hồi, An đột nhiên nhớ tới Nhược Hải, đứa nhỏ kia lần nào nhìn thấy mình cũng có biểu tình sắp khóc tới nơi, đúng là đứa ngốc, cậu bị thương căn bản không liên quan tới chuyện của hắn. Huống chi khoảng thời gian cậu rời khỏi bộ lạc, căn phòng để thảo dược đều do một tay Nhược Hải chăm lo dọn dẹp. An định tìm thời gian tới cảm ơn Nhược Hải.
Đi tới gần căn phòng nhỏ để dược thảo, An cảm thấy có chút không thích hợp——rõ ràng đang là ban ngày, sao cửa lại đóng chặt, ngay cả cửa sổ cũng khóa kín, này rất kì quái a?
Trong phòng tựa hồ có âm thanh truyền ra, An cẩn thận lắng nghe một hồi, đột nhiên sắc mặt đỏ ửng, rón ra rón rén rời đi——
Thật không ngờ Thuấn lại lớn gan như vậy, ban ngày ban mặc lại dám bò lên người Nhược Hải… Bất quá hai người này từ lúc nào lại dính với nhau vậy kìa, mình cư nhiên không biết gì cả?
Bởi vì Nhược Hải đang ‘bận’. An định đi đường vòng tìm tiểu hùng Panda. Lúc đi tới trước trúc ốc xanh mướt của tiểu hùng, An mới phát hiện bên trong rỗng toát. Sau đó nghe ngóng một hồi mới biết Arthur đã mang tiểu hùng tới bộ lạc nhân ngư.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi mà nhóm đồng bạn đều có bầu bạn cả rồi, ngay cả gia khỏa đầu óc đơn giản tứ chi phát triển như Lộ Duy Khắc cũng thành công ôm mỹ nhân về nhà, An không khỏi có chút cảm thán. Nhớ lại mình từng thề sẽ không tìm bầu bạn, phải tự lập, nhịn không được mà bật cười.
Khi đó cậu thực ích kỷ, ỉ mạnh, chỉ biết suy nghĩ cho lợi ích bản thân, thậm chí còn lợi dụng tình cảm của Lạc Khắc, buộc hắn phải lưu lại bên cạnh mình mà không hề băn khoăn tới cảm thụ của người ta.
Nhớ tới sự tra tấn mà Lạc Khắc phải chịu đựng trong sào huyệt khủng long, lòng ngực An chua xót.
Mãi đến tận lúc cuối cùng, Lạc Khắc vẫn không rời bỏ mình!
“Ta nợ ngươi thật sự rất nhiều…” Kín đáo thở dài một hơi, bao hàm đủ loại tình tự không thể nói rõ.
“Một mình đứng đây làm gì?”
“Lạc Khắc!?”
“Trừ bỏ ta còn ai nữa.”
Thú nhân đứng dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt tuấn lãng cùng nụ cười anh tuấn đắm say lòng người, chậm rãi đi tới.
Ánh mắt An tham lam bám dính lấy thú nhân, luyến tiếc dời đi. Lạc Khắc của cậu rất anh tuấn, hôm nay thoạt nhìn còn đặc biệt phá lệ suất khí, bởi vì tâm tình cậu thay đổi nên thấy vậy sao?
“Ngươi nhìn tới mức con mắt sắp lọt ra ngoài rồi kìa.” Lạc Khắc nhếch khóe miệng, nụ cười xấu xa này lại làm trái tim An nảy lên: “Nằm lâu quá nên giờ ngây ngốc luôn hả?”
“Ngươi mới ngốc.”
An tức giận trừng mắt liếc bầu bạn một cái, phát hiện trong lòng ngực đối phương có một cục bông nhỏ.
“A!”
An kêu một tiếng, tiểu sư tử ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cư nhiên quay mình, dùng cái mông chỉa vào An, sau đó mới vươn móng vuốt nhỏ đầy thịt của mình cứ như đang phát tiết mà cào cào ngực Lạc Khắc.
“…”
“Bé con tức giận rồi.” Lạc Khắc cười tủm tỉm xách tiểu thú đang mài móng trong ngực mình ra, không để ý bé giãy dụa mà đặt vào lòng An.
“Ô ô!” Bé con kích động thiếu điều nhảy dựng lên, trừng ánh mắt trong suốt, thở ‘hồng hộc’ đối mặt với An.
“Thật xin lỗi.” An vội vàng an ủi đứa con. Nói thật, cậu thực sự không có chút kinh nghiệm chăm sóc tiểu thú.
“Mọi người trong bộ lạc rất thích nhóc con này.” Bàn tay to của Lạc Khắc đưa qua, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu sư tử một chút, bé con lập tức không nháo nữa, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
“Đúng vậy.”
“Ta cũng nói với Khải ân rồi, sẽ lưu lại thành một thành viên của bộ lạc thú nhân.”
An kinh ngạc ngẩng đầu, Lạc Khắc vẫn còn cười ôn hòa.
“Ngươi không phải không quen ở cùng một chỗ với thú nhân khác sao?”
Thú nhân trong cơ thể vẫn còn giữ lại thiên tính dã thú, có vài thú nhân quen sống một mình, căn bản không thể chấp nhận có thú nhân khác xuất hiện trên địa bàn của mình. Mà Lạc Khắc đúng là loại này.
“Đừng lo lắng, ta sẽ quen thôi.”
“Chính là…”
“Không có việc gì đâu, ngươi không phải muốn làm tộc trưởng sao? Ta lưu lại mới có thể hỗ trợ ngươi tốt lơn. Huống hồ…” Lạc Khắc cúi người tiến tới bên tai An, dùng âm thanh khàn khàn như tán tỉnh chậm rãi nói.
“Ta căn bản không thể chịu nỗi khi tách biệt ngươi.”
“…” Trái tim khẽ run lên, An ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lạc Khắc, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ta đã không muốn làm tộc trưởng nữa.”
“Vì cái gì?”
“Ta cảm thấy chênh lệch, ta vĩnh viễn không thể giống như Khải Ân…”
“Đứa ngốc.”
Tấm tắc, Lạc Khắc vươn tay ôm chặt lấy An.
“Ngươi không cần trở thành Khải Ân, ngươi làm chính ngươi là đủ rồi.”
“An của ta vừa thông minh lại xinh đẹp, còn rất kiên cường, nhất định có thể quản bộ lạc rất xuất sắc.” Lạc Khắc cúi đầu, hôn nhẹ lên môi ái nhân.
“Ta sẽ làm cột trụ của ngươi, vĩnh viễn bảo hộ bên cạnh ngươi, cả đời này, chúng ta không bao giờ tách rời nữa.”
Trong nháy mắt, hốc mắt tựa hồ có thứ gì đó ấm nóng muốn trào ra. Cậu cúi đầu, ôm chặt lấy tiểu sư tử trong lòng. Bé con bị ghìm chặt có chút khó chịu, phẫn nộ ngao ô ngao ô kêu la không ngừng.
An ‘phốc’ một tiếng bật cười, ngẩng đầu nhìn Lạc Khắc. Ánh mắt thú nhân trước sau vẫn tràn ngập nhu tình, An nhớ rất rõ ánh mắt này. Từ nhỏ đã bắt đầu, Lạc Khắc luôn dùng ánh mắt này đuổi theo mình, chưa bao giờ thay đổi.
Nắm chặt tay nhau cùng vượt qua khó khăn.
Cho dù tương lai có gập ghềnh gian khổ thế nào, bọn họ cũng nâng đỡ nhau, cùng nhau đi hết quãng đường này.
“…” Kiễng mủi chân, An nhích tới hôn lên môi bầu bạn, nhẹ nhàng nói lời yêu.
Trên ánh trời chiều còn đọng ở chân trời, cả không trung được nhuộm một màu đỏ nhạt, tản mát ra hơi thở sinh mệnh bùng cháy.
Ánh hoàng hôn đỏ chiếu sáng lên thân ảnh hai người, tạo thành một chiếc bóng thật dài, dây dưa dung hợp lại cùng nhau, vĩnh viễn không rời…
-Toàn Văn Hoàn-