Không bao lâu, Y Cách Tát Tư liền mang theo thức ăn vội vàng chạy về. Nếu không phải vì đứa con gào khóc đòi ăn, y căn bản không muốn rời khỏi nhà gỗ một bước.
Mới vào nhà, y chợt nghe tới từng đợt tiếng cười sung sướng. Y Cách Tát Tư ngứa ngứa trong lòng, khẩn cấp buông thức ăn, xoay người tiến vào buồng trong—— chỉ thấy tiểu Norah ôm một đoàn lông xù, ‘khanh khách’ cười không ngừng.
“Ngao…” Tiểu thú kim sắc thấy phụ thân, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cái ôm của Norah, lao thẳng về phía Y Cách Tát Tư.
Theo bản năng đón được vật nhỏ nhào tới, Y Cách Tát Tư trợn to mắt, trong lòng là một trận mừng rỡ như điên. Là Lôi Nhân Tư của y! Đứa con của y nhỏ như vậy đã biết biến hóa thành hình thú!
“Ngao ngao…” Bé con hưng phấn phe phẩy cái đuôi, run run đôi cánh cốt còn vô cùng non nớt, kiêu ngạo khoe hình thú của mình với phụ thân. Này không khỏi làm Bội Ân có chút ganh tị, bất quá cậu cũng hiểu, bình thường, ấu tử đều thân với phụ thân nhiều hơn một chút. Thú nhân phụ thân có thể cảm giác được từ khi đứa nhỏ mới vừa thành hình, thú nhân bảo bảo trong trứng cũng đáp lại, nó là loại ràng buộc mãnh liệt của huyết mạch mà giống cái không thể hiểu được.
Nhìn hai phụ tử vô cùng thân thiết, Bội Ân từ tận đáy lòng cảm thấy may mắn. Nếu không phải bọn họ đúng lúc chạy về cốc mãnh sư, nếu không gặp được đồng bạn… Cậu căn bản không dám tưởng tượng tiểu Lôi Nhân Tư làm thế nào để sống sót. Thật sự, thật sự tốt quá. Đứa nhỏ của cậu không cần dẫm vào bi kịch của nhóm cha chú, không cần đau khổ giãy dụa, một mình sinh tồn.
Nghe nói Ngang cùng Đề Khắc Tư còn đang cố gắng tìm kiếm đồng bạn còn thất lạc trên đại lục, rất nhanh, Y Cách Tát Tư cũng gia nhập. Tin tưởng đến lúc đó cốc mãnh sư sẽ càng náo nhiệt hơn, càng có nhiều mãnh sư được cứu giúp cùng hồi sinh.
…
Đêm đến, ánh trăng nhẹ nhàng len lỏi vào ăn phòng, như một cái lồng màu ngân bạch nhợt nhạt.
Tiểu Lôi Nhân Tư cả ngày bị người ôm tới ôm lui, đã sớm mệt mỏi ngủ say. Giờ phút này bé thoải mái nằm trong lòng Bội Ân, cái miệng hé ra hợp lại phát ra tiếng thở khe khẽ.
Đứa nhỏ ngủ say, đáng yêu tốt đẹp tựa như một bức tranh. Mái tóc màu đen hơi quăn quăn cụp vào trán, gương mặt đã thoáng có nét tuấn lãng giống Y Cách Tát Tư; da thịt phấn nộn, cái mũi nhỏ, còn có cái miệng nhỏ nhắn đỏ đỏ, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.
Bội Ân có chút luyến tiếc dời mắt, trước kia cậu không hiểu vì sao lúc nhóm đồng bạn nhắc tới đứa nhỏ, vẻ mặt luôn thành kính cùng mong chờ đến vậy. Nhóm tiểu quỷ nghịch ngợm khóc la om sòm có gì tốt? Hiện giờ có đứa nhỏ của mình, Bội Ân mới thực sự hiểu được—— đứa nhỏ là một loại hi vọng, càng là thú nhân cường đại lại càng hi vọng huyết mạch mình có thể kéo dài! Mà Lôi Nhân Tư đúng là sinh mệnh kéo dài của Y Cách Tát Tư, hoàn toàn kế thừa huyết mạch của cậu cùng Y Cách Tát Tư, là bảo bối trân quý nhất.
“Suy nghĩ gì đó?” Không khí bên cạnh đột nhiên bị khuấy động, hơi thở ấm áp quen thuộc ập tới: “Ngủ không được?” Y Cách Tát Tư cố ý đè thấp âm thanh có chút khàn khàn, lại thuần hậu làm lồng ngực cậu cũng có cảm giác cộng hưởng.
“Ta đang nhìn Lôi Nhân Tư.” Thả lỏng cơ thể, gương mặt Bội Ân mang theo ý cười nhàn nhạt, dồn hết sức nặng dựa vào người bầu bạn: “Sao ta không thấy được thú văn của nó?”
“Ở đây, bây giờ vẫn còn rất nhạt.” Y Cách Tát Tư nhẹ nhàng gạt một lọn tóc đen sau vành tai đứa con, quả nhiên, chỉ thấy sau vành tai trắng nõn hiện ra một vòng thú văn tao nhã màu nâu nhạt.
“Sao ngươi phát hiện được?” Bội Ân kìm lòng không được vươn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát tai đứa con, nhìn bé con đang ngủ khó chịu trở mình, cậu nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Nó là con ta.” cười hắc hắc, Y Cách Tát Tư kéo Bội Ân, bất ngờ hôn trộm một cái lên cổ bầu bạn. Cảm nhận cơ thể Bội Ân mẫn cảm run rẩy một chút, y hài lòng cười khẽ thành tiếng, lập tức vùi vào sau gáy cổ bầu bạn, ma sát mái tóc đen mềm mượt của đối phương.
“Lôi Nhân Tư rất giống ta lúc nhỏ, thú văn của ta cũng bắt đầu từ sau tai lan ra.”
“Rất giống ngươi?” Bầu bạn liếc mắt một cái, giọng nói có chút trêu đùa: “Ngươi xác định ngươi trước đây ngoan như vậy? Đáng yêu như vậy?”
Vội ho khan một tiếng, gương mặt Y Cách Tát Tư lộ ra một mạt đỏ sậm khả nghi: “Bội Ân, đừng dùng từ đáng yêu để hình dung mãnh sư.”
“Nga? Vậy nên nói thế nào?” Nhướng nhướng mi, Bội Ân nhẹ nhàng kéo đôi cánh bé xíu của đứa con, bé con nhíu mày quơ quơ nắm tay, hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, bộ dáng ngây thơ này nhìn thế nào cũng cảm thấy thực đáng yêu.
“Ách…” Nghe bầu bạn hỏi vậy, Y Cách Tát Tư bắt đầu trầm tư. Lúc nhỏ y có dạng gì a? Y thật sự không nhớ rõ, đại khái là kiêu ngạo rời khỏi sơn cốc ra ngoài giương oai vật lộn đi. Vận mệnh đối với tiểu mạnh sư sinh ra ở cốc mãnh sư hai mươi năm trước rất tàn khốc, bọn họ bình thường chỉ có hai lựa chọn: trở thành người đi săn hoặc làm con nồi trong miệng dã thú.
“Kỳ thật… ta cũng có chút lo lắng.” Y Cách Tát Tư do dự mở miệng.
“Lo lắng gì a?”
“Mãnh sư có thể trở thành vương giả, bởi vì từ nhỏ được tôi luyện nanh vuốt sắc bén trong hoàn cảnh gian khổ. Nhưng hiện giờ…” Y Cách Tát Tư liếc mắt nhìn đứa con đang ngủ say, ánh mắt có chút phức tạp. Y nhớ mình trước đây rất hung hãn, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng dễ dàng tới gần; nhưng đứa con Lôi Nhân Tư của y, cả ngày bị người ta xem thành món đồ chơi ôm tới ôm đi, cư nhiên không có chút cáu kỉnh nào, này không giống mãnh sư kiêu ngạo a!
“Phải không?” Bội Ân cúi đầu mỉm cười, khóe miệng lộ ra nụ cười mê hoặc. Dường như nghĩ ra gì đó, con ngươi đen láy trong suốt tản mát sắc thái mê người.
“Ta cảm thấy Lôi Nhân Tư rất giống ta a.”
Y Cách Tát Tư đại khái vẫn chưa phát hiện đi—— đứa con của y, cũng không đơn giản như vậy.
Thời gian từng ngày trôi qua, bình tĩnh an tường. Cốc mãnh sư tràn ngập tiếng cười đùa, nhưng thú nhân mới được thăng cấp thành phụ thân càng lúc càng cau có.
Nguyên nhân không phải vì y, mà vì đứa con bảo bối của y—— tân sủng của cốc mãnh sư, Lôi Nhân Tư.
Y Cách Tát Tư cảm thấy phi thường sầu lo, Lôi Nhân Tư đã được năm tháng, trưởng thành rất nhanh, hình thú đã lớn gần bằng liệp khuyển trưởng thành. Ấu thú mãnh sư bình thường lớn ba tháng đã có thể một mình bắt được con mồi nhỏ, nhưng Lôi Nhân Tư lại luôn làm ra bộ dáng lười nhác.
Đứa con của y, việc thích làm nhất chính là hóa thành hình thú, dựa vào trên sườn núi nằm phơi nắng. Đồng thời làm Y Cách Tát Tư cảm thấy nghi hoặc là mối quan hệ của đứa con cùng Al.
Y biết rõ ấu thú cũng ganh đua lẫn nhau, nhưng ấu thú mãnh sư từ nhỏ lớn lên cùng nhau sẽ càng có quan hệ mật thiết, điển hình chính là Ngang cùng Đề Khắc Tư, Keister cùng Ai Reid. Nhưng Lôi Nhân Tư cùng Al lại cứ như thủy hỏa bất dung, giống như là địch nhân trời sinh, vừa thấy mặt liền tranh đấu không để yên.
Bởi vì hình thế sai biệt, Lôi Nhân Tư luôn bị đặt dưới thân, Y Cách Tát Tư nhìn thấy nhưng không hề can thiệp vào trận tranh đấu của bọn nhỏ. Bất quá kỳ quái chính là, mỗi lần đánh nhau xong, Lôi Nhân Tư chút sự tình gì cũng không có, nhiều lắm là rụng chút lông mao này nọ. Nhưng Al thì đáng thương hơn, không ít lần bị Arcelor giáo huấn.
Sau khi lớn lên Lôi Nhân Tư thu liễm rất nhiều, thấy Al liền cười tủm tỉm cúi đầu bày tỏ ý thân hiện, bất quá hơn phân nữa đều bị Al Reid nghiêm mặt đáp lại. Tới tận bây giờ, tiểu Al vẫn phi thường phi thường chán ghét Lôi Nhân Tư, vừa thấy mặt đã quay người bỏ đi. Có đôi khi bất đắc dĩ gặp mặt, tiểu Al sẽ nhe răng trợn mắt rít gào với Lôi Nhân Tư.
—— cứ như vậy sẽ có hại cho đứa con.
Y Cách Tát Tư nheo mắt, nhìn tiểu mãnh sư hoàng kim nhàn nhã nằm trên sườn núi, trong lòng ẩn ẩn có một chủ ý.
Hoàn Chương .