Khí hậu trong rừng rậm hoàn toàn tương phản với cốc mãnh sư, đến tối, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, gió lạnh rất nhanh thổi quét nhiệt lượng cùng độ ấm của ban ngày lưu lại.
“Al, ta đói bụng… hắc, hắc—— xì!”
Nhu nhu cái mũi, Norah cảm giác đợt ớn lạnh vây quanh cơ thể. Nhớ rõ trước kia bé cũng từng qua đêm trong rừng rậm, bất quá lúc đó bé luôn ở cùng phụ thân. Dưới cánh chim ấm áp của phụ thân, bé căn bản không chịu chút giá rét nào. Chỉ chốc lát, bụng lại kêu rên ‘càu nhàu càu nhàu’, Norah khổ sở nhăn nhó, hưng phấn ban đầu đã sớm qua đi, hiện giờ bé chỉ cảm thấy vừa đói lại lạnh, chỉ muốn mau mau trở về cốc mãnh sư.
“Đông!” Một quả thực cứng rắn màu nâu lăn tới bên chân. Norah ngẩng đầu, chỉ thấy thân ảnh hồng sắc của Al như ẩn như hiện… Rất nhanh, càng có nhiều quả thực bị ném xuống đất.
Nháy mắt nhảy xuống cây Al biến trở về hình người, cơ thể ngây ngô của bé còn khá gầy yếu. So với Keister, tiểu Al nhìn qua trắng nõn gầy yếu hơn rất nhiều, bất quá trong cơ thể mềm dẻo kia lại tràn đầy sức mạnh. Mái tóc dài đỏ rực theo ánh sáng mờ ảo cùng động tác của Al mà xẹt thành một đường cong duyên dáng trong không trung.
Norah sửng sốt một chút, trong nháy mắt có cảm giác hô hấp đã ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Thấy Norah không chút nháy mắt nhìn mình chăm chăm, Al hoang mang hỏi.
Mặt Norah hơi đỏ: tò mò quái, vì sao bé cảm thấy Al mới nãy đặc biệt xinh đẹp? Mái tóc dài đỏ rực làm người ta có cảm giác kinh diễm… Nhưng từ ‘xinh đẹp’ này không nên dùng để hình dung giống đực thú nhân a.
Lắc lắc đầu, Norah vứt bỏ ý tưởng kì quái trong đầu. Bé chớp chớp mắt cầm quả thực đưa tới, Al thực tư nhiên tiếp nhận lấy, đưa tay vỗ một cái, lớp xác ngoài cứng rắn nứt ra, lộ thịt quả trắng nõn ngọt ngào bên trong.
Ăn uống no đủ, hai đứa nhỏ ôm lấy nhau đi vào giấc ngủ. Chuẩn xác mà nói là Norah ôm chặt lấy Al Reid, bởi vì nhiệt độ cơ thể của thú nhân cao hơn giống cái rất nhiều. Trong đêm rét lạnh, cơ thể thú nhân sẽ tự tiến hành điều tiết độ ấm để không bị đông lạnh; thú nhân trưởng thành thậm chí không thèm mặc quần áo gì trong không khí rét lạnh của phương bắc cũng không cảm thấy lạnh.
“Lạnh quá…” Norah từ từ nhắm mắt lại, miệng bật ra một tiếng nỉ non. Al vẫn chưa ngủ, bé nghĩ nghĩ, sau đó mở rộng cánh bao lấy người Norah. Cánh chim mềm mại mang theo độ ấm cơ thể, rất nhanh ngăn cản gió lạnh ở bên ngoài. Norah thỏa mãn thở dài một tiếng, sau đó dính sát vào người Al, nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Đêm đã khuya, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của những chiếc lá, phủ một tầng ngân bạc lên đại địa.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu lên người làm hình dáng Al trở nên nhu hòa rất nhiều. Bộ dáng của bé vốn đã hướng về Arcelor, vì thế càng làm người ta có cảm giác âm nhu mảnh mai.
Al đã năm tuổi, nhưng bộ dáng nhìn qua cũng chỉ xấp xỉ Norah. Phải biết tốc độ trưởng thành của thú nhân nhanh hơn giống cái rất nhiều, Norah cũng chỉ lớn hơn Al một tuổi mà thôi. Giống như Keister, lúc năm tuổi đã lớn như giống cái tám, chín tuổi. Nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, sự thành thục về trí tuệ của thú nhân mới càng làm người ta ghé mắt, mà trong đó phải kể tới tốc độ trưởng thành kinh người của ấu thú mãnh sư, tiểu Lôi Nhân Tư chính là một ví dụ tốt nhất.
Một trận gió lạnh thổi qua, vài hơi thở hỗn loạn xa lạ ập tới. Al mở to đôi mắt, con ngươi kim sắc cảnh giác nhìn thẳng vào một lùm cây.
Một con dứu hoan ra ngoài kiếm ăn đột nhiên ló đầu ra, vội vàng dừng lại cước bộ trước mặt Al. Tuy nó cũng là động vật ăn thịt, nhưng tiểu sinh vật lông xù trước mắt hiển nhiên không có chút uy hiếp nào, tin rằng nó chỉ bước nhầm vào địa bàn mãnh sư.
“Tránh ra!”
Al nheo mắt, dùng hình miệng phun ra hai chữ. Dứu hoan run lẩy bẩy, bị khí thế áp đảo của mãnh sư làm toàn thân cứng ngắc, một lúc sau nó chui vào lùm cây, chật vật chạy đi. Nhưng mới chạy không xa, dứu hoan một lần nữa dừng lại, ánh mắt hoảng sợ chống lại một đôi mắt hổ phách khác—— là một mãnh sư khác.
Nghiền ngẫm nhìn vật nhỏ lông xù vì chấn kinh quá độ mà chết ngất trước mặt, Lôi Nhân Tư vươn móng vuốt tùy ý chọt chọt cơ thể cứng ngắc của dứu hoan, nhưng rất nhanh liền mất hứng thú.
Đem dứu hoan chết ngất ném qua một bên, Lôi Nhân Tư đè thấp cơ thể, ánh mắt lóe sáng quang mang hưng phấn. Bé thực thông minh chọn lựa phát động công kích từ vùng dưới gió, như vậy cho dù tiếp cận con mồi, cũng không dễ dàng làm đối phương cảm nhận được sự tồn tại của bé. Cứ vậy bé tiến tới từng bước một, chậm rãi nhích tới gần mục tiêu—— Al Reid!
Đúng vậy, mục tiêu của Lôi Nhân Tư chính là Al Reid. Đối với tiểu Lôi mà nói, Al có thể nói là món đồ chơi phi thường thú vị—— Al vội vàng xao động dễ nóng giận, rất dễ bị châm ngòi, lại còn rất có tính công kích, quả thật chính là đối tượng luyện tập tốt nhất.
Chuyện Lôi Nhân Tư thích làm nhất chính là chọc giận Al, nhìn tiểu mạnh sư hồng sắc xù lông. Vô luận là biểu tình sinh động lúc Al sinh khí nổi giận đùng đùng, hay bộ dáng đáng thương, ủy khuất chực khóc; thậm chí là bộ dáng hung ác nghiến răng nghiến lợi khi đối mặt với bé, đều làm tiểu Lôi ngửi thấy mùi ngon.
Lôi Nhân Tư biết rõ mục đích của Al tiến vào rừng rậm, bé cảm thấy nó là cơ hội tuyệt hảo để chứng minh thực lực của bản thân.
Lôi Nhân Tư thừa nhận mình lúc đầu không đánh lại Al, nhưng theo thời gian trôi qua, bé dần dần trưởng thành, cường tráng hơn, hiện giờ sức mạnh trong cơ thể bé không hề thua kém Al Reid! Đồng thời Lôi Nhân Tư cũng biết rất rõ nhược điểm trong hành động của Al. Bình thường lúc đánh nhau với Al, bé luôn chịu thua, nguyên nhân là bé không dùng hết sức. Lôi Nhân Tư làm vậy thứ nhất là bé muốn Al bị nhóm người lớn giáo huấn; về phương diện khác, chính là bé không muốn bại lộ thực lực của mình—— nhỏ yếu, mảnh mai mới được sủng ái, không phải sao?
Lúc này đây, không có người lớn ở bên cạnh, Lôi Nhân Tư rất muốn áp đảo Al, bé khẩn cấp muốn nhìn xem biểu tình lúc bị đả kích của Al, nhất định phi thường thú vị.
Chậm rãi nhích tới gần con mồi, quang mang đi sâu trong mắt Lôi Nhân Tư càng sâu. Thân ảnh của Al cùng Norah ẩn ẩn xuất hiện sau lùm cây, Lôi Nhân Tư biết bé chỉ cần lợi dụng ưu thế tốc độ, phát động tập kích bất ngờ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tuyệt đối có thể ngăn chặn Al.
Tập trung tinh thần, đè thấp thân trên, dồn hết sức mạnh vào chân sau, Lôi Nhân Tư nhớ lại phương pháp phụ thân dạy, đôi mắt nhìn chằm chằm thân ảnh hồng sắc phía sau lùm cây. Đột nhiên, Lôi Nhân Tư run sợ một chút, chậm lại nhịp tiến công—— bé thấy được Al dưới ánh trăng.
Hình dáng nhu hòa, gương mặt xinh đẹp… Al im lặng ngủ, hàng mi thật dài tạo thành bóng ma xinh đẹp. Mái tóc đỏ rực mềm mại dưới sắc màu ngân bạc của ánh trăng, nhẹ nhàng như đóa hoa sớm tinh mơ, không nhiễm một hạt bụi.
Lôi Nhân Tư có chút hoang mang, bé đột nhiên cảm thấy mình không nên khi dễ Al, đối phương rõ ràng cũng là thú nhân mãnh sư như bé… Trong nháy mắt Lôi Nhân Tư có ảo giác Al là giống cái—— khi dễ Al giống như khi dễ giống cái, mà khi dễ giống cái là hành vi trơ trẽn của tất cả thú nhân! Mặc kệ là Bội Ân hay Y Cách Tát Tư, đều giáo dục Lôi Nhân Tư‘tuyệt đối không thể khi dễ giống cái yếu ớt hơn mình’.
Thật sự rất kì quái, Lôi Nhân Tư có chút khó hiểu, Al rõ ràng là mãnh sư, vì cái gì lại cho bé cảm giác kì diệu giống giống cái?
Lắc lắc đầu, tiểu mãnh sư xem ý tưởng kia trở thành ảo giác của mình. Bé lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị lần thứ hai phát động công kích. Nhưng lúc Lôi Nhân Tư dời tầm mắt về phía lùm cây, bé kinh ngạc phát hiện Al không thấy—— đối diện chỉ có Norah nằm co ro trên mặt đất, ngủ thật say.
Không xong! Lôi Nhân Tư thầm kêu không tốt, chờ đến lúc bé hoàn hồn đã muộn—— một lực đạo thật lớn từ đỉnh đầu đột nhiên đánh úp tới!
Lôi Nhân Tư nhanh chóng quay đầu, thật khó khăn né tránh một kích như sấm sét giáng xuống này; tất cả hành động của cơ thể trong nháy mắt bị ngăn chặn.
Lôi Nhân Tư hiểu mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đánh lén, hiện giờ ngược lại lại trở thành ‘con mồi’ trong miệng người khác. Bé cũng không tức giận, phe phẩy cái đuôi bày ra tư thái ngoan ngoãn, yếu ớt nhích tới thân ảnh hồng sắc phía trên mà ‘ngao…’ một tiếng.
Bỗng dưng, vai phải kịch liệt đau đớn—— Al càng cắn sâu hơn!
Ánh mắt Lôi Nhân Tư xuất hiện một tia tàn bạo, bé biết Al sẽ không thật sự cắn chết mình, nhưng cũng không để mình sống khá giả. Đối với chuyện mình lơ là trong chiến đấu, Lôi Nhân Tư tuyệt đối không hối hận: thua chính là thua, lần sau bé nhất định sẽ đòi lại. Trước mắt quan trọng nhất là phải tìm biện pháp làm Al tỉnh táo lại.
Dư quang khóe mắt dừng lại trên người Norah đang ngủ say, Lôi Nhân Tư lập tức có chủ ý. Bé cũng không chống cự, một tiếng lại một tiếng ‘Ngao ô ngao ô…’ không ngừng, đôi mắt to vô tội chớp chớp chống lại đôi ngươi kim sắc cơ hồ sắp phun ra hỏa của Al.
“Ngô… ồn quá.” Norah dụi dụi mắt, ngồi dậy.
“A—— tiểu Lôi!”
Hoàn Chương .